Núi Hoàn Ô đối diện biển, một bên đón gió lớn. Gió biển mằn mặn thổi làm cành lá xào xạc, tán cây đung đưa, giống như bầy quỷ giãy giụa bò ra từ Địa Ngục, vươn đôi tay vặn vẹo lên trời.
Trên đường núi, một chiếc SUV phóng nhanh trong gió đêm. Nó không lái về dưới ngọn núi, trái lại rẽ vào một đường khác, tiến vào đường hầm, xuất hiện ở mặt bên kia của ngọn núi, hướng về khu biệt thự Bắc Lộc.
Bạch Tiểu Hổ cuộn mình trên ghế sau, trong buồng xe tối tăm, chỉ có đèn trên đường núi thỉnh thoảng lướt qua nhảy vào trong xe, rọi sáng hàm dưới sắc nhọn mà lạnh lẽo của Lục Ngạn.
Cậu hơi hơi khôi phục chút khí lực, trong lòng suy đoán Lục Ngạn không truyền vào quá nhiều nọc độc, khả năng độc tính cũng không mạnh, chỉ tạm thời khiến người không thể phản kháng.
Bạch Tiểu Hổ thoáng cảm nhận được mình có thể điều khiển được mười ngón tay, cố ý dùng loại thanh âm suy yếu như hồi nãy hỏi: "Cậu...cậu cắn...cắn tôi, tôi...sẽ chết sao?"
Lục Ngạn từ gương chiếu hậu liếc nhìn đôi môi nhợt nhạt của Bạch Tiểu Hổ: "Sẽ không, nhiều lắm là cậu mất khả năng hoạt động thôi."
"Nhưng mà...nhưng mà tôi...cảm thấy...rất...rất khó chịu...tôi...tôi có chút...thở...không nổi..." lần đầu tiên diễn kịch trước mặt người khác, Bạch Tiểu Hổ căng thẳng đến tay đổ đầy mồ hôi, trong thanh âm không khỏi mang theo âm rung.
Lục Ngạn nhíu mày nhẹ một cái, thanh âm Bạch Tiểu Hổ nhỏ xíu mang theo chút run rẩy cùng thở dốc bất ổn, phảng phất như đang chịu đựng thống khổ khó có thể nhẫn nại.
Y nắm giữ liều lượng của độc tố rất chuẩn, theo lý sẽ không phát dinh tình huống như vậy, trừ khi sản sinh ra phản ứng dị ứng. Lục Ngạn cũng không muốn thật sự tổn thương Bạch Tiểu Hổ, y đánh tay lái đỗ xe sang bên đường, cởi đai an toàn rồi hạ ghế về phía sau, xoay người nắm lấy tay Bạch Tiểu Hổ.
"Cậu...cậu làm gì..." lòng dạ Bạch Tiểu Hổ sốt sắng đến muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cậu vốn là muốn lừa Lục Ngạn đưa cậu đi bệnh viện, đến nơi có nhiều người, cậu mới kêu cứu thật. Hiện tại Lục Ngạn ở tư thế này, ngược lại như có thể phát hiện ra dị dạng của mình, nếu như y biết cậu diễn trò, Bạch Tiểu Hổ không dám nghĩ đến hậu quả.
Hai ngón tay Lục Ngạn đặt trên mạch của Bạch Tiểu Hổ, tốc độ nhảy lên xác thực quá nhanh, sẽ không thật sự bị dị ứng chứ? Ánh mắt Lục Ngạn lóe lên tia ảo não, mở cửa xe, xuống xe chui vào phía ghế sau.
Bạch Tiểu Hổ nuốt ngụm nước miếng, sợ đến mắt cũng không dám chớp, hận không thể nhét cả người vào kẽ hở giữa ghế.
Thiếu niên đơn bạc mặc trên mình chiếc áo len trắng, nửa mặt vùi vào khăn quàng cổ màu nghệ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn vo. Trong con ngươi đen láy toàn là sợ hãi, mi mắt không biết lúc nào đã đọng lại hai giọt nước, có vẻ lông mi càng ngày càng nặng.
Như thỏ nhỏ sợ vỡ mật...
Trong lòng Lục Ngạn thở dài, âm thanh không tự chủ mềm đi: "Đừng sợ, tôi không muốn làm gì cậu, chỉ muốn xem cậu có dị ứng với độc tố của tôi không thôi."
"Cậu...cậu đừng tới đây..." thanh âm mềm nhũn run rẩy của Bạch Tiểu Hổ truyền ra từ trong khăn quàng cổ, đã mang theo tiếng khóc nức nở nho nhỏ đáng thương: "Đưa...đưa tôi đi bệnh viện...được...có được hay không, híc!"
Con thỏ nhỏ nhẹ nhàng nấc một cái.
Yết hầu Lục Ngạn nuốt một ngụm, nhưng cũng chỉ do dự nửa giây, tiến lên bắt được mắt cá chân vô lực đạp đá lung tung của Bạch Tiểu Hổ, nghiêng người phủ lên người Bạch Tiểu Hổ, hai chân ngăn nửa người dưới không cho giãy dụa, dằng ra hai cánh tay cậu, nắm lấy hai tay cậu ép xuống sau thắt lưng siết lại bằng một tay, sau đó tay kia gỡ khăn quàng cổ của Bạch Tiểu Hổ xuống.
Bạch Tiểu Hổ cắn một cái lên mu bàn tay Lục Ngạn, tuy rằng cậu khôi phục một chút khí lực, thế nhưng đối với Lục Ngạn mà nói, chẳng qua chỉ như thỏ con mới mọc răng sữa gặm cho một miếng thôi.
Nói là gặm, càng giống liếm hơn.
Bờ môi ướt át ấm áp kề sát trên da tay, xúc cảm mềm mại làm Lục Ngạn hơi ngừng lại. Sau chốc lát thất thần, sắc mặt y trầm xuống, thụ đồng đen kịt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ.
Hai tròng mắt quá mức lạnh lẽo, Bạch Tiểu Hổ lập tức đã hối hận rồi, ren rén mà há miệng ra.
Lục Ngạn mím môi, cau mày nhìn chằm chằm nước miếng trên mu bàn tay, ngay sau khi Bạch Tiểu Hổ cho rằng y muốn cắn người, Lục Ngạn thậm chí không nói một lời cởi khăn quàng cổ của cậu xuống tiếp.
Mảng xương quai xanh lồ lộ trong không khí, da thịt trắng nõn xem ra rất mỏng, có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh, cũng không có chấm đỏ hoặc bệnh sởi gì.
Lục Ngạn nghi ngờ nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ chột dạ dời mắt đi.
Lục Ngạn: "..."
Tiếng hừ lạnh từ mũi, ngón tay lạnh như băng của Lục Ngạn dán sát vào mạch đập chỗ cổ Bạch Tiểu Hổ: "Tim đập nhanh như vậy, hóa ra là diễn kịch sao."
Bạch Tiểu Hổ rụt cổ lại, ngón tay kề sát trên da thịt lạnh như một khối băng, tia khí lạnh kia như muốn theo thần kinh cậu truyền thẳng vào trong cốt tủy, hàm răng cậu không nhịn được mà run lập cập.
Ngón tay Lục Ngạn bị Bạch Tiểu Hổ kẹp lấy trong hõm vai, ấm áp từ động vật có nhiệt độ cơ thể ổn định cuồn cuộn không ngừng thông qua ngón tay truyền tới. Hai đạo thụ đồng của Lục Ngạn gần như híp thành một khe nhỏ, tròng mắt màu vàng thanh cũng hơi hơi sậm màu lại.
"Cậu đàng hoàng cho tôi, nếu không tôi liền..." Lục Ngạn phun ra lưỡi rắn đỏ tươi, dưới đôi mắt sợ hãi của Bạch Tiểu Hổ, từ từ nhả ra mấy chữ còn lại: "Lại cắn cậu một cái."
Bạch Tiểu Hổ ngậm lại hai giọt nước mắt muốn rớt mà không dám rơi, bé ngoan mím môi ủy khuất gật đầu.
Lục Ngạn hài lòng hừ một tiếng, không biết dây thần kinh nào chạm lộn vô nhau, đưa tay muốn gạt đi giọt lệ như hạt trân châu trên mi mắt Bạch Tiểu Hổ. Bạch Tiểu Hổ mau chóng nhắm mắt lại, một bộ dáng sợ sệt như chờ người xâu xé, Lục Ngạn bỗng nhiên cảm thấy vô vị, thu tay về rời khỏi xe.
Sau 15 phút xe chạy vào trong khoảng sân lớn của một biệt trang, Bạch Tiểu Hổ hoảng loạn bị Lục Ngạn ôm lên giường trong một gian phòng khách.
Bạch Tiểu Hổ hốt hoảng nhìn tình huống bốn phía trong phòng, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng "xoạt xoạt", cánh tay chìm xuống, Bạch Tiểu Hổ quay đầu, không thể tin được mà lắc lắc dây xích nối liền với cái còng trên cổ tay, cậu bị xích lại ở trên giường mất rồi.
"Cậu đây là phạm pháp!"
Lục Ngạn tựa hồ rất hài lòng với hình ảnh trước mắt, quay quay chiếc chìa khóa trong tay, tiện tay ném lên ghế salon trong phòng khách: "Cậu có thể báo cảnh sát nha."
Y nói xong tựa hồ cảm thấy buồn vười, khóe môi hơi cong lên, lấy di động của Bạch Tiểu Hổ chụp một tấm hình.
"Vẻ mặt rất đúng chỗ.", Lục Ngạn thưởng thức di động trong tay.
Bạch Tiểu Hổ:"Ngược lại tôi cũng không có khí lực, sao cậu lại muốn khóa tôi lại?"
Lục Ngạn mở tin nhắn với Trình Thiên Châu, gửi bức ảnh qua cho đối phương, phi thường ác liệt trả lời Bạch Tiểu Hổ: "Bởi vì chơi vui nha."
Thời khắc này phẫn nộ của Bạch Tiểu Hổ nhiều hơn sợ hãi, cậu trừng mắt nhìn Lục Ngạn hững hờ rồi lại hiện ra ánh sáng lạnh lẽo của xà đồng cả giận nói: "Đánh không lại Thiên Châu, lại dùng thủ đoạn thấp hèn này, cậu chính là quỷ nhát gan, có giỏi thì đường đường chính chính mà đấu tay đôi!"
Tròng mắt lạnh như băng của Lục Ngạn tựa hồ dấy lên ngọn lửa giận khi bị sỉ nhục, y cười lạnh nói: "Không sai, tôi muốn hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể không quỳ xuống cầu xin tha thứ tôi thả cậu ra. Cậu cứ cố chờ ở đó đi!"
Nói xong liền đẩy cửa rời đi, nước mắt kìm nén nãy giờ của Bạch Tiểu Hổ rốt cục rơi xuống. Cậu nấc nhẹ một cái, trong lòng đầy là lo lắng cho Trình Thiên Châu và hận chính mình.
Sớm biết thế đã không tham gia tiệc rượu.
Không biết thời gian tự như dài dằng dặc, Bạch Tiểu Hổ từ từ ngừng nấc. Cậu nhếch cằm ngồi trên giường, đầu gối co lại trước ngực. Quần cậu mặc có hơi ngắn, lộ ra một đoạn mắt cá chân nhỏ, bỗng nhiên mắt cá chân lõa lồ trong không khí truyền dến xúc cảm mìm mịn lạnh lẽo. Bạch Tiểu Hổ cả kinh giật bắn cả người, quay đầu lại mới thấy có con rắn nhỏ cỡ chừng hai ngón tay bò lên chân mình.
"A a a a a! Rắn!"
Bạch Tiểu Hổ kịch liệt run run chân nhỏ, con rắn nhỏ nhất thời buông lỏng, bị vứt qua một bên trên giường. Bạch Tiểu Hổ muốn chạy đi, lại bị xích sắt trên giường giữ lại, chỉ có thể núp ở trên đầu giường, trong miệng mang theo tiếng khóc nức nở đuổi con rắn nhỏ đi: "Đi đi!"
Con rắn nhỏ cả người màu trắng bạc, đỉnh đầu lộ ra màu hồng nhạt, cứ như cái mũ quả dưa nhỏ màu hồng phấn. Rắn nhỏ nghiêng đầu, miệng nói tiếng người: "Ăn nà ai thế? Chao anh nại ở trong phòng ăn hai?"
Thanh âm nhuyễn manh đậm hương sữa, như mới vừa học nói, còn có chút lọt gió, giống như mới thiếu mất một cái răng cửa.
Thanh âm bé trai mềm mại khiến Bạch Tiểu Hổ không còn sợ hãi như vậy nữa, cậu cẩn thận mà hỏi: ""Em là em trai Lục Ngạn sao?"
Thân hình của bé rắn nhỏ có "mũ" màu hồng trên đầu rướn lên, con ngươi như hai hạt đậu đen tò mò nhìn Bạch Tiểu Hổ: "Đúng nha, Loan Loan là em chai của ăn hai."
Bạch Tiểu Hổ liếm môi dưới: "Anh là bạn học của anh hai em, tụi anh vừa nãy chơi trò chơi, cậu ấy quên anh ở đây, em có thể gọi cho ba mẹ em không?"
Bé mũ hồng chợt sốt sắng nói: "Hông được, em nà nén nút chạy tới đây tìm ăn hai, hông được nói cho ba ba âu, để em gọi ăn hai đến nha."
"Chờ đã.", Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng ngăn bé lại, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện chìa khóa trên ghế sô pha, nói: "Anh...anh mới vừa nói, anh với anh hai em mới chơi trò chơi với nhau, nếu như em nói cho anh hai, vậy thì hết vui rồi nha. Như vậy đi, em có thể lấy chìa khóa đó cho anh không? Chúng ta cùng nhau tạo niềm vui bất ngờ cho anh hai em được không nè?"
Bé mũ hồng đối với đề nghị của Bạch Tiểu Hổ rất kinh ngạc, Bạch Tiểu Hổ còn chưa kịp phản ứng lại đã biến thành bé trai bụ bẫm chừng ba tuổi, bò xuống giường, lạch bà lạch bạch chạy tới cầm lấy chìa khóa, lại vui vẻ chạy tới bên người Bạch Tiểu Hổ, hai mắt sáng lấp lánh đưa chìa khóa cho Bạch Tiểu Hổ.
"Ăn chai nhỏ, cho ăn."
Đứa nhỏ này tuy rằng đã biến thành nhân loại, thế nhưng mắt vẫn là thụ đồng của rắn, tựa hồ còn chưa khống chế được hình thái của chính mình.
Bạch Tiểu Hổ gần như mừng đến phát khóc, cậu tiếp nhận chìa khóa trong tay đứa bé, rốt cục mở được cái còng trên tay.
"Ăn chai nhỏ, chúng ta tìm ăn hai đi." bé trai duỗi ra cánh tay mập mập như cái bánh màn thầu nhân thịt ra với Bạch Tiểu Hổ.
Khí lực Bạch Tiểu Hổ đã khôi phục đến gần đủ rồi, chỉ là hai chân còn có chút mềm. Cậu xuống giường ngồi xổm trước mặt bé trai, nhớ hồi nãy bé tự xưng là Loan Loan, liền nói: "Loan Loan, em trước tiên chờ anh ở chỗ này được không?"
Loan Loan mân mê miệng: "Chao lại chờ nha? Hông phải cho ăn hai bất ngờ chao?"
Bạch Tiểu Hổ sợ Trình Thiên Châu sẽ sớm qua đây, không dám trì hoãn thêm nữa, khẽ cắn răng nói: "Anh bây giờ có việc gấp, anh phải đi trước nhé, nếu như sau này có gặp được em nhất định sẽ bồi tội với em."
Bạch Tiểu Hổ đứng dậy liền muốn rời khỏi, cánh tay bỗng nhiên bị bàn tay nhỏ nhắn mềm nhũn của trẻ con giữ lại. Cậu cúi đầu, trong đôi mắt thăm thẳm của bé trai phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
"Ăn chai nhỏ, nừa người nà bé hư nha."