Trên người Từ Tử Hân là khí chất thoải mái, đa tài đa nghệ học tập giỏi, muốn nói khuyết điểm duy nhất, đại khái là hết sức tự yêu mình. Đương nhiên điểm này tuyệt đối không thể hiện ra, phàm là có người khen cô, cô đều chỉ mỉm cười khiêm tốn một phen.
Cô thích nhất là không chút biến sắc nhìn người khác mê muội dáng dấp bên ngoài của cô, nếu như đối phương cũng là gái xinh hay trai đẹp, khoái cảm còn tăng cao. Kết quả Bạch Tiểu Hổ sửng sốt một chút sau khi thấy cô xong thì lại không có phản ứng gì nhiều hơn nữa, chờ tới khi cô tự giới thiệu, cũng không vì được tiếp xúc gần gũi với nữ thần hoa khôi của trường lộ ra một mặt sùng bái.
Từ Tử Hân rơi vào một giây trầm mặc, cô đương nhiên sẽ không hoài nghi thịnh thế mỹ nhan của mình, Bạch Tiểu Hổ này nhất định là gay rồi, vậy nên cậu ta mới thân với Trình Thiên Châu, quả nhiên là có một chân đi!!
Trong lòng ngàn vạn thần thú chạy loạn, trên mặt Từ Tử Hân lại không lộ ra gì cả, cô thản nhiên vén lọn tóc xoăn bên má, lộ ra gò má trắng hồng tự nhiên, tự như cánh hoa đào rơi trên mỹ ngọc đẹp nhất.
Bạch Tiểu Hổ có chút không dễ chịu, Từ Tử Hân sau khi hỏi cậu câu kia xong, cậu có một loại cảm giác như sau lưng có gai, tựa hồ như rất nhiều tầm mắt mờ ám phóng đến, cậu muốn quay đầu nhìn, lại cảm thấy như vậy thì lại không lễ phép với Từ Tử Hân.
Lúc này Từ Tử Hân hơi nghiêng đầu, nụ cười phảng phất như bay bổng theo cánh hoa, âm thanh ngọt mà không ngán, nhẹ nhàng mà không mỉa mai: "Cậu thật sự không quen biết tôi sao?"
Bạch Tiểu Hổ hơi kinh ngạc vũ x hề x đọc x gia: "Tôi, chúng ta gặp nhau rồi sao?"
Trong lòng Từ Tử Hân bị đâm một đao, trên mặt chỉ là môi anh đào hồng hào hơi nhếch lên, nam sinh một bên tóc được dùng keo vuốt ra sau không biết từ đâu bước ra, cười nói: "Tử Hân, sao sẽ có người không biết cậu được, tôi đoán là tên này dùng cách này để gây sự chú ý của cậu thôi."
"Đúng đó đúng đó.", Một nam sinh khác nói: "Tử Hân cậu đừng quá dễ lừa..."
Cứ như trong một cái nháy mắt, Bạch Tiểu Hổ một mặt mơ hồ nhìn từng nam sinh cứ như cây củ cải từng cái từng cái nhô ra, Từ Tử Hân như bị làm khó dễ nhíu đôi mày đẹp đẽ: "Được rồi, các cậu đừng giúp tôi tìm bậc thang, tôi tìm Tiểu Hổ còn có chuyện muốn nói đây."
"Là chuyện gì, tôi giúp cậu hỏi, nào cần cậu đặc biệt lại đây."
Bạch Tiểu Hổ có chút lúng túng, chỉ có thể duy trì mỉm cười lễ phép.
Từ Tử Hân bất đắc dĩ nói: "Các cậu vây quanh tôi như vậy, tôi đều thật không tiện hỏi."
Một đám nam sinh lập tức rút lui, chỉ là từng ánh mắt cứ như lưỡi dao "vèo vèo vèo" hướng về phía Bạch Tiểu Hổ bay tới.
Hai tay Từ Tử Hân đan lại với nhau, tràn ngập áy náy nói: "Hình như tạo thêm phiền phức cho cậu rồi, chúng ta đi vào trong vườn hoa nhỏ bên kia được không?"
Động tác này người khác làm thì dáng vẻ kệch cỡm, thế nhưng đặt trên người Từ Tử Hân lại phi thường tự nhiên, trong đôi mắt ngập nước là áy náy chân thành cùng khẩn cầu, Bạch Tiểu Hổ không thể từ chối chút nào. Sau đó khi trên đường đến vườn nhỏ, Bạch Tiểu Hổ cảm thấy mình thu hoạch được cả bao "đao ánh mắt" đầy ụ.
"Được rồi, cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?" Thấy Từ Tử Hân dừng lại bên vườn hoa, Bạch Tiểu Hổ hỏi.
Vừa dứt lời, Từ Tử Hân bỗng nhiên xoay người tới gần cậu. Khoảng cách giữa hai người còn không bằng một nắm tay, chóp mũi đối phương dí sát vào động mạch cậu, hơi thở phả ra trên da thịt mẫn cảm, mùi hương thơm ngát của nữ sinh quanh quẩn bên chóp mũi, Bạch Tiểu Hổ sợ hết hồn, đột ngột lùi về sau hai bước, đưa hai tay ra trước người.
"Cậu, cậu làm gì vậy?"
Từ Tử Hân không lùi mà tiến lên, một tay đè vai Bạch Tiểu Hổ lại, rõ ràng là một cô gái nhu nhược, Bạch Tiểu Hổ phát hiện vậy mà mình không thể động đậy được.
"Cậu vừa đến tôi đã chú ý tới cậu." vẫn là thanh âm ôn nhu kia, sau cổ Bạch Tiểu Hổ lập tức nổi lên một tầng da gà, cậu có loại cảm giác rất xấu, phảng phất như nguy hiểm ở ngay trước mắt.
Bạch Tiểu Hổ khó khăn nuốt ngụm nước bọt: "Tại, tại sao...Tôi cảm thấy mình không có gì bắt mắt..."
"Bởi vì trên người cậu toàn mùi của cậu ta, tôi lập tức liền ngửi được." hai cánh tay Từ Tử Hân đã leo lên vai Bạch Tiểu Hổ, chóp mũi thậm chí chạm vào tầng da mỏng manh nơi động mạch, hơi thở thiếu nữ xinh đẹp như hoa lan: "Cậu ngủ với Trình Thiên Châu rồi sao?"
"...A?" Bạch Tiểu Hổ lập tức phản ứng không kịp, "Sao cậu biết cậu ấy gần đây ngủ chung với tôi?"
"Ngủ thật hả?!" âm thanh Từ Tử Hân bỗng nhiên cao hẳn một quãng, cô rốt cuộc buông tha cho cái cổ của Bạch Tiểu Hổ, chỉ là hai tay vẫn ấn Bạch Tiểu Hổ lại không cho cậu nhúc nhích, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ.
Trong vườn hoa nhỏ hẻo lánh, nguồn ánh sáng duy nhất là chiếc đèn mờ mờ ven đường, bóng hoa rơi trên gương mặt tinh xảo của thiếu nữ, đôi mắt Bạch Tiểu Hổ chậm rãi trừng lớn, thất thanh cả kinh nói: "Cậu cũng là thú tộc?!"
Cặp mắt Từ Tử Hân lóe ánh sáng xanh, nhìn rõ rõ ràng ràng vẻ mặt của Bạch Tiểu Hổ, cô nhoẻn khóe miệng, lộ ra răng nanh vừa nhọn vừa dài, cười nói: "Xem ra cái gì cậu ấy cũng nói cho cậu nhỉ."
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ có chút sợ: "Cậu đến cùng muốn làm gì?"
Đầu ngón tay sắc nhọn Từ Tử Hân biến về nguyên hình xẹt qua hầu kết Bạch Tiểu Hổ: "Thiên Châu không nên gì cũng nói với cậu, cậu đã biết quá nhiều."
Bình thường trong phim truyền hình xuất hiện câu này xong là thể nào cũng có máu đổ, chân Bạch Tiểu Hổ đã bắt đầu run: "Cậu là người cuối cùng tiếp xúc với tôi, nếu đột nhiên tôi mất tích trong tiệc rượu, cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ cậu."
Từ Tử Hân "phì" một tiếng bật cười, móng tay sắc bén như có thể cắt xuyên qua lớp da của một con tê giác lướt nhẹ trên gò má Bạch Tiểu Hổ: "Nhìn xem mặt nhỏ của cậu sợ đến thế nào nè, tôi là nữ thần nha, sao có thể đánh cậu được?"
Bạch Tiểu Hổ chỉ còn kém quỳ xuống đất la làng, vậy cậu thả tui ra đi a a a! Thế nhưng cậu không dám, cậu sợ QAQ
Có thể là ánh mắt hồng hồng sợ đến muốn khóc nhưng không dám khóc của Bạch Tiểu Hổ nhìn dễ bắt nạt quá, Từ Tử Hân không những không thả cậu ra, ngược lại còn nghiêm túc hơn: "Cậu biết tôi là ai không?"
Bạch Tiểu Hổ run rẩy hỏi: "Cậu là...?"
Từ Tử Hân: "Tôi là hôn thê của Trình Thiên Châu."
Bạch Tiểu Hổ: "!!!"
Bạch Tiểu Hổ: "Nước mình mười sáu tuổi là được đính hôn rồi sao?!!"
Từ Tử Hân: "..." trọng điểm là cái này hả?!
Nụ cười hoàn mỹ trên mặt Từ Tử Hân xém thì nứt toác, cô nỗ lực duy trì mỉm cười: "Cậu nói, cậu đem vị hôn phu của tôi câu lên giường, tôi nên xé nát cậu hay cắn chết cậu?"
Bạch Tiểu Hổ khóc không ra nước mắt: "Tôi chỉ hít mèo thôi a, chúng tôi không làm gì hết!"
Bạch Tiểu Hổ quả thực siêu oan ức có được không, cậu lúc này mới ý thức được "ngủ" trong miệng Từ Tử Hân là "ngủ" kiểu kia...
Từ Tử Hân ngạc nhiên: "Cậu không ngủ?"
Bạch Tiểu Hổ hai mắt ngấn lệ: "Chính là đắp chăn đi ngủ!"
Từ Tử Hân lại đến gần ngửi một cái, một mặt không tin: "Không thể, nếu như chỉ là ngủ thì mùi vị sẽ không nồng như thế, vẫn là mùi vị đang phát tình mà."
Bạch Tiểu Hổ: "Cậu nhất định là ngửi sai rồi, không tin cậu có thể đi hỏi Thiên Châu, hai chúng tôi làm sao sẽ...sẽ như cậu nói chứ..."
"Sao tôi có thể ngửi sai được?" Từ Tử Hân bỗng nhiên cười khẽ: "Cậu biết sao đêm nay Thiên Châu đột nhiên về nhà cũ không? Là bởi vì hôn ước của tôi và cậu ấy nha."
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ nháy mắt đau đau, chính cậu cũng không phát hiện trên mặt mình là thất lạc cùng sững sờ.
"Thiên Châu chưa từng nói với tôi về chuyện này...." cậu chợt nhớ vẻ mặt Trình Thiên Châu khi nói với cậu tối nay không thể cùng đến bữa tiệc với cậu, rõ ràng không có gì khác thường, cau mày, trong mắt lộ ra thiếu kiên nhẫn, tựa hồ như phi thường không muốn về rồi lại không thể không trở về một chuyến.
Nói thích Trình Thiên Châu, Từ Tử Hân kì thật cũng không đến mức kia, chỉ là ý muốn sở hữu phát tác, thêm vào trên tiệc rượu của gia tộc Trình Thiên Châu đối xử với cô cứ như người tàng hình, cô liền không nhịn được tiểu nhân trong lòng muốn chinh phục đối phương. Không nghĩ tới ngẫu nhiên nghe được mùi phát tình của Trình Thiên Châu trên người Bạch Tiểu Hổ, vậy nên hôm nay mới có chuyện này.
Bây giờ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Bạch Tiểu Hổ, Từ Tử Hân sao có thể không cảm thấy giữa hai người họ có vấn đề. Cô định tiếp tục hù dọa Bạch Tiểu Hổ, bỗng nhiên nghe được một mùi vị khác, ánh mắt sắc bén bắn ra ngoài chòi ngắm hoa, một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra từ sau khóm hoa.
Từ Tử Hân buông Bạch Tiểu Hổ ra, ưu nhã sửa sang lại váy, cười hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này một mình?"
Dư quang Lục Ngạn liếc nhìn thấy sắc mặt Bạch Tiểu Hổ trắng bệch ngay khi nhìn thấy y, hơi nhếch miệng: "Bên ngoài không khí tốt, ra ngoài hóng mát một chút, hình như quấy rối tán gẫu của hai người?"
Từ Tử Hân nở nụ cười khéo léo lại hoàn mỹ, con ngươi hiện ra ánh sáng lạnh: "Không có, chuyện muốn nói cũng đã nói xong."
Lục Ngạn: "Nói xong, vậy thì thật tốt, tôi cũng có việc...Muốn tìm Bạch Tiểu Hổ nhờ một chút đây."
Hai mắt Từ Tử Hân híp lại, tựa cười mà không cười liếc nhìn Bạch Tiểu Hổ một mặt sợ hãi, gật đầu nở nụ cười, ung dung đi xuống bậc thang rời khỏi chòi ngắm hoa.
Trực giác Bạch Tiểu Hổ cảm thấy không được, không chút suy nghĩ chống lan can muốn nhảy xuống, bị Lục Ngạn nhanh chóng ôm eo lại, đẩy một cái, Bạch Tiểu Hổ nhất thời bị vây lại trên cột trụ của chòi ngắm hoa.
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải cố ý thẻ văn đâu, thật sự là tốc độ tay có hạn, tàn tầm lại muộn. _(:3 '<)_