*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Tiểu Hổ ngơ ngác nhìn người bạn cùng bàn của mình dẫn đến góc hành lang.
"Không phải đi nhà vệ sinh sao..."
"He he!" Phó Minh Cách nghiêm túc: "Tiểu Hổ, là thế này, trường chúng ta không giống mấy trường khác, sẽ không có kì thi tháng."
Chuyện này Bạch Tiểu Hổ đã nghe bố Bạch nói trước khi cậu nhập học nhưng cậu vẫn không ngắt lời Phó Minh Cách.
"Nhưng mà!" Phó Minh Cách vô cùng đau đớn: "Sẽ có rất nhiều bài kiểm tra nhỏ, giáo viên có lúc thông báo có lúc không, hoàn toàn là dựa theo tâm tình. Vậy thôi còn chưa đủ! Khang Đa còn nhập thành tích vào đểm giữa kì và cuối kì, mỗi tháng còn muốn kết toán thông báo về cho phụ huynh, vậy nên Tiểu Hổ, tôi thật sự tính nhầm thời gian kiểm tra, nó quá không có quy luật rồi!"
"Vừa rồi cậu làm không tốt sao?" Bạch Tiểu Hổ lo lắng nói.
Nhìn cặp mắt nai tơ biểu lộ ra thần sắc quan tâm, Phó Minh Cách mặt không đỏ tim không đập nói: "Tôi vốn định giấu luôn không nói, nhưng chung quy vẫn không thể tránh được lương tâm cắn rứt (Thực ra là vì kế lâu dài)."
Hắn đặt tay lên vai Bạch Tiểu Hổ vô thức nhéo nhéo, khá mềm, như đang nhéo vai nữ sinh vậy.
"Ừ...chuyện kia." Phó Minh Cách định thần lại, hạ giọng nói: "Vừa rồi là tôi chép bài của cậu."
"!" Bạch Tiểu Hổ hoàn toàn không phát hiện.
"Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Cậu biết không, mỗi tháng tiền tiêu vặt của tôi là dựa theo điểm số đó. Hoàng Nội Tiết Tố tháng trước đã hứa giúp tôi, kết quả là tôi muốn đạp lăn cái ghế của cậu ta mà cậu ta cũng chẳng thèm trả lời. Điểm số thông thường của tôi đã không thể nào thấp hơn được nữa đâu. Bạn cùng bàn nè, bản phú tháng sau ăn no uống say hay cạp đất chết đói đành nhờ vào cậu rồi."
Mắt của Phó Minh Cách không to lắm nhưng lại rất sáng. Đúng như ấn tượng đầu tiên của hắn, như một chú chó săn lông vàng đang nhảy tưng tưng dưới ánh mặt trời. Bạch Tiểu Hổ rất muốn trở thành bạn của hắn, mới do dự một chút đã đồng ý rồi.
"Thật sao ha ha ha, ngồi cùng bàn nó phải khác bọt thế!"
"Nhưng..." Bạch Tiểu Hổ cảm thấy mình khác mấy bạn học trước không giống, những người kia ép cậu trong lúc thi không được phép đặt cả hai tay lên bàn. Nếu cậu muốn làm bạn với Phó Minh Cách thì cũng không hy vọng thành tích của hắn thụt lùi.
Có tài khoản trên mạng nói: "Làm người phải biết cách từ chối thích hợp, bạn bè chân chính là cả hai người phải càng ngày càng trở nên tốt hơn.", vì vậy cậu lấy hết dũng khí: "Tháng này tôi sẽ giúp cậu, sau này cậu vẫn phải dựa vào chính mình. Nếu không cậu sẽ không tiến bộ được đâu, cậu...cậu bình thường có gì không hiểu cũng có thể hỏi tôi."
Phó Minh Cách tự ôm mình tự khóc: "Khum ai yêu tui, tui là bé cải thìa đáng thương."
# Bé cải thìa: theo bạn edit đã đọc từ rất lâu trước kia ở một nơi nào đó thì đây là một bài dân ca bên Trung Quốc nói về tiếng khóc của một bé gái mất mẹ, cha đi cưới vợ khác và ngày ngày bị mẹ kế ngược. (ai biết chính xác có thể giúp mình với ạ T.T)
Bạch Tiểu Hổ giãy dụa: "Tôi thật sự không giúp được cậu..."
"Thực sự không được?"
"..."
"Được rồi, tháng này thì tháng này vậy. Ôi, tháng này cũng chỉ còn mười ngày, hẳn là vẫn cứu vãn được một ít." Phó Minh Cách vòng tay qua vai Bạch Tiểu Hổ dắt cậu về: "Này người anh em, tính cách cậu quá mềm yếu, không thể như vậy với người khác được. Nhưng mà cũng không sao, lần này có tôi yểm trợ cho cậu, chắc chắn sẽ không có ai dám chọc cậu. Uy danh của bản phú cũng vang dội lắm, cậu không muốn biết tại sao tôi lại tự xưng là 'bản phú' hả?"
Bạch Tiểu Hổ: "Không phải do cậu họ 'Phó' sao?"
"Chậc, tất nhiên là không phải rồi." Phó Minh Cách vẫy tay, "Bởi vì cho tôi là thủ phú đó! Sao nào, có cảm giác mình với được đùi vàng không?"
#thủ phú: người giàu nhất.
Bạch Tiểu Hổ xoắn xuýt: "Nhưng họ của người giàu nhất là Hứa mà..."
"Tôi không nói người giàu nhất nước, giàu nhất tỉnh không phải vẫn được tính là giàu nhất sao?" Phó Minh Cách chọt vào đầu cậu.
Bạch Tiểu Hổ ngoan ngoãn để hắn chọt chọt: "Ồ..."
"Ha ha ha, cậu tin thật à?
"Cậu sao lại thích mấy chuyện này chứ..."
Phó Minh Cách tiếp tục chọt, thấy dáng vẻ Bạch Tiểu Hổ muốn trốn mà không dám, đầu ngón tay càng ngứa hơn, chọt một hồi lại chuyển từ trán xuống hai má phì phì nộn nộn của cậu, so với đậu hũ non còn mềm hơn: "Sao cậu không nói gì thế, tôi chọc cậu quá trời rồi nè? Sao mặt cậu lại còn mềm hơn cả con gái thế này, tôi còn chả dùng nhiều lực mà mặt đã đỏ, không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu."
"Mày lại bắt nạt người mới tới đấy à." Bọn họ từ cửa sau trở lại phòng học, lúc đi ngang qua tổ thứ hai có một nam sinh to con lông mày rậm ngồi trên ghế mở to mắt cười nhìn Bạch Tiểu Hổ: "Bạn học vóc dáng nhỏ bé này ngồi phía sau có thấy gì không?"
"Tôi nhìn rõ mà, ngồi thẳng lên là được, giờ chuyển chỗ thì phiền mọi người lắm." Bạch Tiểu Hổ sốt sắng nói, cậu kì thực cũng không muốn vì mình đột ngột chuyển vào lớp làm lớp phải đổi chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp cũng cân nhắc đến điểm nay nên mới để cậu ngồi cùng với Phó Minh Cách chưa có bạn cùng bàn.
Bạch Tiểu Hổ có chút thắc mắc: "Chủ nhiệm lớp nói lớp mình có ba mươi người, sao bên cạnh cậu lại có một cái ghế trống?"
"Trời mới biết á, chỗ đó của một tên ngưu bức nhiều tóc đó, ngày đầu tiên cô chủ nhiệm ấn tôi với nó ngồi cùng nhau, vậy mà cô vừa bước ra khỏi lớp nó đã chuyển ghế xuống phía sau." Phó Minh Cách phi thường khó chịu: "Shit, bản phủ còn không thèm ngồi cùng nó đâu."
# Ngưu bức hay còn gọi tắt là Ngưu B là một từ rất hay gặp trong các truyện ngôn tình cổ đại trung quốc, chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu & có phần ngu như trâu, bức là áp bức người khác. Khác với kiểu trang bức là có thể không có sức mạnh cơ bắp nhưng lại có tiền, có quyền thế, địa vị và dùng điều đó để áp bức người khác thì ngưu bức là loại người chỉ thích dùng nắm đấm để giải quyết sự việc hay theo cách gọi của trẻ trâu Việt Nam thì chính là trâu bò. (chiase.org)
Hoàng Nhĩ Mông một bên đâm thêm một đao: "Hẳn là không dám ấy. Là ai đặt có quyển sách mà lại bị treo lên cây?"
"Mày có gan thì đi mà ngồi một mình, mày mà làm thiệt tao gọi mày là Hoàng A Mã, cả đời cũng được."
'"Tao không muốn bị treo lên cây đâu." Hoàng Nhĩ Mông buông tay, quay sang Bạch Tiểu Hổ tám chuyện: "Minh Cách Cách nhờ người chặn đường sau giờ tan học nhưng cả bọn lại bị treo ngược lại lên cây, cả bảy tám người treo lủng lẳng bên chỗ cổng ra vào của ngọn núi phía sau trường suốt cả đêm đó."
"Hơn nữa kì quái hơn là nó chẳng thường xuyên đến lớp nhưng chỉ cần ai đó chạm vào chỗ ngồi của nó, mặc kệ cách mấy ngày nó cũng nhận ra ai là người đã đụng đến chỗ ngồi của nó rồi bị nó treo lên cây hết."
Hoàng Nhĩ Mông không có ý tốt: "Tiểu Hổ, vừa nãy cậu không đụng vào đấy chứ?"
Bạch Tiểu Hổ đã sớm sợ đến sắc mặt trắng bệch, cậu vốn tưởng trường học lợi hại như Bác Nhã sẽ không có mấy sinh vật giáo bá này, không nghĩ tới lại còn ngay sau lưng cậu. Cậu vừa nãy đã đặt cặp sách lên bàn của anh ta, Bạch Tiểu Hổ lo lắng nhìn Phó Minh Cách.
# Giáo bá: giang hồ trường, giáo thảo: học sinh giỏi, giáo hoa: người đẹp nhất
"Không sao đâu." Phó Minh Cách vỗ vỗ vai cậu: "Lúc đó hên là tôi nhanh tay nhanh mắt, kịp thời nhấc lên mới không đụng phải mặt bàn. Ngồi cùng bàn mà, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ." Phó Minh Cách có ý riêng giật giật mày trái.
"Xem ra Phó thiếu rất yêu thích bạn mới tới này ha." Một bạn nam mắt to ba phần trắng nói xen vào, quay về phía Bạch Tiểu Hổ cười như không cười: "Cậu nhóc gặp may đó, bao nhiêu người muốn làm bạn với Phó thiếu còn không được đâu."
#Mắt ba phần trắng/ tam bạch: mắt để lộ ba phần tròng trắng quanh con ngươi. Như zị nè:
Phó Minh Cách đút tay vào túi đá vào chân ghế của đối phương: "Hầu Phi, mày biết nói chuyện không thế, cái gì mà 'mới tới' với 'cậu nhóc', cậu ấy tên Bạch Tiểu Hổ."
Hầu Phi kịp thời chống hai tay lên bàn phía sau, nhìn chằm chằm bọn họ từ dưới lên trên với ba phần tròng trắng, ánh mắt hung ác lưu manh: "Không tệ, thu được một con mèo nhỏ, trong lớp cũng không có loại hình nào như vậy, chơi cũng vui đấy."
Bạch Tiểu Hổ không biết mình đã chọc giận Hầu Phi này chỗ nào, nhịn không được lùi lại phía sau, Hầu Phi thấy cậu có vẻ sợ, khóe miệng giật giật: "Làm bạn cùng bàn của tôi thì sao?"
Bạn cùng bàn của Hầu Phi có dáng người mảnh khảnh, nghe vậy chỉ sửng sốt một chút rồi thành thật đứng dậy.
"Fuck you!" Phó Minh Cách tức giận, nhiều người trong lớp đã chú ý đến bên đây. Bạch Tiểu Hổ ôm Phó Minh Cách, giọng nói khẽ run: "Chúng ta vào lớp thôi."
"Chuyện không liên qua đến cậu đâu." Hoàng Nhĩ Mông đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ vào tai cậu: "Hai người bọn họ vốn không hợp nhau."
Sau đó bước đến chỗ Hầu Phi, một tay ấn bạn cùng bàn của Hầu Phi về chỗ ngồi, quay sang nói với Hầu Phi: "Hầu Phi, thật vô vị, cậu như vậy chắc chắn sẽ làm phiền mọi người đó."
Hầu Phi đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Còn ba phút nữa, chúng ta nói chuyện đi, Bạch Tiểu Hổ, cậu chưa trả lời có muốn làm bạn cùng bàn với tôi không đó, sao thế, cậu nghĩ Hầu Phi tôi thua cái tên Phó thiếu này à."
"Tôi, tôi..." Bạch Tiểu Hổ sắp khóc không ra nước mắt, cậu biết đây chỉ là cái cớ để Hầu Phi gây sự với Phó Minh Cách: "Vẫn là không muốn gây phiền phức cho người khác."
"Không phiền." Hầu Phi liếc mắt nhìn bạn cùng bàn của mình: "Trần Bồi, cậu cảm thấy phiền không?"
Phó Minh Cách nắm lấy cổ áo của Hầu Phi, ngay lúc này tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên.
"Ồ, chuông chuẩn bị vang lên rồi kìa." Hầu Phi lộ ra nụ cười ác ý: "Phó thiếu, cú đấm này mà hạ xuống là chú Phó lại có dịp lên trường uống trà đó. Chú Phó đã bao lâu không ấn mày xuống đất đánh nhỉ? Tao vẫn còn nhớ cảnh tượng đó đấy."
Ở Bác Nhã không quản bố ngươi là ai, trái với nội quy của trường thì vẫn bị phạt như thường, trừ khi giấu được mắt của giáo viên.
Phó Minh Cách thua là do hắn bốc đồng hơn, luôn bị những lời nói của Hầu Phi khiêu khích trước mặt mọi người, đến lúc Phó Minh Cách động thủ trước thì nói thế nào cũng là hắn sai.
Hoàng Nhĩ Mông nắm vai Phó Minh Cách, quay lưng về phía Hầu Phi nháy mắt với hắn, ra hiệu sẽ xử lý gã ta lúc ở ngoài trường. Lúc này Phó Minh Cách mới bỏ tay ra, đá ghế ngồi xuống.
Bạch Tiểu Hổ không dám nói gì, lon ton đi theo Phó Minh Cách, đứng ở chỗ lối đi bên cạnh Phó Minh Cách muốn nói lại thôi.
Phó Minh Cách tức giận nguýt cậu một cái, nghiêng người tránh đường. Bạch Tiểu Hổ vội vàng đi vào, ngồi xuống nói tiếng cảm ơn.
Giọng cậu quá nhỏ, Phó Minh Cách quay đầu lại: "Gì cơ?"
Bạch Tiểu Hổ cúi người sát lại, lớn tiếng nói: "Cảm ơn cậu. Và cả...đừng tức giận."
Hơi thở ướt át phả vào tai, Phó Minh Cách vặn vẹo người nói: "Không phải chuyện của cậu đâu, là Hầu Phi cố ý muốn chọc tôi."
An Nhạc Lâu phía trên quay xuống ghét bỏ Phó Minh Cách nói: "Ăn thiệt thòi nhiều như vậy mà tâm nhãn vẫn không tốt lên, bị vậy cũng đáng."
Phó Minh Cách tức giận xì khói: "Thằng âm binh. Mẹ nó, một ngày nào đó tao sẽ cho nó nghỉ học." Khóe mắt hắn thấy Bạch Tiểu Hổ rũ mắt lấy sách giáo khoa ra, có chút khó chịu: "Lần sau cùng Hầu Phi nói chuyện đừng có khách khí như thế, đổi lại cho tôi."
Hoàng Nhĩ Mông không nói lên lời: "Mày đây là đang muốn giết cậu ấy hả?"
Lúc này mà vẫn có thể chuyển trường thì hẳn gia đình Bạch Tiểu Hổ cũng có quan hệ. Nhưng Bạch Tiểu Hổ cứ như cái hũ nút, Phó Minh Cách lại vô tư như vậy sao có thể ở bên cạnh Bạch Tiểu Hổ suốt được, nếu thực sự muốn chọc tức Hầu Phi, cái đám của Hầu Phi không tự mình động thủ cũng có thể tìm người lén hại chết Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ nắm lấy một góc sách giáo khoa, trong mắt lộ ra vẻ bất lực.
Cậu đã nghĩ mình sẽ có một cuộc sống cấp ba bình thường, cậu cũng quyết định sẽ sửa lại tính cách nhút nhát của mình, ít nhất là không bị coi là quá rụt rè nhu nhược nữa. Nhưng mới khai giảng ngày thứ nhất mà cậu đã ẩn ẩn có cảm giác cuộc sống cấp ba của cậu có vẻ không dễ dàng như vậy.
An Nhạc Lâu và Hoàng Nhĩ Mông đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng an ủi: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Thật ra lúc đầu thấy Phó Minh Cách không có bạn cùng bàn nên nó muốn ngồi cùng Minh Cách. Hầu gia cũng muốn hợp tác với Phó gia nữa, nhưng Phó Minh Cách còn chả thèm cho nó mặt mũi. Hầu Phi này là người thù dai, sau khi lên trường thường nhằm vào Minh Cách. Cậu chỉ là xui xẻo bị lôi ra làm bia chắn đạn thôi, mai mốt trốn xa nó là được, Hầu Phi cũng không làm gì được cậu đâu."