Cửa hàng hai tệ
Chuyển ngữ: Diên
Mọi chuyện đều là như thế, một lần thì lạ, hai lần thì quen. Làm nhiều thêm vài lần thì hết thảy đều sẽ trở thành chuyện đương nhiên thuận lý thành chương.
La Chú đọc hết toàn bộ tài liệu ở nhà Đường Ngật, ban ngày thì dành thời gian tìm hiểu lại một số chỗ chưa hiểu lắm, chậm rãi hấp thu tri thức.
Sau đó hắn lại gửi thêm hai phần tài liệu cho Đường Ngật, Đường Ngật sẽ chăm chú tải xuống rồi tối về mở máy tính ra xem vài dòng đầu.
Cũng chỉ xem được vài dòng ấy thôi, thêm nữa thì xem không nổi.
Không phải cậu không muốn xem mà là do bên ngoài có thứ vô cùng hấp dẫn cậu. Thứ hấp dẫn ấy không ai khác chính là em mèo do La Chú biến thành.
Tài liệu tiếng nước ngoài vừa khô khan vừa khó hiểu, toàn là câu từ chuyên ngành xa lạ, tra từ hoài cũng tốn công tốn sức lắm. Cũng may còn có mèo nhỏ học tập chung với Đường Ngật.
Có một vật nhỏ lông xù mềm mại ấm áp bên người như vậy giúp tinh thần cậu thả lỏng đi nhiều. Chỉ là có nó bên cạnh thì trạng thái học tập của cậu cũng không tập trung được lâu, chốc chốc là lại quay sang nhìn mèo con.
Vốn chỉ muốn thả lỏng chút thôi mà ngờ đâu lại biến thành buông lỏng hoàn toàn.
Không phải bên ta yếu mà là do quân địch quá gian xảo!
Động vật nhỏ mềm mại yên tĩnh. Có lẽ là đã quen với hoàn cảnh mới rồi nên không trốn trong góc xa như trước nữa. Nhất là từ khi bọn họ bắt đầu cùng nhau xem máy tính thì mèo con càng thân người hơn rất nhiều.
Đường Ngật lại nhịn không được quay sang nhìn nó, càng nhìn càng thích, bàn tay ngứa ngáy vươn tới xoa xoa cái gáy tròn vo, vuốt một đường xuống tới tận đuôi. Tay cậu sờ tới đuôi nó cũng không buông ra ngay mà chụm tay lại thành hình tròn rỗng ruột bao lấy đuôi nó rồi vuốt tiếp tới chóp đuôi.
Mèo nhỏ sẽ hơi dùng sức rút đuôi ra khỏi tay cậu rồi thu đuôi về bên người.
Rõ ràng đều tạo thành từ xương da lông mà đuôi mèo lại mềm mại linh hoạt hơn, cứ như một phần khác biệt hoàn toàn với cơ thể. Mèo con đang nhìn màn hình chăm chú dù không để tâm đến xung quanh nhưng đuôi vẫn phản ứng lại khiến Đường Ngật thấy rất thú vị.
“Phú Quý.”
Cậu gọi tên mèo con. Thân thể mèo con không nhúc nhích nhưng chóp đuôi lại rung lên nhè nhẹ xem như đáp lại. Chỉ thế thôi nhưng cũng đủ khiến Đường Ngật vui vẻ vô cùng. Cậu gọi thêm hai lần nữa, gọi đến khi đuôi mèo lắc lư biên độ lớn truyền tới tín hiệu “đủ rồi đó” thì mới vừa lòng thỏa ý dừng lại.
Đối với hành động ấy của cậu, La Chú lựa chọn phương án mặc kệ, thỉnh thoảng đáp lại một chút cũng được, ăn nhờ ở đậu mà, không thể để cho quá khó coi.
Đối với chuyện Đường Ngật cứ ba ngày hai bữa lại chạy tới chơi, phía bệnh viện thú y đã nhất trí ngầm hiểu lẫn nhau xem là chuyện bình thường.
Đường Ngật rất thích các động vật nhỏ. Cậu vừa đến là Đào không cần vượt ngục nữa, có thể quang minh chính đại ra đi dạo.
Có điều, Tiểu Cảo luôn cảm thấy bác sĩ La là lạ. Xưa giờ hắn chỉ qua lại giữa phòng khám, khu nội trú, phòng giải phẫu, phòng truyền dịch, phòng chụp X-quang và phòng siêu âm, hiếm lắm mới ra đại sảnh trò chuyện với người nhà bệnh nhân. Đương nhiên là như vậy mới đúng, nào có bác sĩ nào suốt ngày nói chuyện tám nhảm với người khác, quá không chuyên nghiệp.
Ấy nhưng kể từ khi Đường Ngật tới bệnh viện báo danh thường xuyên, số lần Bác sĩ La xuất hiện ở đại sảnh cũng tăng lên rất nhiều.
Bên quầy tiếp tân có một kệ hàng, trên đó là một ít đồ chơi và đồ ăn vặt cho thú cưng do cửa hàng đối diện đưa tới bán ké. Đường Ngật ôm mèo con nhà mình đứng trước kệ hàng nhìn chăm chú con cá đồ chơi rất lâu.
Cá đồ chơi kia mô phỏng theo cá chép, làm giống như thật, sợi tổng hợp bóng loáng in ra vảy cá mang theo viền sáng lấp lánh. Đường Ngật đưa ngón trỏ chạm nhẹ hai cái, nhéo nhéo một chút, nhịn không được bật cười.
Cậu chơi đủ rồi thì cầm lên quơ quơ trước mặt Đường Phú Quý. Hiển nhiên mèo con không hứng thú với nó lắm, ngốc ngốc nhìn đông nhìn tây vờ như không thấy cá đồ chơi trước mặt.
Đường Ngật thở phào một hơi thả cá về kệ.
La Chú lẳng lặng đứng ở hành lang nối liền đại sảnh và phòng khám nhìn hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, đoạn thừa dịp Đường Ngật chưa quay người lại mà đi vào phòng khám.
Tiểu Cảo đứng ở quầy tiếp tân trông thấy hết mọi hành động của Đường Ngật và La Chú.
Hay lắm, người đứng trên cầu ngắm phong cảnh, kẻ ngắm phong cảnh trên lầu chỉ nhìn người trên cầu thôi?
Ngày đó trước khi Đường Ngật về, La Chú bảo Tiểu Cảo đưa con cá đồ chơi nọ cho Đường Ngật. Trên mặt Tiểu Cảo viết hai chữ “hóng chuyện” to đùng: “Có thu tiền không anh ơi?”
La Chú lạnh mắt nhìn cô: Lượn ngay.
Tiểu Cảo: Vâng vâng.
Tiểu Cảo lấy con cá đồ chơi trên kệ xuống, lại cầm thêm một túi tim gà đông lạnh lượn ngay tới cửa.
“Cho em ạ?” Đường Ngật ngạc nhiên, vô thức nhận đồ từ đối phương rồi nói tiếp: “Để em trả tiền cho chị.”
“Không cần đâu, đây là quà Bác sĩ La tặng Phú Quý.” Tiểu Cảo chỉ chỉ vào trong bệnh viện, nháy mắt với Đường Ngật, khuôn mặt tròn tròn lộ vẻ đáng yêu.
Đường Ngật theo tay cô nhìn qua chỉ thấy một bóng lưng cao lớn đi vào trong, mím môi cười cười: “Giúp em cảm ơn Bác sĩ La nhé.”
“Em tự nói thì hơn đó.” Đối mặt với Đường Ngật, Tiểu Cảo chẳng giữ kẽ gì cả, cười hì hì nghiêng người nói: “Người ta không cần lời cảm ơn từ chỗ chị đâu.”
Đường Ngật nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vậy mai em đến cảm ơn Bác sĩ La sau.”
Ban đêm, khi La Chú đến thì thấy Đường Ngật đang cầm con cá đồ chơi lật qua lật lại thưởng thức, nụ cười chưa bao giờ ngừng trên môi.
La Chú cũng vậy, nhưng lông quá nhiều nên nhìn không ra.
Đến bệnh viện thú y nhiều lần hơn, cuối cùng Đường Ngật cũng gặp được Bác sĩ Vạn trong miệng Tiểu Cảo.
Vạn Chỉ là cô gái duy nhất trong ba bác sĩ của bệnh viện. Trước đó cô kết hôn, đi chơi tuần trăng mật nên xin nghỉ phép tới nay mới về. Thường sẽ có một vài nam khách hàng hỏi thăm Bác sĩ Vạn ở quầy tiếp tân, sau đó đều nhận được một câu trả lời thống nhất: “Bác sĩ Vạn của chúng tôi là danh hoa đã có chủ rồi ạ, anh không còn cơ hội đâu.”
Hiện tại người đến hỏi thăm thì câu trả lời nhận được có hơi khác, từ danh hoa đã có chủ biến thành trẻ tuổi đã lấy chồng, tóm lại vẫn là không có cơ hội.
Đường Ngật rất có thiện cảm với bác sĩ Vạn. Tính cô khá giống Diệp Vũ Vi, làm việc kỹ lưỡng quả quyết. Có điều bác sĩ Vạn dịu dàng nữ tính hơn Vũ Vi một chút, đối xử với Đường Ngật và các khách hàng khác rất thân thiện dễ gần.
Diệp Vũ Vi tính gà mẹ bao che con, nếu thấy đối tượng tiềm ẩn nguy hiểm ảnh hưởng tới con mình là lập tức xù lông xù cánh dựng một thân gai góc ra liền. Đường Ngật nghĩ, nếu cô dịu dàng hơn chút thì chắc cũng sẽ như Bác sĩ Vạn vậy.
Nói thì nói vậy chứ con người không thể giống nhau một kiểu vậy được, phải có cá tính riêng của mình mới tốt. cậu thích Diệp Vũ Vi, thích Vạn Chỉ, cũng rất thích Tiểu Cảo hoạt bát sáng sủa.
Hình tượng hiền dịu của bác sĩ Vạn không thể duy trì quá lâu trong lòng Đường Ngật. Khi cô nóng nảy lao ra từ phòng khám, vẻ mặt dữ tợn cầm chổi chạy ra cửa dọa cho Đào đang cọ cọ tay Đường Ngật sợ đến độ bốn chân rời khỏi mặt đất bật nhảy lên cao một mét.
Vương Băng Ngu ngồi trên ghế sô pha hoảng sợ không thôi, vội vàng gọi người giữ cô lại. Mấy y tá vội lao lên trấn an cô.
Vạn Chỉ phẫn nộ gào thét: “Thả tôi ra! Tôi phải đi đập nát cái loa kia! Ngày nào cũng bật đi bật lại một bài, tôi sắp điên rồi!”
Cũng may lúc đó trong bệnh viện ngoài Đường Ngật ra không còn vị khách nào khác. Tiểu Cảo cảm thấy hình như cậu cũng không tính là người ngoài.
Vạn Chỉ buông tay, chổi rơi xuống đất. Cô run rẩy dùng tay che đầu, vẻ mặt thống khổ: “Đầu tôi sắp nứt ra rồi!”
Nguyên nhân khiến cô phản ứng kịch liệt như vậy là một cửa hàng hai tệ mới khai trương ở bên kia con đường, đối diện với bệnh viện.
(*) Cửa hàng hai tệ, chủ yếu bán mấy đồ kỉ niệm nhỏ lẻ giá rẻ cỡ 30 tệ đổ lại, đại khái gần giống cửa hàng đồng giá 20k bên mình.
Cửa hàng kia xưa giờ không ai chú ý tới, đóng kín cửa suốt ngày, cũng không thấy sửa chữa gì. Ấy vậy mà chỉ trong một đêm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sáng hôm ấy Tiểu Cảo đến bệnh viện, đang mở cửa thì phía đối diện chợt vang lên tiếng nhạc làm cô chú ý, quay người sang thì thấy một cửa hàng hai tệ trang trí đơn sơ đã mọc lên tự bao giờ.
Lúc mở cửa đúng là lặng lẽ không ai biết, cơ mà mở rồi thì không ai không biết.
Hôm nào cũng mở loa bật nhạc DJ điên cuồng, thỉnh thoảng còn chèn thêm hai câu: “Hai tệ một món, món nào cũng hai tệ. Hai tệ không mua coi chừng thiệt, hai tệ không mua coi chừng tiếc, bà con qua lại đừng bỏ lỡ!”
Nghe nhiều thành quen, Đường Ngật đã thuộc làu làu.
Bất chấp nắng mưa, DJ vẫn chà đĩa điên cuồng ảnh hưởng người dân xung quanh. Phía bệnh viện đã phái người qua nói chuyện nhưng vô dụng, người ta chẳng thèm để ý.
Vạn Chỉ đời này hận nhất phát lặp lại một bài. Bất kì bài hát gì mà cứ phát đi phát lại bên tai cô là cô nhất định sẽ hận bài hát đó.
Dưới cái nhìn của cô, bị ép nghe mãi một bài là một điều tra tấn tinh thần cực mạnh, những người sáng tác và biểu diễn ca khúc đó phải gô cổ lên công an chịu phạt!
Vạn Chỉ nhịn không được lại cầm chổi lên chuẩn bị chạy qua đồng quy vu tận.
La Chú lên tiếng dừng lại vở kịch này, quyết định đi sang nói chuyện với chủ quán. Nào ngờ hắn vừa đi ra cửa thì dừng lại vòng trở về, không nói gì đi thẳng vào phòng khám.
Vạn Chỉ vừa định hỏi có chuyện gì, mắt nhìn về cửa xong cũng lập tức thu hồi tâm tình. Cô vuốt vuốt mái tóc hơi loạn, đưa chổi cho y tá rồi vờ như không có việc gì đi vào trong bệnh viện.
Lạ vậy ta.
Đường Ngật đầy bụng nghi hoặc. Cậu nhìn ra thì thấy có một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc bảnh bao đứng ngoài bệnh viện, hắn ta có mang hoa tai, giữa mày lộ vẻ ngang bướng.
Người kia không mang theo thú cưng. Chẳng lẽ là chủ nhân của thú cưng đang nằm viện?
“La Chú…” Đối phương kêu một tiếng, không ai đáp lại.
Tìm bác sĩ La à? Đường Ngật lại thêm mấy phần hiếu kì.
Bước chân La Chú không dừng lại, khi hắn sắp biến mất sau cánh cửa phòng khám, giọng người nọ lớn hơn chút: “La Chú!”
Cửa phòng khám đóng lại không chút do dự.
Người trong đại sảnh lúc này ăn ý lạ thường, im lặng tản đi làm việc của mình không nhìn đến hắn.
Tiểu Cảo đi tới ôm Đào lên chuẩn bị đưa nó về lại phòng. Đường Ngật nhỏ giọng hỏi: “Mọi người sao thế?”
Tiểu Cảo liếc người đứng ngoài cửa một cái, bất đắc dĩ giải thích: “Hắn là người bỏ rơi Đào.”
Chủ nhân cũ của Đào ư?
Đường Ngật thật không ngờ Ragdoll xinh đẹp như vậy lại bị người ta vứt bỏ.
Tiểu Cảo chán ghét nói: “Lúc Đào khoảng sáu tháng tuổi thì bị viêm phúc mạc truyền nhiễm. Sau khi nghe số tiền phải bỏ để chữa bệnh cho Đào thì hắn bảo là chỉ riêng mua nó đã tốn một đống tiền rồi, không muốn bỏ tiền chữa nữa, nói xong thì bỏ mèo chạy lấy người. Bác sĩ La chữa khỏi cho Đào rồi nuôi luôn trong bệnh viện, thế mà hắn còn dám mặt dày vô sỉ chạy đến đòi đưa Đào về. Còn khướt tụi chị mới dễ chịu với hắn!”
(*) Gốc là 猫传腹, mình nghĩ nó là viết tắt của 猫传染性腹膜炎, tức bệnh viêm phúc mạc truyền nhiễm, viết tắt là FIP. Đây là một bệnh cực kỳ nguy hiểm ở mèo, xác suất sống không cao.
Cô càng nói càng giận, tức tối ôm Đào lên tầng hai, không hề muốn cho hắn nhìn thấy Đào chút nào.
Đường Ngật nhìn ra ngoài cửa, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Chủ nhân cũ của Đào muốn đưa Đào về ư? Vậy… chủ nhân cũ của Phú Quý thì sao?
Vương Băng Ngu đứng dậy từ ghế sô pha, đi vào trong một lát rồi mang một cái loa của bản thân ra đặt ngoài cửa bệnh viện. Khi ra tới cửa, giọng hắn lạnh tanh đuổi khách: “Đây là bệnh viện thú y, không phải chỗ cho người không phận sự. Đừng quấy rầy người ta làm ăn, nhường đường chút.”
Người kia nhìn hắn một cái, tránh sang một bên.
Vương Băng Ngu đặt loa ngoài cửa, mở âm lượng ở mức lớn nhất rồi bật tiếng lên.
Đường Ngật nghe thấy giọng nói lạnh lùng của La Chú vang lên:
“Hai tệ không mua coi chừng thiệt, hai tệ không mua coi chừng tiếc. Hai tệ không mua đồ nghèo kiết xác!”
Lời này dường như có ý nghĩa khác.
Đường Ngật một mực chú ý bên ngoài, xem được một màn sống động mặt người chuyển qua màu xanh như thế nào.