Hầu như trong giây lát nói chuyện, Xa Ninh lui về phía sau một bước.
Mà một bước lui này rất kỳ diệu, nhìn bộ phúc như không lớn nhưng thoángcái đã đứng bên cạnh một cây đồng câu. Hoạt bộ... Đây là một loại phương pháp bước lướt rất cao minh. Lưu Khám mắt sáng lên, nhìn chăm chú XaNinh. Người này, cũng không phải kẻ giết mổ chó tầm thường.
- Tại hạ Lưu Khám, là Đông chủ của lão tửu Đỗ Lăng, nghe nói tiên sinh có thể ủ được rượu ngon, vì vậy đến đây bái phỏng.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám chủ động nói xuất thân của mình.
Bất kể là Xa Ninh, hay là Cao Lão Đà đang đứng bên cổng tre tất cả đều ngây ngẩn cả người, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám, dường như không tin lời Lưu Khám nói.
- Tửu thần Đỗ lăng?
Xa Ninh ngạc nhiên nói:
- Ngươi là Tửu thần Đỗ lăng..A, ha ha ha ha, còn tưởng rằng Tửu thần Đỗlăng là nhân vật khó lường gì, không ngờ chỉ là một thằng bé còn chưadứt sữa. Tứ Thủy Hoa Điêu của ngươi không tệ, chỉ là lão tử không quáthích.
Các nói chẳng khách khí, thậm chí còn có ý châm biếm.
Quán Anh không khỏi giận tím mặt! Dọc đường đi cùng Lưu Khám, quan hệ từ xa lạ đã trở thành bạn hữu.
- Lão già kia, ngươi...
Lưu Khám giật giật Quán Anh, ý bảo y không nên tức giận.
- Tiểu tử vốn chỉ là vui chơi thôi, nào ngờ được mọi người yêu thích, nên mới có danh hiệu như hiện nay. Còn về phần yêu thích, ha hả, mỗi ngườiđều có chí khác nhau, khẩu vị khác nhau, không thể ép buộc. Nếu tiênsinh là người Yến, đương nhiên là thích loại rượu nóng mạnh kia rồi.đọctại
Có câu Yến Triệu nhiều tráng sĩ khảng khái bi tráng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sắc mặt Xa Ninh trong giây lát khẽ đỏ ửng, nhưng không phải đỏ do bệnh trạng, mà là kích động, đỏ bừng hưng phấn.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên mê ly, hồi lâu, thể cốt gã tựa như buông lỏng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử ngươi cũng biết ăn nói đấy. Lão Yến Nhân ta xưa nay nhiều tráng sĩ hùng liệt, khảng khái bi tráng. Bốn chữ này, quả nhiên là vô cùngthỏa đáng.
Lúc này Lưu Khám, đã bị Xa Ninh thu hút toàn bộ lực chú ý.
Kết quả là, Cao Lão Đà đứng bên cũng lơi lỏng cảnh giác theo. Lưu Khám vàQuán Anh không hề phát giác, lúc Lưu Khám nói bốn chữ khẳng khái bitráng, trong mắt mờ đục của Cao Lão Đà tựa hồ sáng hơn, ánh lên tialoang loáng như nước mắt. Khảng khái bi tráng, tựa như đã là chuyện rấtlâu rồi, có bao nhiêu lâu chưa từng uống đau đớn?
Tay gã khẽ run lên, lưng còng bất giác thẳng lên một chút.
Xa Ninh đột nhiên ho khan một tiếng, khiến Cao Lão Đà bỗng dưng bừng tỉnh, vội vã cúi đầu, thuận thế lau đi nước mắt ở khóe mắt.
- Nói đi, tìm ta chuyện gì?
Lưu Khám vội chắp tay:
- Ta tại huyện Bái nghe nói trên đời này có một loại rượu, tên là RượuYến, vô cùng cay mạnh, cũng khí khái nổi bật như người Yến. Vì vậy mộdanh đến đây, trước đó ngẫu nhiên có nếm thử một chút, quả nhiên là danh bất hư truyền, nên ta cố tình mặt dày khẩn cầu tiên sinh dạy ta, làmsao để sản xuất được Rượu Yến?
- Ngươi muốn học ủ rượu Yến?
Xa Ninh đột nhiên cất tiếng cười to:
- Rượu Yến cứt chó không có...Ta chỉ là kẻ mê cay thôi, sao có thể được xứng gọi là rượu Yến.
Nhưng....
Xa Ninh chuyển lời, nhìn chằm chằm Lưu Khám:
- Thật ra dạy cho ngươi cũng không khó gì, mấy chén rượu đục, sao sánhđược với danh hiệu Tửu thần Đỗ Lăng ngươi. Chỉ là, ta dựa vào gì để dạyngươi đây? Ta dạy ngươi thì được lợi gì?
Khí chất hùng liệt lúc trước đã tan biến, trong lời nói toát lên khẩu khí “con buôn.”
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Lưu Khám thậm chí sẽ cho rằng Xa Ninh trướcmắt và Xa Ninh vừa nói chuyện lúc nãy tuyệt đối là hai người hoàn toànkhác nhau.
- Nếu tiên sinh nguyện dạy ta, tiểu tử nguyện ra năm mươi dật hoàng kim.
Đừng nói Quán Anh, ngay cả Cao Lão Đà cũng không kìm được như hít phải luồng khí lạnh.