Sau khi được Công Thúc Liêu chỉ điểm, Lưu Khám một lòng suy tư, cố gắngtìm kiếm một nơi căn cơ thích hợp, mưu đồ sau này có thể phát triển lớnhơn nữa.
Vùng Tứ Hồng bị Lưu Khám loại trừ đầu tiên.
Vùng Giang Nam thuộc nước Sở cũ, cũng không phồn hoa giàu có như hậuthế tưởng tượng. Khi đó nhân khẩu rất tí, rất nhiều nơi còn là đấthoang, chủ yếu là người Bách Việt. Trong trí nhớ của Lưu Khám, phươngnam bắt đầu phát triển thực sự, là từ Ngũ Hồ Loạn Hoa. Một lượng lớn sĩtộc phương bắc theo Vương Triều Tây Tấn di chuyển xuống phía nam, ngoàiviệc mang theo lượng lớn nhân khẩu xuống phía nam, còn mang đến rấtnhiều khoa học kỹ thuật tiên tiến và nền văn mới. Sau Ngũ Hồ Loạn Hoa,phía nam rốt cuộc mới phồn vinh.
Đó là nguyên nhân vì sao Lưu Khám không nghĩ tới Giang Nam xem tại TruyệnFULL.vn
Còn Ba Thục. . .Ngược lại cũng là một nơi có thể phát triển.
Trong lịch sử Hán cao tổ Lưu Bang không phải dựa vào Ba Thục mà lậpnghiệp sao? Nhưng Công Thúc Liêu nói không sai, Ba Thục cũng tồn tại vấn đề giống vậy.
Ba Thục không được; Tứ Hồng không thích hợp; Giang Nam càng bị loại bỏ. . .
Vùng Sơn Đông thì thế nào? Sơn Đông tại thời kỳ Tần mạt, không phảitỉnh Sơn Đông nhỏ bé như hậu thế nghĩ, mà là chỉ Hào Sơn ( là toàn bộphía đông huyện Lạc Trữ tỉnh Hà Nam hiện nay). Hào Sơn ngày xưa là khuvực trọng yếu của nước Tấn, liên kết với Hàm Cốc Quan tạo thành lá chắncho Quan Trung. Từ Sơn Đông phát triển lớn mạnh, ắt phải đối mặt trướcsự trùng kích của dư nghiệt sáu nước. Cũng không phải Lưu Khám e sợ,nhưng quanh năm chinh chiến, sao có thể phát triển ổn định và lớn mạnh?
Như vậy Sơn Đông cũng bị loại trừ!
Đang suy nghĩ! Lý Tả Xa lại đưa ra một ý kiến.
Hà Nam đất đai màu mỡ, lại không nhiều người coi trọng. Bởi có câu "Hoàng Hà bách hại". Chỉ lợi một chỗ, Hà Nam sau khi đại chiến, ThủyHoàng Đế tại Hà Nam thành lập quận Cửu Nguyên, quản lý bốn mươi bốnthành trì. Sau đó di chuyển nhân khẩu đến đây, tổng cộng hơn ba vạn hộ.Trước khi Mông Điền chết, lại liên tục di dời thêm hai vạn nhân khẩu tới đây. Tất thảy có hơn hai mươi vạn người.
Số lượng nhân khẩunày, so với nhân khẩu toàn bộ đế quốc lão Tần, tựa hồ không tính lànhiều. Nhưng phải biết rằng, nhân khẩu lão Tần có một nghìn bảy trămvạn. Phần lớn tập trung tại Quan Trung và Sơn Đông. Mà diện tích lớn như Ba Thục và Giang Nam cũng chỉ có hơn trăm vạn mà thôi. Dựa vào diệntích quận Cửu Nguyên, nắm giữ hai mươi vạn nhân khẩu, tính mật độ nhânkhẩu mà nói, vượt xa Giang Nam và Ba thục. Hơn nữa, quận Cửu Nguyên rấtgần Sơn Đông và Quan Trung, không gian triển khai cũng vượt xa so vớiGiang Nam và Ba Thục.
Lý Tả Xa đưa ra ưu thế khiến tất cả mọi người khẽ động lòng.
Nắm trong tay quận Cửu Nguyên, xem như nắm trong tay một đội kỵ quânkhổng lồ. . Dùng yên ngựa và bàn đạp cao kiều tại Lâu Thương phối hợpvới đội kỵ quân khổng lồ, chỉ trong thời gian ngắn có thể quét sạch Quan Trung và Sơn Đông. Điều này khiến đôi mắt đám người Lưu Khám đều bừngsáng.
Đúng vậy, nắm trong tay yên ngựa và bàn đạp cao kiều, cộng thêm đội kỵ quân khổng lồ, thực sự làm người ta động lòng.
- Thế nhưng, đất Hà Nam hôm nay nằm trong tay Vương Ly, có hai mươi vạn biên quân trấn giữ, nên giải quyết như thế nào?
Giả Thiệu không kiềm chế được phản bác nói:
- Hà Nam tuy có sông lớn rãnh trời, thế nhưng tiếp giáp với người Hồ.Lực lượng Đông Hồ không thể khinh thường, nước Nguyệt Thị cũng có hơnmười vạn chi sĩ huyện Khống. Chúng ta chiếm cứ Hà Nam, cho dù có thểtránh xung đột khắp nơi, nhưng phải đề phòng họa Hồ tàn sát.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, ánh mắt không tự chủ được rơi trên người Trần Bình.
Trên mặt Trần Bình mang theo vẻ tươi cười cổ quái, khiến Lưu Khám nhấtthời nhớ tới bên cạnh hắn có một người không kém gì mưu thánh TrươngLương.
- Năm năm trước, chúng ta có thể đánh cho dân tộc Hung Nô chật vật bỏ chạy, sao phải sợ họa Hồ?
Hắn cố quên mất một sự thực, đó chính là binh lực trong tay Lưu Khám hắn kém xa lực lượng trong tay Mông Điềm trước kia.
Nhưng không nói, trận chiến Hà Nam khiến Lưu Khám hắn tâm đắc nhất.
Mông Tật nghe vậy, lập tức vỗ tay hét lớn:
- Quân Hầu nói rất đúng, trước kia chúng ta có thể đánh tan dân tộc Hung Nô, hôm nay há có thể e ngại họa Hồ?
Chung Ly Muội không nói lời nào, còn Quán Anh chau mày. Về phần nhữngngườ khác, cũng đều không phải kẻ đầu đường xó chợ. Tuy Lưu Khám cố quên thực lực Lâu Thương và binh lực trong tay Mông Điền trước kia chênhlệch rất lớn, nhưng không có nghĩa những người khác đều nghĩ như hắn.Khoái Triệt nhẹ nhàng vung tay vỗ trường án, Thúc Tôn Thông cũng chaumày.
Lưu Khám không hề để ý, chằm chằm nhìn Trần Bình:
- Nhìn thần sắc Đạo Tử thoải mái như vậy, có lẽ đã có tính toán?
- Người Hồ không đáng ngại!
Trần Bình trâm ngâm một hồi nói:
- Người Hồ là hạng người xu lợi, nếu như Quân Hầu quyết định đặt chântới Cửu Nguyên, Bình nguyện thay Quân Hầu giải quyết nỗi lo này. Chỉ là, họa Hồ không đáng ngại, thế nhưng Vương Ly. . .
- Nếu họa Hồ không đáng ngại, thì Vương Ly cũng không đáng ngại!
Lưu Khám trầm giọng trả lời, sau đó dò hỏi:
- Chỉ là không biết, Đạo Tử giải quyết họa Hồ cần điều kiện gì?
- Một vạn Hoàng Kim!
- Hả?
Mọi người đang ngồi, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tào Tham không kiềm chế nổi mở miệng nói:
- Quân Hầu, từ khi Lâu Thương bắt tay vào khâu chuẩn bị rời đi tới nay, tổng cộng tài sản đổi ra chỉ được ba vạn Hoàng Kim mà thôi. Trước khidời đi, cần có một nửa số tài sản để vận chuyển. . .Mà nay trong ngânkhố Lâu Thương ta, chỉ có hơn một vạn hoàng kim. . .Còn phải chi tiêu,nếu như Quân Hầu quyết ý chuyển tới quận Cửu Nguyên, cũng cần đủ tiềnbạc chống đỡ a.
Một hoàng kim nếu như chuyển đổi, xấp xỉ một nạng sáu lượng.
Trần Bình mở miệng chẳng khác nào vét sách thương khố Lâu Thương. . .Điều này làm cho Lưu Khám không khỏi có chút do dự.
- Đạo Tử, không phải ta muốn làm khó dễ ngươi.
Tào Tham nghiêm mặt nói:
- Hiện tại chúng ta bị cắt đứt liên lạc với Thục quận, khó có thể cónhiều tiền bạc dư thừa. Quân Hầu nếu muốn đặt chân lên Cửu Nguyên, cầncó lượng bạc lớn để tiến hành kiến thiết. Vạn Hoàng Kim, ta thực sự khócó thể cung cấp. . .Nhiều nhất ta chỉ có thể trích ra năm nghìn.
- Năm nghìn, không đủ!
Lưu Khám trầm ngâm, cắn răng một cái nói:
- Lão Tào, lấy tất cả Hoàng Kim trong ngân khố cấp cho Đạo Tử sử dụng. . .Về phần chi phí sau này dùng để di chuyển và kiến thiết Cửu Nguyên,chúng ta nghĩ cách khác. Đạo Tử, ta cho ngươi Hoàng Kim, ngươi cần tacung cấp gì nữa?
- Hai người!
- Ai?
Trần Bình mỉm cười:
- Hai vị Thiếu Quân.
Mông Tật và Lý Tả Xa?
Người đang ngồi trong đại sảnh, không ai không biết hai chữ Thiếu Quân chỉ có Lý Tả Xa và Mông Tật.
Lưu Khám lo lắng một chút, sau đó gật đầu nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, nhưng không biết ý của hai vị Thiếu Quân thế nào?
- Đương nhiên nghe theo mệnh của Quân Hầu!
Hai người Lý Tả Xa và Mông Tật đứng dậy, chắp tay lĩnh mệnh.
Lưu Khám nói:
- Đã như vậy, Đạo Tử mang theo lão Mông và Tả Xa, theo lão Tào lấyHoàng Kim, rồi chuẩn bị rời đi. Cần cái gì, có thể trao đổi với lão Tàovà Giả Tư Mã. Về phần Vương Ly. . .Ha ha, người này không đáng lo. Nếunhư ta đoán không nhầm, Chu Chương đánh tan Hàm Cốc Quân, tất nhiên sẽgây chấn động Hàm Dương. Cuối năm nay, Vương Ly nhất định sẽ thống lĩnhBiên quân sát nhập Sơn Đông, ngươi có thể nhân cơ hội này hành sự.
Vương Ly sẽ rời khỏi Cửu Nguyên sao?
Lưu Khám cũng không thể xác định. . .
Nhưng có một phần có thể khẳng định, đó chính là sau khi Chu Chươngđánh tan Hàm Cốc Quân, Tần nhị thế tất nhiên sẽ còn bình thản như trước. Phía nam Nhâm Hiêu không có động tĩnh, kỳ thực không rõ tâm tư thế nào. Như vậy binh mã Tần nhị thế có thể điều động ngoại trừ quân đội QuanTrung, cũng chỉ có Biên quân Cửu Nguyên. Trừ khi Tần nhị thế muốn đứngnhìn tình thế Sơn Đông càng ngày càng loạn, bằng không Vương Ly ắt sẽxuất kích.
Hơn nữa trong trí nhớ kiếp trước, người thống lĩnh quân Tần trong trận chiến Cự Lộc, tựa hồ chính là Vương Ly.
Trần Bình đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, khi đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn Lưu Khám nói:
- Quân Hầu, lẽ nào không muốn biết ta dùng Hoàng Kim làm gì sao?