Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lưu Khám cũng bỗng trở nên rực sáng.
Mà tất cả những điều này, Lưu Khám lại không hề biết. Hắn dẫn đám ngườiQuán Anh, Phàn Khoái, sau khi đi một vòng qua những nơi ngày xưa từngchiến đấu, chắp tay cáo biệt Phùng Kính. Phùng Kính cũng biết tâm trạngcủa Lưu Khám lúc này, cho nên không giữ lại. Chỉ là có chút tiếc nuối,nói:
- Đại tướng quân hai ngày trước phái người tới, có lẽ ít ngày nữa Đạicông tử cũng đến Bắc Cương. Y cũng rất ca ngợi Đô Úy, rất muốn gặp Đô Úy một lần. . . Đang tiếc Đô Úy phải đi. Đại tướng quân nhất định sẽ rấtthất vọng, sau này nhất định sẽ trách cứ ta.
Đại tướng quân, chính là phụ thân của Phùng Kính – Phùng Kiếp.
Lưu Khám nghe thấy thế, không khỏi cười gượng trong lòng: xem ra lần này ở Bắc Cương, tài năng thể hiện quá lớn rồi. .
Được một đám người như vậy nhớ đến, là chuyện tốt. . . E rằng cũng là một chuyện xấu. Là xấu hay tốt, thực sự chưa thể nói rõ.
Nhưng ngoài miệng, Lưu Khám vẫn nói khách sáo:
- Khám chẳng qua chỉ là một kẻ vũ phu, sao dám để đại tướng quân nhớmong. . . Thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường, xin cáo biệt!
Hai người nói những lời này, rồi chắp tay cáo biệt.
Lúc sắp từ biệt, đột nhiên Lưu Khám lại kéo tay của Phùng Kính:
- Kính Quân Hầu, còn phiền Quân Hầu một chuyện.
- Đô Úy xin cứ nói!
- Ta nghe nói, Mạo Đốn người Hung Nô dẫn binh lui về Lang Cư Tư Sơn, tamuốn mời Phùng Kính Quân Hầu giúp đỡ, lưu ý động tĩnh của Mạo Đốn.
Phùng Kính chưa hiểu chuyện gì, nhưng Lưu Khám đã nói như vậy, y cũng không thể từ chối.
Y lập tức gật đầu:
- Xin Đô Úy yên tâm, ta sẽ lưu tâm người này.
Lưu Khám đi rồi. . .
Phùng Kính nhìn theo bóng dáng của đoàn người Lưu Khám biến mất dần ở đường chân trời, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm:
- Hồ mọi rợ đã thua rồi, hắn sao còn phải quan tâm đến Hung Nô? Mạo Đốn. . . à, hình như là con trai lớn của Đầu Man, lẽ nào nói y vẫn còn cóthể ngóc đầu trở lại sao?
Trên thực tế, không chỉ có Phùng Kính.
Rất nhiều người Bắc Cương đều không cho rằng người Hung Nô có thể có khả năng ngóc đầu trở lại.
Thất bại quá thảm hại, mười đình thì thiệt mất bảy tám đình, thậm chíđến đất của tổ tiên cũng phải bỏ, người Hung Nô sao có thể quật khởi?
Nhưng vì câu nói này của Lưu Khám, Phùng Kính cũng thầm lưu tâm một chút đến người Hung Nô.
Bắc Cương đại thắng, Hung Nô thảm bại!
Đại tướng quân Mông Điềm mở mang nghìn dặm, đánh chiếm Hà Nam Địa. . .
Tin thắng lợi cùng với trận tuyết lạnh giá đầu tiên quét qua vùng đấtTrung Nguyên. Đối với sự nguy hại của người Hung Nô, những người sống ởvùng nội địa Trung Nguyên có lẽ còn chưa rõ, nhưng đối với những báchtính Quận Biên như Nhạn Môn, quận Đại, Thượng Cốc mà nói, chắc chắn làmột tin tốt lành.
Năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, ngoài việc phải chịu đựng các chư hầuchinh chiến khắp trời , còn phải chịu sự hãm hại của người Hồ.
Bây giờ người Hung Nô đi rồi!
Mà Đông Hồ hay nước Nguyệt Thị, đối mặt với thực lực quân đội hùng mạnhcủa Đại Tần, cũng không thể không cẩn thận, không dám tập kích quấy rốiquận Biên như trước đây nữa. Mọi người thở phào một cái, tĩnh tâm suynghĩ: Đại Tần này mặc dù luật pháp nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là không đúng tý nào. Ít nhất bọn họ có thể thật sự bảo vệ bách tính. . .Bất luận là xuất phát từ suy nghĩ gì, bọn họ ít nhất cũng làm được rồi.
Có người vui vẻ, tự nhiên sẽ có người thất vọng.
Trong một quán rượu ở huyện Trần, hai người nam tử ngồi trên bàn, lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt lộ ra nét buồn man mác.
- Lão Tần cũng thật lợi hại, bọn Hồ mọi rợ đó cũng quá sơ suất rồi. . .
Lúc này mới qua bao nhiêu lâu mà đã thất bại, hơn nữa lại bại thảm hạiđến như vậy. Lư Sư phen này khổ tâm trù tính, coi như là uổng phí.
Một năm, bây giờ còn chưa đến một năm, chiến sự Bắc Cương đã kết thúc.Nhĩ Công, ngươi nói đại nghiệp này của chúng ta, lẽ nào thật sự không có cơ hội phục hưng sao? Với sự hưng thịnh của binh mã Lão Tần, ta thật sự không thể nào tưởng tượng, chúng ta làm thế nào mới có thể tiêu diệtbọn chúng.
Người nói chuyện, tuổi còn tương đối trẻ, ước chừng khoảng ba mươi tuổi.
i Nam tử đối diện y, hơn bốn mươi tuổi:
- Trần Dư, chẳng lẽ ngươi muốn nản chí ngã lòng. Dù cho binh mã Lão Tầncó mạnh, nhưng thịnh cực tất suy. Bọn họ đúng là giành thắng lợi ở BắcCương, nhưng nếu như ngươi nghĩ từ một khía cạnh khác, mưu kế của Lư Sư, chưa chắc đã thất bại thật sự.
Chí ít cũng giữ chân mấy chục vạn binh mã Lão Tân ở Bắc Cương.
Ta nghe người ta nói, Thủy Hoàng đế đó đã hạ lệnh thi công Đăng ThiênĐài. Bây giờ Lư Sư càng ngày càng được Thủy Hoàng đế tín nhiệm, chắcchắn vẫn còn chuyện tiếp diễn. Chúng ta chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của Lư Sư, làm tốt bổn phận. Sau đó. . . Chúng ta cần phải nhẫn nại, chờthời cơ chín muồi.
- Thời cơ chín muồi, thời cơ chín muồi. . . Thế nhưng thời cơ, lúc nào thì chín muồi?
Gã nam tử bốn mươi tuổi mỉm cười:
- Đến lúc nên chín muồi, tự khắc sẽ chín muồi. Trần Dư, ngươi không được nản lòng, nhẫn nại chờ đợi đi.
Đúng rồi, hôm nay lúc ta tới Nha môn, nghe người ta nói Lão Tần mới lập một chức quan Tứ Thủy Đô Úy.
Nghe nói công thự lập ở Lầu Thương. . . Lầu Thương nằm ở Tứ Hồng, làvùng đất quan trọng liên kết các quận Cối Kê và Cửu Giang. Làm ra chứcTứ Thủy Đô Úy, e rằng Lão Tần còn có mưu kế khác. Ta lo rằng, đây là độc kế mà Lão Tần đối phó với các nghĩa sĩ phía nam phản Tần. Ngươi lát nữa tìm Võ Thần, y có nhiều quan hệ trong nha môn, bảo y nghe ngóng Tứ Thủy Đô Úy, rốt cuộc là người nào?
Ngoài ra, còn phải bảo Võ Thần phái người đi Hạ Bì một chuyến, thông báo cho người bên đó, phải tập trung lực chú ý đối với Lâu Thương.
- Tứ Thủy Đô Úy?
Trần Dư nhấp một ngụm rượu, sau một hồi trầm ngâm, nói:
- Cũng được, tối nay ta sẽ đi tìm Võ Thần bàn bạc. Nghe nói tháng saunha môn sẽ phái người đến Quảng Lăng giải quyết công việc, ta tranh thủlúc này, xem có được không. Nếu như có thể, ta sẽ đi một chuyến đến LâuThương, nghe ngóng tin tức.
Gã nam tử bốn mươi tuổi khẽ gật đầu:
- Như vậy rất tốt!
Dứt lời, ngón tay y gõ nhè nhẹ lên bàn ăn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tứ Thủy Đô Úy. . . Chiêu này của Lão Tần quả thực nham hiểm.