Lưu Khám sau khi về đến nhà lại càng khiếp sợ.
Ngàn lần tính, vạn lần tính nhưng hắn lại không tính đến sự thông minh của Lưu Bang, lạicó thể nhanh chóng phát hiện được sự không ổn của tình hình, rồi chuồnra ngoài thành.
May mà Vương Cơ chưa cùng đi rước dâu, mà đang ởnhà chuẩn bị rượu thịt, may mắn hơn là sự tồn tại Lưu Cự, Vương Tínkhiến Lưu Bang cuối cùng vẫn chưa thể đạt được ý xấu. Cẩn thận mấy cũngcó sơ sót, đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót… Nếu không có những maymắn này, thì đúng là phiền phức rồi.
Cả người Lưu Khám toát ra mồ hôi lạnh, song ý niệmcàng kiên quyết phải giết bằng được Lưu Bang.
“Bách đủ chi trùng, tử mà bất cương” (Rết trăm chân chết vẫn đứng vững, rắnchết vẫn còn nọc.) Người này quả thực còn trơn hơn con cá trạch, hơi bất cẩn liền bị nó cắn ngược lại.
Liên tưởng tới cuộc giao chiến nhiều lần của Lưu Bang và Hạng Võ trong lịch sử, dường như cũng đã chứng minh cho điểm này.
Không được, nhất định phải giết chết Lưu Bang trước!
- Lưu Quý rất thông minh, sau một lần thất bại, nhất định sẽ không dễ dàng lộ diện nữa.
Đường LệLệ gõ nhẹ tay vào mặt bàn, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng bên cạnh hắn có hai người bị thương, e là cũng không dễ thựchiện. Chẳng phảiVương Cơ nói là Lư Quán là bị Vương Tín đánh cho bịthương đó sao, mà Đồ tử còn nghiêm trọng hơn, hơn một lần bị bị Cự cađánh, chỉ sợ thương tích còn nghiêm trọng hơn Lư Quán.
Lưu Khám có chút không kiên nhẫn với cách nói chuyện chậm rãi của Đường LệLệ.
- Lão Đường, huynh chớ lề dề nữa, hãy nói nhanh đi.
Đường Lệ nói:
- Lưu Quý chắc chắn rất rõ, Đồ tử là sự bảo đảm của y, cho dù bị thương, y cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ, cho nên y nhất định sẽ tìm cách trịthương cho Đồ tử và Lư Quán. Nhưng nếu muốn tìm thầy thuốc trong huyệnBái, nhất định phải lén lút đi tìm. Với tính cách của Lưu Quý, chắc chắn sẽ không sợ mạo hiểm, cho nên y phải tìm thầy thuốc. Nhất định là tìmthầy thuốc ở chỗ khác.
Giờ đây huyện bái nhờ vào rượu Tứ thủyHoa điêu mà trở nên nổi tiếng, thương nhân qua lại không ít, cũng khôngphải là chuyện khó khăn.
Lưu Quý sẽ có hai nơi có thể đi, một làPhong ấp, nơi đó là quê hương của y. Nếu trộn vào đoàn xe, cũng chưa tới nửa ngày đường là đến. Nhưng Lưu Quý xưa nay không ở Phong ấp. Hơn nữamục tiêu đã quá rõ, cho nên ta suy đoán, y chắc chắn sẽ không chọn nơiđó.
Còn một nơi nữa đó là huyện Lưu.
- Huyện Lưu ư?
Tào Vô Thương nhíu mày:
- Nơi đó không phải gần hơn huyện Bái sao? Xuát phát từ đây, nếu đi xe thì không đến hai canh giờ.
- Đúng thế!
Đường Lệ nhếch miệng nói:
- Tuy hành trình đi huyện Lưu gần, nhưng dân khẩu nhiều hơn huyện Bái.Người bình thường nếu gặp phải nguy hiểm. Phản ứng đầu tiên là về nhà,dẫu sao nơi đó là nơi ẩn nấu của mình. Nhưng Lưu Quý không giống thế, ynhất định sẽ chọn huyện Lưu, một là tiện để ẩn trốn, hai là cũng có thểlàm xáo trộn tầm mắt của chúng ta. Cách nhìn của y là sẽ cho rằng chúngta sẽ chú ý Phong ấp hơn.
Lưu Khám có một cảm giác rất lạ.
Hình như có chuyện gì đó đã bị hắn bỏ qua … Hơn nữa là chuyện vô cùng quantrọng. Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa thì vẫn không thể nghĩ ra, như ẩnnhư hiện, cảm giác đó vô cùng khó chịu. Hắn vừa mất tập trung nên lờinói lúc sau của Đường Lệ hắn không nghe rõ.
- Huyện Lưu, huyện Bái…
Mẹ nó, rốt cuộc ta đã quên cái gì rồi? Sao cảm thấy bất an thế này?
- Lưu Khám?
Lúc Đường Lệ phân tích xong, kinh ngạc nhìn Lưu Khám, thấy dáng vẻ của hắnnhư người mất hồn, không thể kiên nhẫn nên gọi hắn mấy tiếng liền, LưuKhám mới bừng tỉnh.
Nhưng Đường Lệ vừa gọi lại khiến mạch suy nghĩ của Lưu Khám bị đứt.
- Nếu đã như thế vậy chúng ta sẽ đặt trọng điểm ở huyện Lưu.
Lưu Khám do dự một chút, nói:
- Lão Tào, huynh và Đạo tử chia ra hành sự. Đạo tử dẫn theo hai mươingười đi huyện Lưu, thám thính hành tung của Lưu Quý. Lão Tào huynh cũng đừng nhàn rỗi nữa. Lời nói của Lão Đường tất nhiên có lý, nhưng chúngta cũng không thể lơ là Phong ấp. Huynh dẫn mười người, tập trung vàoPhong ấp... Cho dù Lưu Quý xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào, chỉ cần phát hiện ra hành tung của y thì không cần phải nói gì nữa, lập tức hành động đi.
Tào Vô Thương không có chút thiện cảm với Lưu Bang, khi nghe vậy thì gật đầu lia lịa.
- Lần này may mà Bành đại ca ra tay trợ giúp, bây giờ hắn đã trởvề, nhưng lại không thể thiếu lễ nghĩa…Như thế đi, để cho Trình Mạc mang theo một trăm bình rượu Hoa điêu, gửi tới chỗ của Bành đại ca. Chỉ là làm việckhông nên quá gây chú ý, đi cùng với đội buôn hành động là được rồi.
Đường Lệ cũng đồng tình với ý kiến của Lưu Khám, nói:
- Bành Việt người này đúng là người đáng để giao du, nhân cơ hội này phải qua lại nhiều mới được.
- Vậy khi nào chúng ta xuất phát? Tào Vô Thương hỏi.
Lưu Khám suy nghĩ một chốc lát, nói:
- Ngươi và Đạo tử lập tức xuất phát, còn về phía Trình tiên sinh, ta sẽbàn giao với ông ấy một chút, sáng sớm ngày mai xuất phát.
Mấy ngày nay Kỳ ca ở lại trong thành, để Tín đi với huynh ấy, để ý nhiều hơn động tĩnh trong thành.
Sau khi trải qua chuyện này, nghĩ chắc chắn việc trong cửa hàng sẽ bận rộnhơn, một mình Lão Chu ở đó, e rằng cũng rất bận. Kỳ ca qua đó trấn giữ,chắc có thể tốt hơn một chút. Cho dù rượu Vạn tuế đã đưa ra khỏi hầm,vậy những người làm công đó chắc cũng sẽ thành thật. Trong xưởng đã cóta trông coi, nên sẽ không xảy ra chuyện hỗn loạn gì nữa… Ha ha, ta thấy dây chuyền ba ngày nay cũng không cần phải lo liệu nữa.
Yến tiệc dây chuyền mà Lưu Khám nói chính là tiệc vui của hắn.
Sau khi cùng Lữ Tu về nhà, ngoài một ít thương nhân đến nhà chúc mừng ra,cũng chính là Tào Đình Trưởng và một vài người xuất hiện. Vốn lúc đầu đã chuẩn bị mấy chục bàn rượu thịt, cuối cùng lại kết thúc lạnh tanh.Nhưng ý nghĩa cũng được xem là đã đạt được, điều này cũng đủ rồi.
Yến tiệc dây chuyền…hay là thôi đi!
Đã đến giữa trưa, người nhà của Lữ Tu cuối cùng đã xuất hiện.
Tuy nhiên phu phụ Lữ Văn chưa đến, chỉ có Lữ Thích Chi và mấy người nhà có mặt ở tiệc rượu.
Sắc mặt của Lữ Tu rất khó coi, trừng mắt nói với Lữ Thích Chi:
- Cha và mẹ rốt cuộc có ý gì? Tại sao vẫn chưa đến?
Lữ Thích Chi rất sợ Lữ Tu, vừa nghe thấy thì rụt cổ lại, sợ sệt giải thích:
- Nhị tỷ, không phải cha và mẹ không chịu đến, mà là vì chuyện của hômqua, mẹ đã bị hoảng sợ. Sáng nay bệnh không dậy nổi. Cha thì phải chămsóc mẹ, hơn nữa công việc cũng rất nhiều, còn cho người gọi đại tỷ vềnữa. Nhị tỷ, tỷ nhất định không được tức giận,đại tỷ còn nhờ đệ chúcphúc cho tỷ
- Đại tỷ trở về rồi ư ?
Lữ Tu tỏ ra vô vùng kinh ngạc:
- Bệnh của mẹ sao rồi, đã mời thầy thuốc đến khám và trị bệnh cho mẹ chưa?
- Thầy thuốc đã xem qua rồi! Lữ Thích Chi nói:
- Thầy thuốc nói bệnh của mẹ không nặng, chỉ cần là phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, qua mấy ngày nữa sẽ khỏe thôi.
Lữ Tu thở dài một hơi, ý nghĩ oán trách trước kia cũng theo đó mà giảm đi.
Nhưng sắc mặt của Lưu Khám lại hơi trầm xuống.
Sự thông minh sắc sảo của Lữ Trĩ khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút kiêng nể. Hơn nữa, nàng đến được cũng rất nhanh...Lữ phu nhân là bị bệnh lúcsáng, làm sao mà buổi trưa Lữ Trĩ đã đến? Cho dù Lữ Trĩ cưỡi ngựa, sớmnhất cũng phải buổi chiều mới đến, thậm chí lúc chạng vạng tối mới cóthể đến được.
- A Tu, tiếp đón Thích Chi cho ta, ta đi tìm Kỳ ca nói chút chuyện.
Lữ Tu bỉu môi, không vui vẻ nói :
- Vừa rồi là Lão Đường, bây giờ lại là Thẩm Thực…A Khám, huynh chẳng thèm để ý đến muội.
- Làm gì có, làm gì có chứ!
Lưu Khám cười nói:
- Kỳ ca tí nữa phải vào thành trông nom việc buôn bán. Ta đi kính hắn hai chén rượu rồi quay lại ngay.
Lữ Tu quả là thông minh, sau khi tỏ ra chút nhõng nhẽo, thì không quấy rầy nữa.
Nàng rất thông minh, biết lúc nào nên nói chuyện gì. Nếu một mực ngangngược, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ khiến cho Lưu Khám phiền não. Nhẹnhàng một chút là đủ rồi! Tin rằng sau này Lưu Khám sẽ chú ý đến nànghơn. Mục đích của nàng cũng xem là đã đạt được.