Hình Danh Sư Gia

Chương 213: Đại phu nhân thần bí



Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của ngươi là người nào đó của Miêu Gia đã hại cha cô ta?"

Thư Khang gật gật đầu, đáp: "Sau đó, nàng ấy nhất mực đến các nơi thăm dò xem xét, cha tôi cũng trợ giúp, cho nên mới biết chính là Miêu Triết đã hại cha nàng ta."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy Miêu Triết vì sao lại hại cha cô ta vậy? Ta nhớ lần trước ngươi nói cho ta biết là ngươi không phải người vùng này, vậy thì tam phu nhân xem ra cũng không phải. Xa cách nhau như vậy, vì sao Miêu Triết lại hại cha cô ta chứ?"

Thư Khang đáp: "Cha của Tiểu Tiểu nhất mực làm người hầu ở nhà Miêu Triết, làm suốt gần hai mươi năm. Sau đó nghe nói nhân vì nhà của Miêu Triết xảy ra chuyện gì đó, cho nên đã đuổi rất nhiều người đi. Nhân vì cha của Tiểu Tiểu làm ở đó lâu năm, cho nên họ đã không đuổi ông ta. Lúc đó cha của Tiểu Tiểu còn nhờ người mang thư về nói là rất may ông ấy còn làm việc, nếu không không có tiền cung cấp cho gia đình nữa."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Có biết vì sao Miêu Triết lại giết cha của Tiểu Tiểu không?"

Thư Khang trả lời: "Cái đó thì tôi không rõ lắm. Tiểu Tiểu cũng không biết rõ, cho nên khi biết là Miêu Triết giết cha, nàng ấy quyết lòng tiếp cận Miêu Triết, thiết kế báo thù. Sau đó, vì phải tiếp cận Miêu Triết, chúng tôi đến Nhân Hòa huyện, tôi thụ nghiệp vào làm thầy ở trường tư thục, nhân vì ở tư thục không chấp nhận nữ dạy học, cho nên nàng ấy ở trường làm tạp dịch, chờ đợi cơ hội."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không khuyên qua cô ta sao?"

Thư Khang cười khổ một tiếng, nói: "Ai cũng không thể khuyên nàng ấy được. Nàng ấy hận sâu như vậy, thù lớn như vậy, chẳng lẽ người bên cạnh khuyên một câu là có thể bỏ qua được sao? Nếu là thế, nữ tử như thế tôi cũng không đem lòng yêu được."

Mạnh Thiên Sở hiểu được tâm tình của Thư Khanh, nói: "Chỉ có điều cô ta làm vậry quá nguy hiểm, công phu của Miêu Triết giỏi như vậy, đại phu nhân của y cũng không phải tay vừa, cô ta là nữ tử yếu ớt như vậy làm sao có thể báo thù được?"

Thư Khang đáp: "Do đó mới nói, nàng ấy hi vọng cái nhà này dẫn đến kết quả cuối cùng là tứ phân ngũ liệt, nhà không thành nhà. Nàng ấy cũng nói cho tôi biết, vì tôi nàng ấy sẽ không giết Miêu Triết, nhân vì giết người thường mạng, nàng ấy nếu chết rồi tôi dĩ nhiên là không sống nỗi, cho nên, tôi tin là nàng ấy không giết người, và nàng ấy cũng không có bản lĩnh giết người như vậy."

Mạnh Thiên Sở tiếp lời: "Nếu nói như vậy, toàn bộ kế hoạch của các ngươi để thực thi phương án làm cho nhà Miêu Triết tứ phân ngũ liệt là gì?"

Thư Khang cười an ủi, đáp: "Tiểu Tiểu đã thực thi kế hoạch rồi, ngài chẳng lẽ không nhận thấy hay sao?"

Mạnh Thiên Sở chấn động trong lòng, hỏi: "Mượn đao giết người?"

Thư Khang hỏi lại: "Tôi có nói qua sao? Tôi dường như không có."

Mạnh Thiên Sở đột nhiên đứng dậy xông ra cửa, Chu Hạo và Vương Dịch vội vã theo sau, Mạnh Thiên SỞ vừa đi vừa nói với Vương Dịch: "Tìm người canh giữ cái vườn này cho ta, không cho người trong đó ra ngoài, người ngoài cũng không cho phép vào trong."

Phía sau lưng Mạnh Thiên SỞ truyền lại tiếng cười lớn điên cuồng của Thư Khang, dường như giải tỏa mọi cơn ức hận trong lòng vậy...

Mạnh Thiên Sở và CHu Hạo đến cổng nhà Miêu gia thì trời đã canh hai. Cửa lớn đóng kín, hai người nhảy xuống xe, Chu Hạo vừa định gõ cửa, Mạnh Thiên Sở đã kéo Chu Hạo lại, khẽ bảo: "Lúc này muốn vào chúng ta không có lý do, ngược lại dễ dàng dẫn đến sự hoài nghi. Như vầy đi, ta đưa xe ngựa đến cách một khoảng chơ đợi, ngươi vào thám thính tình huống các phòng một chút đi."

Chu Hạo nghe vậy gật đầu, chuyển thân lên xe thay y phục dạ hành, che mặt, chờ Mạnh Thiên Sở đưa xe ngựa đi ra xa mới phóng người trèo thoăn thoắt lên phòng, tiêu biến trong hắc ám.

Mạnh Thiên Sở ở trên xe chờ một lúc lâu thì Chu Hạo quay về. CHờ Chu Hạo lên xe, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao đi lâu quá vậy, bị phát hiện hay sao?"

CHu Hạo lột mạng che mặt ra, nói: "Vừa đi vừa nói."

Mạnh Thiên Sở nghe thế, khẽ quất roi lên lưng ngựa, xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Chu Hạo nói: "Quả nhiên bị phát hiện rồi."

Mạnh Thiên Sở cả kinh, hỏi: "Ai phát hiện ngươi chứ, ngươi làm sao thoát thân?"

Chu Hạo đáp: "Là đại phu nhân phát hiện. Tôi ngay từ lúc đầu đã phát hiện công phu của nữ nhân đó không dưới Miêu Triết. Quả nhiên, ả phát hiện tôi ở trên đỉnh phòng, liền từ trong phòng bước ra, lắc người cái đã lên đỉnh phòng, chỉ có điều tôi không có lòng quá chiêu với ả, nên nhanh chóng phi thân qua đỉnh một phòng khác."

Mạnh Thiên Sở biết công phu Chu Hạo không ai có thể hơn, nếu nói về khinh công cũng không có ai truy đuổi được lão đầu ốm o này.

Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy ả không nhận ra ngươi là tốt rồi."

Chu Hạo nói: "Nhận thì tự nhiên không nhận ra rồi, chỉ là tôi vừa rồi ở trên phòng ả phát hiện một điều rất kỳ quái. Sau khi ả phóng xuống, tôi đã lén quay lại phòng ả xem xét, mang về cho ngài món này đây." Nói xong giao cho Mạnh Thiên Sở một vật.
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy xem, thì ra là một bình thuốc, hỏi: "Bình thuốc này ta thấy rồi, là một bình rất phổ thông mà. Nhị phu nhân Giai Âm trong nhà cũng có nhiều bình thuốc như vầy ở trong phòng."

Chu Hạo nói: "Điều đó thì tôi biết, chỉ có điều ngài hãy xem kỹ, tôi nếu như không tận mắt nhìn thấy, tôi tự nhiên sẽ không để ý cái bình thuốc nhỏ nhà nào cũng có này."

Mạnh Thiên Sở lại xem xét bình thuốc trở lại, nhưng không nhận ra huyền cơ gì, trả lại bình vào tay CHu Hạo, nói: "Chuyện chăm chút thế này ta thường không giỏi lắm."

Chu Hạo nói: "Không phải là ngài không chăm chút, mà là người thường ắt sẽ không phát hiện trong bình thuốc này có vấn đề gì." Nói xong, y lật ngược bình thuốc lại, dưới bình thuốc có một điểm nhỏ bằng hạt gạo, Chu Hạo đưa cho Mạnh Thiên Sở xem, sau đó dùng móng tay án lên đó một cái, xoay chuyển bình thuốc. Không ngờ là cái bình nhỏ như vậy lại hở ra, bên trong có hai ngăn, ngăn trong có sáu hoàn thuốc, dưới đáy còn hai hoàn nữa, màu sắc đều giống nhau: màu đen.

Mạnh Thiên Sở lập tức hiếu kỳ, cầm lấy nhìn kỹ. Thường những bình thuốc nhỏ thế này chỉ bỏ được 10 hoàn thuốc, nếu hoàn thuốc hơi lớn một chút chỉ được vài viên mà thôi. Từ thiết kế của bình thuốc này mà xét, hai loại dược hoàn này có tác dụng có vẻ không giống nhau, nếu không người ta không phí tận tâm cơ làm hai tầng như vậy, hơn nữa lại ở trong một cái bình nho nhỏ thế này.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi làm sao mà biết được vậy?"

Chu Hạo nói: "Tôi lúc nhìn thấy cái này thì bị đại phu nhân phát hiện. Nhân vì tôi ở đỉnh phòng, cự li hơi xa, bà ta từ ngoài vào xong liền đóng cửa lại, tìm từ trong đám bình thuốc ra cái bình này. Trước đó tôi không chú ý, nhân vì người ta làm nghề thuốc, trong nhà bình loại này ắt là nhiều lắm. Nhưng mà, sau đó tôi phát hiện bên ngoài đột nhiên có người gọi đại phu nhân, nói là lão gia bảo bà ta mau đem thuốc tới phòng tứ phu nhân. Bà ta liền lấy thuốc từ một bình khác sau đó xoay bỏ hai hoàn vào đáy của bình này. Có lẽ lúc đó tôi quan sát đến nhập thần, ngói dưới chân phát ra tiếng động nên ả mới phát hiện, bỏ bình xuống bàn truy đuổi theo tôi."

Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy ngươi mang cái bình thuốc này đi rồi, bị ả phát hiện không còn nữa thì sao? Coi chừng đánh cỏ động rắn đó."

Chu Hạo cười đáp: "Cái này thiếu gia yên tâm, tôi vào phòng xong phát hiện trong đám bình thuốc đó đều cùng một dạng như vầy, cho nên lấy cái này đi, sau đó để lên bàn cái bình khác giống y như vậy."

Mạnh Thiên Sở vỗ vai CHu Hạo: "Ngươi thật là có ý, chỉ hi vọng bà ta không phát hiện ra."

CHu Hạo nói: "Ngoài ra còn phát hiện một sự tình khác."

Mạnh Thiên SỞ ra hiệu cho y nói tiếp. Chu Hạo nói: "Trước đó tôi đến phòng tam phu nhân trước, đại khái là ả về nhà xong nói dối rất giỏi, xong an nhiên vô sự về phòng tính toán sổ sách. Miêu Giác ngủ trong phòng của ả. Sau đó Miêu lão gia đến phòng, nói với ả là tối này muốn đến phòng ả ngủ. Ả trước đó nói Miêu Giác đang có mặt, không tiện, nhưng Miêu Triết có vẻ không cam tâm, bảo nha hoàn mang Miêu Giác đi ngủ. Tam phu nhân chỉ đành đáp ứng, sau đó Miêu Triết đến phòng tứ phu nhân, nói là tứ phu nhân không khỏe, tam phu nhân không hề theo, chờ Miêu Triết đi rồi liền đóng của lại, sau đó kéo rương ra lấy một vật, tôi không nhìn rõ là vật gì thì ả đã nuốt vào trong bụng."

Mạnh Thiên Sở nghe thế, cảm thấy sự tình càng lúc càng mơ hồ. Xe ngựa bất tri bất giác đến cửa nhà hắn, Chu Hạo nói: "Hay là ngài về hỏi thử nhị phu nhân, đưa thuốc này cho phu nhân xem, có thể là phu nhân có thể giúp được ngài."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, thầm nghĩ ông không nói ta cũng sẽ đi hỏi Giai Âm thôi.

Mạnh Thiên Sở đến phòng của Tả Giai Âm, nghe nàng ta đang cùng nói chuyện với Hạ Phượng Nghi, liền gõ cửa. Thật nhanh sau đó, Hạ Phượng Nghi bước ra, Giai Âm nằm trên giường. Hạ Phượng Nghi thấy là Mạnh Thiên Sở, liền nói: "Thiếu gia về rồi."
Trong phòng rất ấm, giữa phòng có lò sưởi, thếlửa đang thịnh, bên cạnh lò có hai củ khoai lang vừa nướng chín bốc mùi thật thơm.

Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm nằm trên giường, vội bước tới hỏi: "Nàng sao vậy? Có phải mệt không?"

Tả Giai Âm lắc đầu cười đáp: "Không có sao, làm gì mà không khỏe hoài vậy chứ?"

Mạnh Thiên Sở thở phào một tiếng, ra hiệu cho Hạ Phượng Nghi đến ngồi cạnh mình, sau đó hỏi: "Vậy trễ như vậy rồi hai nàng sao còn chưa nghỉ?"

Trước đó Mạnh Thiên Sở vốn nghĩ là trời đã khuya, người trong nhà ắt đều đã ngủ, không ngờ phòng của Tả Giai Âm còn đèn, cho nên đến xem xét.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv