Hình Danh Sư Gia

Chương 203: Một đôi con nít quỷ (1 + 2)



Thư Khang chỉ cười một cái, đáp: "Người giống như tôi đây đi đến đâu thì nơi đó cũng có thể thành chỗ an thân."

Mạnh thiên Sở hiểu ra, cũng không hỏi thêm nhiều về chuyện đó nữa, xoay sang chuyện khác: "Vậy ta không làm lỡ chuyện của tiên sinh nữa. Chuyện của Miêu Giác tiên sinh thấy sao?"

Thư Khang cười cười, nói: "SƯ gia ngài yên tâm đi đi, tôi sẽ không làm khó cho đứa bé đâu."

Mạnh Thiên Sở cảm tạ xong, hai người từ biệt, Mạnh Thiên Sở quay đầu cất bước. Thư Khang nhìn theo sau bóng lưng của hắn, ở khóe miệng và khóe mắt lộ ra chút ưu thương rất khó bị phát giác.

Vào ngày thứ tư sau khi hai hài tử xảy ra chuyện, Mạnh Thiên Sở lại bị Miêu gia cho người thỉnh tới.

Khi Mạnh thiên Sở cùng mọi người đến nhà Miêu Triết thì trời đã gần canh một rồi. Khi trời vừa sụp tối, quản gia của Miêu Triết trực tiếp đến nhà Mạnh Thiên Sở mời hắn. Hắn mang theo xe ngựa chở Chu Hạo đến đón Mộ Dung Huýnh Tuyết chạy thẳng tới nhà Miêu Triết.

Miêu Triết ở đại sảnh chờ Mạnh Thiên Sở. Bọn Mạnh Thiên Sở vừa vào đã phát hiện dường như là người của Miêu gia đều có mặt đầy đủ, bao gồm đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân, còn có một cô nương tuổi khoảng 17, dáng vẻ rất đoan trang, nhưng mặt đầy ngạo khí, khiến người ta không thích lắm. Bên cạnh cô nương có một thanh niên thấp mập, tuổi chừng hơn hai mươi, dáng vẻ cũng đầy ngạo khí như cô nương vậy, ăn mặc xem ra còn hoa lệ hơn cả Miêu gia.

Miêu Triết bước tới trước nói: "Hôm trước Miêu mỗ thật tế quá bận rộn, do đó chậm trễ trong việc tiếp xúc với Mạnh sư gia, thật là không phải."

Mạnh Thiên Sở cười cười, thầm nghĩ đang đêm mà ngươi đến nhà kéo đầu ta đến đây chẳng phải chỉ vì một hai câu khách sáo đó thôi đâu. Nhưng mà, hắn cũng vẫn khách khí đáp lại một câu: "Miêu lão gia khách khí rồi, Mạnh Thiên Sở không phải là người hay tính toán."

Miêu triết mời Mạnh Thiên Sở ngồi lên ghế thượng khách, sau khi bọn Mạnh Thiên Sở ngồi xong mới ngồi, sau đó nữa mới đến người trong nhà nhất nhất ngồi xuống.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Miêu gia, trễ như vậy rồi tìm Mạnh mỗ có chuyện gì không?"

Miêu Triết có vẻ hơi khó xử, còn chưa khai khẩu, cô nương trẻ tuổi kia đã cất tiếng: "Chúng tôi tìm ông chẳng phải vì chuyện gì khác, mà là nhờ ông bắt quỷ."

Mạnh Thiên Sở nghe thế ngẩn cả người. Cô nương kia đứng dậy, chỉ vào lầu của tứ phu nhân khinh miệt nói: "Đã ba ngày rồi, mỗi đêm đều dày vò chúng tôi như thế, chúng tôi còn phải ngủ nữa chứ! Chết hết rồi mà còn không để chúng tôi sống yên."

Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ thật đứng là mẹ nào con gái nấy, nói cái gì cũng thật là khó nghe.

Quả nhiên, đại phu nhân sắc mặt biến hẳn, nói: "Đã gả cho người rồi mà nói năng chẳng có lớp có lan gì hết, một ngày nào đó cái miệng này nó sẽ hại chết ngươi."

Cô nương đó thấy đại phu nhân đã nói như vậy, vội ngậm miệng lại đi đến vị trí của mình ngồi xuống."

Miêu Triết nói: "Mạnh sư gia chớ trách, khuê nữ nhà tôi nhất mực như vậy, sau chuyện này tôi nhất định quản giáo thật nghiêm. Nhưng mà chúng ta cũng không còn biện pháp nào, cho nên mới mời ngài tới tra khán thử. Ngài biết nhiều hiểu rộng, tôi cũng không biết là vì sao nữa."

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta chỉ muốn biết đã xảy ra sự tình gì? Vì sao lại phải bắt quỷ? Ta đâu phải là người biết bắt quỷ trừ ma đâu chứ?"

Đại phu nhân lên tiếng: "Vào ngày hôm sau sau khi hài tử chết, tứ phu nhân nửa đêm thức dậy, chúng tôi biết lúc đó muội ấy đã ngất đi và được an bày ngủ ở căn phòng mà muội ấy ngủ trước đây rồi. Sau chuyện tôi có hỏi qua muội ấy, muội ấy nói là hai hài tử đứng ở dưới giường gọi mẹ. Tôi lúc đó chỉ nghĩ là người mẹ mất đi hài tử nhất định sẽ quá độ bi thương mà tạo ra cảm giác như vậy, không hề để ý, nhưng tối hôm qua lại xảy ra chuyện nữa."

Mạnh Thiên Sở nghe thế, lông tóc toàn thân đều dựng đứng cả lên. Đêm tối thế này mà lần đầu tiên hắn nghe người khác kể đến chuyện ma quỷ như vậy, khi nghĩ tới hắn cũng không khỏi tự nhiên gai gai người.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì nữa?"

Đại phu nhân nói: 'Là tam phu nhân nhìn thấy, hãy để tam phu nhân kể cho ngài nghe vậy."

Tam phu nhân thấy đại phu nhân nói như vậy, liền kể: "Tối hôm qua, lão gia nhất mực ngủ không được. Tôi thấy người mấy ngày nay đều không ngủ được, nhất mực thủ ở phòng của Tuýêt nhi, nên gọi lão gia đến phòng tôi ngủ, tôi đến thủ canh cho Tuyết nhi. Đại phu nhân cũng có ý đó. Lão gia đi ngủ đã vào khoảng canh hai rồi. Tôi canh một hồi không ngờ ngủ luôn thật là đáng chết. Và cũng không biết đến lúc nào tôi bị một loạt tiếng động lạ làm cho tỉnh dậy. Tôi mở mắt ra nhìn, trong phòng đèn đã không biết bị thổi tắt từ khi nào. Trong phòng tuy có hỏa bồn, nhưng mà nhìn không rõ ràng, tôi liền lần mò đứng dậy đi tìm mồi lửa, chuẩn bị đốt đèn sáng lên, lúc này thì tôi đột nhiên phát hiện...."

Tam phu nhân nói tới đây, biểu tình lập tức ra vẻ rất kinh khủng, đại phu nhân ngồi ở bên cạnh vội giữ lấy tay nàng ta, tam phu nhân ổn định lại một chút, kể tiếp: "Ở cửa không ngờ có bóng người thoáng qua. Tôi lúc đó mượn ánh sáng của bồn lửa chạy ra mở cửa nhìn, trên lầu không có một ai. Tối hôm qua trời không hạ tuyết, ánh trăng cũng có cho nên có thể nhìn, hơn nữa còn có ánh phản quang của tuyết, trong vườn sáng hơn trong phòng nhiều, tôi nhìn không thấy người, đột nhiên hơi sợ, vừa định đóng cửa thì nghe ở phòng cách vách có tiếng động tĩnh. Tôi bước ra cửa nhìn, không ngờ phát hiện cửa phòng cách vách lại mở ra nữa."

Mạnh Thiên Sở tiếp lời nàng ta bằng câu hỏi: "Lại mở ra nữa? Là ý gì vậy, trước đó đã mở ra rồi?"

Tứ phu nhân đáp lời: "Tối hôm trước khi tôi dậy thì căn phòng đó đã mở ra, tôi còn nhìn thấy hai hài tử của tôi ở trên giường đang chơi trống gỏ của chúng, khi thấy tôi tiến vào còn cười hi hi đưa cho tôi. chờ tôi bước tới cạnh chúng thì hai đứa nó đã biến mất. tôi tìm khắp bốn phía không thấy, vừa định ra cửa thì nhìn thấy bọn chúng thò đầu xuống từ trên đỉnh phòng, mặt đều đầy máu, trời ơi, hai con của tôi."

Tứ phu nhân nói xong ôm mặt thương tâm khóc. Miêu Triết nhanh chóng ôm phu nhân vào lòng của mình, nhỏ giọng an ủi.
Mạnh Thiên Sở lại bảo: "Tam phu nhân, phu nhân tiếp tục kể đi."

Tam phu nhân kể tiếp: "Khi tôi phát hiện cửa đã mở ra, cảm thấy rất kỳ quái, nhân vì buổi sáng khi nghe Tuyết nhi muội muội kể, lão gia đã bảo quản gia chẳng những khóa cửa phòng lại, còn dán thêm lên đó giấy niêm phong. Lúc đó tôi sợ quá, không dám đi vào trong, đứng ở cửa nhìn, nhưng mà tôi vẫn thật sự nhìn thấy, tôi nhìn thấy thật đó, là hai đứa bé ngồi ở trên giường. Tôi lúc đó sợ quá, kêu ré lên một tiếng rồi ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở trên giường rồi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ai phát hiện tam phu nhân?"

Đại phu nhân nói; "Là tôi phát hiện ra, người ở từng tuổi này như tôi ngủ không còn nhiều nữa. Hơn nữa cũng ngủ rất thẻ thức, không sâu, cho nên nghe tiếng động liền vội vã thức dậy đi xem xét, liền phát hiện ngay."

Mạnh Thiên Sở lại cẩn thận hỏi kỹ tam phu nhân và tứ phu nhân về tình huống cụ thể, sau đó nói: "Nếu như đã mời ta đến bắt quỷ, vậy đêm nay ta không cần phải đi nữa."

Miêu Triết và mọi người ngồi ở trong phòng nghe vậy giống như vừa túm được nhánh câu cứu mạng khi đang té núi, đều cảm thấy rất cao hứng.

Miêu Triết và tứ phu nhân đến ở chung trên căn lầu của đại phu nhân. Toàn bộ tòa lầu của Tứ phu nhân ở nhường hết lại cho bốn người của Mạnh Thiên Sở. Chờ bọn người Miêu Triết xuống lầu đi ngủ, Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng Vương Dịch, Chu Hạo vẫn ngồi trong phòng khách trên lầu nói chuyện.

Mạnh Thiên Sở tử tế hồi tưởng lại một chút lời của hai vị phu nhân vừa rồi nói, ba người còn lại cũng ngồi ở bên cạnh sưởi ấm, chờ con "quỷ" đó xuất hiện.

Vương Dịch lên tiếng nói: "Tôi cũng muốn coi thử coi hai con quỷ đó lợi hại như thế nào?"

Chu Hạo cũng nói : "Trên thế gian này làm gì có yêu ma quỷ quái gì cơ chứ , nhưng con người đó rõ ràng là trong lòng có quỷ mới tưởng tượng ra như vậy ! Như vầy là kỳ quái rồi, họ đều nói là nhìn thấy hai hài tử đã chết rồi ngồi ở trên giường, có khi nào là mắt bị hoa lên không?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết nhất mực không nói chuyện, Vương Dịch cho rằng cô nàng sợ hãi rồi, vì con gái thì đều là loại sợ thần sợ quỷ nhìn bóng nghe gió tưởng ma hiện quỷ kêu, cho nên mới chọc ghẹo nàng : "Đứng có xoay lưng nhìn ra cửa, cẩn thân coi chừng quỷ đứng ở cửa nhìn vào đó."

Mộ Dung Huýnh Tuyết quay đầu nhìn ra sau lưng, cười cười trả lời: "Chu thúc thúc đã nói rồi, quỷ ở trong lòng mỗi người, không làm những chuyện trái lương tâm, thì tôi cần gì phải sợ quỷ a!"

Vương Dịch cất tiếng vặn lại: "Vậy ý của cô là hễ người nào mà nhìn thấy quỷ thì đều là những kẻ làm nhưng chuyện trái với lương tâm sao?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết gật gật đầu, đáp: "Cái đó cũng không hẳn! Nhưng mà tôi tin chắc là như vậy."

Mạnh Thiên Sở có vẻ như nghe lời họ đàm luận như vậy đột nhiên ngộ ra được cái gì đó, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: "Các người nói thất tam phu nhân đối với hai hài tử lúc còn sống có tốt hay là không? Cái này ngày mai chúng ta có thể hỏi người hầu ở trong vườn."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Cho dù là tam phu nhân có đối xử không phải với hài tử, bị thấy quỷ, thì mẹ của hai đứa bé đó vì sao lại thấy quỷ chứ? Nàng ta không có khả năng đối xử không phải với hài tử của mình a."

CHu Hạo cười lạnh một tiếng, nói: "Trong ngôi đại trạch viện như thế này, chuyện gì xảy ra cũng không lấy làm kỳ cả."

Mạnh Thiên Sở biết Chu Hạo trước đây ở kinh thành, lại là hầu cận của thái giám Ôn Tuyền, xem ra chuyện gì cũng đã thấy trải qua hết rồi, gặp phải những chuyện như thế này cũng không có gì là kỳ quái.

Bất tri bất giác đã quá canh ba, án chiếu theo lời kể của hai vị phu nhân, thì đại khái vào thời điểm này phát hiện căn phòng cách vách có quỷ hiện hình, nhưng hôm nay con quỷ đó dường như là biết có người muốn đến bắt nó, cho nên đã vào canh ba rồi mà không xuất hiện. Mạnh Thiên Sở một mình ngồi ở bàn, Vương Dịch và Chu Hạo ngồi gục xuống bàn chợp mắt. Mộ Dung Huýnh Tuyết tuy nói là gan lớn, nhưng không chịu một mình đến phòng kế bên ngủ. Và mọi người cũng không an tâm để nàng ta ở một mình trong phòng, liền khiêng giường ra cho cô nàng nằm ngủ. Cô ả mới đầu chỉ ngồi dựa trên giường, sau đó chịu không nổi đã ngủ thiếp đi.

Mạnh Thiên Sở tử tế nghe động tĩnh phòng cách vách. Bên ngoài gió rất lớn, xem ra là trời lại đổ tuyết rồi.

Bên ngoài ngoại trừ tiếng gió ù ù, không nghe thấy thanh âm gì nữa. Mạnh Thiên Sở dỏng tai nghe trong thời gian rất lâu, mệt mỏi ngáp một cái dài, đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Bên ngoài gió phần phật, cộng thêm là mùa đông, do đó cửa sổ bị đóng chặt. Hắn cẩn thận mở cửa sổ ở gần đường lên lầu nhất. Một trận gió luồng vào khiến Mạnh Thiên Sở rùng mình. Hắn nhìn cầu thang, rất tối, cái gì cũng không nhìn rõ, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng gió thổi quật vào lan can tạo nên nhưng tiếng cót két nhè nhẹ.

Mạnh Thiên Sở sợ người trong phòng bị lạnh, cho nên đóng cửa sổ lại.

Hắn đến trước ghế còn chưa ngồi xuống, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, hắn đến sát cửa lắng nghe. Do gió ở ngoài rất lớn, hắn sợ bản thân mình nghe nhầm cái gì đó. Dường như cách vách truyền lại tiếng động. Hắn chuyển thân, thấy Chu Hạo đã đứng dậy, bước đến bên cạnh hắn. Hai người nín thở, ép sát tai vào trong tường, phòng cách vách truyền lại tiếng cười của em bé.
Mạnh Thiên Sở nhìn Chu Hạo. Chu Hạo dùng tay ra dấu bảo hắn đừng lên tiếng, bản thân thì cởi giày dưới chân ra, bước đến cửa nhẹ mở ra, rồi xông qua phòng bên cạnh. Mạnh Thiên sở thấy Chu Hạo xông qua, nhanh chóng gọi Vương Dịch, bản thân cũng qua theo.

Cửa mở ra, Chu Hạo đứng ở giữa phòng. Mạnh Thiên Sở và Vương Hạo nhanh chóng bước tới. Trong phòng chẳng hề có thứ gì. Chu Hạo lấy mồi lửa đốt đèn trong phòng, căn phòng nhanh chóng bừng sáng lên.

Mạnh Thiên Sở tử tế tra xét bốn phía quanh phòng, không phát hiện ra gì, liền hỏi CHu Hạo: "Ngươi khi tiến vào phát hiện được cái gì không?"

Chu Hạo hỏi ngược lại Mạnh Thiên Sở: "Vậy thiếu gia khi tiến vào có nhìn thấy cái gì không?"

Mạnh Thiên Sở lắc đầu, đáp: "Không có a, ta nhìn kỹ rồi chẳng phát hiện được gì cả."

Chu Hạo chỉ vào cửa sổ đối diện cửa chính, nói: "Cái cửa sổ này bị mở ra."

Mạnh Thiên Sở ngước mắt nhìn, quả nhiên là như thế. Hắn nhanh chóng bước lại trước cửa sổ, nhìn kỹ xuống dưới, thấy cách mặt đất chí ít bốn mét.

Chu Hạo bước đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở, nói: "Khi tôi tiến vào không phát hiện gì. Trên giường tự nhiên cũng không có đứa bé nào, chỉ có cửa sổ này là mở ra."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Có khi nào trước đó đã mở ra không?"

"Không thể!" có tiếng người nói phía sau lưng.

Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn lại, người nói chuyện thì ra là Miêu Triết. Y khoác một cái áo bông, phía sau còn có quản gia và tam phu nhân.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vì sao không thể?"

Tam phu nhân bước tới trước nói: 'Tối này tôi đã cùng lão gia đến xem qua, còn chuyện môn đóng hết cửa nẻo lại, do đó không thể nào trước đó bị mở ra."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy chìa khóa do ai bảo quản vậy?"

Tam phu nhân đưa chìa khóa trong tay ra trước mặt Mạnh Thiên Sở lắc lắc, sau đó nói: "Đêm nay do tôi quản."

Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Cái chìa khóa này có khi nào có người khác cầm lấy sử dụng qua?"

Tam phu nhân lắc lắc đầu, đáp: "Từ khi đóng cửa cho tới giờ, xâu chìa khóa này nhất mực bên người tôi, chưa hề li khai bao giờ."

Miêu Triết ở bên cạnh giải thích: "Trước đó chìa khóa này là Linh nhi - và cũng chính là nhị phu nhân của tôi - cầm giữ. Hôm qua đã bắt đầu giao cho tiểu tiểu rồi. Ý tứ của Tỏa nhi là để Tiểu Tiểu quản cái nhà này."

Mạnh Thiên Sở cầm lấy chìa khóa xem xét, đưa đến ánh lửa coi đi coi lại rất kỹ, thấy có rất nhiều chìa, quả nhiên là quản luôn cả tòa nhà, xem ra là mọi cửa nẻo lớn nhỏ trong nhà đều có chìa nằm trong xâu này. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy toàn bộ chìa khóa của mọi cửa nẻo trong vườn này đều chỉ có 1 chìa ở đây?"

Phòng của các phu nhân thì không có. Chìa khóa phòng của Tứ phu nhân sau khi xảy ra chuyện đã được giao cho tôi. Những phòng còn lại khác đều có chìa nằm ở chỗ tôi đây.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Những cái chìa ở đây tổng cộng mỗi thứ có mấy cái?"

Tam phu nhân đáp: "Theo như tôi biết, nhất định chỉ có 1 cái."

Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn những người đến, không nói gì nữa, bước ra cửa nhìn những người trực đến đứng ở ngoài, hỏi: "Các ngươi nghe được cái gì?"

Người cầm đầu trực đêm đáp: "Giống như mấy ngày trước, vẫn là một tiếng thét chói lói."

Mạnh Thiên Sở nghe thế cảm thấy không đúng, đêm nay rõ ràng là có tiếng cười của em bé, hơn nữa gió lại lớn như vậy, người dưới lầu chưa chắc đã nghe tiếng cười của hài tử ở cách vách. Những người trực đêm này vì sao lại nói là nghe được một tiếng thét dài?"

Mạnh Thiên Sở chuyển thân hỏi tam phu nhân và Miêu Triết tiếp: "Phu nhân và lão gia vì sao mà biết trên lầu xảy ra chuyện vậy?"

Miêu Triết đáp: "Tôi hôm nay ngủ ở phòng của Tiểu Tiểu, xem ra mấy ngày trước mệt quá nên ngủ rất say, cuối cùng vẫn là tam phu nhân gọi tôi tỉnh, tôi mới biết đã xảy ra chuyện rồi."

Mạnh Thiên Sở thầm tự hỏi vì sao hai lần đều là tam phu nhân phát hiện ra chuyện? Hơn nữa cả ba lần thì có hai lần tam phu nhân gọi tỉnh người bên cạnh, lần đầu gọi tỉnh đại phu nhân, lần sau gọi tỉnh lão gia, chẳng lẽ nàng ta không hề ngủ?

Tam phu nhân xem ra đã nhận biết nghi vấn của Mạnh Thiên Sở, đáp luôn: "Tôi trước đó đã ngủ rồi, nhưng đại khái là mấy ngày nay cứ hay xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa hiện tại tôi quản cái nhà này, tôi sợ trong nhà xảy ra chuyện gì đó, do đó nhất mực không dám ngủ quá say, cho nên nghe trong vườn có động tĩnh, liền nhanh chóng gọi lão gia dậy."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô nghe được động tĩnh gì?"

Tam phu nhân đáp: "Tôi nghe người gác đêm đi ngang phòng, nói là đã xảy ra chuyện rồi, cho nên tôi tỉnh dậy."

Người gác đêm cũng nói: "Đúng vậy, chúng tôi vừa đi lên, thì tam phu nhân và lão gia cũng đã theo lên đến."

Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, nếu như như vậy thì có lẽ là thật rồi, cho nên hắn lại hỏi người gác tiếp: "Các ngươi có phải là nửa chừng ngủ gục không, hãy nghĩ kỹ lại coi có phải là nghe được một tiếng thét không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv