Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết đến đại đường, quả nhiên thấy một đám người đông nghìn nghịt tụ tập ở đây, luôn miệng gán ghép nha môn không làm đúng luật, đòi hỏi chính nghĩa cho Ngô Tiểu Muội, tình cảnh hỗn loạn phi thường.
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ án này có phải là mưu sát hay không còn chưa biết, nếu chỉ là sự cố về mặt y liệu thì làm gì tồn tại chính nghĩa mà đòi.
Thái chiêu đứng trong buồng sưởi ở đại đường, gấp đến nỗi đi tới đi lui liên tục. Mấy tháng nay cứ xảy ra chuyện như vậy khiến ông ta rất đau đầu. Lần trước vụ đặt xác chết ở nha môn khó khăn lắm mới dẹp yên, hiện giờ lại xuất hiện sự tình này. Không biết vì sao lão bá tánh hễ động một cái là đến nha môn dâng thỉnh nguyện đòi yêu sách, và cứ chỉa mũi dùi vào công tác của ông ta. Nếu việc này mà để tri huyện Trầm Nãi Xuân của huyện Tiền Đường hay biết, không rõ sẽ ở sau lưng nói xấu ông ta đến mức thế nào.
Khi ông ta đang sốt ruột đi qua đi lại giống như con kiến trong nồi nóng dần trên bếp, thấy Mạnh Thiên Sở đến, vội bước tới đón: "Tiên sinh, tiên sinh đến rồi a, tiên sinh xem coi nên làm thế nào?"
Mạnh Thiên Sở tối qua về trễ, còn chưa kịp báo cáo công tác với tri huyện lão gia, hiện giờ thấy tình hình vậy vội xua tay: "Ông chủ không cần khẩn trương, chuyện này cứ giao cho vãn sinh xử lý."
Tuy nhiều người đang la hét loạn cả lên, Ngô Lai chỉ đứng một bên đắc ý cười lạnh. Mạnh Thiên Sở bước tới cười nhẹ nói: "Ngô công tử, có thể phiến động nhiều người cùng đến cửa nha môn quậy phá như vậy, xem ra công tử quả là có năng lực a."
"Làm gì có làm gì có... không không! Chúng tôi không phải đến để quậy phá..." Ngô Lai nghe Mạnh Thiên Sở khen mình có năng lực, cười ha ha định khiêm tốn vài câu, nhưng sau đó nghe lời Mạnh Thiên Sở có gì đó không ổn, vội phân bua.
Mạnh Thiên Sở sầm mặt: "Không đến quậy phá? Vậy ngươi huy động nhiều người đến nha môn là hà cớ gì? Là muốn kỳ uy với nha môn hả?"
Cái mũ này mà bị chụp xuống, Ngô Lai ắt là chịu không nổi tội. Y sợ đến run lập cập: 'Không không, tiểu nhân làm gì dám a, chỉ là... chỉ là muốn thúc giục nhanh chóng bắt chânhung giết tỷ tỷ của ta..."
"Chân hung là ai?"
"Hác Thiên Bảo!"
"Vậy các ngươi nên trực tiếp đến Hác phủ bắt Hác Thiên Bảo a, chạy tới nha môn la hét làm cái gì?"
"Chúng ta... chúng tôi đâu phải là bộ khoái, sao có thể bắt người a."
"Ngươi nói Hác Thiên Bảo là hung thủ, có chứng cứ gì không?"
"Còn thu chứng cứ gì nữa, tỷ tỷ của tôi sinh con ở nhà y xuất huyết nhiều như vậy chính là hắn chỉ sử người ta làm! Chính là vì để con ** nhỏ đó làm chánh phòng!"
"Ngươi tận mắt chứng kiến y chỉ sử sao?"
"Tôi... tôi không có, đây là điều rõ ràng như vậy mà."
"Rõ ràng thì có thể tùy tiện bắt người hay sao? Nếu như Hác Thiên Bảo nói ngươi đố kỵ y có tiền, cố ý mua chuộc bà đỡ hạ độc thủ hại chết tỷ tỷ của ngươi, sau đó giá họa cho y, mục đích là lấy cớ vòi tiền của y, vậy chúng ta không phải là phải bắt ngươi luôn hay sao?"
"Nói bậy! Tôi làm sao lại giết chết tỷ tỷ của mình chứ!" Ngô Lai xé giọng hét lên.
Mạnh Thiên Sở trầm mặt: "Ta cảnh cáo ngươi lần cuối. Ngươi không có chứng cứ mà tùy ý vu khống cho người, hiện giờ lại lôi kéo hơn trăm người xông vào nha môn quậy phá, lại chỉ trích thẳng thừng là bổn sư gia nói bậy, đó là tội la lối nơi công đường, y luật phải trị tội!"
Lời này giống như sấm nổ ngang tai Ngô Lai, khiến y tức thời thanh tỉnh. Y vốn không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ xét lại mới thấy mình đích xác là quá lỗ mãng, vội khom người thưa: "Tiểu nhân biết tội rồi. Thỉnh sư gia thứ tội."
"Hừ. Niệm tình tỷ tỷ của ngươi mới mất, trong lúc đau khổ có dư, nhất thời kích động. Ta tha cho ngươi lần này, ngươi bảo bọn họ tản đi."
Ngô Lai vội chuyển thân nói với các thôn dân: "Sư gia đã đáp ứng với ta là sẽ tận hết khả năng giải quyết sớm án này, các hương thân đã cùng Ngô Lai tôi đứng ở đây lâu rồi, sợ là thân thể không chịu được. Chúng ta đi về thôi, có kết quả rồi Ngô Lai tôi sẽ lập tức đến đa tạ các vị." Nói xong y lập tức đi ra trước.
Những thôn dân nghe Ngô Lai nói vậy, cũng theo y từ từ rời khỏi đại đường, tản mát đi hết.
Mạnh Thiên Sở đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Ngô Lai, lòng nghĩ tiểu tử này có năng lực phiến động nhất định, giỏi về lời ngon tiếng ngọt, không thể xem thường.
Thái Chiêu quả là hoảng hốt đến xuất hạn mồ hôi toàn thân, thấy Mạnh Thiên Sở vừa đến, chỉ nói vài câu với Ngô Lai là lập tức ổn chuyện, không khỏi cao hứng thở phào.
Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở đem chuyện tra án tối qua kể lại, Thái tri huyện bấy giờ mới rõ rốt cuộc là chuyện gì, vội hỏi Mạnh Thiên Sở nên xử lý án này như thế nào.
Mạnh Thiên Sở nhờ Thái tri huyện thăng đường hỏi án, tra hỏi cặn kẽ bà đỡ, vì mấu chốt quan trọng trong án này tập trung ở chỗ con người này. Hắn cho mang cái túi lớn mà Vương bộ đầu tìm được giao cho ông ta.
Thăng đường. Bà đỡ Tào thị bị giam trong nhà lao một đêm thần tình tiều tụy, không còn vẻ hung hăng như tối qua nữa. Sau khi bị đưa lên công đường, vừa thấy tri huyện lão thái gia ngồi cao cao tại thượng, nha dịch đứng hai bên chưa kịp hô "Uy vũ" thì chân đã mềm nhũn khuỵu xuống đất, cúi mọp đầu, toàn thân run rẫy.
Trước khi thăng đường, Mạnh Thiên Sở đã nói với Thái Chiêu những điều chính cần hỏi. Thái Chiêu tự nhiên cũng hiểu nên tra hỏi thế nào, Mạnh Thiên Sở chỉ lấy một cái ghế ngồi ở phía sau bình phong nghe thẩm.
Vỗ kinh đường mộc xong, Thái tri huyện hỏi: "Người dưới đường là ai?"
"Thảo dân Tào thị."
"Vì sao bị bắt?"
"Thảo dân không biết."
"Hả? Ngươi nói lại lần nữa xem sao!?" Thanh âm của Thái Chiêu đột nhiên đề cao.
Tào thị sợ mặt cắt không còn giọt máu: "Thảo dân chỉ... chỉ biết theo lời bộ khoái hôm qua nói, là tôi giết vợ của Hác đại gia. Tôi bị oan a, đại nhân!"
"Ngươi rốt cuộc là có giết hay là không?"
"Tôi không có giết a, thật là không có. Ngô Tiểu Muội ấy vốn lớn tuổi rồi mới sinh sản, khi sinh rất khó, cộng thêm vị trí thai nhi không bình thường, tôi đã tận lực rồi, không có giết người a!"
Thai chiêu đem cái túi to trên án thảy xuống trước mặt bà đỡ, đó là thứ bộ đầu Vương Dịch tìm về tối qua. Bà đỡ vừa nhìn thấy cái túi, tức thời run như cầy sấy.
"Điêu phụ Tào thị, bạc trong túi bố này từ đâu mà ngươi có?" Thái Chiêu vỗ kinh đường mộc, bà đỡ lập tức quỳ dập đầu lia lịa: "Lão gia, ngài nói gì tôi không hiểu, tôi không biết đó là bạc gì."
Thái Chiêu không ngờ lão thái bà này cố chấp như vậy, tức rống lên: "Đúng là điêu dân cứng đầu không biết điều, đánh mạnh một trăm hèo cho ta!" Nói xong ông ta lấy lệnh bài định ném xuống.
Mạnh Thiên Sở đằng sau bình phong thầm nghĩ, lão thái bà này thân hình đơn bạc, e rằng chịu không nổi hèo của bọn sai dịch này, đánh chết rồi không có manh mối gì nữa thì nguy, nên hắn họ khan liền mấy cái.
Thái tri huyện vội thu lệnh bài trong tay lại, hừ một tiếng: "Giỏi cho con độc phụ người, trên công đường của ta không có kẻ nào có thể chịu nổi đòn đánh này, bổn huyện lần cuối hỏi ngươi, ngươi có nói hay là không?"
Trán của bà đỡ toát mồ hôi: "Tôi xác thật không biết lão gia ngài nói về số bạc gì."
"Giỏi cho con điêu phụ, ta hỏi ngươi, trên cái túi này có thêu họ tên của ngươi, là bộ khoái tìm ra được từ trong khạp gạo của nhà ngươi, ngươi giải thích thế nào đây? Nếu tiền này lai lịch rõ ràng, cần gì phải giấu trong chum gạo? Và cần gì ngay cả trượng phu bệnh nặng nằm liệt giường mà ngươi cũng giấu?"
"..." Bà đỡ run rẫy dữ dội hơn, nhưng vẫn không chịu nói.
"Ngươi hãy nhìn kỹ đây, bạc trong túi đều có ký hiệu, đó là ngân phòng của Hác Thiên Bảo Hác viên ngoại chế ra, có ấn của phủ hăn. Ngươi giải thích thế nào đây?"
"Đó là... là bọn họ trả công cho lão thân đỡ đẻ của phu nhân nhà họ..." Tào thị lí nhí đáp.
"Vậy sao? Thì ra nghề bà đỡ của ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, tặng một lượt mấy chục lượng luôn hả?" Thái tri huyện cười lạnh, "Truyền quản gia Trấn Giang của Hác gia đến công đường nghe hỏi!"
Tào thị nghe thế sắc mặt càng biến hơn, cúi đầu chỉ biết run bần bật.
Trước khi thăng đường, Mạnh Thiên Sở đã cho đòi Trấn Giang tới. Nên chẳng mấy chốc sau, ông ta đã bị đưa đến dưới đại đường, bắt quỳ xuống.
Thái tri huyện hỏi: "Trấn quản gia. Ngươi xem coi bạc trong túi tiền kia có phải là do Hác phủ các ngươi chế tác không?"
Trấn quản gia lấy một đỉnh bạc trong túi ra xem kỹ, lật lên lật xuống, thấy ở đáy có khắc hai chữ "Thiên bảo", đáp: "Hồi bẩm lão gia, đây đích xác là bạc do ngân phòng của Hác gia chúng tôi làm ra."
"Ngươi có thể khẳng định?"
"Dạ, tiểu nhân có thể khẳng định!" Trấn Giang kiên định gật đầu.
"Vậy ta hỏi ngươi, bà đỡ đẻ ngày hôm qua đến nhà các ngươi tiếp sanh cho phu nhân, các ngươi có trả tiền công cho mụ chưa?"
"Dạ, trả rồi a, là chính tay tiểu nhân trả."
"Trả bao nhiêu?"
"Hai lượng."
"Hắc hắc, trả cũng không ít ha." Thái tri huyện quay sang nhìn bà đỡ chằm chằm, dùng lực vỗ kinh đường mộc: "Tào thị, trong túi của ngươi có 52 lượng bạc trắng, đều là do Hác gia chế tác. Bổn huyện hỏi ngươi, năm chục lượng còn lại là từ đâu ra?"
Bà đỡ cúi đầu không nói.
"Điêu phụ to gan, xem ra ngươi không chịu khổ thì không khai, người đâu, dùng hình cho ta!"
Mạnh Thiên Sở trước giờ không tán thành sử dụng biện pháp hình tấn bức cung để có được khẩu cung. Hắn nhân thấy đây là biểu hiện của sự bất lực. Nhưng mà, tại Minh triều, để có được khẩu cung là "chứng cứ chi vương", pháp luật quy định thành văn là có thể tiến hành hình tấn bức cung. Thời đại khác nhau, hắn không thể nào áp dụng quan niệm tư pháp thời hiện đại cải biến hành vị của người cổ được.
Hai tên nha dịch bước tới đưa bà đỡ lên trên Tạt tử (bàn kẹp ngón tay, một dụng cụ trong hình phạt thời xưa), đưa mười ngón tay của bà đỡ cho vào đó, xong hai tay nha dịch đứng hai bên, dùng sức kéo mạnh, chỉ nghe bà đỡ rú thảm kéo dài, không ngất đi mà phải chịu cái đau đớn kịch liệt kéo dài.
Cái tạt tử này chính là hai cây gậy gỗ có hình răng cưa, khi kéo kẹp sát vào nhau thì các mấu sẽ cắm sấu vào thịt ngón tay, máu theo đó ứa ra rơi tí tách xuống đất.
Bà đỡ đau run bắn toàn thân, hai mắt trợn ngược, ráng đề kháng thời gian khoảng một tuần trà thì cuối cùng chịu không nỗi nữa, đau quá ngất đi.
Một tên nha dịch khác bưng một bồn nước lạnh tạt vào mặt bà đỡ, chẳng mấy chốc mụ tỉnh lại, sắc mặt tái ngắt, người co giật liên hồi.
Thái tri huyện đắc ý dương dương hỏi: "Tào thị, ngươi hiện giờ có muốn nói hay không? Ngươi có thêm 50 lượng bạc là từ đâu mà ra?"
Ai ngờ bà lão này tuy đau đớn không thể chịu nỗi, nhưng vẫn ngậm miệng không nói.
Thái tri huyện tức giận, lại ra lệnh tiếp tục dùng hình phạt kẹp ngón tay, nhưng liên tục mấy lần bà đỡ ngất đi tỉnh lại mà vẫn không chịu khai.
Thái tri huyện không còn cách nào, chỉ đành cho bãi đường.
Bà đỡ liều chết không khai, Mạnh Thiên Sở cũng không có cách nào, mắt xoay tròn, quyết định tự thân đến nhà mụ một chuyến, xem coi có phát hiện gì không.
Mạnh Thiên Sở gọi Vương bộ đầu, mang theo Mộ Dung Huýnh Tuyết ra cử đến nhà của bà đỡ.
Tào thị ngụ trong khu dân cư ở đông thành. Bọn họ vừa đi vừa hỏi, quanh co một lúc lâu mới tới được nơi cần đến.
Tiểu viện tuy không lớn, nhưng được quét dọn sắp xếp sạch sẽ gọn gàng. Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng ngoài cửa gọi, một nam nhân trong nhà lên tiếng nói là cửa không đóng cứ vào thẳng. Mộ Duynh Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở gật đầu, liền tự đẩy cửa gỗ tiến vào trong.
Đột nhiên, từ góc tường có một con chó đen lớn chạy ra, khiến Mộ Dung Huýnh Tuyết kêu lên một tiếng cả kinh. Nam nhân trong nhà quát rầy một tiếng, con chó đó lập tức nghe lời lui vào góc tường.
Mạnh Thiên Sở quay nhìn Quýnh Tuyết ho dung thất sắc: "Không sao chứ?"
"Không hề gì, chúng ta vào thôi." Mộ Dung Huýnh Tuyết sờ ngực ổn định tâm thần.
Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết bị sự bày biện đơn sơ của căn phòng làm cho ngẩn cả ra. Một lão nhân nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt. Bên giường có một cái bô cũ kỹ, sơn đỏ trên đó đã tróc hết, bên trong có một ít nước tiểu vàng, bốc mùi khai nồng nặc. Ánh sáng trong phòng cũng đầy đủ, vì giấy dán cửa sổ đã cũ hết, rất may là hiện giờ khí trời ấm áp, nếu là mùa đông thì phòng này làm sao mà ở được?
Lão nhân nghe có người tiến vào nhà, cựa quậy mấy cái định ngồi dậy, Mạnh Thiên Sở nhìn thấy, vội bước tới đỡ ông ta.
"Các người là ai?" Lão nhân dùng giọng yếu ớt hỏi, nhìn Vương bộ đầu một lúc, cảm thấy quen quen nhưng không dám nhận.
Vương bộ đầu nói: "Chúng ta là người của nha môn huyện Nhân Hòa, đây là hình danh sư gia Mạnh sư gia của chúng ta. Ta là bộ đầu Vương dịch, hôm qua có đến đây."
"À, đúng đúng, thì ra là sư gia và hai vị quan sai đại nhân, tiểu nhân..."
Lão nhân định gượng bước xuống giường, bị Mạnh Thiên Sở ngăn lại: "Lão nhân gia, Tào thị là người gì của ông?" Mạnh Thiên Sở ngửi được mùi hôi trên người lão nhân, xem ra là chưa tắm rữa.
"Là vợ của tôi..." Lão nhân đột nhiên ho liên tục rất gấp, gập người, rồi phun một bãi đàm vào cái bô ở đầu giường. Mạnh Thiên Sở phát hiện trong đàm có máu.
Lão nhân thở dốc mấy cái, từ từ nói: "Hôm trước đi tiếp sinh cho một viên ngoại rất có tiền rồi, dọc đường trở về nhà xong rồi lại đi ngay, cho đến bây giờ vẫn chưa về. Người tôi xương cốt rệu rã, nhiều năm rồi không xuống giường được, bà ấy không về chắc là đống xương già tôi đây chết rục vì đói ở trên giường."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe lão nhân nói vậy, bước đến góc nhà giở nắp cái nồi trên bếp ra, một mùi chua nồng bốc lên. Nàng nhịn không được muốn ói, xem ra, lão nhân này nói thật.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn khạp gạo trong có thứ gạo lức lộn trấu, nói: "Để tôi làm chút cháo cho lão nhân gia ăn."
Lão nhân nghe thế một mực nói không cần. Mạnh Thiên Sở biết Mộ Dung Huýnh Tuyết tâm tính lương thiện, nghe chuyện này tự nhiên là không khoanh tay đứng nhìn, liền khuyên: "Lão nhân gia, không có gì là không được. Cô ta tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc là ông có cháo ăn. Ông đói lâu như vậy, không ăn sao mà được chứ?"
Lão nhân nghe Mạnh Thiên Sở nói thế, mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Sư gia, hai vị quan sai, các vị thật là tốt a! Tôi và bà nhà tôi gần đây cứ toàn gặp người tốt."
"Cứ toàn gặp người tốt?" Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ hỏi lại.
Lão nhân đó gật đầu.
Lúc này Mộ Dung Huýnh Tuyết đã nấu được ít nước pha trà, đưa một chén trà cho lão nhân. Lão nhân cũng không cần biết gì nóng phỏng, hấp tấp uống cạn, xong mới thở hỗn hễn nói: "Dạ đúng vậy! Giống như ngày trước bà nhà tôi mừng rỡ đi tiếp sinh cho người, nói là có người cho chúng tôi hai lượng, hỏi tôi muốn ăn gì bà ta đi mua."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, hai lượng bạc đã khiến lão nhân này hạnh phúc vô bỉ rồi, vì đây là một gia đình nghèo khổ như vậy mà.
"Hôm qua vị quan gia này đến tìm được trong khạp gạo một túi bạc lớn, tôi mới biết thì bà nhà tôi còn giấu nhiều tiền như vậy. Xem ra bà ấy sợ trong nhà chỉ có một người gần đất xa trời như tôi, sợ trộm đến trộm bạc, nên mới giấu trong khạp gạo. Tôi hỏi vị quan sai này, ông ta nói là bà nhà tôi có chuyện, bị nha môn bắt rồi. Ông ta nói tôi đừng nghĩ lung tung, không có chuyện gì lớn cả."
Nói đến đây, lão nhân ho một tràng dài, nửa chừng dừng lại nói tiếp: "Tôi thật hồ đồ rồi, nếu như bà ấy không có chuyện gì thì sao còn chưa về? Trước đó bà ấy thường không nhận mối xa, sợ đi rồi tối không về được, không có người làm cơm cho tôi. Bà ấy hiện giờ không về, xem ra là có chuyện rồi!"
Nói xong, ông ta lại ho dữ dội.