*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người vừa vào nhà đã cảm thấy bầu không khí hơi khác thường. Lưu Phàm đang nói gì đó với cha Lương, vừa thấy hai đứa bé liền ngậm miệng lại, sau khi nhìn Lý Dật Sơ hai lần mới quay sang Lương Huyên, “Tiểu Huyên, tiền tiêu vặt của tụi con có đủ dùng không?”
Lương Huyên và Lý Dật Sơ cùng ngồi xuống sopha, đáp lời, “Đủ ạ, sao vậy mẹ?”
Lưu Phàm liếc mắt nhìn chồng, con ngươi lấp lóe, “À không có gì… Mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Nếu không đủ con và Dật Sơ phải nói với ba mẹ đó.”
Lý Dật Sơ cười nói, “Dì Lưu, tiền đủ rồi.”
Lương Trường Bình có hơi uể oải, “Ngủ đi.”
Lưu Phàm gật đầu, “Ừm, hai con cũng ngủ sớm một chút.”
Nói xong bà liền vào phòng ngủ với Lương Trường Bình, để bọn trẻ lại đó hai mặt nhìn nhau.
Lương Huyên cũng đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Em rửa ráy trước đi, sau đó đến anh.”
Lý Dật Sơ vào phòng lấy quần áo đi tắm, xả nước rồi mới phát hiện quên mang sữa tắm theo. Bồn rửa tay nằm bên ngoài buồng tắm, Lý Dật Sơ lau cơ thể qua loa sau đó mặc áo ngủ vào muốn ra ngoài lấy. Lúc mở cửa phòng tắm ra, cậu nghe thấy tiếng dì Lưu nhỏ giọng nói chuyện với Lương Huyên.
“Hai ngày trước nhà mình mất một trăm đồng, mẹ nghĩ rất lâu cũng không biết làm sao tìm ra. Buổi tối ba con đến phòng Dật Sơ tìm cờ lê sửa bếp gas, mẹ thấy nó giấu một bộ truyện tranh dưới gối. Thứ đó rất đắt đúng không? Tiểu Huyên, việc này mẹ còn chưa nói với ba con, tình cảm giữa con và Dật Sơ rất tốt, con nhớ nói với nó trẻ con không được trộm tiền trong nhà. Lần này thì thôi, xem như là tiền đã tiêu rồi, nó… Dù sao nó cũng không phải con ruột của mẹ, nếu mẹ đánh mắng nó chỉ sợ nó sẽ ghi hận trong lòng, đồng thời hàng xóm lại nói chúng ta bất công…”
Lý Dật Sơ đứng đó sững sờ vài giây rồi mới nhanh chóng phản ứng lại, cầm lấy sữa tắm quay đi.
Lý Dật Sơ mở nước thật mạnh xối thẳng xuống đầu, nhắm mắt lại nhớ tới mấy năm trước. Lúc ấy cậu học lớp 9, trước mắt là kỳ thi Cao trung. Cậu hiểu rõ sức lực mình đến đâu, nếu phát huy toàn bộ thì vào lớp trọng điểm cấp ba không thành vấn đề, vì vậy thời gian đó đặc biệt nghiêm túc học hành. Tuy rằng vì để tâm trạng dì Lưu thoải mái một chút nên cho tới nay mỗi lần kiểm tra cậu đều cố ý chỉ đạt điểm trung bình, thế nhưng bước vào kỳ thi lớn cậu vẫn muốn nắm chặt mọi cơ hội. Chênh lệch giữa lớp trọng điểm và lớp phổ thông ai cũng biết rõ.
Lương Trường Bình là giáo viên cấp ba, dựa theo chính sách thì con cái giáo viên có thể được tuyển thẳng vào lớp trọng điểm. Có điều Lương Trường Bình chỉ có một tiêu chuẩn. Thành tích Lương Huyên khi ấy muốn tự thi cũng không thành vấn đề, thế nhưng đối với bậc cha mẹ mà nói thì tuyển thẳng mới là an toàn nhất. Lưu Phàm khăng khăng muốn Lương Huyên nhận lấy tiêu chuẩn này, còn Lương Trường Bình lại nói như vậy chỉ lãng phí mất một suất mà thôi, không bằng chuyển nó cho Lý Dật Sơ. Lưu Phàm nói với thành tích của Lý Dật Sơ thì có vào lớp trọng điểm cũng sẽ gặp khó khăn, chênh lệch với bạn học quá lớn ngược lại còn gây bất lợi cho cậu. Hai vợ chồng tranh cãi rất lâu, Lưu Phàm không hề nhường bước vì con trai mình, tới gần ngày thi rồi mà trong nhà không có một bữa yên ổn.
Phải qua một thời gian hai đứa trẻ mới biết cha mẹ đang ồn ào chuyện gì. Lương Huyên nói rằng cậu không cần tiêu chuẩn này, muốn nhường cho Lý Dật Sơ. Đến giờ Lý Dật Sơ vẫn còn nhớ lúc ấy Lưu Phàm tức giận đến mức nào, bà mặc kệ những người xung quanh mà lên tiếng dạy dỗ anh, “Đâu phải con chưa bao giờ thi điểm thấp! Cuối kỳ năm ngoái con còn rớt khỏi 50 thứ hạng đầu đó! Nếu lỡ lần này thi không tốt thì con muốn học lại một năm hay là vào lớp phổ thông hả? Sao con không chịu hiểu cho tấm lòng của mẹ?!”
Lý Dật Sơ biết nguyên nhân Lương Huyên bị điểm thấp lần đó. Khi ấy sắp thi học kỳ thì ông nội anh đột nhiên đổ bệnh, thế là vợ chồng Lương gia phải dẫn hai đứa trẻ chạy đến bệnh viện trong đêm khuya. Thân thích cả nhà bận đến bận đi trong phòng bệnh, không ai có thời gian chú ý đến hai đứa nhỏ. Lý Dật Sơ nằm ngủ trên ghế dài ngoài hành lang, Lương Huyên sợ cậu cảm lạnh nên cởi áo mình ra đắp cho cậu, còn anh chỉ mặc áo len gật gù bên cạnh cả đêm. Ngày hôm sau vào phòng thi thì anh bắt đầu phát sốt, miễn cưỡng thi cho xong nên đương nhiên thành tích kém nhất từ trước đến giờ.
Thái độ Lương Huyên rất kiên quyết, “Mẹ, nếu mẹ cứ đòi đưa tiêu chuẩn đó cho con thì con sẽ không đi thi đâu.”
Lưu Phàm suýt chút nữa bị câu nói này chọc ngất, từ nhỏ Lương Huyên đã là niềm kiêu ngạo của bà, chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng không hề để bà bận tâm. Tuy rằng anh không quá gần gũi với mẹ nhưng vẫn luôn hiếu thuận, chưa từng chống đối bà ra mặt như vậy. Trong lúc tức giận Lưu Phàm vung nắm đấm lên cánh tay anh, vừa mở miệng liền mang theo tiếng nức nở, “Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không?!”
Lý Dật Sơ bị cú đấm kia dọa sợ hết hồn, vô thức tiến lên bảo vệ Lương Huyên, đứng che chở phía trước anh vài bước, “Dì Lưu.”
Lưu Phàm biết lần này mình đã trở mặt ngay trước mặt Lý Dật Sơ, đơn giản không thèm kiêng dè gì nữa, trực tiếp nhìn Lương Huyên nói, “Con không nghe lời mẹ đúng không? Vậy được, từ hôm nay cứ xem như con không có người mẹ này đi.”
Bắt đầu từ hôm ấy, Lưu Phàm tuyệt thực.
Tan học hôm sau, ba người đàn ông ngồi ăn mì trên bàn, còn Lưu Phàm vẫn giam mình trong phòng ngủ như trước. Lương Huyên gõ cửa hồi lâu, nói bao nhiêu lời hay mà bà vẫn làm như không nghe thấy. Lý Dật Sơ đặt đũa xuống quay về phòng ngủ, ngồi thẫn thờ nhìn chồng sách trên bàn. Cậu lật từng quyển từng quyển, mỗi quyển đều được ghi chép dày đặc, mỗi một trang đều là thành quả do cậu thức đêm đến hai ba giờ sáng. Lý Dật Sơ ngồi rất lâu, cố nén những giọt nước trong mắt mình, ngửa đầu khụt khịt một tiếng rồi đứng dậy đi tìm Lương Huyên.
Lý Dật Sơ vào thẳng vấn đề, “Lương Huyên, em không vào nổi lớp trọng điểm đâu. Thành tích của em không tốt, không thể nào theo kịp tiến độ học tập, đến lúc đó nhất định sẽ vô cùng vất vả.”
Lương Huyên nhìn cậu nói, “Anh sẽ dạy em.”
Lý Dật Sơ đưa mắt về phía quả bóng rổ trong góc tường, “Em không thích học lắm, cho dù anh dạy thì em cũng không muốn học. Nếu như mỗi lần đều đứng nhất từ dưới đếm lên thì đả kích em chết mất.”
Lý Dật Sơ tốn một đống công sức mới thuyết phục được Lương Huyên, đến ngày thi cậu cứ thế quen tay làm đến mức trung bình, thẳng tiến vào lớp phổ thông.
Trong lòng Lý Dật Sơ không phải chưa bao giờ hối hận, cậu cũng từng nghĩ khi thi cứ làm hết sức để vào lớp trọng điểm, nhưng vậy thì sao? Làm thế nào cậu sống tiếp trong ngôi nhà này? Lương Huyên và Lưu Phàm là người thân, còn cậu, chỉ là một đứa sống bám. Ba người Lương gia có thể mâu thuẫn cãi nhau vì bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ ngoại trừ vì cậu.
Khi Lý Dật Sơ ra khỏi buồng tắm thì cửa phòng ngủ chính đã đóng chặt. Cửa phòng Lương Huyên chỉ khép hờ, cậu đứng đó suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cười khổ một tiếng quay về phòng mình.
Trong lúc mình không biết gì cả thì đã bị khép tội rồi, cần gì phải giải thích chi nữa? Huống hồ mọi người trong nhà cũng chẳng thèm quan tâm đến phần chân tướng này. Bởi vì không phải con ruột, cho nên thứ bọn họ quan tâm chẳng phải là nhân phẩm cậu đàng hoàng hay không, mà là không được để cậu cảm thấy bất công. Hôm nay là chuyện mất tiền, ngày mai sẽ có chuyện khác thôi. Nếu trong nhà chỉ có mình Lương Huyên thì chú Lương và dì Lưu nhất định sẽ hỏi rõ có phải anh trộm tiền hay không. Phủ nhận thì xong chuyện, còn thừa nhận sẽ bị dạy dỗ một trận, không cần lo sợ anh cảm thấy thế nào, cũng chẳng có chuyện không dám đánh anh. Cha mẹ giáo dục con cái là chuyện đương nhiên.
Lý Dật Sơ lấy bộ truyện tranh dưới gối ra, bao bì thủ công sờ lên rất có cảm xúc. Cậu vốn định đặt nó ở nơi dễ thấy nhất trong phòng, bây giờ xem ra không bằng cứ cất đi. So với ai khác cậu càng rõ ràng nhất, mình chẳng có tý quan trọng nào đối với gia đình này, được ở lại đây là điều cần thiết nhất, so với việc kéo căng quan hệ thì chi bằng cứ duy trì vẻ ôn hòa bề ngoài. Để khiến Lưu Phàm vui vẻ, từ nhỏ cậu đã làm rất nhiều thứ trái ý mình, đồng thời cũng im lặng với rất nhiều chuyện, bây giờ có nhiều thêm một thứ thì cũng chả có gì ghê gớm.
Qua ba, bốn ngày sau chân Lý Dật Sơ đã gần như khỏe lại, ngoại trừ thoạt nhìn vẫn còn bầm tím thì bước đi hay hoạt động đều không thành vấn đề. Mấy ngày nay không biết Lương Huyên đang bận gì, nhiều trưa Lý Dật Sơ đến phòng học tìm anh thì bạn học đều nói không nhìn thấy. Thế nhưng buổi chiều cùng nhau về nhà, mỗi lần Lý Dật Sơ dò hỏi, Lương Huyên đều nói không bận gì hết.
Tuần sau là kỳ nghỉ mùng một tháng năm, lớp Lý Dật Sơ muốn tổ chức một buổi đi chơi, đến Đài tưởng niệm liệt sĩ ở Lân huyện. Kỳ thật Lý Dật Sơ rất thích các hoạt động ngoại khóa do lớp tổ chức, bởi vì mỗi lần cậu đều có thể kiếm lời nhiều hơn một ít. Học sinh đi chơi ai cũng thích ăn đồ ăn vặt, thế nhưng mỗi người lại không mang được bao nhiêu. Toàn là con cưng trong nhà, ra ngoài chơi chỉ đeo một chiếc túi nhỏ trên lưng để khỏi phải vác nặng. Mỗi mình Lý Dật Sơ là khác, mỗi lần hoạt động ngoại khóa cậu đều gánh theo một bao to, bên trong đựng đầy đồ ăn vặt, đến nơi liền cẩn cẩn thận thận tuồn cho bạn học ngay dưới mí mắt giáo viên.
Hôm xuất phát thời tiết rất tốt, sáng sớm tám giờ tới cổng trường đã thấy mặt trời chói chang, một lớp bốn, năm mươi người ngồi trên xe buýt chạy đến Lân huyện.
Sân bãi ở Đài tưởng niệm liệt sĩ rất lớn, cả đám học sinh đi lòng vòng theo hướng dẫn viên đến trưa, giáo viên chủ nhiệm bày đồ ăn trên bãi cỏ, Lý Dật Sơ y theo cách cũ nhờ một bạn học đến tán gẫu với cô để dời tầm mắt, còn mình vội vàng tìm đồ ăn vặt cho các bạn, đồng thời ghi chép lại vào sổ để lát về trường tính toán lại. Cả bao to đồ ăn vặt nhanh chóng bị chia sạch sẽ, so với lúc bán trong lớp còn lẹ hơn.
Lý Dật Sơ giũ giũ bao, chỉ còn dư một gói mì khô, lúc này mới nhớ ra rằng quên giữ lại đồ để ăn trưa rồi. Có thể do bận rộn nên cậu không hề thấy đói, chỉ là mặt trời chiếu vào nên khát nước. Trong đài tưởng niệm có một siêu thị nhỏ nhưng giá cao gấp hai ba lần so với bên ngoài, một chai nước bán tận năm đồng, bằng cả tiền cơm một ngày của Lý Dật Sơ. Thừa dịp mọi người vừa ăn vừa tán chuyện, cậu bèn chạy đến phòng rửa tay vốc mấy ngụm nước vòi lên uống, sau đó lấy nước lạnh rửa mặt và cổ, đến khi không còn quá nóng nực nữa mới trở lại bãi cỏ tập trung với mọi người.
Buổi chiều đi dạo hết mọi nơi xong đã hơn bốn giờ, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt miễn lớp tự học buổi tối cho cả lớp, tất cả học sinh đều hối hả về nhà. Lý Dật Sơ không muốn về nên đến hỏi giáo viên chìa khóa lớp học để lát nữa đến đó ngồi.
Bình thường Lý Dật Sơ học tập vô cùng chăm chỉ. Trên đời này không có thiên tài, cậu cũng không được may mắn có nhiều vốn liếng như người khác. Tuy thành tích mỗi kỳ thi chỉ ở mức trung bình nhưng tự bản thân cậu biết khả năng mình tới đâu, tiến bộ chỗ nào, sai sót chỗ nào, sau cùng đều nằm lại trong lòng.
Lý Dật Sơ lựa một chỗ gần cửa sổ, vùi đầu nhẩm tính đề toán học, làm đến đề thứ mười thì có chút vướng mắc. Tay trái cậu vô thức cuộn tờ giấy, tay phải thì viết lên giấy đủ loại cách thức nghĩ ra được.
“Vẽ đường phân tuyến thì sẽ nhìn thấy ngay.”
Lý Dật Sơ đang đi vào ngõ cụt thì bị câu nói này dọa hết hồn, quay đầu lại nhìn liền thấy Lương Huyên đang dựa vào bệ cửa sổ nhìn đề thi trong tay cậu.
Lương Huyên nói, “Bài này tuần trước lớp anh có làm qua, rất hóc búa, chẳng có mấy ai làm đúng. Không thể viết phương trình như cách cũ mà phải vẽ thêm vào.”
Lý Dật Sơ đứng lên: “Sao anh lại tới đây?”
Lương Huyên, “Đoán là em đi chơi xong sẽ về trường nên tới xem thử.”
Lương Huyên đã đứng ngoài cửa sổ một lúc, vốn định trực tiếp gọi cậu nhưng nhìn người ta đang tập trung tinh thần làm bài nên không muốn quấy rầy. Sau đó thấy cậu viết nháp càng lúc càng lộn xộn, suy nghĩ chạy đi quá xa nên anh mới mở miệng nhắc nhở.
Lý Dật Sơ cười nói: “Vào đi, trong lớp không có ai.”
Thế là Lương Huyên bước vào trong, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Dật Sơ, đôi mắt lướt qua cặp sách xẹp lép của cậu, hỏi, “Buổi sáng anh thấy em vác cả bao to lên xe buýt, đựng gì thế?”
Trong lòng Lý Dật Sơ hơi hồi hộp, sáng sớm cậu có chú ý thấy Lương Huyên đứng đâu, nhưng mà vội vã quá không kịp suy nghĩ gì. Trước tiên cần phải tìm lý do gạt anh, ánh mắt cậu nhìn tới nhìn lui mấy giây giữa tờ đề thi và bên ngoài cửa sổ rồi mới trả lời, “À, là mấy thứ đồ của bạn cùng bàn em, bụng cậu ấy không thoải mái nên em mang giúp đồ ăn và nước uống.”
Lương Huyên đương nhiên biết ai là bạn cùng bàn của Lý Dật Sơ. Đó là một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu, quả thực có vẻ không mang nổi thứ gì nặng.
Lý Dật Sơ lén nhìn sắc mặt Lương Huyên, hình như anh không hoài nghi cớ cậu đưa ra, thế là cậu lập tức nói sang chuyện khác, “Mấy ngày nay anh bận làm gì vậy? Sao lần nào em tới lớp tìm anh cũng không thấy?”
Lương Huyên vẫn còn mãi mất hồn.
Lý Dật Sơ kề sát lại gần nhìn anh, sau đó đẩy bả vai anh một cái, “Lương Huyên?”
“… Hả?” Lúc này Lương Huyên mới phục hồi lại tinh thần, xoay đầu qua nhìn Lý Dật Sơ: “Em nói gì?”
Lý Dật Sơ không nói nữa, “Thôi, không có gì.”
Tầm mắt Lương Huyên trở lại trên mặt bàn lần nữa. Trước mặt anh là một đống sách được bao bìa màu trắng chỉnh tề chồng lên nhau, trên gáy mỗi quyển đều được viết tên bằng nét mực bút máy màu đen, chữ viết thanh thoát gọn gàng, mỗi một nét bút đều là phong cách anh quen thuộc nhất.
Giờ khác này Lương Huyên không sao diễn tả được tâm trạng mình là như thế nào. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình quá dốt nát, đến cảm giác của bản thân mà còn không hiểu được. Chỉ vì nhìn thấy tất cả tên sách của cô nữ sinh kia đều do Lý Dật Sơ viết mà đầu anh bỗng chốc trống rỗng, quên mất luôn hôm nay vốn có chuyện rất quan trọng muốn hỏi Lý Dật Sơ.
Tiếng chuông trường nhanh chóng vang lên, Lý Dật Sơ đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra về cùng Lương Huyên.
Hai người quen thuộc đạp xe đến phố ăn vặt. Lương Huyên chọn một ngôi nhà ngói mở quán ăn bình dân. Sau khi bước vào còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe tiếng gọi, “Lý Dật Sơ?”
Thì ta là bạn cùng lớp Vương Tiểu Vũ của cậu. Vương Tiểu Vũ vui mừng nói, “Cậu đi ăn hả? Quá tốt, mình mời cậu.”
Vậy mà Vương Tiểu Vũ đã nói với ông chủ, “Ba, đây là bạn học của con, ba không được lấy tiền của bọn họ đâu đó. Lý Dật Sơ à, tiền hôm nay nên trả mình còn chưa đưa cho cậu mà, bữa này xem như trả cho cậu đó, đừng từ chối nha.”
Trong lòng Lý Dật Sơ muốn quỳ lạy Vương Tiểu Vũ luôn rồi, thầm cầu khẩn Lương Huyên tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều. Ngoài miệng đầu tiên cứ đồng ý với cô nàng, sau đó lập tức giải thích khẽ cho Lương Huyên, “Hôm nay cậu ấy mượn em ít tiền.”
Lương Huyên nhìn cậu, “Nhiều hay ít?”
Lý Dật Sơ thầm than đúng là một lời nói dối sẽ đẻ ra làm mười, thật đúng là tự gây tội, không còn cách nào khác kiên trì tiếp tục nói, “Khoảng mười mấy đồng.”
Lương Huyên lẳng lặng nhìn cậu vài giây, đến khi Lý Dật Sơ sắp không chịu nổi nữa mới rũ mắt xuống không hỏi gì thêm.
Trong lòng cậu yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Lương Huyên múc canh xương sườn thơm ngát vào bát cho Lý Dật Sơ, nhìn cậu nghiêm chỉnh ăn hết bát thịt và cơm tẻ mới uống mấy ngụm canh tượng trưng.
Sau khi về nhà, Lý Dật Sơ rửa mặt rồi ngồi vào bàn học tiếp tục làm bài tập, mở cặp sách ra mới phát hiện đã cầm luôn vở của bạn về. Buổi chiều khi về trường Vương Tiểu Vũ có nhờ cậu tiện thể mang vở bài tập của cô ấy về lớp luôn, kết quả khi đến nơi lại quên lấy ra.
Mấy đề luyện tập trong này sáng mai phải nộp. Lý Dật Sơ nhìn lướt qua vài trang liền phát hiện Vương Tiểu Vũ làm sai không ít bài giáo viên từng giảng qua, nếu nộp lên chắc chắn sẽ bị mắng một trận. Giờ đã khuya rồi, đương nhiên không thể trả lại cho Vương Tiểu Vũ sửa chữa, vậy là cậu liền dùng bút chì viết đáp án đúng vào bên cạnh những bài Vương Tiểu Vũ làm sai. Thế thì sáng mai Vương Tiểu Vũ có thể nhanh chóng sửa lại rồi.
Lý Dật Sơ sửa bài rất tập trung, đến khi nghe tiếng gõ cửa mới dừng bút đi mở.
Lương Huyên cầm ly sữa bò vào đặt lên bàn, tầm mắt quét đến quyển vở liền sửng sốt mấy giây, sau đó mới nhìn Lý Dật Sơ, “Uống hết sữa bò rồi ngủ đi.”