*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ tức giận ban đầu giờ Lý Dật Sơ đã trở nên hoảng hốt, cậu không tự chủ được nghĩ đến những tình huống xấu hơn, thậm chí còn không biết có phải Lương Huyên bị lừa đến tổ chức bán hàng đa cấp nào không. Nhưng nghĩ kỹ lại thì với sự thông minh của anh, không lừa gạt người khác đã là tốt lắm rồi.
Lộ Tân thấy Lý Dật Sơ đã nghỉ quá hai, ba ngày mà còn chưa đi làm, Lương Huyên cũng không có ở công ty, nghĩ thầm không phải hai người này lại đi đâu chơi rồi chứ? Loại hành vi sa đọa này nhất định phải phê bình thật nặng. Thế là hắn gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ, “Tôi nói này quản lý Lý, cậu dự định chạy trốn cùng giám đốc Lương luôn hay sao?”
Giọng Lý Dật Sơ khàn đi, “Lộ Tân, tôi không tìm được Lương Huyên.”
Lộ Tân vừa nghe giọng cậu liền biết người này đang nổi nóng, vội vã đứng thẳng người, “Sao, làm sao vậy? Cậu từ từ nói, đừng nóng vội.”
Lý Dật Sơ vò đầu, đi qua đi lại trong nhà trọ, “Lương Huyên nói với mẹ là mùng hai đã về Thượng Hải rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa gặp anh ấy. Trước đấy còn có gọi điện nhắn tin, giờ di động nếu không bận thì cũng là tắt máy, căn bản không hề liên lạc được!”
Lộ Tân bắt sai trọng điểm, “Cậu gặp mẹ anh ta? Cậu, các cậu come out rồi?!”
Come out? Hai chữ này nhắc nhở Lý Dật Sơ, nếu như Lương Huyên thật sự mất tích thì dì Lưu phải cực kỳ sốt ruột mới đúng, sao có thể nhàn nhã dạo phố ăn cơm mỗi ngày như vậy được. Vậy rõ ràng là anh vẫn còn liên lạc với bà.
Trong đầu Lý Dật Sơ xoay chuyển vài vòng, “Cậu nói xem, có phải mẹ Lương Huyên biết được chuyện của bọn tôi nên không cho anh ấy gặp lại tôi nữa không?”
“…” Lộ Tân biết người quýnh lên sẽ dễ dàng hoảng loạn, khả năng chống lại áp lực của Lý Dật Sơ thuộc hàng đầu trong công ty, có điều phải là chuyện không liên quan đến Lương Huyên mới được. Hắn bất đắc dĩ nói, “Tuy rằng tôi không biết rõ Lương Huyên lắm, nhưng tôi cảm thấy với cách làm người của anh ta thì nếu quả thực muốn chia tay nhất định cũng sẽ nói rõ ràng.”
Lý Dật Sơ ngẫm nghĩ thấy cũng có lý.
Lộ Tân, “Số điện thoại của bạn bè anh ta thì sao? Cậu không có lấy một cái à?”
Hứa Phán và giám đốc nhà hàng lẩu Lý Dật Sơ đều đã gọi đến, không có tin tức gì.
Cậu suy đi nghĩ lại, chỉ có thể tìm Lưu Phàm.
Lưu Phàm nhìn thấy Lý Dật Sơ lần thứ ba, đến cửa cũng không mở, giả bộ như trong nhà không có ai.
Lý Dật Sơ vừa thấy bà mua đồ ăn về nhà, biết bên trong nhất định có người. Lưu Phàm vẫn không chịu mở cửa, cậu chẳng còn cách nào liền đứng ngay cửa nói, “Dì Lưu, dì chắc chắc có liên lạc với Lương Huyên đúng không? Con có chuyện rất quan trọng phải tìm anh ấy, chỉ cần dì nói cho con biết anh ấy ở đâu con sẽ lập tức đi ngay.”
Lý Dật Sơ đứng trước cửa, cách năm phút đồng hồ lại lặp lại câu nói này một lần.
Lưu Phàm không chịu nỗi phiền nhiễu, hét lên sau cửa, “Nếu cậu còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Lý Dật Sơ không còn cách nào, quay về bắt đầu tìm website các hacker trên mạng, muốn thuê một người thông qua di động để định vị vị trí Lương Huyên. Kết quả khó khăn lắm mới mò được một trang có vẻ đáng tin, tiền đặt cọc cũng thanh toán xong thì Lương Huyên lại tắt điện thoại.
Lý Dật Sơ mua vé máy bay về Thượng Hải, khí thế hung hăng đến phá cửa nhà Lương Huyên, đương nhiên chẳng có ai đáp lại.
Cậu tìm khắp mọi nơi có thể nghĩ ra ở Thượng Hải, cậu biết Lương Huyên đang cố ý trốn mình, đến đúng lúc thì anh sẽ tự quay về. Có điều quan tâm quá ắt loạn, Lý Dật Sơ căn bản không có cách nào ngồi yên ở nhà chờ đợi. Một ngày trước khi cậu chuẩn bị đi Bắc Kinh, rốt cuộc Lương Huyên cũng gọi điện thoại đến.
Lý Dật Sơ nhìn thấy hai chữ trên màn hình liền không hề nghĩ ngợi bấm nhận, trực tiếp chửi ra, “Lương Huyên đ*t m* nhà anh!”
Lương Huyên chờ cậu chửi hết những lời thô tục mới thản nhiên nói, “Lý Dật Sơ, em đã biết cảm giác tìm một người chưa?”
Lý Dật Sơ, “…”
Lương Huyên, “Ngày mai anh đợi em ở số 9 đường Tĩnh Vân, không gặp không về.”
Số 9 đường Tĩnh Vân, đó là nghĩa trang chôn cất Lương Trường Bình.
Điện thoại Lý Dật Sơ trượt xuống từ bên tai. Lương Huyên anh ấy… đã biết hết?
Lương Huyên cúp điện thoại xong nhìn về phía mẹ mình ngồi trên ghế sopha đối diện, ánh mắt kiên quyết, “Mẹ, có một việc con phải nói với mẹ.”
Giờ khắc này trong đầu Lưu Phàm đã vô cùng hỗn loạn, nửa tiếng trước Lương Huyên về đến nhà, hỏi mỗi một câu, “Mẹ, có phải chỉ có mình mẹ biết năm đó thi đại học Lý Dật Sơ không dự buổi thi tiếng Anh không?” Lúc ấy Lưu Phàm đã hoảng rồi, bà không biết tại sao qua nhiều năm vậy mà Lương Huyên lại hỏi chuyện này. Sự né tránh của bà không thể thoát khỏi đôi mắt anh, Lương Huyên đấm một đấm xô ngã giá áo cạnh cửa, bà mới sợ hãi gật đầu.
Tay anh nắm thành quyền, trán nổi đầy gân xanh, “Tại sao em ấy lại không thi?”
Lương Huyên lớn đến tuổi này nhưng vẫn chưa từng dùng ánh mắt mang theo địch ý như vậy nhìn bà, Lưu Phàm hoàn toàn đầu hàng trước ánh nhìn chằm chằm ấy, “Bởi vì, bởi vì trưa hôm đó các con vừa ra tới cửa tiểu khu thì ba con hộc máu té xuống đất. Mẹ sợ muốn chết, mẹ, mẹ chỉ có thể gọi Lý Dật Sơ về giúp đỡ…”
Đáy mắt Lương Huyên đỏ như máu, “Cho nên, lúc đó Lý Dật Sơ vì cứu ba con nên mới bỏ lỡ cuộc thi?”
Lưu Phàm trước tiên gật đầu, sau đó liền giải thích, “Tuy rằng mẹ làm như vậy có hơi ích kỷ một chút, nhưng không phải nó đã ra nước ngoài với ông cậu giàu có sao? Thi hay không thi tiếng anh cũng đâu có gì khác biệt!”
Lưu Phàm bị ánh nhìn chòng chọc của Lương Huyên làm sởn cả tóc gáy, chạy vào phòng ngủ lấy quyển sổ tiết kiệm kia ra, “Còn có cái này, mẹ chưa từng đụng đến.”
Lương Huyên nhận lấy quyển sổ, nhìn tên và con số bên trong, giọng khàn khàn, “Đây là ý gì?”
Ánh mắt Lưu Phàm liếc trái liếc phải, “Lúc trước cha mẹ Lý Dật Sơ có để lại 20 vạn đồng nhờ gia đình chúng ta nuôi nấng nó, ba con vẫn không muốn động đến số tiền này, năm Lý Dật Sơ mười bảy tuổi ba con mới đưa sổ tiết kiệm cho nó. Sau đó ba con bệnh nặng, Lý Dật Sơ bỏ ra 50 ngàn, số tiền còn lại trước khi nó ra nước ngoài đã để lại cho mẹ, nói là dùng chữa bệnh cho ba con.”
Đôi mắt đỏ ngầu của Lương Huyên nhìn Lưu Phàm một cách khó tin, lồng ngực bỗng đau nhói lên, giống như đột nhiên bị ai chém một đao, nỗi đau đớn ấy khiến trán anh toát đầy mồ hôi lạnh, cả người lảo đà lảo đảo. Mấy năm nay Lương Huyên không dám nhớ đến những lời Lý Dật Sơ nói lúc ra đi, thế nhưng những câu ấy lại thường xuyên đột ngột vang lên trong đầu anh không kịp đề phòng.
Trong lúc Lý Dật Sơ bặt vô âm tín, Lương Huyên từng cầu mong mình có thể quên đi những câu nói kia, bây giờ hai người đã ở bên nhau lần nữa, anh lại càng hy vọng bản thân không níu chặt lấy quá khứ không buông. Có điều tổn thương đã quá sâu, trước sau anh vẫn không có cách nào tiêu tán.
Vì vậy những lời nói dối ấy bây giờ lại rõ ràng vang lên trong đầu anh lần nữa. Chúng dường như không hề có lỗ hổng, lời nói vong ân phụ nghĩa, từng chữ từng chữ như những chiếc gai nhọn trên dây mây đánh vào thân thể trần truồng của Lương Huyên.
— chiều ngày thứ 7 trên đường đi thi cậu nói với tôi ông ấy chuẩn bị đi, vì ngăn cản ông mà tôi đã bỏ lỡ buổi thi hôm đó.
Từ cổ họng Lương Huyên phát ra tiếng nghẹn ngào khó nghe như tiếng sắt chém vào cây khô.
“Em ấy không ra nước ngoài, em ấy chưa tới mười tám tuổi đã phải ra ngoài làm thuê mẹ có biết không? Mẹ…” Lương Huyên nắm lấy tay Lưu Phàm quỳ xuống đất, thân thể gập lại cầm chặt quyển sổ tiết kiệm kia khóc rống lên, âm thanh khàn khàn vỡ vụn từ từ yếu đi, giống như một con sói bị cắt đứt cổ họng chỉ có thể thấp giọng gào thét.
Cả người Lưu Phàm đều bị Lương Huyên kéo xuống, không dám tin hỏi lại anh, “Không ra nước ngoài? Sao, sao có thể chứ?”
Mấy phút sau Lương Huyên mới chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, bước tới trước di ảnh của cha quỳ xuống dập đầu mấy cái, sau đó đứng dậy gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ bảo cậu về huyện Hòa.
Lưu Phàm ngồi trên ghế sopha, trong lòng thoáng bất an, “Chuyện gì vậy?”
Lương Huyên xoay chiếc nhẫn trên tay, lúc ở nhà ăn Tết vì không muốn mẹ nghi ngờ nên anh không đeo nhẫn, hôm nay từ Hạ Môn quay về liền đeo vào lần nữa. Những chuyện ở Hạ Môn khiến anh hoàn toàn hiểu rõ tám nay của Lý Dật Sơ, sự thực bày ra trước mắt, chỉ còn lại nguyên nhân, đó chính là vì sao Lý Dật Sơ lại khổ cực chịu đựng tám năm như vậy?
Người cậu kia, vốn là giả.
Lương Huyên suy đoán ra rất nhiều nguyên nhân, gần như đã sắp chạm đến chân tướng. Cho nên anh phải về huyện Hòa, tìm bằng chứng từ miệng mẹ mình để chứng minh cho suy đoán của bản thân. Nhưng anh không ngờ sự thực còn tàn khốc hơn suy đoán của anh, mỗi khi anh cho rằng đó là cái giá cuối cùng Lý Dật Sơ phải trả thì lại phát hiện vẫn còn có thứ khó khăn hơn nữa. Một tầng rồi lại một tầng, mãi đến khi anh về điểm bắt đầu, trở lại ngày Lý Dật Sơ rời đi kia.
Anh biết được câu nói cha mình để lại cho cậu trước khi chết.
Vì vậy hết thảy mọi thứ đều đã rõ ràng.
Người anh vốn cho là nhỏ bé yếu ớt ngây thơ trong sáng, cho là cần phải dùng cả đời cố gắng chăm sóc thật tốt, lại dốc hết sức chống lại tất cả mọi thứ, đẩy anh đến một nơi không cần lo lắng, còn chính mình tình nguyện dừng lại ở nơi đó, thậm chí chìm xuống.
Oán hận và hiểu lầm Lương Huyên từng dành cho Lý Dật Sơ, lúc này đều hóa thành những chiếc kim nhỏ bé sắc bén, quay ngược lại đâm vào thân thể của chính anh, kín không kẽ hở, thương tích đầy mình.
Lưu Phàm nhìn anh xoay chiếc nhẫn trên tay, vội vàng hỏi, “Con kết hôn rồi?!”
Sắc mặt vốn tối tăm của Lương Huyên lúc này mới có thêm chút dịu dàng, “Đúng.”
Lưu Phàm lập tức bùng nổ, “Trời ạ con có còn coi mẹ là mẹ con không?! Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với mẹ?! Vợ con đâu? Tên gì? Là người nơi nào?”
Lương Huyên nâng con ngươi, giọng nói rõ ràng, “Em ấy tên là Lý Dật Sơ.”
Lưu Phàm, “…”
Vẻ mặt của mẹ nằm trong dự liệu của Lương Huyên, anh biết đối với những người lớn tuổi ở quê như thế này, vấn đề không phải có chấp nhận hay không, mà là bọn họ vốn không biết trên cõi đời còn có một loại tình cảm như vậy tồn tại. Nhưng cũng không sao, Lương Huyên có đủ kiên trì để làm cho bọn họ từ từ hiểu rõ. Anh đã từng hứa với Lý Dật Sơ vĩnh viễn sẽ không để mẹ biết đến sự tồn tại của cậu, có điều từ Hạ Môn về anh lại bỏ ý nghĩ này đi.
Anh không phải người theo chủ nghĩa độc thân, anh có người yêu, anh không thể cho Lý Dật Sơ một mối quan hệ được pháp luật thừa nhận, nhưng anh tuyệt đối không để cậu vĩnh viễn sống trong bóng tối, đến giao thừa cũng phải trả qua một mình.
Lương Huyên, “Nếu như mẹ không lý giải được thì con nói đơn giản hơn, giữa vợ chồng làm sao ở bên nhau cả đời, con và Lý Dật Sơ cũng là như thế.”
Gương mặt Lưu Phàm hoàn toàn thảng thốt, “Con đang nói cái gì vậy…”
Lương Huyên nhìn về phía di ảnh của cha, “Ba con đã biết từ sớm, cho nên ông ấy mới ép Lý Dật Sơ rời đi. Con là con ruột của ba mẹ, lúc ba xảy ra chuyện phải gọi con, chuyện con và Lý Dật Sơ có bị phát hiện cũng phải do con gánh trách nhiệm. Lý Dật Sơ chỉ là người ngoài, dựa vào đâu mà phải từ bỏ cả tương lai vì con?”
Lương Huyên bất bình thay Lý Dật Sơ, nhưng chính anh cũng đến giờ mới biết cậu ngốc đến mức nào. Nhà họ Lương nuôi lớn cậu, cậu liền dốc hết tất cả ra mà báo đáp.
Lúc này Lưu Phàm mới hiểu rõ vài phần ý tứ của Lương Huyên, có điều bà thà rằng không hiểu, bởi vì loại chuyện này với bà mà nói chẳng khác gì trời sập. Bà trượt xuống ghế sopha, ngồi xổm bên người Lương Huyên nắm lấy tay anh, “Con trai, con đang chọc giận mẹ thôi đúng không? Chúng ta có lỗi với Lý Dật Sơ, vậy từ giờ chúng ta sẽ bồi thường cho nó, mẹ sẽ đối xử với nó như con ruột có được không? Hả? Con đừng làm mẹ sợ…”
“Bồi thường?” Con mắt đỏ ngầu ướt át của Lương Huyên nhìn lên nóc nhà, đè nén cảm xúc mất khống chế xuống mà gầm nhẹ, “Thành tích của em ấy còn tốt hơn cả con, nhưng ngay cả đại học cũng không vào được, mẹ có thể trả cho em ấy một thời đại học không? Mẹ cho rằng hiện giờ em ấy còn cần chúng ta bồi thường sao?!”
“Chỉ nghĩ đến việc những năm này em ấy trải qua thế nào, con đã hận không thể…” Lương Huyên nắm chặt tay thành đấm, cắn răng ngừng những lời đâm vào tim lại, hít sâu một hơi mới nói, “Con thà rằng em ấy thật sự vứt bỏ chúng ta sang Pháp, chứ không muốn em ấy trải qua tám năm như vậy!”
Bàn tay Lưu Phàm vốn đặt trên mu bàn tay Lương Huyên cũng rút lại, vừa khiếp sợ vừa thất vọng, rõ ràng bà mới vừa thấy được sự thù hận trong đôi mắt anh.
“Trước đây mẹ muốn con từ đó về sau coi như không có đứa em này nữa, con nói thật cho mẹ biết, xưa nay con chưa bao giờ xem em ấy là em trai. Từ mười mấy tuổi con đã yêu em ấy, mấy năm nay cũng chưa từng thích cô gái nào, con vẫn luôn yêu em ấy.” Lương Huyên hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Con từ Bắc Kinh đến Thượng Hải chính là để tìm em ấy, đời này con sẽ không có thêm ai khác nữa.”
“Bốp” Tiếng bạt tai vang lên.
Tay Lưu Phàm còn đang run rẩy, bà chưa bao giờ đánh Lương Huyên, chính bà cũng không tin được mình sẽ dùng nhiều sức đến như vậy, lòng bàn tay đã tê rần. Bà nhìn anh nói, “Lúc đó mẹ không hiểu lời ba con nói trước khi chết, hiện giờ xem như đã rõ rồi. Lương Huyên, lời con mới nói mẹ sẽ coi như chưa từng nghe thấy, trước khi ba con chết mẹ đã thề với ông ấy, nhất định sẽ nuôi nấng con thành gia lập nghiệp.”
Lương Huyên, “Mẹ, con không phải đang trưng cầu sự đồng ý của mẹ, con chỉ nói cho mẹ một sự thật mà thôi.”
Lưu Phàm chọn cách làm đà điểu, trực tiếp đứng dậy vào phòng ngủ khóa trái lại.
Lương Huyên đi đến trước cửa, “Con đường này là con chọn, ba muốn trách thì chỉ có thể trách con. Ngày mai con sẽ về Thượng Hải, sau này cũng sẽ không để Dật Sơ đón năm mới một mình nữa.”
Lưu Phàm cười lạnh, “Con đây là vì nó mà không cần mẹ?”
Lương Huyên, “Mẹ, con chỉ có một câu. Mẹ là người sinh ra con, còn Lý Dật Sơ là người sẽ bên con cả đời, không có em ấy, cái mạng này của con cũng chẳng còn gì đáng quý nữa.”