*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Trường Bình nằm viện ngày thứ tư thì có một người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề đến thăm. Lương Huyên và Lưu Phàm đều kinh ngạc nhìn người xa lạ này, Lương Huyên tưởng là bạn của cha nhưng khi ông ta bước tới trước giường thì Lương Trường Bình lại hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Lương Huyên tiến lên phía trước, “Vị này là…?”
Người đàn ông trung niên đặt bó hoa và giỏ trái cây trong tay xuống, nhiệt tình chìa tay về phía Lương Huyên, “Bonjour!”
Lương Huyên không biết ông ta đang nói gì, Lý Dật Sơ lại bước về phía này, ánh mắt né tránh mà giới thiệu với bọn họ, “Đây là cậu con Đặng Khánh, định cư ở Pháp, mấy ngày trước mới về nước.”
Lưu Phàm và Lương Huyên đều biết cậu ruột của Lý Dật Sơ sống ở Pháp, thế nhưng Lưu Phàm nhớ trước đây Lương Trường Bình từng nói người cậu này đã sớm cắt đứt liên lạc với Lý gia, sao lại đột nhiên về nước?
Đặng Khánh làm một tràng tiếng phổ thông lơ lớ, “Bây giờ tôi mới biết anh Lương đây nằm viện, thật ngại quá, vốn nên đến thăm sớm chút.”
Lưu Phàm ý thức được đây là khách nên mời ông ta ngồi lên băng ghế, “Khiến anh tốn kém rồi, mời ngồi.”
Đặng Khánh làm một động tác khoanh tay thương hiệu của người nước ngoài, “Tôi không có thời gian. Hôm nay tôi tới là muốn báo cho Dật Sơ chuẩn bị một chút, ngày kia chúng tôi sẽ bay sang Pháp, tôi phải đến trường Dật Sơ làm hồ sơ nhập học cho nó, lập tức phải đi ngay.”
Lương Huyên sững sờ hỏi, “Bay sang Pháp?”
Đặng Khánh vô tội liếc mắt sang Lý Dật Sơ, “Cưng à, con và anh Lương chưa nói với bọn họ sao?”
Lương Huyên quay đầu nhìn Lý Dật Sơ. Cậu vươn đầu lưỡi liếm môi một cái, “… Vẫn chưa.”
Lương Trường Bình trên giường tức giận hừ một tiếng, “Muốn đi thì nhanh đi đi!”
Lý Dật Sơ đi tới bên giường, cúi đầu quỳ trên mặt đất, “Chú Lương, cảm ơn chú và dì Lưu đã nuôi dưỡng con, chăm sóc con nhiều năm như vậy. Sau này… mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Lương Trường Bình hất hoa quả trên bàn xuống đất, quát, “Thứ vong ân phụ nghĩa! Cút!” Một tiếng rống như vậy lập tức khiến cả người ông đau đớn, vịn lấy thành giường ho khan không ngừng. Lưu Phàm và Lương Huyên vội vã chạy đến cạnh bên, Lương Huyên hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Anh nhìn Lý Dật Sơ lớn lên, mấy năm nay giữa bọn họ không hề có bí mật gì, đây là lần đầu tiên anh và Lý Dật Sơ không ở chung một chiến tuyến.
Lý Dật Sơ đứng lên, ngẩng đầu liếc qua Lưu Phàm một cái, đối phương lập tức tức giận nhìn cậu chằm chằm, lời cậu chưa thốt ra khỏi miệng đành nuốt trở vào, “Con về nhà sắp xếp đồ đạc, tối nay sẽ lại tới.”
Lý Dật Sơ không dám nhìn Lương Huyên, quay đầu bước đi, Đặng Khánh cũng theo sau.
Lương Huyên hỏi cha trên giường bệnh, “Chuyện gì thế này?”
“Trước kỳ thi của các con thì ông ta quay về, nói là con trai chết rồi nên phải về nước tìm người thừa kế.” Cơn giận còn sót lại của Lương Trường Bình chưa tiêu, hừ lạnh một tiếng, “Lúc ba nói cho Dật Sơ nó còn bảo sẽ không rời khỏi chúng ta, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không kháng cự lại nổi đĩa bánh trên trời rơi xuống này. Vừa nghe trong tay cậu nó có mấy chục triệu đầu óc liền hồ đồ! Hừ… Đừng nói chi hiện tại ba lại trở thành trói buộc của mọi người.”
Lương Huyên như là nghe được một câu chuyện cười không giải thích nổi, thế nhưng từ nhỏ tới lớn cha chưa từng nói dối với anh lấy một câu. Anh nhớ lại lúc Lý Dật Sơ bừng tỉnh từ cơn ác mộng buổi xế chiều ngày thi, Lương Huyên chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc bi thương xa vời như vậy trong đôi mắt cậu, mấy ngày trôi qua mà anh vẫn không quên được nó. Lẽ nào… khi đó Lý Dật Sơ đã đưa ra quyết định?
Lương Huyên làm sao cũng không tin nổi, đứng lên bước ra ngoài. Lưu Phàm gọi anh lại, “Con đi làm gì?”
Lương Trường Bình kéo Lưu Phàm, “Để cho nó đi đi. Hai anh em tình cảm sâu đậm, nhất thời nó không tiếp thu được.”
Lưu Phàm xì một tiếng, “Tiểu Huyên xem nó như em trai ruột, nhưng nó cũng đâu coi chúng ta là người thân.”
Lương Huyên lao thẳng một đường về nhà, vừa vào cửa liền bước tới phòng ngủ Lý Dật Sơ, nhìn thấy người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất thu thập hành lý liền kéo cậu lên, “Em thật sự muốn đi Pháp?”
Lý Dật Sơ, “Đúng.”
Lương Huyên nhìn cậu thật gần, “Khi nào trở về?”
Lý Dật Sơ nhìn anh, “Xin lỗi.”
Lương Huyên khó tin được, “… Không quay lại?”
Lý Dật Sơ gật gật đầu.
Lương Huyên buông tay ra, gian nan mở miệng, “Em đùa gì thế?”
Lý Dật Sơ thả tay xuống đè lên một nửa quần áo, bình tĩnh nhìn anh, “Em nói thật. Hiện giờ cậu em đang cô đơn, tài sản của ông ấy chỉ có em và cháu trai của ông là có tư cách thừa kế, nếu như em không đi thì ông ấy sẽ không chọn em.”
Lương Huyên không tin được sự thật này, anh cảm thấy Lý Dật Sơ nhất định có chuyện gì gạt mình. Anh luôn có thể nhìn hiểu được mọi biểu tình của cậu, giờ khắc này vẻ mặt Lý Dật Sơ đang nói với anh rằng cậu vô cùng đau khổ, căn bản không hề có vẻ vui sướng như điên khi được nhận một lượng tài sản lớn.
Lương Huyên tiến lại nâng mặt cậu lên, nhìn cậu thật gần, “Dật Sơ, em có chuyện gạt anh đúng không? Em nói với anh đi anh sẽ giúp em, anh nhất định sẽ giúp em –”
“Không có.” Lý Dật Sơ kiên quyết cắt lời anh, “Em chỉ là, chỉ là xấu hổ trong lòng thôi. Mọi người nuôi em mười mấy năm, em lại nói đi là đi.”
Lý Dật Sơ tránh khỏi bàn tay anh, lui về sau vài bước dựa vào bàn học, thở dài thật sâu rồi cười nói, “Anh muốn nghe lời thật lòng sao?”
Lương Huyên, “Đương nhiên.”
“Lời thật lòng chính là tôi sống trong căn nhà này mười một năm, một chút cũng không vui vẻ. Anh biết cảm giác ăn nhờ ở đậu là thế nào không? Anh biết cảm giác luôn đeo trên lưng món nợ ân tình là thế nào không? Tôi cảm kích cha mẹ anh, nhưng lại càng sợ bọn họ hơn. Kỳ thực bản tính tôi không phải là người biết nghe lời, trước bảy tuổi họa nào cũng dám gây, không sợ trời không sợ đất, từ khi đến nhà anh thì ai tôi cũng sợ.” Lý Dật Sơ thấy biểu tình của Lương Huyên thay đổi theo từng lời mình nói, các loại tâm tình phẫn nộ đau lòng khiếp sợ xuất hiện đan xen trên gương mặt ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài của anh. Cậu chống một tay ra sau, siết chặt mép bàn tiếp tục nói, “Mỗi ngày tôi đều tính xem còn bao nhiêu ngày có thể thi đại học, có thể rời khỏi nơi này kiếm tiền nuôi sống chính mình, không cần dựa vào bố thí của người khác mà sống nữa. Tôi nằm mơ cũng nghĩ nếu như có thể trúng được một vé sổ xố thì tốt biết bao, sẽ không cần xem sắc mặt người khác nữa. Cho nên khi cậu tôi từ trên trời rớt xuống, anh nói tôi có lý do gì mà không nắm thật chặt? Mặc dù xưa nay ông ấy chưa từng chăm sóc tôi nhưng bây giờ ông còn phải dựa vào tôi kế thừa tài sản, dưỡng lão đưa tang cho ông. Đây chính là huyết thống, là cảm giác an toàn mà gia đình anh mãi mãi không mang đến cho tôi được!”
Lý Dật Sơ nói xong một đoạn dài mới thở hổn hển một hồi, Lương Huyên chờ hô hấp cậu bình thường lại mới cười khổ hỏi, “… Vậy anh thì sao? Ở trong mắt em vị trí của anh cũng giống như ba mẹ anh ư?”
Lý Dật Sơ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Tôi hẳn là thích anh. Có thể… nhưng tôi không biết rốt cuộc là thật sự yêu thích, hay là bị anh dẫn dắt vào con đường sai lầm.”
Trong cơn tức giận Lương Huyên vung nắm đấm vào mặt Lý Dật Sơ, một giây cuối cùng mới miễn cưỡng thắng lại, hít một hơi ngược vào hỏi, “Em thật sự nghĩ như vậy?”
Lý Dật Sơ thả lỏng bĩu môi, dường như nói ra được hết tâm sự khiến cậu không cần kiêng kỵ gì nữa, “Kỳ thật nếu muốn nói cho đúng thì tôi hẳn là sợ anh. Ở trong nhà này tôi sợ anh nhất. Anh mới là con ruột của chú Lương và dì Lưu, mặc dù chú Lương có tình nghĩ anh em sâu đậm với ba tôi, nhưng nếu anh chán ghét tôi, nhất định đòi đuổi tôi đi thì anh cảm thấy chú Lương sẽ bỏ tôi hay là bỏ anh? Không cần hỏi cũng biết đáp án đúng không? Cho nên tôi mới cố làm anh vui, chưa bao giờ dám thật sự làm mất lòng anh, anh muốn gì tôi đều cho anh, dù cho… dù cho anh có coi tôi như con gái mà đối xử –”
Nắm đấm của Lương Huyên cuối cùng vẫn không đành lòng hạ xuống mặt Lý Dật Sơ, rầm một tiếng nện lên bàn. Lương Huyên không dám tin Lý Dật Sơ lại nghĩ thế về mối quan hệ giữa bọn họ, những khoảnh khắc đã qua không ngừng tái hiện trong đầu, từng đoạn ôm ấp và hôn môi một lần so với một lần càng rõ ràng hơn, ký ức anh như bị một bàn tay kéo về, mãi đến tận khi trở lại lần đầu tiên hôn Lý Dật Sơ trong bệnh viện.
— Cho nên lúc đó Lý Dật Sơ phối hợp chỉ là vì thuận theo, chứ không phải vì cậu cũng thích anh như vậy?
Lý Dật Sơ thấy vẻ mặt anh có chút thả lỏng liền cắn đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo hơn, nói từng chữ thật rõ ràng, “Lúc bắt đầu tôi đã không hề nghĩ tới việc ở lại bên cạnh các người mãi mãi, giống như lúc trước gạt các người bán đồ ở trường kiếm tiền vậy. Tôi vẫn còn rất nhiều chuyện gạt các người, đều là lót đường để sau này có thể triệt để bỏ đi. Ví dụ như tôi học tập không tệ chút nào, thậm chí… so với anh còn tốt hơn.”
Lương Huyên khiếp sợ nhìn cậu lần nữa.
Lý Dật Sơ, “Kỳ thật lý tưởng của tôi là thi vào trường đại học tốt nhất, đại học Q anh muốn vào tôi hoàn toàn có thể thi đậu. Thế nhưng anh đã muốn đi thì nhất định tôi sẽ không chọn, những thứ không sạch sẽ giữa chúng ta cứ bỏ lại đây đi. Tôi muốn có một cuộc sống mới, tôi muốn sống một cuộc đời còn tốt hơn lúc cha mẹ tôi còn tại thế. Chỉ là đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, cậu của tôi đến, tài sản của ông đủ để tôi phải phấn đấu hơn nửa đời người, vậy tôi còn ngốc nghếch thi đại học làm gì? Bởi vậy chiều ngày thứ 7 trên đường đi thi cậu nói với tôi ông ấy chuẩn bị đi, vì ngăn cản ông mà tôi đã bỏ lỡ buổi thi hôm đó.”
Lương Huyên đã bị mấy cái chân tướng liên tục khiến cho hoàn toàn chấn động. Sâu trong lòng mặc dù anh không tin những gì Lý Dật Sơ nói, nhưng sự thực đặt ngay trước mắt, hợp tình hợp lý, không hề có lỗ hổng. Ngoại lệ duy nhất là, anh vẫn luôn nhìn lầm Lý Dật Sơ.
Lý Dật Sơ đi tới tủ quần áo bên cạnh tiếp tục thu dọn, lúc tay ngừng lại trước cửa tủ còn nhẹ nhàng nói, “Tôi chuẩn bị cho cuộc thi thế nào anh đều biết, nếu như anh vẫn không tin thì mấy ngày nữa thành tích được đưa ra cứ tra điểm tôi sẽ biết ngay tôi có lừa anh không. Có điều… việc này tốt nhất anh đừng nói với chú Lương, hiện giờ chú ấy không nên tức giận.”
Sáng sớm hôm sau Lý Dật Sơ đến trường tìm đồng nghiệp của Lương Trường Bình từng môn từng môn khai chứng minh, đóng dấu tài liệu, bận rộn cả ngày cuối cùng cũng rút được hồ sơ ra. Dựa theo chính sách quốc gia, nếu đổi trường trong tỉnh học lại thì cậu chỉ cần cầm hồ sơ qua trường mới báo danh là được, không cần tìm người tặng quà nhờ quan hệ. Cho nên cậu chuyển mục tiêu tới một thôn quê nơi huyện nhỏ ở tỉnh biên giới xa chỗ này nhất.
Từ sau khi cậu và Lương Huyên nói chuyện hôm trước, hai người chưa hề mở lời với nhau nữa. Lý Dật Sơ không biết Lương Huyên tin nhiều hay ít, ngược lại cậu không dám nhiều lời. Một lời nói dối cần tới mời lời nói dối khác đắp vào, nói nhiều thì sai nhiều. Những câu kia cậu đã đọc thầm qua nhiều lần, tự thấy theo logic thì không sai chỗ nào, huống chi còn có Lương Trường Bình phối hợp, mặc dù Lương Huyên có chủ quan không tin thì khách quan mà nói cũng không thể không chấp nhận. Lương Trường Bình trong nhà này có quyền uy tuyệt đối, bọn họ từ nhỏ tới lớn chưa từng hoài nghi bất kỳ câu nào của ông, cho dù chỉ là một lời trêu đùa hiếm hoi. Lý Dật Sơ biết rõ Lương Huyên hiện nay vẫn còn trong trạng thái sững sờ, chờ anh tỉnh táo lại thì chỉ có thể chán ghét cậu, thậm chí oán hận cậu, nói chung với anh mà nói đều là kết cục tốt nhất.
Năm ấy cha mẹ mất Lý Dật Sơ vẫn nghĩ cứ ngồi chết rét trong nghĩa trang thì có thể gặp được bọn họ, mấy năm nay loại ý tưởng muốn đông chết chính mình này cũng đã sớm biết mất. Cho nên mới nói trên đời này không có loại tình cảm nào không nhạt đi được, chỉ cần thời gian đủ dài.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Lý Dật Sơ còn gọi Lưu Phàm vào vườn hoa, “Dì Lưu, trong sổ tiết kiệm của con còn mười mấy vạn đồng, con để trong hộp trang điểm của dì. Căn nhà sợ chốc lát chưa bán được, trước tiên dì cứ dùng số tiền này chữa bệnh cho chú Lương.”
Mấy ngày nay Lưu Phàm khá giận cậu vô tình vô nghĩa, lạnh mặt nói, “Chúng tôi không cần tiền của cậu.”
Lý Dật Sơ, “Coi như là con báo đáp công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm qua cho mọi người đi. Bệnh của chú Lương một khi bắt đầu hóa trị thì chính là cái động không đáy, ba mươi vạn chỉ là khởi đầu, cho dù có bán nhà thì mọi người vẫn phải vay tiền khắp nơi. Cứ xem như dì không muốn, nhưng dì suy nghĩ một chút cho Lương Huyên đi, lẽ nào dì muốn anh ấy vừa vào đại học đã phải cõng theo một thân nợ nần sao?”
Lý Dật Sơ biết rõ Lương Huyên là uy hiếp của dì Lưu, chỉ cần tốt cho anh thì chuyện gì bà cũng đồng ý làm. Lý Dật Sơ tiếp tục nói, “Con biết dì sợ hai người họ biết được sẽ trách dì. Có điều chuyện này chỉ có con và dì biết, thậm chí Lương Huyên cũng không biết con có nhiều tiền như vậy, dì tìm ai đó bên nhà mẹ nói dối chút là có thể lừa gạt bọn họ về lai lịch của mười mấy vạn này, từ nay về sau chỉ cần dì không nói thì bọn họ vĩnh viễn không biết được.”
Lưu Phàm do dự. Bà thừa nhận Lý Dật Sơ nói rất có lý, bản thân bà khổ sở cũng không sao, thế nhưng trong nhà nếu quả thật phải gánh lấy khoản nợ mấy trăm ngàn thì Lương Huyên làm sao học cho được? Anh chỉ có thể đi làm kiếm tiền trả nợ mỗi ngày, Lưu Phàm vừa nghĩ đến đã thấy đau lòng.
Lý Dật Sơ biết bà đã bị mình lay động, cuối cùng nói thêm, “Còn chuyện bỏ thi đại học, con đã tìm một lý do nói với Lương Huyên rồi, sau này nếu như anh ấy hỏi thì dì chỉ cần nói không biết. Con đi rồi sẽ không quay lại, dì còn lo lắng gì chứ?”
Trước khi đi Lý Dật Sơ về nhà lấy valy. Đồ đạc của cậu rất ít, một cái như vậy là đủ rồi. Cậu lên mái nhà thăm thỏ con, ôm nó ngồi trên mặt đất thật lâu, cuối cùng sờ sờ lỗ tai nó nói, “Tao đi đây, sau này mày phải bầu bạn với Lương Huyên, biết chưa?”
Lý Dật Sơ và Đặng Khánh cùng vào bến xe, ngồi trên xe buýt chờ khởi hành. Giao thông trong huyện rất bất tiện, nếu như muốn đi máy bay hoặc tàu hỏa thì đều phải ngồi xe vào thành phố trước. Lý Dật Sơ dựa vào bên cửa sổ, trong đầu hỗn hỗn loạn loạn, cái gì cũng không nghĩ được rõ ràng. Lúc xe khởi động cậu mới mở mắt ra, vươn tay thả màn xe xuống, tầm mắt vừa xoay về sau bỗng dưng nhìn thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc đứng bên cạnh trạm xe, vì vậy bàn tay kéo rèm liền cứng lại.
Lương Huyên đứng đó hai tay đút túi, không hề động đậy nhìn chiếc xe từ từ lướt qua trước mặt. Anh biết trên xe có người anh luôn đặt trong tim từ nhỏ đến giờ, anh có vô vàn kích động muốn vọt lên xe kéo người ấy về cạnh mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích chút nào. Lương Huyên từng hỏi bác sĩ, việc chữa trị cho cha cần một khoản tiền lớn đến mức anh không thể tưởng tượng được ở tuổi này, anh có thể vì cha vừa học vừa liều mạng kiếm tiền, cực khổ hơn nữa cũng không quan trọng. Nhưng anh không thể kéo theo Lý Dật Sơ xuống nước, anh không nỡ. Nơi Lý Dật Sơ đi là thế giới cậu muốn đến nhất, cũng là thế giới anh không cho cậu được. Lương Huyên đã quen trao mọi thứ tốt nhất của mình cho cậu, nhưng giờ anh mới hiểu ra, thứ anh gọi là tốt nhất, ví dụ phần ruột ngay chính giữa quả dưa hấu, sườn lợn trong bát canh, chiếc áo bọc lấy toàn thân cậu khi trời mưa xuống, đều là những thứ nhỏ bé chẳng đáng tiền.