Vừa nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Giang Khác Chi có chút trống rỗng, trên mặt thoáng hiện một tia không tin, phải mấy giây sau mới quay người lại.
Quay đầu lại, một đám người đi bộ đẩy xe hành lý qua lại, che khuất tầm nhìn của anh, nhưng anh vẫn im lặng nhìn về hướng đó.
Sau khi đám đông di tản ra, cuối cùng anh nhìn thấy người đó đang đứng trước cửa sổ kính sát đất của sân bay, nửa người cô chìm trong ánh sáng, Giang Khác Chi nhìn sang, Chung Hi cũng đang chăm chú nhìn anh.
Như sợ tan vỡ giấc mộng trước mắt, Giang Khác Chi chỉ dám đứng im đó lẳng lặng nhìn cô.
Chung Hi nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, cô kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, tiến lên một bước cho đến khi bước ra khỏi cái bóng của hư không, cuối cùng Giang Khác Chi cũng đi về phía cô.
Chung Hi dừng lại ở chỗ cách anh hai bước, ngẩng đầu hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Khác Chi nghe ra giọng mũi của cô, mũi cô cũng hơi đỏ, anh nói: “Em bị cảm rồi.”
Sau khi nói xong, Giang Khác Chi nghe thấy giọng nói của chính mình, khàn khàn giống như người bị cảm lạnh vậy.
Chung Hi gật đầu, “Có chút thôi, đã sắp khỏi rồi.”
Giang Khác Chi lại không nói gì nữa.
“Sao anh đến đây?” Chung Hi vẫn hỏi câu hỏi này.
Giang Khác Chi thấy trên người cô chỉ có một chiếc túi nhỏ, không có vali hành lý, là đã ký gửi rồi phải không?
“Chung Hi.” Giang Khác Chi gọi tên cô, anh nhìn vào mắt cô, một lần nữa lại trả lời vấn đề không liên quan, “Hai con cua ở nhà dạo này không ăn gì, khả năng sắp chết rồi.” Anh thấp giọng nói.
“Thật không?” Chung Hi vô thức cau mày, nhưng sau vài giây, cô nhẹ giọng hỏi: “Cho nên anh tới là muốn nói với em chuyện này ư?”
“Không phải.” Giang Khác Chi lại đến gần cô một bước, “Đừng đi, đừng rời xa anh.”
Giang Khác Chi cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, anh nhận thua, anh không quan tâm mình mới là người lưu tâm nhiều hơn.
Anh nói với cô, “Anh yêu em.”
Hơi thở của Chung Hi vì ba chữ này mà lập tức trở nên gấp gáp, lồng ngực cô nóng bừng lên.
Từ lúc nhìn thấy Giang Khác Chi xuất hiện ở sân bay, mắt cô cứ thế đã nóng bừng lên.
Cô đã nhìn thấy anh từ lúc anh chạy đến bàn dịch vụ trong tuyệt vọng.
Chung Hi chưa bao giờ thấy anh như vậy, khuôn mặt luôn ung dung tự tại lộ ra vẻ hoảng loạn còn có yếu đuối.
Anh mất kiểm soát vì cô.
Chung Hi mở to mắt, cố gắng kiềm chế sự ướt át trong hốc mắt.
“Nhưng, em chẳng thể cho anh những gì anh muốn..”
“Ừ, em khá kiêu ngạo.” Giang Khác Chi cười với cô, đôi mắt đã đỏ hoe.
Anh cam chịu số phận rồi sao? Chung Hi có hơi đau xót trong lòng hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh không kiêu ngạo à?”
“Kiêu ngạo.” Giang Khác Chi lãnh đạm gật đầu, anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, lúc chạm vào má cô, các đốt ngón tay của anh hơi run lên, “Nhưng đều không quan trọng bằng em.”
Chung Hi cảm nhận được độ nóng trên mặt, bắt gặp ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu, bướng bỉnh hỏi: “Em không hiểu, anh quên em từng nói với anh, đối với em, anh không còn đặc biệt nữa rồi sao? Chuyện của Carson, em đều biết rồi, anh không thể chấp nhận được mới muốn chia tay với em hay sao? Vừa mới nãy là anh muốn làm gì? Muốn mua vé máy bay đi Pháp tìm em à? Chẳng phải anh không thể đi máy bay sao? Nếu không, chúng ta cũng sẽ không bị mắc kẹt trên Đảo Cua.” Càng nói, giọng cô càng lớn, khó kiểm soát hơn, xung quanh đã có mấy người đang nhìn cô, Chung Hi không hề phát hiện ra, nhưng hỏi đến câu cuối cùng, cô đột nhiên cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt quần áo đã hơi nhăn nhúm của anh, không chắc chắn nhỏ giọng hỏi: “Vì em như này, anh sẽ không mệt sao? Anh không sợ mình sẽ hối hận à?”
Đại sảnh sân bay, người qua lại tấp nập, nhiều ánh mắt chú ý về phía họ. Cách không xa còn có một cặp đôi tựa vào nhau đợi chuyến bay, loa công cộng đang phát nhạc, một giọng nữ nồng nàn đang hát:
“Biết rằng yêu đơn phương thật mạo hiểm,
Nhưng em vẫn không thoát khỏi.
Nếu mối tình đầu nông cạn,
Sao em biết được hào hứng cuồng nhiệt,
Cái gì cũng muốn, cái gì cũng sợ.”
Giang Khác Chi ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt của những người xung quanh, nhìn cô từ đầu đến cuối, không thể nhìn ra biểu cảm gì trên mặt anh, mãi mới trầm giọng hỏi: “Bộ phim hôm đó có cảm động không?”
Chung Hi khịt mũi không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn không bình tĩnh được, hai người cách nhau quá gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh không ổn định, “Cái gì?” Cô hỏi.
Giang Khác Chi nhìn cô với ánh mắt yêu thương vô hạn, ngón tay xoa xoa lên mặt cô, “Hôm đó, sau khi em đi rồi, anh vẫn luôn nhớ dáng vẻ em khóc.”
Vẻ mặt anh ôn nhu, ngón tay cái khẽ vuốt ve nước mắt chẳng còn dưới mắt cô, “Em đã khóc, anh nên lau nước mắt cho em, anh rất hối hận.”
Giọng anh càng lúc càng trầm, chỉ lẩm bẩm liên tục, “Chung Hi, đừng đi.”, anh có chút đau lòng nói, “Đừng rời xa anh.”
Mắt Chung Hi vì lời nói của anh mà trở nên ươn ướt, nhất thời không thể nói lên lời, cô mở to mắt, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói:
“Em không đi.”
Cô nhìn Giang Khác Chi, nhìn thấy sự bất an trong đáy mắt anh vẫn chưa biến mất nếu không có lời nói này, cô đành nói tiếp:
“Chuyện em phải đi Paris là em nhờ trợ lý của em lừa Hồ Thành.”
Thứ sáu, cô gọi Lư Thiến vào văn phòng, sau khi nói về việc cô phải đi, Lư Thiến hỏi cô là thật hay giả, Chung Hi nói, là giả.
“Tại sao?” Giang Khác Chi buông bàn tay đang ôm mặt cô ra, anh cố hết sức giữ bình tĩnh.
Chung Hi nhìn anh lẩm bẩm: “Vì em muốn biết, nếu anh biết em phải đi, anh có giữ em lại không?”
Giang Khác Chi im lặng lắng nghe.
Công nhân vệ sinh đang lau sàn cách bọn họ không xa, Chung Hi nói tiếp: “Nhìn xem, em chính là một người sẽ không cúi đầu, yêu đương cũng sẽ đùa giỡn, lòng tự trọng lấn át mọi thứ.”
Giang Khác Chi cúi đầu nhìn cô hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Anh không để ý đến em nữa em cũng sẽ sợ chứ?”
“Có chứ, tại sao không?” Chung Hi luôn ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh, không cho phép mình tránh ánh mắt này, gằn từng chữ nói: “Vì em yêu anh.”
Giang Khác Chi không nói nữa, vì câu nói này mà hoàn toàn đông cứng.
Chung Hi nói: “Trước hôm xem bộ phim đó, em đã muốn nói với anh rồi.”
“Em yêu anh, những lời anh không còn đặc biệt nữa gì gì đó, đều không phải là thật lòng.” Cô nói với anh.
Giang Khác Chi vẫn không đáp lại.
Chung Hi như không thể chịu đựng được ánh mắt thiêu đốt của anh, lại giống như không thể chịu đựng được những lời mình nói. Mắt cô lóe lên một cái mấy giây sau bỗng vươn hai tay ra với anh.
“Anh không ôm em à?” Cô chớp mắt hỏi.
Hỏi xong mới nhớ ra chuyện mình bị cảm, vẻ mặt ngượng ngùng rút tay về.
“Quên mất em bị cảm, không thể lây qua…”
Giang Khác Chi không cho cô cơ hội nói xong, véo cằm cô, ánh mắt anh nhìn cô không thể giả vờ bình tĩnh được nữa. Anh cúi đầu, ấn môi hung hăng đè xuống
Trong nháy mắt Chung Hi bị môi của anh đốt cháy, máu toàn thân giống như dồn lên môi vào lúc anh hôn lên, nụ hôn đã mất từ lâu … Chung Hi nhắm mắt lại, không để ý đến mọi người xung quanh, vòng tay qua cổ Giang Khác Chi, đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, Giang Khác Chi cuối cùng cũng buông môi cô ra, ôm chặt cô vào lòng, Chung Hi áp mặt vào cánh tay anh, cảm nhận được nhịp tim không đều của đối phương.
Giang Khác Chi ôm cô thật chặt, cô thậm chí còn cảm thấy xương có hơi đau, nhưng cô vẫn không nói gì, yên lặng chịu đựng.
Sau mấy phút, anh thì thầm vào tai cô: “Đừng sợ anh sẽ không để ý đến em, sẽ không bao giờ có ngày đó.” Anh đã hứa với cô.
Chung Hi tựa vào vòng tay anh, trong lòng rất yên tĩnh, nhưng vẫn không kìm được nói: “Vậy anh đã nói chia tay với em rồi.”
“Anh không có.” Giang Khác Chi vùi đầu vào vai cô trầm giọng nói.
Anh giữ chặt Chung Hi, cảm nhận được nhiệt độ chân thật của Chung Hi, lúc này cô ở trong vòng tay anh, Giang Khác Chi nhắm mắt lại, những cái khác đều không quan trọng.