Đầu ngón tay bị một vật nhọn đâm vào Chung Hi liền giật mình mở mắt ra.
Phản ứng đầu tiên là cô rút nhanh tay về, lần này chẳng kêu ca gì.
Ánh mặt trời có chút chói chang, Chung Hi mơ hồ mở mắt ra, tầm nhìn hoàn toàn mờ mịt, vài phút sau cô nhìn thấy một vật thể có mắt đang gần sát nhìn cô.
Một con cua, nó đang nằm ở nơi cách cô chưa tới nửa mét, không nhúc nhích cứ vậy mà nhìn chằm chằm cô, rất nhanh sau đó Chung Hi còn phát hiện thêm sau lưng nó vẫn còn một con nữa.
Cô vừa ngủ dậy nên phản ứng hơi chậm một chút, cứ như thế mà cùng chúng nó nhìn nhau không chớp mắt.
Mãi một lúc sau, Chung Hi giơ tay lên định sờ vào con cua ở trước mặt nào ngờ con kia không nhìn cô nữa mà lập tức rủ nhau cùng bò ra biển.
Chung Hi bị dáng vẻ chạy nhanh đi lánh nạn của chúng làm cho bật cười, đột nhiên nghe thấy một âm thanh trầm ấm pha với chất giọng khàn khàn truyền đến sau lưng.
“Nếu đã tỉnh rồi thì dậy đi.”
Chung Hi nghe vậy cả cơ thể cứng đơ, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo ngay lập tức.
Cô xoay đầu sang bên kia thì phát hiện tứ chi của ôm đều gác lên người Giang Khác Chi, hai chân cô kẹp ở giữa hai chân anh, còn hai tay cũng đang ôm eo Giang Khác Chi không buông.
Chắc chắc cô nghĩ Giang Khác Chi là cái gối ôm để cô kê rồi.
Chung Hi không được tự nhiên chống tay lên bụng anh mà ngồi dậy. “Người anh cứng quá, căn bản tôi không cảm giác được gì.” Cô lí nhí nói.
Áo vest mặc trên người cũng bị động tác của cô làm cho tuột xuống đất, cô hoàn toàn không nhớ nổi bản thân sao lại ngủ ở đây được nữa.
Chung Hi nhìn Giang Khác Chi, ánh mắt tỉnh táo có vẻ như đã tỉnh từ lâu lắm rồi.
“Anh dậy rồi à, sao không gọi tôi?” Cô hỏi. (EbookTruyen.Net)
Giang Khác Chi đi đến chỗ mà hôm qua anh không mang bàn chải cùng kem đánh răng về.
Anh nói: “Cái tính tình xấu khi mới ngủ dậy của cô tôi không đỡ nổi.”
Chung Hi có chút không vui, nói vọng từ sau lưng anh: “Tôi không hề xấu tính lúc bị gọi nhá!”
Giọng cô có chút ồm ồm vì mới ngủ dậy, Giang Khác Chi liếc nhìn sang cô, ánh mắt này giống như đang nói cho cô biết rằng bây giờ không phải cô đang cáu gắt sao?
Chung Hi hít một hơi thật sâu, tốt lắm, đây là lần đầu tiên hai người không bị bối rối.
Phía bờ biển hơi lạnh, cô nằm tại chỗ vươn vai uốn éo vừa xong thì hắt xì một cái.
Giang Khác Chi trầm giọng nói: “Cô bị cảm rồi à.”
Chung Hi lắc đầu rồi sau đó cũng bắt đầu tìm bàn chải của mình.
“Ngày nào tôi thức dậy cũng vậy hết á, xíu là hết à.”
Miệng vừa nói xong lại rùng mình trước cơn gió biển đang thôi tới.
“Cô tốt nhất là nên uống thuốc đi.” Giang Khác Chi nhíu mày nói với cô.
Chung Hi vẻ mặt hiện lên vẻ không thể nào tin được: “Anh làm quá không à, người viêm mũi như tụi tôi đều như vậy hết.”
Giang Khác Chi chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Chung Hi phát hiện ra tuýp kem nhỏ của cô nặn không được nữa liền đi lại phía cạnh anh đang đứng chìa bàn chải ra.
“Cho xin một tí đi, cảm ơn nhiều.” Cô trưng khuôn mặt tươi cười nói.
Giang Khác Chi nhìn cô rồi ném kem đánh răng lên tay cô.
Chung Hi cố tình nói: “Anh muốn tôi uống thuốc thế này khiến tôi cảm thấy anh quan tâm tôi ghê á.”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn bị cô lây cho thôi.”
Chung Hi nhét bàn chải vô miệng, cô đâu có ngốc, đương nhiên là biết điều đó rồi.
–
Chung Hi cúi người đánh răng nhìn xuống những hạt cát dưới đất, cô không nhớ rõ hôm qua đã “viết” bản hợp đồng đó ở chỗ nào nữa.
Một đêm trôi qua, cái thỏa thuận hoành tráng giữa cô và Giang Khác Chi tất nhiên một chút vết tích cũng không còn.
Nhớ lại bản thỏa hiệp vừa làm hôm qua, cô súc súc miệng, nhổ nước ra rồi thở một hơi dài, dĩ nhiên khoang miệng của cô đã quen với mùi vị tanh nồng của nước biển từ lâu.
Cô lau sơ mặt xong thì quay sang hỏi Giang Khác Chi: “Anh nói xem hòn đảo này có tên là gì?”
Lần này anh trả lời cô rất nhanh: “Cô nghĩ là tôi biết à?”
“Tôi chỉ cảm thấy có núi có rừng lại có biển, dưới biển còn cái cái để ăn, gọi nó là hoang đảo thì không đúng lắm, hơn nữa anh nghĩ xem bản thoả thuận hôm qua của chúng ta “Ba điều thỏa thuận trên hoang đảo, nghe có vẻ giống như một người muốn chết còn phải suy nghĩ cách xử lý mùi của cái xác vậy, anh có thấy vậy không?”
Giang Khác Chi sớm đã quen đối với mấy lời nói nhăn nói cuội của cô này của cô, sau khi cất đồ xong anh thuận miệng nói: “Thì sao?”
“Chúng ta vẫn nên đặt cho hòn đảo này một cái tên đi.” Thật ra Chung Hi chẳng hề quan tâm Giang Khác Chi nghĩ gì, cô chỉ là muốn tám chuyện mà nơi này chỉ có mình anh ta lắng nghe.
Cô vừa nhìn thấy hai con cua ở xa xa đôi mắt liền sáng rỡ thốt lên: “Gọi là đảo cua đi, anh thấy thế nào?”
Giang Khác Chi há miệng định lên tiếng nhưng thấy vẻ mặt hớn hở của Chung Hi nên ngậm miệng lại.
Anh đành làm thinh không cố gắng nói “Đảo cua” này đã được đặt cho một hòn đảo khác ở Brazil rồi.
Chung Hi vỗ vào cánh tay anh một cái: “Anh xem, lại là hai con cua mấy hôm trước bị anh đá xuống biển kìa.”
Chung Hi vẻ mặt đầy sự chắc chắn.
Biếu cảm Giang Khác Chi nhìn cứ như anh đang vô cùng cạn lời.
“Cô nghĩ có khả năng đó luôn à?”
“Anh tưởng tôi đang nói đùa với anh hả? Con bên này sau khi bị anh đạp cho một cái móp một bên luôn, anh nhìn kĩ đi xem tôi có nói sai không?”
Giang Khác Chi không thể nào hiểu nổi sao bản thân lại lắng nghe mấy lời nói hoang đường này của cô, chăm chú nhìn vào vỏ cua.
“Vậy nên đó là lỗi của tôi?” Anh trầm giọng nói.
Lời vừa nói xong Giang Khác Chi cũng im thin thít.
Chắc anh cũng bị vấn đề gì rồi chứ sao lại ngồi tranh cãi với Chung Hi mấy chuyện ấu trĩ này được chứ?
“Anh giận à? Tôi không có ý trách móc anh đâu nha.”