Trong nháy mắt cả người hệt như ngừng thở, phản ứng cũng trở nên có chút chậm chạp.
Chung Hi có thể cảm nhận được Adrenalin(*) của mình tăng vọt thành một đường thẳng, nhưng tay chân như bị giữ chặt lại không thể cử động.
(*Adrenaline có tên khác là Epinephrine, adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.)
Thật ra, bị người khác nhìn thấy cơ thể cũng không có gì quá ghê gớm.
Chung Hi ở nước ngoài mấy năm nay, cô từng nhìn những mỹ nữ nóng bỏng chỉ mặc cái nịt ngực ra phố đến khi chính mình cũng gia nhập hội, tư tưởng cũng như phong cách quần áo đều phóng khoáng hơn nhiều. Hơn nữa, các bãi biển vào mùa hè ở đó cũng có rất nhiều người trần truồng tắm nắng.
Nếu nói đã đạt đến trình độ nào, Chung Hi khẳng định bây giờ cô có thể nhìn bộ phận sinh dục không khác gì so với những bộ phận khác trên cơ thể.
Nhưng tuyệt đối không phải trong hoàn cảnh này, cũng không thể với người trước mặt này!
Giang Khác Chi không nói gì, anh dời mắt sang hướng khác, lẳng lặng cầm tấm chăn dưới chân ném lên người cô.
Chung Hi mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng quấn toàn bộ chăn bọc quanh người, nói “Cảm ơn” xong cảm thấy thật xấu hổ.
Cô đưa tay chạm lên ngực, thật may, hai bên ngực vẫn che được.
Không khí như ngừng lại trong tích tắc, Giang Khác Chi giữ nguyên tư thế vài giây rồi quay lưng rời đi.
Chung Hi bằng tốc độ phi thường nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, chẳng qua cô muốn đảo ngược tình thế, từ thế bị động thành chủ động nên mở miệng nói một cách sâu xa:
“Anh không thấy mình cần nói cái gì sao?”
Bước chân của Giang Khác Chi khựng lại, đầu vẫn không quay lại.
“Nói cái gì?” Giọng nói anh nghe qua vô cùng bình thường, dường như không bị trò cười khôi hài thoáng qua kia ảnh hưởng.
Nếu Chung Hi không nhìn thấy vành tai ửng hồng cùng bàn tay nắm chặt không buông lỏng của anh thì cô thiếu chút nữa cũng tin.
Giang Khác Chi rõ ràng đang không cảm thấy tự nhiên, như vậy mới tốt.
“Anh nhìn thấy hết của tôi rồi.” Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng cao lớn của anh, gằn từng chữ một.
Hỏng rồi, tâm thần cô không ổn định, bị biến thái rồi à, nếu không làm sao lại có thể cảm thấy vui vẻ sau khi bị người khác nhìn thấy cơ thể chứ?
Giang Khác Chi hít sâu một hơi, giọng nói vững vàng: “Tôi không có nhìn, đương nhiên không nhìn thấy người cô.”
Chung Hi mới không tin, anh chỉ quan tâm tới tâm hồn lại không cảm thấy cơ thể cô có sức hấp dẫn sao?
“Vậy mắt của anh dùng để trưng à? Sao lại nói không thấy là không thấy được.” Cô biết mình nói như vậy có hơi càn quấy.
“Nếu cô vẫn không tin, tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi.”
Để cô chờ cả nửa ngày, Giang Khác Chi chỉ nặn ra đúng một câu như vậy.
“Đây không phải là thứ tôi muốn nghe!”
Chung Hi cảm thấy bản thân nhiều khi rất giống con gà chọi, cái gì cũng chọc chọc, mổ mổ mới được.
“Thế cô còn muốn nghe cái gì?” Giang Khác Chi cảm thấy bực bội.
Chung Hi kéo lấy một góc tấm chăn lên, chớp chớp mắt nói: “Ví dụ như, anh nên khen dáng người tôi rất đẹp nè, mắt anh cũng thấy rồi mà, không phải sao?”
Cảm xúc bối rối, không được tự nhiên của Giang Khác Chi bởi vì câu nói này của cô mà nháy mắt liền tan thành mây khói. Sao anh có thể mong đợi cô có hành động như một người bình thường được?
“Xin lỗi, tôi không có hiểu biết gì đối với cái này.” Giang Khác Chi trả lời mà giọng lạnh lùng như băng.
Nói xong, anh cúi đầu nhìn, giống như phát hiện được vật gì mà từ từ cong lưng ngồi xuống nhặt lên.
Chiếc bật lửa được Chung Hi dấu dưới lớp vải của lều, còn ẩn ẩn đằng sau viên đá chặn.
Chung Hi thấy đồ vật anh cầm trên tay so với chuyện vừa rồi còn phản ứng lớn hơn.
“Cái này mà anh cũng tìm được? Đây là bật lửa của tôi!”
“Bây giờ là thời điểm đặc biệt, trước mắt tịch thu đã.” Nói xong, Giang Khác Chi bỏ luôn bật lửa của Chung Hi vào túi quần, sau đó chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi.
Thấy trêu chọc Giang Khác Chi không thành công, Chung Hi cũng không cảm thấy mất mát, dù sao cũng chẳng biết còn phải ngây ngốc ở nơi này bao lâu nữa, trước mắt cô càng có việc quan trọng hơn.
“Tôi đói bụng.” Cô thực ra không muốn làm phiền anh, nhưng bây giờ đến quần áo để che cơ thể cô cũng không có.
Chung Hi cảm nhận được anh vẫn nhìn về phía này, còn cô sống chết không chịu quay đầu lại.
“Muốn ăn gì?”
“Hải sản thì không được đâu, nhưng cháo chắc được chứ.” Cô nhớ rất rõ trên thuyền có gạo.
Giang Khác Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô vừa bị ngộ độc thực phẩm, bị rối loạn hệ tiêu hóa, không thể thức ăn dạng lỏng.”
“Trái cây thì sao?” Chung Hi hỏi.
“Thức ăn nguội cũng không được, chỉ có táo luộc.” Giang Khác Chi theo đúng kiến thức y học phân tích.
Chung Hi ghét nhất là táo luộc, mới nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn.
“Tôi không ăn cái đó đâu, cháo thường không thể, nhưng còn cháo gạo kê tôi nhớ là để bồi bổ dạ dày mà?” Chung Hi cảm thấy Giang Khác Chi không khác gì một nhà dinh dưỡng.
“Cũng được.” Giọng điệu Giang Khác Chi cứng ngắc: “Được thôi, chẳng qua cô phải đợi đến khi tôi tìm được hạt giống, gieo trồng, bón phân rồi cuối cùng thu hoạch nấu cháo cho cô, đợi như vậy tầm nửa năm là được.”
Chung Hi trừng mắt nhìn bộ dáng đáng ghét của anh: “Anh nói sớm hơn không phải là được rồi sao, nổ nhiều như vậy là muốn khoe khoang mình ăn nói rất giỏi à?”
“Chỉ có táo luộc thôi.” Giang Khác Chi để lại một câu này.
Chung Hi sờ sờ bụng: “Thôi được rồi, chỉ chín ba phần thôi thì càng tốt.”
Mười phút sau, Giang Khác Chi cầm một cái bát táo đã nấu chín, không biết có phải do sử dụng bật lửa của cô để nấu hay không, Chung Hi vừa nhìn thấy đã biết hương vị chẳng ngon lành gì.
Cô chịu đựng cảm giác ghê tởm cố gắng nuốt xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Giang Khác Chi đâu.
Sau khi ăn no, Chung Hi cảm thấy cơ thể tốt lên rất nhiều. Nằm ườn ra lều lười nghĩ ngợi, tầm mắt chạm phải chiếc áo vest cùng chăn mỏng, cô thế mà lại không nghĩ ra? Do dự một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định quấn chăn mỏng thành váy dài, đi ra ngoài lều.
Vừa ra ngoài nhìn bốn phía liền thấy, Giang Khác Chi ngồi dựa dưới gốc cây râm mát, cầm một quyển sách trong tay, bộ quần áo thoáng khí trên người anh ban nãy đã đổi thành một chiếc áo thun trắng hoàn chỉnh, không biết anh lấy từ đâu ra nhiều quần áo vậy.
Chung Hi không biết bây giờ anh đang bày ra bộ dáng làm việc cho ai xem, cô vẫn nhìn chằm chằm trong chốc lát, tóc anh có hơi ướt, hình như là vừa mới tắm xong? Chẳng được bao lâu, giống như phát hiện tầm mắt của cô, Giang Khác Chi ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Chung Hi cũng không dời mắt trốn tránh.
Cô từng bước từng bước một đi đến.
Giang Khác Chi dường như không chú ý tới cách ăn mặc của cô, mở miệng trước tiên.
“Có chuyện gì sao?”
Chung Hi chỉ chỉ lên người mình: “Anh còn có chiếc áo nào khác hay không? Cái váy của tôi một trăm phần trăm chưa khô, tôi cũng không có mang quần áo để tắm.”
Giang Khác Chi tự hỏi bản thân vài giây liền nói: “Được.”
Thấy Chung Hi còn chưa có ý muốn rời đi, anh lại giương mắt nhìn về phía cô.
Chung Hi hỏi: “Tôi hỏi anh một câu được không?”
“Tôi không cho thì cô không hỏi sao?” Giang Khác Chi thu hồi tầm mắt, đóng quyển sách lại.
Nếu lúc này Giang Khác Chi nhìn thẳng vào cô nhất định sẽ thấy ánh mắt khát vọng chiến thắng của cô.
Ánh sáng phía trước hoàn toàn bị che mất, Giang Khác Chi nhìn Chung Hi lại tiến gần anh thêm một bước.
Tầm mắt của cô dừng lại giữa hai chân anh, hỏi: “Anh vừa cương lên sao?”
Giang Khác Chi vốn dĩ định đứng dậy đi lấy áo cho cô, nghe vậy động tác cứng đờ. Nhưng anh vờ như không nghe rõ câu hỏi, lại không thể hiểu nổi trên đời có người dám hỏi câu này, nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô có thể coi là vô cùng chân thành.
“Cái gì?” Anh quay đầu nhìn cô, cặp mắt màu hổ phách nhạt lần đầu tiên tỏ ra khó hiểu.
Chung Hi càng cảm thấy có ý tứ.
Cô đưa tay đặt lên bộ phận riêng mật, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, khóe miệng cong lên chút ý cười.
“Tôi nói là, vừa nãy anh nhìn thấy chỗ này, có phải đã cương lên rồi không?”