Nam Lăng khi nào thì đi tôi đã chẳng còn nhớ rõ. Trước khi đi, em dường như nói với tôi rất nhiều lời, tôi chỉ mờ mịt nhìn đôi môi mỏng của em khép mở, nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu được rốt cuộc em muốn biểu đạt gì với tôi.
Tôi chỉ biết khoảnh khắc cuối cùng trước khi ra khỏi cửa, em dùng giọng rất yếu ớt mà hỏi rằng, “Trác Việt, anh hận em phải không?”
Tôi lắc đầu, bảo không có, tôi chỉ hận bản thân mình mà thôi.
Đến lúc này, trong lòng mình tôi nào còn có sức lực dư thừa để hận thù chứ? Hận một người thường cần nhiều can đảm và tình cảm kịch liệt hơn so với việc yêu một người.
Long Nại tựa vào trên tay vịn sô pha, có lẽ nhóc mệt mỏi, tiếng hít thở hỗn độn, những gì thuộc về nghẹn ngào khi nãy đã bị bỏ qua.
Tôi nhìn nhóc ôm chặt lấy con thú nhồi bông vào lòng. Tư thế dùng sức như vậy, nếu đổi lại là Tiểu Bạch thì nó nhất định đã sớm nhe răng trợn mắt mà sủa ầm lên.
Chẳng bao lâu sau, nhóc cũng dùng sức như vậy ôm ghì lấy tôi, sau đó mày giãn ra, ở bên cạnh tôi an tâm ngủ. Thời điểm ấy, tôi chỉ cảm thấy chỗ bị nhóc siết lấy đau quá, mà không biết rằng, ôm như thế là thể hiện ra tin tưởng, thể hiện ra tình cảm xâm nhập vào xương tủy.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt nhóc, muốn khơi dậy việc trò chuyện cùng nhóc, tay duỗi ra nhưng chẳng biết phải dùng phương thức nào để chạm vào nhóc đây. Đánh mông nhóc, hoặc nhéo tai nhóc khiến nhóc khanh khách cười, hoặc dùng cằm cọ mũi nhóc làm nhóc lười nhác mà lầm bầm ra tiếng… Những động tác ngày hôm qua còn có thể làm hết sực tự nhiên, thế mà giờ phút này nhớ lại thì đã xa xôi tưởng như xảy ra từ thế kỷ trước.
Rốt cuộc, tôi nắm lấy cái đuôi con thú nhồi bông trong lòng ngực nhóc mà nhẹ nhàng giật một cái, rất cản thận, nhóc lại bừng tỉnh trước.
Miệng há ra, tựa như thói quen mà muốn gọi tên tôi, cuối cùng với thần trí dần khôi phục, nhóc nuốt lại âm thanh gần như đã muốn thốt thành lời.
“Long Nại…” Tôi gọi nhóc, nhóc chẳng đáp.
“Long Nại…” Tôi muốn cầm tay nhóc, lại khiến nhóc rất nhanh rụt tay về.
“Long Nại, nhóc hận tôi phải không?” Chẳng biết vì điều gì, tôi hỏi cùng một câu Nam Lăng đã hỏi tôi, tựa như bên trong câu hỏi ấy bao hàm tất cả xin lỗi, áy náy, tiếc thương và cả những tình cảm mà ngay cả chính bản thân mình chẳng thể nói được.
Đầu nhóc cứ luôn lắc qua lắc lại rốt cuộc ngẩng lên, sự trống rỗng ấy còn đau đớn hơn so với thống khổ, so với tuyệt vọng còn tuyệt vọng hơn.
“Tôi hận anh? Sao tôi có thể hận anh?” Nhóc quỳ trên đất, đầu gối chậm rãi nhích đến, từng chút từng chút lại gần tôi, “Tôi thích anh mà Trác Việt, anh có biết…”
Khoảng cách quá gần gũi ngược lại sẽ khiến biểu tình rõ ràng trên mặt trở nên mơ hồ.
Vậy nên, lúc làn môi Long Nại cuối cùng chạm vào, tôi nghiêm túc nhắm hai mắt.
“Tôi thích anh, Trác Việt…” Thì thào nói xong, môi nhóc lần nữa phủ lên khuôn mặt tôi, độ ấm như đóa hoa lửa nở rộ.
“Thích hơn cả thích Tiểu Bạch…” Nơi hàng mi bị nhóc làm ướt, mùi hương như đóa bạch lan.
“Thích còn nhiều hơn anh có thể tưởng tượng ra…” Nơi chóp mũi ngưa ngứa, nhóc thật cẩn thận chạm vào.
“Thật mà, tôi thích anh”
Những nụ hôn dừng dọc bên má, lướt qua bên môi, cuối cùng cũng chẳng có dũng khí hôn lên.
“Long Nại, đừng như vậy…” Những nụ hôn nhỏ vụn chảy xuống hầu kết tôi, nóng bừng như lửa.
“Long Nại, dừng lại, đừng hôn nữa…”
Và rồi là xương quai xanh bị nhóc khẽ hôn khẽ cắn, giọng tôi đã run rẩy đến mức chẳng phải giọng mình.
“A….”
Sau đó là một tiếng hét trầm thấp đứt quãng phát ra, cơ thể nhóc bị tôi ghì chặt lấy vào lòng.
Lần này đổi thành tôi hôn nhóc.
Hôn đôi mày nhóc cau chặt, hôn hàng mi nhóc cong cong, hôn vành tai nhóc mượt mà, hôn đường eo nhóc nhỏ hẹp…
Tôi biết động tác tôi không đủ dịu dàng, bằng không nhóc sẽ không phát ra những tiếng nén lại đầy ý khóc từ nơi cổ họng.
Hết chiếc hôn này đến chiếc hôn khác hạ xuống đôi môi nhóc, tôi chẳng dừng lại mà đưa đầu lưỡi chen vào hàm răng nhóc đang cắn chặt. Bị đầy những răng nhóc đâm phải thật có hơi đau. Nhưng mà đau đớn như thế lại khiến tôi an tâm chẳng cách nào hiểu nổi.
Đúng lúc này thì cơ thể Long Nại bất chợt run rẩy kịch liệt.
Trên môi tê rần, nhóc đã cắn mạnh một cái, giãy ra khỏi lòng ngực tôi.
“Vì sao?” Trong tiếng thở dốc còn chưa bình phục là giọng nói nhóc xót xa, “Vì sao phải cố tình xuất hiện chương trình như thế?”
Chương trình?
“Biết rất rõ là giả, vậy nhưng vẫn rất muốn tin.”
“Không, Long Nại, đây không phải là giả!”
“Vậy… Vừa rồi là anh hôn tôi sao, Trác Việt?”
“Phải!”
“Chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể hôn môi… Vậy Trác Việt, vừa rồi anh muốn nói thích tôi phải không?”
“…”
“Nhưng mà, những ngày chúng ta cùng bên nhau đối với anh mà nói đều không tồn tại, anh rốt cuộc là thích gì ở tôi?” Ngón tay nhóc đang kéo lấy góc áo vặn xoắn lại.
“Tôi…”
“Đừng nói nữa, Trác Việt, tôi biết rồi”
Cơ thể nhóc chậm rãi lui về phía cửa, bên khóe môi là nụ cười chua xót vô cùng – tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một nhóc con như nhóc sẽ cười với biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa đau thương đến thế.
“Đều là giả… Cũng chỉ là chương trình giả lập mà thôi…” Cuối cùng nhóc khẽ nói một tiếng, “Chẳng qua vì sao nơi con tim lại vẫn đau thế này?”
Cửa bị đẩy mở, cơn gió lạnh lạnh thấu xương lùa vào. Ngay cả giày cũng không mang, nhóc cứ như vậy chân trần chạy ra ngoài.
Tôi đứng yên tại chỗ thật lâu mới phát hiện, mây đen kéo đầy trời đã ép không trung tối sầm.
Bầu trời chẳng biết từ lúc nào bắt đầu tí tách mưa, khẽ rơi khẽ rơi, cơm mưa không lớn nhưng không hề muốn ngừng lại.
Nhóc chân trần chạy trên đường như vậy có thể bị lạnh hay không?
Chết tiệt, sao đến bây giờ tôi mới nghĩ đến việc đưa ô cho nhóc?
Nhưng mà, tôi làm sao tìm được nhóc đây?
Trừ bỏ ngôi nhà này, trừ bỏ tôi trong trí nhớ sớm chiều ở chung, nhóc có năng lực đi đâu, có năng lực chân chính dựa vào ai?
Ô ôm trong tay, áo khoác nhóc khoác lên vai, tôi suy nghĩ, rồi mới cúi người lấy đôi giày phía trên có vẽ hình đầu chó Snoopy mà nhóc tùy ý vất trên đất.
Thắt lưng mới khom xuống, áo khoác đã trượt khỏi đầu vai. Duỗi tay ra, ô cũng chẳng may mắn thoát khỏi số phận.
Cứ rối loạn hết cả lên, tôi không rõ mình vì sao cứ làm ra vài việc hỗn loạn.
Cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong lòng tôi nhảy dựng —— Long Nại, Long Nại là nhóc trở về phải không?
Tôi cơ hồ bay tới mở cửa ra.
Gương mặt tái nhợt ướt đẫm, đôi môi mỏng manh đã đông lạnh đến tái nhợt đi, cơ thể đơn bạc co ro trong mưa mà run rẩy nhưng vẫn quật cường không muốn gõ cửa. Nhìn thấy cửa bị mở ra, người đó tựa hồ do dự muốn xoay người.
Tôi hít vào một tiếng, giành trước một bước kéo lại tay em, “Nam Lăng, mưa lớn như thế, sao em không vào?”
Không biết em đã dầm mưa trong bao lâu, một chén trà nóng uống xong, những run rẩy trên người em vẫn chưa toàn bộ bình ổn.
“Sao lại đứng nơi cửa? Quên mang chìa khóa à?”
“Chìa khóa?” Em lắc đầu, “Trác Việt, em nghĩ rằng nơi đây đã không còn là nhà em…”
“Sao em lại nghĩ thế?”
“Nhưng nơi đây còn vị trí của em ư?”
Tôi há miệng thở dốc, theo ánh mắt em mà nhìn khắp xung quanh.
Trên vách tường màu lam nhạt vốn sạch trơn, giờ đây dán đầy những poster phim hoạt hình đủ màu sặc sỡ. Gu thẩm mỹ chất lượng cao của Nam Lăng đã bị vùi lấp dưới tay Long Nại, bị những bức tranh về Hanamichi chôn vùi đến mức khó có thể tìm ra.
[3: Nhân vật Hanamichi Sakuragi trong Slam Dunk]
Trong khay là đủ loại đĩa phim và kẹo, trong tủ lạnh là sữa và chocolate. Tất cả đều là những thực phẩm rác rưởi mà Nam Lăng phỉ nhổ nhất.
Còn có thứ trên ghế sa lon với bộ lông mềm mượt chẳng rõ là mèo hay chó gì đó…
“Những thứ ấy… rất dễ dàng dọn sạch mà!” Tôi có chút xấu hổ thu mắt lại.
“Vậy nơi này thì sao? Nơi này cũng có thể dễ dàng dọn sạch sao?” Tay em chầm chậm chỉ vào trước ngực tôi.
Thình thịch… Từng nhịp lại từng nhịp, âm thanh rất rõ ràng.
“Em biết anh hận em, Trác Việt, em biết anh hy vong em căn bản chưa bao giờ từng xuất hiện… Em cũng không biết vì sao mình lại nói ra những lời ấy, em không biết tại sao thời điểm đó em lại hoàn toàn chẳng thể bình tĩnh…”
Thanh âm kích động đã có phần chẳng khống chế được – dáng vẻ này sao có thể là Nam Lăng?
“Sau đó em cuối cùng mới biết, loại cảm xúc này tên là đố kỵ… Em thế mà lại đi đố kỵ…”
Em đau thương như vậy nhìn tôi, trên mặt lộ ra biểu tình mà trước đây tôi chưa từng thấy.
Nam Lăng kiêu ngạo như con trời, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hai chữ ‘Ghen tị’ sẽ không chút nào giấu giếm nói ra từ miệng em.
“Em…” Tôi khẽ lắc đầu, “Nam Lăng, em ghen tị cái gì? Em có cuộc đời chân thật, có sự nghiệp và bề ngoài không thể bắt bẻ, em chỉ có thể là đối tượng để người khác ghen tị mà thôi!”
“Nhưng mà anh nghĩ rằng em sẽ quan tâm đến những thứ ấy sao?” Tay em chợt che lấy môi tôi, ánh mắt bức thiết nhìn tôi, “Em chỉ để tâm em còn trong tim anh hay không… Hãy nói cho em biết, Trác Việt, anh còn yêu em chứ?”
Tôi nhìn gương mặt trông nghiêng gầy yếu mà tràn đầy chờ mong của em, suy nghĩ vì sao tất cả mọi người lại chọn lúc tôi ngốc nghếch nhất mà hỏi tôi vấn đề ấy.
Nam Lăng, chúng ta có được những quãng thời gian chân thật cùng nhau trải qua, cả một đường cùng bước đi tới trước chỉ có lẫn nhau mà thôi, em là người yêu đầu tiên anh hôn môi, anh nhận phần công việc chăm sóc người nhân tạo kia đều cũng hoàn toàn vì em.
Sau đó… trải qua thời gian hơn nửa năm, em nói đi, anh phải trả lời câu hỏi anh còn yêu em không thế nào đây?
“Anh…” Vừa mở miệng, Nam Lăng đã ôm chặt lấy tôi.
“Đừng nói nữa, Trác Việt… Em không thích nghe…”
Ngửa người tựa vào trên ghế sa lon, những chiếc hôn nhỏ vụn hạ xuống, lần nữa và lần nữa.
Những nụ hôn lạnh như băng, những nụ hôn đầy lửa nóng, mang theo cả nhiệt tình khiến người khác khó lòng hít thở. Một khắc ấy, tôi đã chẳng thể nhận ra bản thân mình rốt cuộc sa vào trong lòng ngực ai.
“Trác Việt, tôi thích anh…” Trong mơ hồ, là âm thanh ấy cứ lặp đi lặp lại.
Hình ảnh quen thuộc trong nháy mắt hiện lên rõ ràng, trước mặt chính là gương mặt nhăn nhó cau lại.
“Tôi thích anh, Trác Việt…”
“Thích hơn cả thích Tiểu Bạch…”
“Thích còn nhiều hơn anh có thể tưởng tượng ra…”
“Thật mà, tôi thích anh…”
Một lần lại một lần, những đoạn ngắn đứt quãng không hề thay đổi, chỉ có một gương mặt nhỏ bé xấu xí.
“Tôi, tôi cũng thích nhóc…” Như nham thạch nóng áp lực ở nơi sâu nhất trong núi lửa rốt cuộc chảy xuôi mà ra, tôi run giọng nói ra một câu này.
Tất cả vệt nước chảy xuống nơi khóe mắt được rất cẩn thận mút vào, ôm cơ thể lạnh băng vào ***g ngực cảm giác mãnh liệt như lửa.
Chiếc lưỡi mềm mại bắt đầu dụng tâm hôn từ trán tôi, vẫn dịu dàng đó, vẫn tư thế chân thành đó.
“Trác Việt…” Âm thanh xa xăm rồi lại gần trong gang tấc.
“Đừng nói nữa… Đừng nói gì nữa!” Tứ chi dây dưa cùng một chỗ, tiếng vải bị xé rách.
“Đừng rời khỏi anh, anh thích nhóc, anh muốn chúng ta mãi luôn bên nhau…”
Tôi lặp lại một lần một lần nữa câu nói như lời thề, dùng động tác thô lỗ ép buộc người dưới thân làm ra lời đáp lại.
Có tiếng nức nở thấp giọng khóc, chỉ là lời như tôi mong muốn không phát ra.
Tứ chi ướt đẫm nước mưa quấn lấy cùng một chỗ, hơi thở lạnh lùng như băng này nhập vào cơ thể tôi.
Cuộn sóng màu trắng cứ nhấp nhô quay cuồng, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, tựa mãi chẳng dừng.
Thần nói, con à, hãy đưa tay cho ta, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng thành kính nhất trong sâu thẳm nội tâm con.
Chỉ là sau khi xoay người đi, những bộ phận còn lại cũng đều bị tước đoạt…