Tạ Giác bị Giang Hiểu Hàn dọa sợ, trở về sân sau. Giang Hiểu Hàn siết bức thư của Tạ Vĩnh Minh trong tay, mệt mỏi mà ngã vào ghế bành rộng lớn.
Giang Hiểu Hàn xoa xoa thái dương, thấp giọng nói: "... Thù này của Tạ gia, ta sẽ theo lời Tạ Vĩnh Minh, tính lên đầu Ninh Tranh."
Giang Ảnh nói: "Công tử thật muốn Tứ điện hạ thượng vị sao ạ?"
"Sao có khả năng." Giang Hiểu Hàn nhíu mày, ý cười không còn: "Nếu hắn ta chỉ tính kế với ta, ta còn có thể cân nhắc qua, nhưng hắn ngàn vạn lần không nên đánh chủ ý lên người A Thanh ___ rồng có vảy ngược, chạm vào tất chết. Hắn đã có suy nghĩ này, dù cho là long tử phượng tôn, cũng đừng trách ta không tha cho hắn."
Giang Ảnh có chút hồ đò, lại cảm thấy Giang Hiểu Hàn tựa hồ cũng không có gan đưa một đứa trẻ lên thay, không khỏi hỏi: "Vậy công tử ___"
"Lúc còn ở Bình Giang, A Thanh từng bốc một quẻ để xem tình thế trong Kinh. Quái tượng nói quẻ càn rung chuyển, giấu dưới sóng lớn." Giang Hiểu Hàn ngắt lời hắn, như có điều suy nghĩ mà vuốt ve vải tơ mịn màng trong tay, lại nói: "Ai mới là nguyên nhân khiến quẻ càn rung chuyển đây."
"Diễn giải ra thì, nước phải đổ vào biển. A Thanh từng nói, càn vị rung chuyển, đó là hình ảnh vị quân chủ đang lang bạt kỳ hồ... Lục điện hạ lúc này đang được nuôi dưỡng trong Vương phủ, không phải chính là phản ánh quái tượng này sao." Giang Hiểu Hàn nhỏ giọng theo bản năng: "Thần quẻ Côn Luân, không thể sai lầm, có đúng không?"
Chỉ trong nháy mắt này, Giang Ảnh như cảm thấy Giang Hiểu Hàn điên rồi.
Ninh Diễn năm nay tính ra còn chưa tròn năm tuổi, thậm chí còn chưa có gốc rễ gì, ngày sau có chết yểu hay không cũng khó nói. Kết quả, Giang Hiểu Hàn lúc này lại nói, hắn nhìn trúng Ninh Diễn làm quân.
"Công tử." Giang Ảnh không thể tin được mà nhìn hắn: "Ngài thật sự cảm thấy quái tượng ứng với Lục điện hạ sao?"
"Dù cho không phải, cũng phải biến thành phải." Giang Hiểu Hàn đứng dậy, chắp tay đi tới cửa: "Thiên hạ này cần một minh quân. Ninh tranh không có chính kiến, chỉ biết nghe lời êm tai, nếu có nịnh thần, sợ rằng sẽ tổn hại đến vận quốc... Còn Ninh Dục lại là kẻ đa nghi, thủ đoạn tàn nhẫn. Lúc này lại theo bàng môn tà đạo, mưu toan dùng thuốc khống chế lòng người. Đã có hành vi như vậy, sau này tất sẽ chuyên quyền độc đoán, không thể trị quốc... Cả hai người này đều không thể làm quân chủ."
Giọng điệu Giang Hiểu Hàn bình tĩnh, đầu óc tỉnh táo. Giang Ảnh nhìn bóng lưng hắn, chợt cảm thấy, đây dường như cũng không phải quyết định hắn đưa ra trong lúc nhất thời kích động.Có lẽ là từ lúc ở Bình Giang thành đã làm ra chuẩn bị ___ Nếu như đất nước không có minh quân, vậy thì bồi dưỡng một vị là được.
"Không phá bỏ thì không dựng lại được." Như xác minh suy nghĩ của Giang Ảnh, Giang Hiểu Hàn nhìn sang bên, kiên định nói: "Triều đình cũng vậy."
Giang Hiểu Hàn còn chưa kịp thay quần áo, cổ áo hơi mở, vạt áo nhăn nheo. Nếu như nhìn kỹ, còn có thể thấy cổ tay áo hắn dính chút máu ___ đó là vết thương lưu lại khi móng tay bấm vào da thịt để nhịn đau.
Hắn đứng thẳng tắp, ánh mặt trời chiếu xuống, khoác lên người hắn một lớp ánh sáng mỏng manh. Nhưng dù gì cũng là nắng ngày đông, nhìn thì ấm áp như xuân, nhưng thực chất vẫn lạnh lẽo ___ cũng như chính bản thân Giang Hiểu Hàn.
Giang Ảnh đưa tay đến bên hông tìm kiếm theo bản năng: "Vậy, công tử muốn ra tay với kẻ nào trước?"
Nếu là bình thường, với tính cách của Giang Hiểu Hàn, hắn chắc chắn sẽ nghiêng về giúp đỡ một bên, đợi nhìn rõ tình thế, lại ra tay đối phó với một bên khác, cuối cùng khiến Ninh Diễn trở thành sự lựa chọn duy nhất. Dù sao thì lúc này hắn cũng có nhược điểm của cả hai, dù thế nào cũng có đường lui.
Nhưng lúc này, Giang Hiểu Hàn lần đầu tiên cảm thấy do dự.
Hắn bỗng nhớ tới cơn ác mộng tại ngoại thành Bình Giang. Trong mộng, cả mẫu thân, Tạ Lưu Y, thậm chí là Nhan Thnah, tựa hồ đều đang từ cõi u minh nhắc nhở hắn điều gì.
"... Ngày mai ta sẽ dâng thư gặp vua." Giang Hiểu Hàn bỗng nói: "Ta sẽ trần tình việc này, nói rõ lợi hại. Nhưng kết quả đến cùng ra sao, còn phải xem tâm ý Bệ hạ."
Ninh Diễn hồ như là câu trả lời hắn đưa ra sau khi đắn đo suy nghĩ. Chỉ trong nháy mắt, Giang Hiểu Hàn đã chỉnh lý lại tâm tình, hắn khách quan mà lý trí, phân tích thấu đáo hai vị Điện hạ chạm tay có thể bỏng kia. Dường như đối với hắn mà nói, "Ninh Dục muốn gây bất lợi cho Nhan Thanh" chỉ là một sự kiện nho nhỏ, thậm chí không đáng nhắc tới.
Giang Hiểu Hàn hồ như biết rõ cách "bảo vệ" người khác, hắn rõ ràng lúc nào nên lộ ra sự lưu ý của mình đối với Nhan Thanh, cũng rõ khi nào nên tỏ vẻ tùy ý.
Giang Ảnh đi theo Giang Hiểu Hàn sáu năm, thế nhưng thời gian làm ảnh vệ lại càng dài hơn. Hắn bỗng cảm thấy, với năng lực nắm bắt lòng người của Giang Hiểu Hàn, e rằng có thể thật sự thuyết phục Ninh Tông Nguyên.
Giang Hiểu Hàn ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "... Ta sẽ dâng thư cho Bệ hạ, nguyện an triều đình vì Lục điện hạ."
Cách đó vạn dặm, trên núi Côn Luân, Nhan Thanh bỗng cảm thấy đau nhói trong lòng, tay y run lên, suýt chút nữa đã làm rơi quẻ bói.
Cảnh Trạm giật mình, vội nhìn về phía y: "Sư phụ?"
"... Không sao." Nhan Thanh như che giấu điều gì mà sắp xếp lại quẻ bói, hỏi: "Con viết đến đâu rồi?"
Cảnh Trạm nhìn tờ giấy một chút, thành thật trả lời: "Đang viết đến quẻ khảm ạ."
Gần đây, Cảnh Trạm đang học giải quẻ, dùng quẻ Nhan Thanh tính ra lúc trước để giải thích.
Không biết vì sao, Nhan Thanh bỗng cảm thấy bất an mơ hồ, rồi lại không nói ra nguyên cớ. Y học thuật bói toán âm dương từ nhỏ, luôn vô cùng mẫn cảm đối với những linh cảm không lý do này. Y đặt quẻ bói xuống, đứng lên, rồi lại không biết đứng dậy để làm gì, đành lại ngồi xuống.
Thấy y đứng ngồi không yên như vậy, ngay cả Cảnh Trạm cũng nhìn ra điều không ổn.
Cảnh Trạm gác bút trong tay, lo lắng hỏi: "Sư phụ sao vậy ạ, có tâm sự gì sao/"
"Ta bỗng cảm thấy vô cùng hoảng hốt." Nhan Thanh nói: "Rồi lại không nghĩ ra vì sao."
Lời này nói với Cảnh Trạm cũng là vô ích, cậu bé mới bảy tuổi, có thể hiểu được cái gì. Nhan Thanh lắc đầu, thả quẻ bói trong tay, đứng dậy đi tới bên người Cảnh Trạm: "Ta thấy con do dự đã lâu, có nơi nào không rõ sao?"
"Con đang thử giải quẻ phụ này." Cảnh Trạm khó khăn nói, đưa một tờ giấy sang: "Nhưng giải thế nào cũng loạn."
Trên giấy là quẻ lục hào Nhan Thanh coi ở Bình Giang thành lúc trước, quẻ này Nhan Thanh đã giải một nửa, lúc này Cảnh Trạm đang giải phần sau.
Nhan Thanh thấy khuỷu tay Cảnh Trạm còn đè lên một tờ giấy có chữ viết ngổn ngang, bèn chỉ tay: "Đây là cái gì?"
"... Con không giải được, lại dùng thêm một quẻ phụ." Cảnh Trạm luống cuống tay chân vuốt phẳng tờ giấy: "Chỉ là không nắm chắc được, càng xem càng rối."
Nhan Thanh nhận bút từ tay cậu bé, thay một tờ giấy sạch khác, chép lại quái tượng một lần, kiên trì giải thích.
"Lục hào chỉ có thể bốc hung cát, không thể chính xác hơn, con không cần quá mức chấp nhất với quái tượng, chỉ cần biết đại khái là được." Nói rồi, Nhan Thanh vạch một đường trên giấy: "Ban nãy con bị loạn, lục hào lấy sáu làm số, con lại chỉ bốc ba lần, đương nhiên làm hỏng quẻ."
Cảnh Trạm hơi vươn cổ ra nhìn, có chút xấu hổ xoa xoa cổ: "Là đồ nhi nhớ lầm."
"Tuy là quẻ hỏng, nhưng vì đã lên quẻ, vẫn có thể nhìn được chút dấu hiệu. Quẻ càn chỉ quân, con bốc quẻ khôn, vậy là chỉ thần." Nhan Thanh còn nói: "Lúc trước, quái tượng có chỉ, quẻ khảm ở ngoài sáng, có ý chia lìa. Trong quái thư, khảm là..."
Nhan Thanh bỗng dừng lại.
Khảm là nước.
Trọng thần trong Kinh, người có tên gọi liên quan đến nước chỉ có một mình Giang Hiểu Hàn.
Lúc trước Nhan Thanh cho rằng quẻ này là chỉ Ninh Tông Nguyên, nhưng nhỡ đâu không phải. Hình ảnh ly tán quẻ này mang lại, là điều không may mắn.
Nhan Thanh cảm thấy bản thân có chút trông gà hóa quốc, nhưng cảm giác sợ hãi ban nãy không hề giảm, trái lại càng lúc càng tăng. Mấy ngày nay, y đều cố để không nghĩ tới Giang Hiểu Hàn, nhưng tình cảm không phải thứ muốn là có thể khống chế đưuọc.
Cảnh Trạm thấy y không nói gì, cũng có chút sợ: "Sư phụ?"
Nhan Thanh không đáp, y lướt qua Cảnh Trạm, cẩn thận so sánh giấy ghi quái tượng ___ đều là điềm xấu.
Y bỗng đứng lên, quay lưng đi về phía cửa. Cảnh Trạm đuổi theo, gọi hai tiếng, nhưng không biết Nhan Thanh là không muốn để ý hay thực sự không nghe thấy, y không ngừng bước chân, đi tới Tàng thư lâu.
Trong Tàng thư lâu đều là sách cổ, vì không thể dính nước, trong phòng chưa từng có đèn đuốc. Trời đông ngày u ám, trúc lâu lại chắn sáng, cả tòa nhà càng có vẻ âm trầm.
Nhan Thanh vốn muốn tìm quái thư để kiểm chứng, không ngờ lại bất cẩn làm rơi một hộp gỗ nhỏ trên giá sách. Cái hộp này là của Lục Phong, ngày thường Nhan Thanh sẽ không động tới. Nhưng khóa đồng trên hộp gỗ đã lâu năm, trở nên vô cùng dễ gãy, hộp vừa rơi đã mở tung ra.
Nhan Thanh khom người, muốn nhìn xem đồ trong đó có bị tổn hại gì không, lúc này mới phát hiện, trong hộp gỗ chứa một viên ngọc bội.
Là ngọc bội khắc nửa đóa hải đường.
Con ngươi Nhan Thanh co rụt lại ___ y biết ngọc bội này.
Tại Bình Giang thành, Giang Hiểu Hàn từng cho y nhìn binh phù cấm quân, cũng chính là ngọc bội khắc nửa đóa hải đường. Khi đó y đã cảm thấy ngọc bội này quen mắt, nhưng lại không nhớ được là nhìn thấy ở đâu. Mãi cho đến lúc này, Nhan Thanh mới nhớ ra, lúc còn nhỏ, y từng thấy Lục Phong nhìn ngắm ngọc bội này. Chẳng qua là lúc ấy tuổi còn nhỏ, lại chỉ liếc nhìn qua, cho nên không nhớ kỹ.
Nhan Thanh nhặt ngọc bội kia lên, vội vàng lấy giấy bút, vẽ lại hình ảnh ngọc bội trong ấn tượng lên giấy. Binh phù không khó nhớ, chỉ cần vài nét bút đã ra hình ra dạng. Nhan Thanh ném bút, đặt ngọc bội bên cạnh hình vẽ, phát hiện hai khối ngọc bội vùa khớp với nhau.
Y khẽ buông ta, lui về sau một bước.
Ngọc bội kia là của Lục Phong, vì sao lại liên quan đến binh phù của cấm quân. Nhan Thanh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, dường như cả thế gian này cũng chỉ là một cái vòng, vạn vật vòng đi vàng lại, không được giải thoát.
"Con phát hiện rồi."
Nhan Thanh quay đầu lại, mới phát hiện Lục Phong đã đứng ở cửa từ lúc nào. Vẻ mặt ông lãnh đạm, nửa phần tâm tình cũng không có.
Nhan Thanh mờ mịt nhìn ông: "Sư phụ..."
Lục Phong bước vào cửa, chẳng mấy để ý mà cầm ngọc bội lên, lại nhìn qua hình vẽ binh phù trên giấy một chút.
"Binh phù cấm quân." Lục Phong ý tứ không rõ nở nụ cười: "Giang Hiểu Hàn đến cái này cũng cho con xem."
Trang giấy phát ra tiếng xột xoạt trong tay Lục Phong, sắc trời bên ngoài còn sớm, nhưng trong trúc lâu đã âm u.
Lục Phong trải tờ giấy lên mặt bàn, lại đặt ngọc bội lên, khẽ cảm khái: "Giang Hiểu Hàn cứu mình một mạng."
Nhan Thanh hồi thần: "... Gì ạ?"
Lục Phong chỉ hình vẽ trên giấy: "Cấm quân."
Nói rồi, lại chỉ vào ngọc bội: "Ảnh vệ."
"Ta hiểu rõ Ninh Tông Nguyên." Lục Phong thu tay về, thở dài một tiếng: "Ông ta là người đa nghi, bình sinh trừ mình ra, ông ta không tin một ai khác. Trọng dụng một người thế nào, cũng sẽ kiêng kỵ người ấy như thế. Hiện giờ tuổi tác đã lớn, tâm lực không bằng với khi còn trẻ. Tính đa nghi càng trầm trọng, tự nhiên sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm... Đối với ông ta mà nói, người không thể nắm bắt được, cũng chỉ có chết rồi mới khiến ông ta an tâm."
Khi nói tới Ninh Tông Nguyên, trong lời Lục Phong tựa hồ có chút thân quen. Đó là loại quen thuộc tích lũy theo năm tháng, mặc dù ông đang tỏ vẻ phán xét đối phương, thế nhưng vẫn để lộ ra trong lời nói.
Nhan Thanh chưa từng hỏi tới chuyện cũ của Lục Phong. Y ở bên Lục Phong từ nhỏ, đã quen với tính cách của ông. Nhưng lại rất ít khi suy nghĩ, trước khi thu dưỡng y, Lục Phong từng trải qua những chuyện gì.
Có điều, việc này cũng không quan trọng, là người đều có bí mật. Mà đường của mỗi người, cũng chỉ có chính họ mới có thể bước lên.
Cảm giác bất an từ chiều cuối cùng cũng giảm bớt. Quái tượng không may mắn hay gì cũng được, Nhan Thanh sẽ không tự lừa mình dối người mà chờ đợi nữa.
Nhan Thanh mím môi, y nhìn ngọc bội trên bàn, hồ như quyết tâm điều gì, bèn lấy Xích Tiêu kiếm treo trên tường xuống, đi vòng qua người Lục Phong.
Lục Phong lần đầu tiên đưa tay cản y: "Con muốn đi đâu?"
"Đến Kinh thành." Nhan Thanh trầm giọng.
Lục Phong tựa hồ không ngoài ý muốn với đáp án này, ông chỉ cười: "Cho nên, con đã hiểu rõ vấn đề kia rồi sao?"
"Không ạ." Nhan Thanh lắc đầu: "Con vẫn không có manh mối."
Lục Phong nhướn mày: "Vậy vì sao con lại quyết định xuống núi?"
"Không lập tức nghĩ ra cũng không sao... Không phải sư phụ nói, không ở nơi đó thì đừng lo việc người. Con muốn tự đi một lần, mới có thể biết được huynh ấy đến cùng là đúng hay sai."
Nếu Nhan Thanh đã cố chấp, ngay cả Giang Hiểu Hàn cũng không có cách nào.
Lục Phong cầm ngọc bội hải đường trên bàn, hoài niệm vuốt nhẹ hai lần, sau đó ném về phía Nhan Thanh.
Nhan Thanh nhận lấy theo bản năng, không khỏi sững sờ: "Sư phụ?"
Lục Phong phủi chút bụi dính trên tay, tùy ý nói: "Ta không có mặt mũi gì, nhưng cầm ngọc bội kia, con có thể vào cửa cung... Chuyện sau đó, phải dựa vào bản lĩnh của chính con thôi."
Nhan Thanh hiểu rõ ý của Lục Phong ___ không biết giữa Lục Phong và Ninh Tông Nguyên, nhưng chỉ bằng lời thề cả đời này không vào thành Trường An của Lục Phong đã đủ hiểu, những hồi ức ấy cũng chẳng tốt là bao. Nhan Thanh không phải cái gì cũng không biết, y hiểu cầm vật nào Kinh thành có thể thay mặt Lục Phong.
Lục Phong đưa lưng về phía y, cũng không quay đầu, khoát tay một cái: "Muốn đi thì đi đi... Nhớ ký, tín vật của Côn Luân còn ở trên người con, con chính là vị chủ nhân lớn nhất của Côn Luân này. Từ nay về sau, chuyện Côn Luân, con đều có thể làm chủ."
Viền mắt Nhan Thanh tỏa nhiệt, y không nói được lời tạ ơn, chỉ có thể khom người hành lễ với Lục Phong: "Đồ nhi đi đây."