Tạ Giác được Quan Trọng đưa đến hậu đường Bình Giang phủ nha.
Khi Giang Hiểu Hàn đến, Quan Trọng đã không còn ở trong phòng, ngoài cửa là hai binh sĩ tuổi tác không lớn đứng trông coi, thấy Giang Hiểu Hàn đến, đều lộ ra vẻ mặt vừa kính vừa sợ.
Giang Hiểu Hàn cũng không cảm thấy kỳ quái. Những binh sĩ tuổi tác không lớn dạo gần đây đều là thủ hạ của Tạ Giác, ngoài việc thân cận với Tạ Giác, bọn họ từ trước đến giờ cũng chỉ làm những công việc lặt vặt, không thể so với Vệ Thâm là Chỉ huy sứ đã thân kinh bách chiến, đương nhiên sẽ thái độ đối với hắn sẽ không tốt đẹp gì.
Trong phòng sáng đèn, lúc Giang Hiểu Hàn đẩy cửa ra, mới phát hiện Tạ Giác đã tỉnh rồi.
Quan Trọng lần này thực không hề lưu tình. Tạ Giác quay lưng về phía cửa, sau gáy là một vết bầm tím chướng mắt.
Giang Hiểu Hàn trở tay đóng cửa, Tạ Giác nghe thấy động tĩnh của hắn, hơi nhúc nhích người nhưng cũng không quay đầu lại.
"Ngươi tới làm gì? Xem xem ta có thừa dịp ngươi không chú ý mà chạy về Kinh thành không à?" Tạ Giác nói rồi, tự giễu cười: "Giang đại nhân nên có chút tự tin đối với bản thân mình. Ngay cả Chỉ huy sứ của Thần Vệ doanh cũng có thể bán mạng cho ngươi, ta làm sao dám lén lút xông vào cửa thành."
Không thể nói chuyện được với một người đang mất đi lý trí, Giang Hiểu Hàn rất hiểu đạo lý này.
Hắn dùng sợi bạc thắp đèn thêm sáng, sau đó đi tới ngồi bên giường Tạ Giác.
Ngón tay Tạ Giác vô thức túm chặt áo ngủ bằng gấm của mình. Giang Hiểu Hàn nhìn qua, thử kéo kéo góc áo cậu ta, phát hiện không kéo được.
Giang Hiểu Hàn thở dài.
Trên mặt Tạ Giác là vẻ cố chấp không bình thường, khóe mắt của thiếu niên mười sáu tuổi còn quạnh đỏ, ngoài mạnh trong yếu, cố tỏ vẻ lạnh lùng: "Ngươi tới làm gì?"
Giang Hiểu Hàn buông tay: "Lúc trước, không phải ta đã dặn ngươi, nếu thư nhà Tạ gia có gì không bình thường, phải nhanh chóng báo lại cho ta hay sao?"
Tạ Giác giận không chỗ phát tiết, âm điệu cũng cao lên theo bản năng: "Bây giờ ngươi lại trách ta không sớm nói cho ngươi biết?"
"Xuỵt." Giang Hiểu Hàn làm thủ thế cấm khẩu. Hắn hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Nói nhỏ thôi, ta đau đầu."
Không biết vì mệt mỏi hay vì ban nãy mới ho ra máu, giọng Giang Hiểu Hàn vừa nhẹ vừa thấp, mang theo cảm giác vô cùng chán chường, Tạ Giác đang nổi nóng cũng phải liếc nhìn hắn.
Kỳ thực Tạ Giác hiểu rõ, Giang Hiểu Hàn chắc chắn sẽ không ra tay hại Tạ gia. Cậu ta quen biết Giang Hiểu Hàn nhiều năm, từ năm ba tuổi phải ở lại trong Kinh đã được hắn chăm sóc không ít, sau lại gia nhập Thần Vệ doanh làm cận vệ Thiên tử, cũng là nhờ Giang Hiểu Hàn âm thầm giúp đỡ. Tuy Tạ Giác còn trẻ, nhưng cũng không phải không biết điều.
Chỉ là, cậu tức giận.
Giận vì Giang Hiểu Hàn lại tự quyết định giấu một chuyện lớn như vậy. Nếu như cha cùng huynh thật sự gặp phải bất trắc gì, cậu ta cứ hồn nhiên không hay, còn ngày ngày uống rượu nghe sách, thoải mái sinh hoạt, vậy ngày sau hắn biết phải sống thế nào.
Giang Hiểu Hàn đương nhiên cũng nghĩ tới điều này. Hắn gỡ góc áo ngủ Tạ Giác đang siết chặt ra, lại giúp cậu ta xoa bóp cơ thịt cứng ngắc.
Làm xong những điều này, Giang Hiểu Hàn mới nhẹ giọng: "...Ta không nói cho ngươi vì sợ ngươi sẽ liều mạng trở về Kinh thành. Nước tại Kinh thành lúc này rất sâu, nếu ngươi cứ vậy mà trở lại, không cứu được Tạ gia đã đành, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng ngã vào đó."
Năm nay Tạ Giác mới mười sáu tuổi, trong mắt Giang Hiểu Hàn thì vẫn là một cậu nhãi con. Hắn nhìn dáng vẻ Tạ Giác bây giờ, thỉnh thoảng sẽ lại nhớ tới bản thân năm xưa.
Năm ấy, đỗ Trạng nguyên ở tuổi mười sáu, tự mình nhập Nội Các.
Giang Hiểu Hàn đã nếm rõ tư vị của "sự trưởng thành", cũng chính bởi vậy, hắn mới muốn cố gắng trì hoãn quá trình này. Như năm đó Tạ Lưu Y dạy hắn võ công vậy, ấm áp mà dịu dàng giáo dục Tạ Giác.
Nhưng hiển nhiên là không được.
Người thiếu niên vẫn còn tính trẻ con, vẫn chưa nhận biết trời cao biển rộng. Người ngoài khuyên can không nổi, phải tự mình đâm đầu vào tường Nam, để cho vỡ đầu chảy máu, rồi mới biết thế nào là đau.
Tạ Giác vẫn tỏ vẻ không phục, Giang Hiểu Hàn lấy từ ngực áo ra hai phong thư.
___ Là thư nhà của Tạ Dao.
Hắn nhẹ vuốt hai lá thư rồi đưa cho Tạ Giác.
Tạ Giác khó hiểu nhìn hắn: "Đây là cái gì?"
Giang Hiểu Hàn vẫn chưa trả lời, hắn vỗ vỗ vai Tạ Giác: "Nếu ngươi có điều muốn làm vì Tạ gia, ta sẽ không ngăn ngươi. Suy cho cùng, cuộc đời của ngươi, vẫn là do tự ngươi quyết định."
Nói rồi, hắn đứng dậy, muốn đi ra ngoài. Tới cửa, chợt bồi thêm một câu.
"Dù thế nào, ta cũng sẽ giúp toàn lực. Nhưng Tạ Giác à, sau này lớn rồi, có gặp phải điều gì, cũng không thể hối hận nữa."
Tạ Giác ngẩn ra.
Cậu ta siết chặt hai phong thư, chợt có linh cảm chẳng lành. Tựa như thứ này nặng nghìn cân, một khi mở ra, cậu ta sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu.
"Này___" Tạ Giác có chút bối rối, gọi Giang Hiểu Hàn: "Đây là gì?"
Giang Hiểu Hàn không quay đầu lại: "Đây là sự thực mà ngươi muốn biết."
Nói rồi, hắn đẩy cửa bước ra. Chưa đi được vài bước, hắn đã nghe thấy tiếng gào tê tâm liệt phía từ phía bên kia cửa phòng.
Giang Hiểu Hàn dừng bước chân.
Hai binh sĩ trông cửa sợ hết hồn, hai mặt nhìn nhau một lát, do dự không biết có nên đẩy cửa nhìn hay không.
"Đừng mở cửa." Giang Hiểu Hàn nói: "Để hắn một mình."
Tạ Giác sẽ mở lá thư đó, Giang Hiểu Hàn không hề bất ngờ. Hắn nhìn Tạ Giác, lại như nhìn thấy quỹ tích nhân sinh của chính mình trước đây. Những người như bọn họ, kỳ thực ngay từ khắc sinh ra đã bước vào triều đình. Vô luận thế nào, đến cuối cùng cũng sẽ phải bước tới con đường này.
Không thể tránh khỏi.
Ít ra thì Nhan Thanh có thể tránh xa dòng chảy ngầm này, Giang Hiểu Hàn nghĩ.
Nãy giờ hắn luôn cố để cho mình bận rộn, bây giờ rảnh rỗi, cảm xúc từ đáy lòng như sống lại, một lần nữa quấn quanh tim hắn.
Bất an lẫn với hối hận và oán khí, tâm tình tiêu cực không thể khống chế, bành chướng trong nháy mắt. Cảm giác xót xa khiến tim hắn như bị ngâm trong rượu cay, chỉ cần hơi động đã vô cùng đau đớn.
Nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng.
Dù sao chăng nữa, Nhan Thanh cũng không cần phải cùng hắn thấp thỏm lo sợ, mỗi sáng mở mắt đều phải cố mà đề phòng, chỉ lo phải nhận một đao trí mạng từ sau lưng.
Như vậy rất tốt, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Nhan Thanh sẽ trở lại giang hồ, về Côn Luân cũng được, mà tiếp tục ở dân gian rèn luyện cũng tốt. Y chỉ cần luôn mãi thuần khiết ngay thẳng như thế, không cần phải bận tâm đến những chuyện khác.
Trời thu Giang Nam so với Kinh thành càng thêm lạnh lẽo, chỉ đứng ở ngoài một lúc, hàn khí đã như theo gân mặc thẩm thấu vào xương cốt, khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
Cách mười tám dặm ngoài ngoài thành, Cảnh Trạm đang ôm quần áo, núp bên đống lửa, dùng miệng nhỏ xé lương khô ăn.
Đây là bánh mua bừa trên đường, Cảnh Trạm vừa ăn vừa oán thầm, mắt mua đồ của Nhan Thanh quá chênh lệch so với Giang Hiểu Hàn. Bánh nay làm vừa khô vừng cứng, kém xa so với đồ Giang Hiểu Hàn mang về nhà trước đây.
Cậu nhóc phải dùng tầm một khắc đồng hồ mới tiếp thu được chuyện tối nay.
"Sư phụ, con cảm thấy cha nuôi không phải loại người xem mạng người như cỏ rác." Cảnh Trạm gian nan nuốt cái bánh nhạt nhẽo kia: "Hơn nữa, tối nay rõ là có người truyền lời nên sư phụ mới đến phủ nha, vì vậy chuyện hôm nay là có người cố ý xúi giục."
"Ta biết." Nhan Thanh dùng củi khô điều chỉnh đống lửa, bình tĩnh nói: "Hôm nay ta tin người truyền lời kia, rằng Giang Hiểu Hàn bận việc, cần ta đến giúp đỡ, cũng là vì hắn từng tới phủ trước kia___ con nhớ cái hôm mà con và A Lăng bắt cá chép đỏ không?"
Cảnh Trạm hơi ngẫm nghĩ, liền nhớ ra tình cảnh ngày ấy, không khỏi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hóa ra chính là người kia?"
Nhan Thanh gật đầu, lại nói: "Cho nên, hôm nay đến phủ nha, thấy Hiểu Hàn đang thẩm vấn Hạ Lưu Vân, ta liền rõ, đây là kế gây xích mích ly gián."
Cảnh Trạm càng không rõ: "Sư phụ, vậy chúng ta bây giờ ___"
"Vì sao phải dẫn con về Côn Luân, theo ý của người khác sao?" Nhan Thanh hỏi.
Cảnh Trạm trịnh trọng gật đầu.
Nói thật, tuy Cảnh Trạm là đồ đệ của Nhan Thanh, mọi chuyện đều phải lấy y làm đầu; nhưng Giang Hiểu Hàn trước giờ vẫn luôn đối xử với hai huynh muội nhóc vô cùng tốt. Cảnh Trạm thành thục hơn những đứa nhỏ cùng lứa một chút, đương nhiên biết Giang Hiểu Hàn thương Nhan Thanh thế nào. Nhan Thanh chỉ dùng vài câu để thuật lại chuyện tối nay, nhưng chỉ cần ngẫm là biết, Giang Hiểu Hàn sẽ chẳng thể cảm thấy dễ chịu.
Nếu không biết trước Giang Hiểu Hàn không phải người tàn bạo, Cảnh Trạm thế nào cũng phải dẫn A Lăng đi theo.
"Hôm nay huynh ấy đoạt đi hai trăm mạng người để lấy mạng Hạ Lưu Vân, vậy nghĩa là ông ta khiến huynh ấy cảm thấy nguy hiểm, huynh ấy không thể không làm vậy." Nhan Thanh thả củi khô trong tay, sờ lên ngọc bội bên hông theo thói quen. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, y không để lại khối ngọc bội này ở Giang phủ mà vẫn mang theo mình.
Nhan Thanh lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Dù huynh ấy chưa nói rõ, nhưng suy đi tính lại, việc này hẳn là có quan hệ với chuyện của Tạ Vĩnh Minh. Nếu thật là vậy, tính mạng của hai trăm người này có lẽ là để đổi lấy mạng của càng nhiều người hơn."
Nghe y giải thích, Cảnh Trạm càng không rõ: "Vậy vì sao sư phụ lại..."
"Nhưng hai trăm người này thực sự đáng chết sao?" Nhan Thanh hỏi: "Quả thật, dùng hai trăm người để đổi lấy han ngàn người là một vụ buôn bán có lời, nhưng nếu con là một trong hai trăm người này, con có thể nghĩ như vậy sao?"
"Chuyện này..." Cảnh Trạm nghẹn lời, không trả lời được.
Tuy cậu bé theo Nhan Thanh học, có vài chuyện có thể tự mình suy ngẫm, nhưng đối với vấn đề này, cậu bé vẫn không biết phải trả lời thế nào.
Nhan Thanh cũng không có cách nào trả lời.
"Ta biết, theo lý mà nói, huynh ấy không sai." Nhan Thanh nói: "Nhưng đó thật sự là công lý sao?"
Cảnh Trạm càng nghe càng không hiểu, không khỏi mờ mịt hỏi: "Dạ?"
"Ta hiểu chuyện huynh ấy làm, nhưng lúc này không thể gật bừa đồng tình. Quả thật, phàm là người, đều sẽ phải chết, hoặc sớm hoặc muộn, chỉ là số mệnh mà thôi." Nhan Thanh nói: "Nhưng vạn vật trên thế gian đều bình đẳng, giữa tình nghĩa và công lý, đến cùng thì nên nghiêng về bên nào hơn?"
Nhan Thanh mím môi, lại ném củi khô vào đống lửa, hỏa tinh văng tứ phía.
Cảnh Trạm còn chưa nuốt xong miếng bánh đã bị trùm một cái áo lên người, bị Nhan Thanh bế lên ngựa.
"Chờ chút, sư phụ!" Cảnh Trạm kéo áo trên đầu xuống một chút: "Thế cuối cùng chúng ta gấp gáp quay về Côn Luân như vậy để làm gì?"
Nhan Thanh kéo dây cương, ngựa sải móng chạy.
Giọng Nhan Thanh bị gió nhấn chìm, Cảnh Trạm tập trung nghe cũng không rõ.
"Để giải thích điều không rõ."