Mỗi bát đều có một thìa gỗ, Nhan Thanh tắt lửa, dặn thôn dân có thể tự mình phân chia phần như trước đây, lại thu xếp cho hai đứa bé kia ngồi trong lều rồi vội vã rời đi.
Y cũng không lo có kẻ nhân cơ hội gây sự hay lấy đồ nhiều hơn. Hiện tại thôn Lưu gia đã là một vùng biệt lập, người cả thôn đều phải ỷ lại vào đoàn người Nhan Thanh, vì vậy, cho dù trong lòng có oán hận thì cũng sẽ không gây sự.
Vì muốn cách ly tối đa bệnh nhân và thôn dân, Thần Vệ doanh đã dỡ tường ngăn giữa các viện tử, sửa lại thành một đại viện, lại dùng gỗ xây rào chắn vòng quanh.
Trong viện có chừng năm, sáu tòa nhà ngói, mười mấy gian phòng, phân chia bệnh nhân theo tình hình nhiễm bệnh của mỗi người.
Ngoài ra, trên rào chắn còn được phủ một tầng lụa trắng, toàn bộ đại viện như ở sau một màn mưa bụi. Mùi thuốc nồng nặc cùng tiếng rên rỉ vang vọng, từ xa đã nhìn thấy màu trắng phủ khắp trong ngoài viện, rất có cảm giác không may mắn.
Nhan Thanh bước chân liên tục, y vừa đẩy cửa viện đã đụng phải Giang Ảnh đang vội vã đi ra.
"Nhan công tử." Giang Ảnh ngẩn người, thấy bình sứ trong tay y mới nhận ra là y đến đây đưa đồ, hắn có chút tự trách mà nhíu mày, thấp giọng nói: "Là ta sơ sót... Đa tạ."
Nhan Thanh đưa bình thuốc cho hắn, đang muốn đi thì lại bị người gọi lại.
"Nhan tiên sinh."
Nhan Thanh dừng bước, quay đầu nhìn. Trong viện có một người phụ nữ trung niên sắc mặt tiều tụy, bà mặc áo vải đã phai màu, tay cầm chậu nước, dường như là ra ngoài múc nước thì ngẫu nhiên gặp được y.
Người phụ nữ có chút mất tự nhiên mà chà chà vạt áo, chần chờ nói: "Nếu Nhan tiên sinh có thời gian, không biết ngài có thể đến xem Bích Đào..."
Nhan Thanh chỉ có chút ấn tượng lờ mờ đối với cái tên này. Y nhớ Bích Đào là một cô nương tuổi vừa mười bảy, vốn là có đính ước với một thanh niên cùng thôn, chỉ còn chờ đến mùa thu là thành hôn. Nhưng từ khi bị bệnh, nàng bị bỏ lại một mình ở tây thôn, ngay cả người thân cũng không chịu tới liếc nàng một cái. Tính ra thì, cũng là người trẻ nhất trong số bệnh nhân ở đây.
Chẳng thể đoán được bản chất con người, dù có là huyết nhục chí thân thì cũng có tính toán vì bản thân. Là vấn đề liên quan đến tính mạng, Nhan Thanh không có lập trường khuyên nhủ người khác chăm sóc cô nương này, cũng chỉ có thể dặn người của Thần Vệ doanh để ý chăm sóc nàng hơn một chút.
Người phụ nữ thấy Nhan Thanh không đáp lời, bất an siết chặt chậu gỗ trong tay. Nhan Thanh thấy thế bèn thở dài, gật đầu nói: "Được."
Giang Ảnh đứng bên, có vẻ như muốn khuyên can nhưng vẫn nuốt lời về.
"Phiền ngươi đi phân phát thuốc trước." Nhan Thanh gật nhẹ đầu với Giang Ảnh rồi đi theo người phụ nữ vào trong viện.
Trong đại viện, ngoài trẻ con cần đi theo mẹ, phần lớn nam nữ đều tách ra ở riêng. Nhan Thanh theo người phụ nữ quẹo vào một nhà ngói ở bên trái, nhìn bà đẩy cửa, vén tấm mành dày nặng.
Người ở trong này đại thể đều là phụ nữ, Nhan Thanh không tiện đi vào, bèn đứng ngoài cửa đợi, chờ người phụ nữ đi vào trước, sắp xếp xong những đồ tư mật rồi mới dám vào cửa.
Mặc dù Bình Giang vẫn là mùa mưa, nhưng dù gì thì cũng đã vào hạ, trong nhà còn dùng mành vải che kín cửa sổ, vừa bước vào đã cảm thấy khó chịu oi bức, mùi thuốc pha lẫn với mùi vết thương thối rữa, khiến người khó có thể chịu đựng.
Gò má người phụ nữ ửng đỏ, có chút xấu hổ cúi đầu, chỉ lo thấy Nhan Thanh lộ ra biểu tình chán ghét.
Nhưng Nhan Thanh chỉ mặt không biến sắc đi qua giường chung, dọc theo lối đi chật hẹp. Người phụ nữ thấy y không lộ ý tứ ghét bỏ mới vội vã bước lên trước.
Chỗ của Bích Đào là ở góc phòng, tấm nệm đặt sát tường lạnh lẽo, trên người nàng là chăn bông dày, màu môi nàng trắng bệch, cả người mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Lúc này đang là buổi trưa, ngoài bệnh nhân bệnh thực sự nặng, phần lớn mọi người đều ra sân sau nhận cháo, thuốc, trong phòng cũng chỉ còn sót lại ba người bọn họ.
Người phụ nữ đỏ viền mắt, vội vàng tiến đến bên nệm, nhoài người nhỏ giọng gọi tên nàng: "Bích Đào..."
Gò má thiếu nữ ửng hồng, răng đánh lập cập, phát ra âm thanh rợn người. Nàng mở to đôi mắt mơ hồ mông lung, nhìn vào khoảng không hư vô, ngay cả người bên cạnh cũng không nhận ra.
Nhan Thanh nhíu chặt mày, thấp giọng nói: "Cho phép ta bắt mạch cho nàng."
Người phụ nữ nghe vậy, vội vã lau nước mắt lui lại, nhường vị trí bên nệm cho Nhan Thanh.
Nhan Thanh thấp giọng nói xin lỗi rồi xốc một góc chăn lên. Tuy y có thân phận thầy thuốc nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thất lễ, y bèn nhìn về phía khác rồi mới nắm tay đối phương nhấc khỏi chăn.
Có vật gì đó sắc bén sượt qua, Nhan Thanh bị đau, thu tay về, mới phát hiện cánh tay đã bị thứ gì đó vẽ ra một vết xước dài, máu chậm rãi thấm ra.
Người phụ nữ kinh hô một tiếng, kinh hoảng khắp nơi tìm khăn, dập đầu nói lắp: "Chuyện này... Chuyện này..."
Nhan Thanh dùng đầu ngón tay quệt vệt máu, không quá để ý, lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ, ta có thể tiếp tục xem bệnh."
Nghe vậy, người phụ nữ cũng không dám quấy rầy y nữa, bà đứng ở góc giường, cong lưng, có chút rụt rè.
Nhan Thanh hồi thần, nâng tay Bích Đào ra khỏi chăn. Lúc này y mới nhìn rõ, bên cạnh Bích Đào có một cái trâm bạc được mài đến bóng loáng.
Y không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, chỉ thấy đối phương co rúm người, tránh ánh mắt y, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhan Thanh tạm thời ép nghi hoặc xuống, chuyên tâm bắt mạch cho Bích Đào, nhưng mạch tượng lại khiến y càng thêm hoảng sợ. Đợi đến khi thu tay về, ngoài mặt đã lộ vẻ hờn giận dễ thấy.
"Nàng ta đến cùng có chịu uống thuốc hay không?" Nhan Thanh tức giận hỏi.
Tuy trước giờ Nhan Thanh đều lạnh nhạt, nhưng cho đến giờ tiến lùi có độ, đầy đủ lễ nghi, chưa khi nào thấy y nổi giận. Người phụ nữ bỗng thấy y tức giận như vậy, cả người đều bị dọa, sắc mặt tái xanh, quỳ xuống mặt đất.
Nhan Thanh đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần quỳ, nếu như bản thân không tự quý lấy mạng mình, lạy trời cũng vô dụng."
Bệnh của Bích Đào lúc này đã đến thời kỳ cuối. Nhan Thanh nhớ mang máng, lúc đầu bệnh của nàng không nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn nhẹ hơn so với những người khác. Tuy nói đến giờ Nhan Thanh vẫn chưa tìm được thuốc trị tận gốc, nhưng nếu người uống thuốc đúng hạn, chỉ qua mấy ngày, bệnh sẽ không phát triển đến mức độ này.
Ban nãy khi bắt mạch, Nhan Thanh phát hiện, bệnh của nàng thậm chí còn không được khống chế. Trong mắt Nhan Thanh, sinh mệnh chỉ có duy nhất lại quý giá, mà hiện nay, bọn họ lại không cần tự lo thuốc và lương thực. Trong tình huống không cần lo lắng mà còn như vậy, chẳng lẽ là thực sự không muốn sống?
"Ta không cứu người muốn chết." Nhan Thanh thực sự tức giận, y nói rồi, vung tay áo, muốn đi ra ngoài.
"Nhan tiên sinh!" Người phụ nữ níu lấy vạt áo y, thê thảm khẩn cầu: "Không... Không phải như thế."
Có thể thấy, bà vô cùng sợ Nhan Thanh. Không nói đến việc Nhan Thanh là dẫn binh mà tới, chỉ dựa vào cách ăn mặc cùng thanh kiếm của y, trong mắt những người dân ở đây, y thật chẳng khác nào những vị ở nơi cao cao không với tới kia.
Bà run rẩy cả người, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Không phải..."
Nhan Thanh nhìn xuống bà, khẽ nhíu mày, ngữ khí cũng không còn nghiêm khắc như vừa nãy: "Ngươi nói."
"Tiên sinh không thường ở trong viện nên có chỗ không biết..." Người phụ nữ sụt sùi khóc: "Tuổi Bích Đào còn nhỏ, người trong nhà cũng không quan tâm đến nàng, cho nên lúc đến đây thì bị bắt nạt, ngày nào cũng bị cướp cháo với thuốc. Tuổi nàng nhỏ, lại không tranh nổi người, mới ra nông nỗi này."
Nếu là cơm canh thì còn có thể lý giải, nhưng ngay cả thuốc mà cũng bị cướp, Nhan Thanh bỗng cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Thuốc được phát theo lượng, đâu cần cướp để dùng?"
Người phụ nữ nghẹn ngào, đáp: "Có lẽ bọn họ cảm thấy... Uống càng nhiều thì khỏi càng nhanh."
"Hoang đường!"
Nhưng Nhan Thanh cũng hiểu được, người phụ nữ này không nói dối. Một đường từ Côn Luân tới đây, Nhan Thanh đã chứng kiến qua không ít bản tính con người. Có vài nơi là cùng sơn ác thủy, người hiểu chuyện đều sẽ vì chút tư lợi mà làm ra những chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhan Thanh nhanh chóng nhớ lại tình huống khi tập trung người bị bệnh lúc trước, mới phát hiện chuyện này e rằng từng xảy ra không ít.
"Ta đã biết." Sắc mặt Nhan Thanh bớt giận: "Lát nữa ngươi hãy đi tìm Giang công tử, yêu cầu phần thuốc của ngày hôm nay. Chuyện này ta đã nhớ, sau chắc chắn sẽ cho các ngươi một câu trả lời."
Người phụ nữ vui mừng khôn xiết, liên tục rập đầu lạy, miệng không ngừng nói cảm ơn.
Nhan Thanh không quen đối mặt với tình huống này, khi còn ở Bình Giang phủ, mọi việc đều có Giang Hiểu Hàn giúp y cản. Lúc không có Giang Hiểu Hàn ở bên, y cũng chỉ có thể khô khan an ủi bà đôi câu.
Bên ngoài dần vang lên tiếng bước chân, Nhan Thanh không muốn tiếp tục trì hoãn, cũng chỉ có thể vội vã cáo từ, tính trở về thương lượng cùng Trang Dịch để có thể làm việc một cách thận trọng hơn.