Sắc trời âm trầm nặng nề, mây đen kéo dài ngàn dặm, nắng mai bị hơi nước che lại, khiến người hít thở không thông.
Giang Hiểu Hàn mặt trầm như nước, so với sắc trời lúc này còn khiến người sợ hãi hơn.
Ôn bà bà gặp chuyện là việc nằm ngoài dự đoán của hắn. Giang Hiểu Hàn quả thực từng muốn thu thập tin tức của Ôn Túy từ chỗ bà ấy, nhưng phần lớn những tin tức ấy đều vô thưởng vô phạt, cũng chỉ có thể chứng thực những suy đoán sẵn có của hắn.
Giang Hiểu Hàn cắn môi trong vô thức, không nghĩ ra mình đã bỏ quên điều gì. Có một điều vô cùng trọng yếu bị ẩn ngay dưới mí mắt hắn.
Vừa nghe được tin, Giang Hiểu Hàn cơ hồ là lập tức quay người chạy đi, để lại Giang Mặc hô to gọi nhỏ phía sau, chỉ chốc lát đã không còn nhìn thấy bóng hắn.
Nhan Thanh cảm thấy tình trạng của hắn tựa hồ không ổn, trấn an Giang Mặc vài câu rồi đuổi theo. Khinh công của Giang Hiểu Hàn không kém y, Nhan Thanh đuổi theo hướng đi của hắn, mãi đến tận đầu hẻm mới nhìn thấy bóng người.
Giang Hiểu Hàn đứng đó, tay cầm trường kiếm toàn thân đen tuyền. Trước mặt hắn lúc này là vài binh sĩnh mặc áo vải đang quỳ gối, nam nhân cầm đầu đang nói cùng hắn gì đó.
Nhan Thanh im lặng bước qua, nam nhân nghe thấy tiếng bước chân của y, bỗng ngừng nói.
"Nói tiếp." Giang Hiểu Hàn ra lệnh, "Không cần phòng y."
Nhan Thanh nhìn ra hắn đang cố đè nén lửa giận dưới sự lạnh lùng, sấm sét ẩn giấu trong mây đen, lại giống như chỉ trong chớp mắt, sẽ nổi trận lôi đình.
"Đại nhân, trước giờ cấm đi lại ban đêm, chúng ta đã xem qua. Mấy ngày nay, chuyện làm ăn không quá tốt, Ôn bà bà đều nghỉ ngơi từ sớm." Nam nhân cúi đầu, lộ vẻ ảo não: "Hơn nữa, người của Ôn Túy thỉnh thoảng cũng đến đây, chúng ta không tiện theo dõi quá sít sao, chỉ một ngày đến đôi lần, kiểm tra xem liệu có điều dị thường hay không."
"Cho nên, người là bị giết vào khoảng thời gian cấm đi lại ban đêm?" Giang Hiểu Hàn nhìn chuôi kiếm trong tay: "Lúc phát hiện, có người nào bên ngoài không?"
"Thưa, không có." Nam nhân vội đáp: "Ngay sau khi phát hiện, chúng ta lập tức niêm phong cửa, cử người đi tìm đại nhân. Đại nhân không có trong phủ, chúng ta không dám chuyên quyền."
Giang Hiểu Hàn mím môi, không tiếp tục hỏi nữa. Hắn tránh khỏi nam nhân, chạy vào ngõ hẻm.
Trời còn chưa sáng, người của Thần Vệ doanh thân thủ nhẹ nhàng, cũng không kinh động người ngoài. Cửa nhà Ôn bà bà bị đóng lại, câu đối phai màu trông vẫn như mấy ngày trước, đinh trên cửa vẫn lỏng lẻo, lại giống như lão nhân đã gần đất xa trời.
Giang Hiểu Hàn đứng trước cửa, mùi máu tanh truyền ra ngoài qua khe cửa, quấn lấy người hắn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, rút kiếm chém đứt xích cửa, đẩy mở cửa gỗ.
Mùi máu tanh nồng nhấn chìm hắn trong nháy mắt, màu máu đỏ chói lòa nhức mắt. Ôn bà bà nằm tại bậc thang đối diện cửa lớn, cổ họng bà bị cắt, vết máu chậm rãi nhỏ xuống chân, dọc theo bậc thang, cơ hồ nhuộm đỏ nửa khoảng sân nhỏ.
Ôn bà bà trợn trừng mắt nhìn về phía cửa, lộ rõ vẻ bất ngờ khó tin.
Con ngươi của Giang Hiểu Hàn bỗng co rụt lại, bên tai chợt nổi tiếng gió gầm, dường như trong nháy mắt này, từ một tiểu viện bình thường nơi Giang Nam, hắn trở lại mùa thu sáu năm trước, tại một ngọn núi cách Kinh thành tám mươi dặm.
Thảo Đường tự đèn nhang nghi ngút, hắn phong trần mệt mỏi chạy tới, khoác bóng đêm mà leo lên núi, lại chỉ kịp thấy một biển lửa ngập khói.
Cả người hắn dính bụi đất, trên tay là vết trầy da vì leo núi cả đêm. Đến lúc hắn như nứt cả tim gan mà nhảy vào biển lửa, những gì còn lại cho hắn chỉ là vú em cả người trong vũng máu.
Bà vẫn duy trì tư thế bò ra ngoài cửa, một thân quần áo ướt sũng máu. Khi nhìn thấy hắn, bà vẫn chưa tắt thở, nước mắt vô lực lăn khỏi mi, chỉ nhẹ giọng nói với hắn: "Thiếu gia, cậu đến chậm rồi."
Ngọn lửa ác độc liếm lên gỗ, trong không khí nồng nặc mùi dầu hỏa. Giang Hiểu Hàn ôm siết lấy vú em, cách đó không xa, xà nhà sụp xuống, vang lên tiếng đổ gẫy ghê người.
Mãi về sau, Giang Hiểu Hàn mới hay, trên cái xà nhà bị sụp ấy từng treo mẹ của hắn.
Lửa lớn khiến nửa vùng trời rực sáng như ban ngày, từ nơi xa, chính điện Thảo Đường tự truyền đến tiếng chuông du dương, như muốn gõ vào đầu hắn.
Đầu Giang Hiểu Hàn đau như búa bổ, thân mình không khỏi loạng choạng.
Nhan Thanh vừa định tiến lên đỡ, chính hắn đã đứng vững lại.
Tiếng sét vang lên, mưa lớn đổ ào ào.
Giang Hiểu Hàn lấy lại bình tĩnh, bước về trước mấy bước, cúi người kiểm tra thi thể của Ôn bà bà. Cổ họng Ôn bà bà bị rạch, lật ra ngoài, vô cùng kinh khủng. Nhưng cũng rất lưu loát, một đao mất mạng. Giang Hiểu Hàn nhận ra vết đao này, hắn nâng tay đặt lên lồng ngực. Vết thương trên ngực đã gần như khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn nhớ tới trường đao sắc bén khi ấy chém ra được vết thương gọn gàng đến chừng nào.
Là người của Ôn Túy.
Hắn trầm mặc đứng dậy, mới vừa lui về sau một bước, chân đã dẫm lên một vật cứng. Giang Hiểu Hàn cúi người, nhặt đồ vật đã bị màu nhuộm đẫm lên, đó là một con thỏ gỗ đã khắc được một nửa.
Đây là do Ôn bà bà tự mình làm, đường khắc không đều, chỉ qua loa làm ra hình dáng, tựa hồ là khắc được một nửa thì rơi khỏi rổ. Mắt Ôn bà bà không được tốt, cho nên cũng không phát hiện.
Mảnh gỗ ngâm máu, Giang Hiểu Hàn dùng tay xoa lên, vết máu kia có bùn đất lẫn vào, nhìn mà đau lòng.
Ánh mắt Giang Hiểu Hàn buồn bã, hắn lẳng lặng thu con thỏ gỗ vào tay áo.
"Lúc trước ta đã nghĩ lầm rồi." Giang Hiểu Hàn nói, đưa lưng về phía Nhan Thanh, tựa hồ đang cố điều chỉnh lại thái độ, âm điệu trầm ổn mà nặng nề: "Ta vẫn cho là, Ôn bà bà bị đuổi ra khỏi Ôn phủ vì bà ấy biết điều gì đó."
"Thực chất không phải." Giang Hiểu Hàn xoay người, gằn từng chữ một: "Ôn Túy giấu thứ gì đó ở chỗ Ôn bà bà."
Mưa to khiến áo ngoài của hắn ướt sũng, tóc mai ướt nhẹp dính bên má, bộ dáng chật vật. Nhưng Nhan Thanh không nhúc nhích, hắn cũng không động.
Nhan Thanh là người thông minh, cơ hồ là trong nháy mắt đã hiểu ý của hắn: "Ý ngươi là, thứ Lạc Tùy Phong trộm được là từ chỗ Ôn bà bà?"
"Từ sau khi bị tập kích, ta luôn tự hỏi, vì sao Ôn Túy lại chắc chắn đồ vật nằm trong tay ta như vậy." Giang Hiểu Hàn nói: "Rõ là ta chỉ đi qua Ôn phủ một chuyến, nếu thật sự hoài nghi, cũng nên thăm dò trước, chứ không phải lập tức tấn công, dễ dàng để lộ ra nhược điểm."
"Mặc dù Ôn Túy là một kẻ ngu ngốc, nhưng không đến nỗi vụng về như thế."
"Nhưng nếu như ngay từ đầu, đồ vật đã được giấu ở chỗ Ôn bà bà." Nhan Thanh tiếp lời: "Sau đó lại bị mất ngay sau khi ngươi rời đi, cho nên ông ta cho người tới tìm ngươi cũng là điều hợp lý."
"Hai năm trước, Ôn Túy đuổi một nhà Ôn bà bà ra khỏi Ôn phủ. Sau đó có lẽ Phùng Lỗi phát hiện ra điều gì đó, cũng có thể là không, nhưng vì nhiều lần tìm đến cửa nên khiến Ôn Túy nổi lòng nghi ngờ, từ đó nảy ra sát tâm." Giang Hiểu Hàn nói: "Ban đầu ta cho rằng Ôn Túy là vì không buông bỏ được tình nghĩa nhiều năm, vì vậy mới cho người ở bên Ôn bà bà. Nhưng hiện nay xem ra, đám người kia không chỉ là muốn giúp đỡ..."
"Mà còn muốn giám thị bà ấy." Nhan Thanh nói.
Giang Hiểu Hàn mím môi, không nói gì nữa.
Nhan Thanh nhìn quanh viện, thấy Ôn bà bà nằm ở bậc thang, y nhíu mày, nhấc chân bước vào trong phòng.
Giang Hiểu Hàn không ngăn cản y. Một lát sau, Nhan Thanh cầm một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi phòng, vuốt mắt Ôn bà bà, sau đó trải quần áo ra, trùm lên người đối phương.
Làm xong những điều này, y mới nửa quỳ, nắm lấy tay Ôn bà bà, nhắm mắt, niệm một đoạn Vãng sinh chú.
Giang Hiểu Hàn đứng cách đó hai bước nhìn y. Nhan Thanh lặng yên nửa quỳ ở đó, tóc dài tản xuống vai, y mang đến cảm giác dịu dàng bình yên. Trong mắt là vẻ thương hại của người thoát khỏi thế tục, tựa như thần linh ẩn thế, chỉ có ở nơi vô cùng cực khổ mới có cơ hội nhìn thấy chút phong thái tiên nhân.
Hồ như y xưa nay đều quang minh, sạch sẽ như vậy, chưa bao giờ bị trần thế nhuộm màu, là một con người cao đẹp.
Giang Hiểu Hàn đứng trong màn mưa, máu tươi hòa nước mưa uốn lượn chảy đến dưới chân hắn. Hắn trầm mặc chờ Nhan Thanh niệm xong đoạn Vãng sinh chú này mới xoay người bước ra ngoài.
Nhan Thanh đi theo sau hắn, tới đầu hẻm mới thấp giọng nhờ những nam nhân đang đứng đó canh giữ vào chôn cất Ôn bà bà.
"Người chết như đèn tắt." Giang Hiểu Hàn tiếp tục bước đi, giọng của hắn bình bình, không nghe ra tâm tình gì: "Người không ở, gì cũng không tồn tại."
Nhan Thanh nghe vậy, nhìn về phía hắn.
Áo ngoài của Giang Hiểu Hàn đã ướt đẫm, dính sát lên người, phác họa ra bờ vai của hắn. Hắn đi từng bước về phía trước, dường như sẽ không bao giờ chần chờ.
Giọng Giang Hiểu Hàn xuyên qua màn mưa, tựa như tiếng thở dài: "Mà những gì người còn sống có thể làm, chỉ có thể là giúp cho càng nhiều người có thể tiếp tục tồn tại."