Nguyệt Tranh đóng hộp đồ trang sức lại, cảm thấy mình hôm nay đúng là xui xẻo.
Chu công tử vốn đã chọn nàng. Vị công tử này là con của một phú thương nổi danh vùng Giang Nam, ra tay xa hoa lại rộng lượng, là một món hời, lại bị một tiểu tử không biết chui từ đâu ra quấy rối.
Năm nay nàng đã hai mươi ba tuổi, đại bài trong các đều là người mới, chuyện làm ăn của nàng đã sớm không được như trước, cấp bậc hoa bài cứ hạ lại hạ. Vọng Xuân Các lại không cho phép tự mình chuộc thân, nếu nàng không nhân lúc còn có thể mà tự tích góp chút của cải, chỉ sợ sau này sẽ sống phí một đời.
Kết quả đêm nay gì cũng không có.
Lúc này trời đã khuya, đại đa số khách đã tìm được người cùng vui, cho dù nàng có đi một chuyến nữa, sợ rằng cũng chỉ có thể tiếp được một vài vị khách nhỏ.
Nguyệt Tranh phiền muộn gõ cây trâm trong tay lên bàn, cắn môi khó chịu.
Nhưng nàng chưa kịp gỡ châm thì tiểu nha đầu hầu hạ đã đến gõ cửa, hô: "Cô nương, cô nương?"
"Chuyện gì?" Nguyệt Tranh hỏi: "Nếu là ma ma gọi thì bảo là hôm nay ta không thoải mái, đã đi nghỉ rồi."
"Không phải vậy ạ, cô nương." Tiểu nha đầu đứng ngoài cửa chậm rãi nói: "Vừa có hai vị công tử nhà giàu vô cùng tuấn tú đến đây, ra tay cũng xa hoa, bảo là muốn điểm hoa bài của cô nương."
Nguyệt Tranh khựng lại, ra vẻ không tin: "Ồ? Nếu có chuyện như vậy, hẳn phải gọi ngọc lan hoa bài đến, gọi ta làm gì."
"Cô nương có chỗ không biết." Tiểu nha đầu kia cũng không sốt ruột, từ từ khuyên nàng: "Hai vị công tử kia còn nói, muốn tìm vị cô nương từng gặp một thanh niên áo đen, ma ma hỏi một vòng trong sảnh cũng không tìm thấy, cho nên mới sai chúng ta tới hỏi các cô nương ở đây."
Nguyệt Tranh hơi suy nghĩ: "Tìm người? Không phải ma ma không muốn gặp loại chuyện phiền toái này à, sao không đuổi người đi?"
"Vị công tử kia nói, thanh niên đó vừa gặp cô nương đã thấy yêu thích, chỉ là do người trong nhà quản nghiêm nên mới không dám thân cận." Tiểu nha đầu cười cười: "Cho nên mới tới đây tìm, mong được gặp mặt cô nương."
Nguyệt Tranh đã hiểu. Tuy nói tại Vọng Xuân Các không thiếu công tử thiếu gia danh môn vọng tộc tới mua vui, nhưng có một vài thế gia muốn giữ danh tiếng, quả thực không cho phép con trai chưa cập quan đến nơi này làm loạn. Nàng mím môi, nghĩ ban nãy mình có gặp một thiếu niên trong ngõ, tuy đeo mặt nạ, nhưng từ dáng người cũng có thể nhìn ra hai chữ tuấn tú.
Nếu như được khách vừa ý chọn, đừng nói là chuyện một đêm, ngay cả khả năng được chuộc thân làm thiếp thất cũng không phải là không thể xảy ra. Nguyệt Tranh mừng thầm, vội hỏi: "Đúng là ta có thấy, là một vị công tử đeo mặt nạ bạc."
Tiểu nha đầu vui mừng đáp: "Đúng là người này, vận may của cô nương đến rồi, còn không nhanh trang điểm, thay trang phục."
Giang Hiểu Hàn cùng Nhan Thanh chờ trong phòng chừng một khắc, cửa phòng mới được gõ vang.
Tù bà kia dẫn theo sáu, bảy cô nương oanh oanh yến yến đi vào, người cuối cùng còn che một lớp hồng sa mỏng trên mặt, đó chính là Nguyệt Tranh.
Nguyệt Tranh vừa thấy Giang Hiểu Hàn cùng Nhan Thanh, mắt đã sáng ngời. Đã lâu rồi, nàng chưa từng gặp người đẹp đẽ như thế. Nàng nhìn qua nhìn lại hai người, nghĩ, nếu hôm nay có thể cùng một trong hai người này trải qua đêm xuân, vậy thì thế nào cũng không tính là thiệt thòi.
Giang Hiểu Hàn hiểu rõ những cong cong nhiễu nhiễu này, hắn cười cười, ánh mắt lướt qua vật cất bên eo Nguyệt Tranh. Hắn tùy ý phất tay để những người còn lại ra ngoài, đi tới trước Nguyệt Tranh, không nói gì, chỉ lấy ngọc lan trên vạt áo đưa tới trước mặt đối phương.
Nguyệt Tranh mừng rỡ trong lòng, e thẹn nhận đóa hoa kia, tự giác đến bên người Giang Hiểu Hàn.
"Chuyện này..." Tú bà cười: "Các cô nương ở chỗ chúng ta, trước giờ chỉ tiếp một người."
"Huynh đệ ta lần đầu đến, chỉ uống chút rượu thôi." Giang Hiểu Hàn làm như không kiên nhẫn, nói: "Nếu còn cần cái gì, sẽ sai người gọi ngươi."
Tú bà thấy thế cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể dẫn các cô nương còn lại ra ngoài rồi đóng cửa phòng.
Giang Hiểu Hàn xoay người, nâng bầu rượu trên bàn. Không biết rượu ở Vọng Xuân Các từ đâu mà tới, thế nhưng lại có chút như điềm tửu Tây vực, Giang Hiểu Hàn nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy ngọt ngấy cả họng.
Nhan Thanh im lặng ngồi bên, mắt nhìn thẳng hoa văn trên khăn trải bàn, hồ như không hề có hứng thú gì với nữ tử bên cạnh.
Nguyệt Tranh cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ, liền cười cười với Giang Hiểu Hàn có vẻ dễ nói chuyện: "Vị công tử này là tới tìm người sao?"
"Phải." Giang Hiểu Hàn nâng chén rượu: "Sao, cô nương chính là người đệ đệ ta muốn tìm?"
"Ban nãy có gặp vị công tử kia một lần." Nguyển Tranh cẩn thận nhìn sắc mặt hắn: "Cũng không nói được mấy câu."
"Ồ__" Giang Hiểu Hàn lười biếng dài giọng, "Vậy thì ta không thể đoạt người đi."
Nguyệt Tranh nghe vậy, không khỏi chán nản. Nàng chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện, không ngờ người này lại chẳng làm theo lẽ thường.
"Nếu hiện giờ trong phòng chỉ có ba người chúng ta, vậy ta liền nói thẳng." Giang Hiểu Hàn gõ gõ bàn, lạnh nhạt nói: "Ban nãy chúng ta lừa ma ma của các ngươi. Đường đệ ta khó chịu vì bị người lớn trong nhà quản quá nghiêm, cho nên trộm sổ sách trong nhà trốn đi. Vừa rồi ta nhận được tin tức, nói có người gặp được nó ở Vọng Xuân các, vì vậy ta mới tìm đến đây."
Trong mắt Giang Hiểu Hàn đã không còn ý cười lúc đầu, ánh mắt vô cùng thâm trầm. Nguyệt Tranh đặt tay lên thắt lưng theo bản năng. Nàng vốn tưởng đó là đồ của Chu công tử, bởi đối phương đi gấp, nàng mới giữ lại, chờ hắn đến lần sau, còn có thể dẫn ra sinh ý, ai ngờ lại là thứ muốn đòi mạng.
Trong lòng nàng vừa cuống vừa hối hận, lúc phản ứng lại thì mặt đã trắng bệch.
Động tác của nàng quá lớn, Nhan Thanh không nhìn cũng nhận ra.
"Ồ?" Giang Hiểu Hàn híp mắt, cười như không cười, nói: "Xem ra đồ đánh rơi đang ở chỗ cô nương?"
"Công tử nói gì vậy." Nguyệt Tranh gượng cười: "Làm gì có đồ vật nào."
"Bên eo cô nương không phải một quyển sách sao?" Giang Hiểu Hàn đưa tay về phía nàng, thản nhiên nói: "Lấy ra đây."
Nguyệt Tranh bỗng đứng lên, lùi về sau theo bản năng, nướng mắt lưng tròng, tủi thân nói: "Ta, ta không có sách vở gì cả."
Nhan Thanh nhíu mày. Y không biết cách hỏi cung, cũng không am hiểu cách đối xử với nữ nhân, chỉ có thể trầm mặc nhìn Giang Hiểu Hàn dùng mấy câu đã bức người phụ nữ kia đến ngõ cụt.
"Cô nương nghĩ cho kỹ." Giang Hiểu Hàn không có vẻ gì là thương hại đối với mỹ nhân đang đổ lệ: "Đường đệ ta họ Trang."
Nhan Thanh: "..."
Đây không phải lần đầu y thấy Giang Hiểu Hàn dùng tên của vị Trang công tử nọ để làm việc, không khỏi nổi lên chút lòng kính nể. Y nghĩ, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải gặp vị Trang tiểu công tử xui xẻo kia một lần.
Nguyệt Tranh hiển nhiên là từng nghe nói đến Trang gia, sắc mặt nàng càng thêm khó coi, đôi mắt đã rưng rưng muốn khóc, có vẻ mềm yếu đáng yêu.
Nhưng Giang Hiểu Hàn vẫn tâm vững như sắt: "Cô nương giao đồ vật ra đây, tối nay coi như là một vụ làm ăn bình thường, ngươi giao đồ, ta đưa tiền, tại hạ cũng sẽ ghi nhớ lòng tốt của cô nương. Nhưng nếu thật sự không nhớ được đồ để ở đâu, ta cũng chỉ có thể giao cô cho thúc phụ, để ông ấy chậm rãi hỏi cô."
"Đừng..." Nguyệt Tranh chỉ cảm thấy chuyện hôm nay như một hồi Hồng Môn Yến, nếu sớm biết đây là vật phỏng tay đến vậy, nàng đã không nhặt lên.
Nàng cắn môi, do dự lấy quyển sách mỏng ở bên hông ra. Nàng đã ở Vọng Xuân Các mười năm, từng gặp qua không ít quan to cùng quý nhân. Cũng hiểu rõ, đối với những quý nhân kia, người như các nàng chỉ như loại rơm rác, nào dám chống đối đối phương.
Giang Hiểu Hàn cùng Nhan Thanh bốn mắt nhìn nhau. Nhan Thanh gật đầu, Giang Hiểu Hàn đưa tay lấy quyển sách kia.
"Hôm nay cô nương chịu trượng nghĩa giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích." Giang Hiểu Hàn đạt được mục đích, cũng dịu giọng: "Chỉ là, dù sao đây cũng là việc xấu trong nhà..."
"Tiểu nữ hiểu." Nguyệt Tranh vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thuận theo: "Hôm nay tiểu nữ chỉ nhận một chuyện làm ăn, dù có ai hỏi cũng sẽ không lắm lời."
Giang Hiểu Hàn cười: "Tốt."
Hắn thu sách vào tay áo, cũng không nhìn qua, quay đầu ra hiệu với Nhan Thanh, hai người liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hai người khinh công xuất sắc, không một tiếng động nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ vài bước đã rời khỏi phạm vi của Vọng Xuân Các.
Nguyệt Tranh chờ giây lát, không thấy động tĩnh gì mới cẩn thận ngước đầu nhìn. Lúc này phát hiện không biết từ lúc nào, trong phòng chỉ có một mình nàng. Hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Ban nãy, cảm giác ngột ngạt Giang Hiểu Hàn mang tới khiến nàng hoảng sợ. Phải một lúc sau, khi nỗi sợ vơi bớt, nàng mới cố gắng đứng lên, lại phát hiện trên mặt bàn là một viên kim châu tinh xảo.