Về việc "bồi tội như thế nào", Giang Hiểu Hàn Giang đại nhân có thể viết ra hẳn một quyển tự truyện.
Không biết hắn lấy từ đâu ra một vò lê hoa bạch, trên vò rượu còn dính chút bùn đất ướt át chưa lau sạch, hương rượu trong veo tỏa trong gió, hòa làm một với hương hoa lê trong viện, khiến bầu không khí càng thêm vẻ tinh khiết thơm ngọt.
"Sao nào?" Giang Hiểu Hàn xé giấy dán trên vò, bày ra hai chén bạch ngọc: "Vò rượu ngon này liệu có đủ để A Thanh nguôi giận?"
Nhan Thanh: "..."
Giang Hiểu Hàn thay một bộ áo màu xanh nhạt, tóc dài để nửa xõa lên vai, dáng vẻ không chút phòng bị. Hắn không chút khách khí, ngồi xuống đối diện Nhan Thanh, đặt khay bánh giữa bọn họ. Những chiếc bánh trắng sữa mới làm ngọt mềm, đặt trên lá bạc hà, vẫn còn tỏa hơi nóng.
Giang Hiểu Hàn ngồi chếch ở hành lang, kiên nhẫn xếp từng loại bánh ra khay rồi rót rượu cho cả hai.
Hắn làm gì cũng đều khá chu đáo, dù là khắc những tượng gỗ nhỏ ở khu nhà cũ kĩ của Ôn bà bà, hay là bây giờ dùng khăn vải lau đũa tre, hắn đều rất chăm chú.
Gió nhẹ lướt cành lá, mưa phủ đẫm lê hoa. Nhan Thanh nhìn hắn dùng khăn vải thong thả lau sạch đũa tre, lại có ảo giác đang sống trong những ngày tháng trôi nổi nhàn rỗi, thoải mái.
Nhan Thanh hiếm có khi mà đánh giá đối phương, cũng rất ít khi quan sát hắn với một thái độ như vậy. Trên thực tế, kể từ ngày đầu tiên gặp Giang Hiểu Hàn, y đã dung túng đối phương rất nhiều. Y vẫn nghe theo Lục Phong, tùy tâm làm, đi theo loại cảm giác không biết tên kia, đặt Giang Hiểu Hàn ở một vị trí đặc biệt.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại khi y suy nghĩ.
Người trước mặt này mới hai mươi đã đăng các bái tướng, có cái danh kỳ tài cũng không quá đáng.
Thế nhưng, mặc dù không phải người trong triều, Nhan Thanh cũng hiểu, ở nơi ấy, không gì có thể vượt qua kinh nghiệm mà tuổi tác mang lại. Tài năng của Giang Hiểu Hàn không những không trợ giúp hắn, mà còn biến hắn trở thành mục tiêu chịu công kích.
___ huống chi, hiện tại nào phải thời thịnh thế giang sơn.
Y từ Côn Luân một đường đi tới Trung Nguyên, trong mắt bách tính, thiên hạ này đang thái bình, sống trong một thời hoàng kim giả tạo. Nhưng cả y và Giang Hiểu Hàn đều biết, một khi gió nổi, chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đệ tử Côn Luân không phải thời loạn lạc sẽ không lộ diện. Ngày y gặp Giang Hiểu Hàn, câu nói này càng thêm đúng sự thật.
Sóng lớn nổi, có người nước chảy bèo trôi, lại có kẻ đi ngược dòng nước. Giang Hiểu Hàn hiển nhiên là người sau, nhiều năm tại triều đình đã khiến hắn ngày càng thâm trầm, sự sát phạt quyết đoán cùng nét dịu dàng ôn hòa như hòa làm một, thật sự không nhìn rõ đâu mới là con người hắn.
Mấy ngày nay nhìn hắn làm việc, Nhan Thanh đã sớm hiểu, điều kiện tiên quyết để hắn quyết định làm gì đó là hai chữ "có lợi", lúc cần thiết, ngay cả bản thân cũng có thể trở thành một quân cờ.
Nhan Thanh không cảm thấy như vậy có gì không phải. Ở vị trí của Giang Hiểu Hàn, nếu không có chút bản lĩnh, cũng sẽ không có cơ hội kết bạn với y ngày hôm nay.
Y không phải kẻ ngu gì cũng không biết, cũng có thể nhìn ra Giang Hiểu Hàn đã cố hết mực để tín nhiệm mình.
Đối phương có giữ lại, thật không có gì đáng trách.
Giang Hiểu Hàn rót xong rượu, đưa chén cho y.
Nhan Thanh nhìn chén rượu, không đưa tay ra nhận.
Y có thể duy trì thái độ quân tử chi giao đúng mực, cho chuyện coi Giang Hiểu Hàn là người "đặc biệt" là một loại trải nghiệm, là một phần trong quá trình nhận thức muôn vẻ của thế gian. Nhưng hôm nay lại không phải như vậy. Giang Hiểu Hàn hiếm có khi mà lộ ra vẻ yếu đuối, trái tim hắn như có một khe hở. Nhan Thanh bỗng phát hiện, có lẽ vị trí của y trong lòng Giang Hiểu Hàn cao hơn tưởng tượng một chút.
Nhan Thanh không hề ghét việc này, thậm chí còn thấy có chút vui. Nhưng tiền đề là, y muốn xác định xem Giang Hiểu Hàn rốt cục là chân tâm hay giả dối.
Y có thể là quân tử chi giao với bất kỳ người nào, nhưng truyền nhân Côn Luân lại không thể tùy ý thổ lộ tâm tình cùng người khác.
Giang Hiểu Hàn thấy y không nhận cũng không giận, chỉ cười cười: "Tuy nói uống lê hoa bạch phải dùng chén phỉ thúy, nhưng hôm nay quá mức vội vàng, A Thanh có thể tạm chấp nhận không?"
Hắn nói thành khẩn, Nhan Thanh đặt Xích Tiêu kiếm sang bên, nhận lấy chén bạch ngọc tinh xảo kia.
Rượu đã được hâm qua, nhiệt độ vừa vặn. Lê hoa bạch dùng hoa lê tươi để ủ, hương hoa hòa vào rượu, làm người chưa uống đã say.
"Ngươi là người rất thú vị." Nhan Thanh rốt cục cũng mở miệng: "Không giống với những người ta từng gặp."
"Người khác không bụng dạ khó lường như ta." Giang Hiểu Hàn không cảm thấy bị mạo phạm, hắn uống một hơn cạn chén rượu mới thỏa mãn nói: "A... Rượu ngon."
Nhan Thanh nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn hắn. Giang Hiểu Hàn quả rất nhạy cảm, y chỉ có chút tâm thăm dò, đối phương đã nói ra trước.
"Lần đầu thấy ngươi, lúc đó đang ở tình huống khẩn cấp, ta quả thật chỉ muốn tìm một con đường thoát thân." Giang Hiểu Hàn nhìn về phía hoa lê trong sân: "Trước khi té xỉu, ta đã nhìn thấy ngọc bội của ngươi, khi đó đã biết ngươi có liên quan đến Côn Luân."
Nhan Thanh không tỏ rõ ý kiến, chờ hắn tiếp tục nói.
"Ngày hôm sau, đề nghị ngươi đồng hành cũng là vì có ý đó." Giang Hiểu Hàn cười: "A Thanh, ngươi cũng biết thân phận của mình có bao nhiêu tác dụng nhỉ?"
Đương nhiên biết. Nhan Thanh nghĩ. Truyền nhân Côn Luân được thế nhân đồn đại là có năng lực câu thông thiên địa, danh hiệu ấy còn có ý nghĩa hơn chính bản thân y.
"Huống hồ, ngươi tựa hồ có ấn tượng tốt với ta. Quen biết ngươi, sau này cũng không tính là thiệt thòi." Giang Hiểu Hàn nói vậy, ngữ điệu vẫn ung dung: "Như vậy, ngày sau có ra sao vẫn có thể nhờ thân phận của ngươi làm chút chuyện, đối với địa vị của ta trong triều, chỉ có lợi, không có hại."
Khi hắn nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn ra sân, như là sợ nhìn thấy sự chán ghét trong mắt đối phương, không chịu đối diện cùng Nhan Thanh.
"Ta biết." Nhan Thanh nói.
Giang Hiểu Hàn nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, hắn cúi đầu cười, không nói nữa. Hắn cùng Nhan Thanh tuy rằng chỉ mới quen biết một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn hiểu rõ y. Bằng tính cách cùng thân phận của Nhan Thanh, y không cần phải lá mặt lá trái cùng bất kỳ người nào trên đời. Hắn giữ khoảng cách với Nhan Thanh, tự có người khác móc tim móc phổi ra mà đối xử với y.
___ chỉ đáng tiếng, không xin y nhiều thêm mấy viên thuốc an thần. Giang Hiểu Hàn tiếc nuối nghĩ.
"Nhưng với tính của ngươi, đáng nhẽ không nên nói ra những câu này." Nhan Thanh không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ nhấp rượu, lãnh đạm nói: "Ngươi nên giấu tâm tư này đi, như vậy ngày sau dù có rẽ theo đường nào thì vẫn còn chỗ lui."
Giang Hiểu Hàn như không nghĩ y sẽ nói vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn, như muốn tìm ra chút dấu vết qua vẻ mặt Nhan Thanh.
"Vì sao hôm nay lại nói?" Nhan Thanh hỏi.
Nhan Thanh nói không sai, với tính tình của hắn, đáng nhẽ phải chôn sâu những câu vừa nãy vào trong lòng. Chỉ có như vậy, dù có chuyện gì xảy ra sau này, hắn vẫn có thể lợi dụng khoảng thời gian bèo nước gặp nhau này.
Đừng nói Nhan Thanh, ngay cả Giang Hiểu Hàn cũng cảm thấy hôm nay hắn thực sự không giống bản thân. Tự tay chém đứt đường lui của mình đã đành, còn có khả năng tự phá một con đường khác.
___ sao lại nói ra nhỉ, Giang Hiểu Hàn cười khổ trong lòng. Bởi vì hắn có linh cảm, nếu hôm nay không nói rõ ràng, tương lai hắn sẽ phải hối hận.
"Bởi vì ta chợt phát hiện, đối với ta mà nói, bản thân ngươi tựa hồ như càng quan trọng hơn so với thân phận kia."
Đây cũng là rất thẳng thắn rồi.
Giang Hiểu Hàn biết, từ lúc này chở đi, thân phận truyền nhân Côn Luân của Nhan Thanh sẽ được xóa đi tại chỗ của hắn.
Tuy vậy, hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái. Rõ là mất đi con át chủ bài lớn nhất, nhưng hắn rốt cục cũng như tháo bỏ được gánh nặng.
Nhan Thanh từ sớm đã phát hiện, không biết có phải vì tính cách vốn đã vậy hay không, Giang Hiểu Hàn luôn rất khó để có thể "thẳng thắn". Từ trước khi tiến vào Bình Giang, dù Giang Hiểu Hàn đề nghị y đi cùng, nhưng lại vẫn dọa y một trận. Hôm nay cũng như vậy, như là chỉ cần hắn dọa sợ y, từ đây mỗi người một ngả, sẽ không cần lúng túng nữa.
Nghĩ đến đây, Nhan Thanh lại cảm thấy có chút buồn cười.
Có điều, dù là trước đây hay hôm nay, Giang Hiểu Hàn không hề khiến y phải hối hận.
Y nâng chén rượu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Hiểu Hàn, nhẹ cụng chén với hắn: "Vậy là được rồi."