Nhan Thanh ở lại trọng ngục tới nửa canh giờ mới bất đắc dĩ bị Giang Hiểu Hàn vừa lừa vừa dụ ra ngoài.
Y vừa bước ra cổng lớn Ngự Sử Đài, Giang Ảnh đã lẳng lặng đi tới bên cạnh, như thể hắn vẫn luôn đi theo y.
Nhan Thanh nhìn qua hắn, hỏi: "Ngươi không ở lại chăm sóc huynh ấy, theo ta làm gì?"
Giang Ảnh từng nhìn thấy khí thể của y, không dám tiếp tục lỗ mãng, nghiêm túc đáp: "Công tử dặn ta đưa ngài đi."
Nhan Thanh nhắm mắt cũng tưởng tượng được giọng điệu của Giang Hiểu Hàn khi đó, tóm lại thì là "Đường ở Kinh thành ngoắt ngoéo khó đi, đây là lần đầu em ấy đến đây, ngươi dẫn em ấy, đừng để chạm mặt người ngoài."
Nhan Thanh bị suy nghĩ của mình chọc cười, y mím môi, lộ ra ý cười nhạt mà không tự biết.
Ngày mùa đông ngắn hơn ngày mùa hè một chút, lúc này đã là giờ dần, bên ngoài vẫn chưa sáng, chỉ thấy một lỗ hổng nhỏ ở phía chân trời xa xa, ánh bạch quang đang cố gắng xé mở lỗ hổng kia.
Giang Ảnh do dự một chút: "Nhan công tử, ta cảm thấy ngài nên nói đến chuyện lệnh phù với công tử..."
"Ta sẽ nói với huynh ấy." Ngoài dự liệu của Giang Ảnh, Nhan Thanh thoải mái đáp: "Chỉ là cần đợi mấy ngày... Tinh thần huynh ấy không được tốt, đừng để huynh ấy mệt thêm."
Ban nãy trong trọng ngục, Nhan Thanh thử bắt mạch Giang Hiểu Hàn hết lần này đến lần khác, đều bị hắn khéo léo tránh đi. Nhan Thanh còn thầm nghĩ, chờ đêm xuống lại đến đây một chuyến.
Khi Ninh Dục còn giám quốc, mỗi mười ngày mới lên triều một lần. Nhưng bây giờ Ninh Tông Nguyên tự mình vào triều, dĩ nhiên sẽ không còn rảnh rỗi như vậy. Qua nửa canh giờ nữa, văn võ bá quan đều phải đến nội viện Hoàng thành, Nhan Thanh tạm thời không muốn để lộ thân phận của mình, không cần Giang Ảnh nhắc nhở, y đã chọn đường nhỏ mà đi.
Năng lực nhớ đường của Nhan Thanh vô cùng tốt, không nói tới việc y nhớ tới đường Giang Ảnh dẫn mình đi đêm qua, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bản đồ các tuyến đường trong đầu.
Giang Ảnh đi theo Nhan Thanh từ thành tây tới thành đông, ngớ ra là bản thân không phát huy được tác dụng.
Mắt thấy chỉ còn một khúc quanh nữa là đến Giang phủ, Giang Ảnh dừng bước, hỏi: "Không biết lát nữa ngài có tính toán gì?"
"Hồi phủ." Nhan Thanh tự nhiên nói: "Đi kiểm tra xem Giang đại nhân chép ba mươi lần Đạo đức kinh thế nào."
Giang Ảnh: "..."
Nói thì nói vậy, nhưng Nhan Thanh có tính toán riêng của mình. Khi y trở lại Giang phủ, Giang Mặc đang đứng bên cửa chờ. Vành mắt đối phương đen thui, ngồi dựa ở cửa phòng gác, ngáp một cái, gật gà gật gù, rõ là một đêm không ngủ.
Tiếng vang khi vào cửa của Nhan Thanh đánh thức Giang Mặc, cậu ta luống cuống đứng lên, vuốt mặt mạnh một cái, cố nở một nụ cười gượng ép.
Nụ cười kia nhe răng trợn mắt, nom đến là dữ tợn. Nhan Thanh đứng bên nhìn, chỉ cảm thấy như lát nữa sẽ có cả đống băng tuyết rụng xuống khỏi mặt đối phương.
Nhan Thanh không đành lòng, tốt bụng dừng bước, mở miệng cho cậu ta một bậc thang: "... Chờ ta à?"
"Vâng..." Giang Mặc xoa xoa mặt thật mạnh mới miễn cưỡng khiến vẻ mặt bình thường lại một chút: "Công tử thế nào rồi ạ?"
Không ngờ đến Giang Mặc cũng không biết ___ mà cũng phải, nếu cậu ta biết rõ hiện trạng của Giang Hiểu Hàn, e là cũng không dám dứt khoát khai ra Giang Ảnh như vậy.
"Vẫn ổn." Nhan Thanh thuận miệng hỏi: "Giang Lăng ở tại phủ của Ninh Hoài Cẩn sao?"
"A... dạ vâng." Giang Mặc sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại: "Nhị tiểu thư ở nơi đó."
"Hiểu Hàn nói, nếu ta muốn gặp Ninh Hoài Cẩn, cứ bảo ngươi đi chuẩn bị là được." Nhan Thanh nói: "Vậy phiền ngươi giúp ta truyền tin cho vị Vương gia kia, nói lát nữa ta muốn gặp hắn một lần... Nhớ gọi A Trạm đi cùng ta."
___
Ninh Hoài Cẩn tạm thời được coi như một vị Vương gia nhàn tản, bình thường không cần vào triều, ở nhà ngắm hoa mai, thưởng chút trà, tiện tay nuôi trẻ con. Ngày thường chẳng có mấy ai tới Vương phủ, ngoài Giang Hiểu Hàn thường tới mấy lần vào ban đêm cũng không có ai khác. Hôm nay không biết có phải mặt trời mọc ở đằng tây hay không, giữa ban ngày lại có bái thiếp được gửi tới.
Ninh Hoài Cẩn rất ấm ức, mặt mày cậu ta hiền lạnh lắm hay sao, mà ai cũng nhờ cậu ta nuôi con hộ.
Cậu ta nhìn về phía thanh niên thanh tú ngồi đối diện theo bản năng. Đối vương thẳng vai lưng, tay nâng chén trà vững vàng, nhìn thế nào cũng là vẻ được giáo dưỡng tốt.
Tuổi Ninh Hoài Cẩn không lớn, đã xem như là người tài ba trong hoàng thất, mà ngồi cùng một nơi với Nhan Thanh, khí chất của đối phương lại không hề rơi xuống thế hạ phong.
Điều này thực kỳ lạ. Khí chất và giáo dưỡng của một người là do tính cách, hoàn cảnh và tầm mắt quyết định. Người ngoài dù có quyền có thế đến mức nào cũng sẽ không thể hơn được những rồng phượng trong loài người mà hoàng gia dạy dỗ ra.
Nghe nói đây là người yêu bí mật của Giang Hiểu Hàn, Ninh Hoài Cẩn nghĩ. Chẳng trách lại khác biệt như vậy.
Cậu ta bỗng nhiên hứng thú: "Tiên sinh đến tìm bản vương, không biết là có chuyện gì?"
Nhan Thanh đặt chén trà xuống, đúng mực nói: "Tại hạ đến đây là muốn mời Vương gia hỗ trợ, giúp ta gặp Bệ hạ."
Đối với Nhan Thanh, thân phận Cung thân vương của Ninh Hoài Cẩn tựa hồ cũng chỉ là một hàm cấp, tương tự như Tả tướng, Tướng quân vậy, nhưng thân phận của cậu ta có lệ thuộc thân thích. Y không quá nhạy cảm với chuyện thân phận giai cấp, khi nói chuyện cũng có vẻ thẳng thắn.
Cũng may, Ninh Hoài Cẩn không phải loại người tính toán hơn thua. Không biết đã bao nhiêu năm cậu ta không nghe thấy có người dùng ngữ khí này nói chuyện với mình, không khỏi ngẩn người một chút rồi mới cười: "Tiên sinh, không phải ai cũng có thể gặp Hoàng huynh ta."
"Vương gia chỉ cần nói với Bệ hạ, tại hạ là người Côn Luân." Nhan Thanh nhìn Ninh Hoài Cẩn, giọng đều đều: "Bệ hạ tất sẽ gặp ta."
Nhan Thanh quả thực có thể cầm ngọc bài ảnh vệ để tiến cung, nhưng nếu làm vậy, y sẽ rơi xuống thế hạ phong ngay từ lúc đầu. Ngày sau muốn thương lượng gì cũng rơi vào thế yếu, chỉ có thể mặc cho Ninh Tông Nguyên nắm mũi dẫn đi.
Lục Phong cho y một quân bài lớn như vậy, y phải nghĩ biện pháp để giành được càng nhiều hơn.
Ánh mắt của Ninh Hoài Cẩn nhìn Nhan Thanh mang theo chút tìm tòi nghiên cứu: "... Tiên sinh nói Côn Luân sao?"
"Phải." Nhan Thanh đáp: "Vương gia không tin?"
"Sao có thể." Ninh Hoài Cẩn cười cười: "Chỉ là, gặp vua là đại sự, bản vương không thể không hỏi nhiều thêm vài câu... Tiên sinh là người xuất thế, cớ sao lại đến Kinh thành, dính líu đến những tục sự này?"
Nhan Thanh không thích những câu hỏi xã giao vô dụng này, y nhíu mày theo bản năng, nhưng chỉ trong nháy mắt, biểu tình không vui này đã tan theo mây khói.
Lục Phong từng nói, phải tại vị mà suy tính, y đã muốn nhúng tay vào những tục sự này thì phải làm theo quy củ của tục nhân.
"Vì Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh nói: "Ta tới vì huynh ấy."
Đáp án này ngoài dự đoán của Ninh Hoài Cẩn, cậu ta vốn tưởng đối phương sẽ nói vì thiên hạ quốc gia gì gì đó, không ngờ y lại thẳng thắn quá đà như vậy, khiến cậu ta không biết nói gì tiếp.
"Cả thiên hạ hay triều đại này, nào thể thực sự tồn tại vạn năm. Đối với bách tính mà nói, bọn họ thà bận tâm xem hoa màu trong ruộng trồng thế nào còn hơn là xem xem người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế là ai. Chỉ cần người ngồi đó có thể cho bọn họ ăn no mặc ấm là đủ." Nhan Thanh nói: "Nhưng Hiểu Hàn không nghĩ vậy, huynh ấy nghĩ tới triều đình, nghĩ tới một thiên hạ sông dài biển rộng bình yên. Huynh ấy muốn tìm cho thiên hạ một minh quân, cho nên đương nhiên phải mệt hơn so với người ngoài một chút. Ta không muốn nhìn huynh ấy vất vả, vì vậy tới giúp một chút."
Y nói tới qua loa, Ninh Hoài Cẩn không thể hỏi tiếp, cũng chỉ có thể lễ phép đáp lời: "Tiên sinh thẳng thắn."
"Chỉ là, nghe nói Côn Luân biết thien mệnh, có khả năng câu thông âm dương." Ánh mắt Ninh Hoài Cẩn khẽ lay động, chậm rãi hỏi: "Không biết tiên sinh có từng tính toán qua, quân chủ tương lai của thiên hạ sẽ là người nào?"
Nhan Thanh khác với Giang Hiểu Hàn. Ninh Hoài Cẩn có thể tin Giang Hiểu hàn, lại không thể yên tâm với vị truyền nhân Côn Luân cậu ta không đoán được tính nết này.
"Vương gia không cần thăm dò ta. Ta chưa từng gặp qua người hoàng gia, không cách nào chắc chắn." Nhan Thanh đã dùng hết kiên nhẫn, y đứng dậy, bình tĩnh nói: "Hiểu Hàn chọn Lục điện hạ, ta tất nhiên sẽ tin tưởng ánh mắt của huynh ấy... Thứ cho ta nói thẳng, để ngài nuôi dưỡng Lục điện hạ bên người, ấy là quyết định chính xác nhất cả đời này của Bệ hạ."
Ninh Hoài Cẩn nhất thời đoán không được Nhan Thanh là đang khen cậu ta hay đang mỉa mai Ninh Tông Nguyên. Trong lúc suy nghĩ phải ứng đối thế nào, đối phương đã mở miệng cáo từ trước.
"Phiền phức Vương gia lần này." Nhan Thanh nói: "Truyền lời cho Bệ hạ, ta sẽ ở Giang phủ chờ tin tức."
Nói xong, Nhan Thanh quay lưng bước đi, vừa ra khỏi cửa liền gặp Cảnh Trạm. Ban nãy, vì tránh hiềm nghi nên cậu bé vẫn chờ ở cửa, đến giờ mới có cơ hội nói chuyện với Nhan Thanh.
"Sư phụ." Cảnh Trạm hỏi: "Ngài định đi đâu ạ?"
"Tiến cung gặp vua." Nhan Thanh xoa xoa mặt cậu bé: "Con tạm ở lại Vương phủ đợi mấy ngày, chờ ta cùng phụ thân con về, sẽ tới đón con và A Lăng."
Cảnh Trạm không như A Lăng, phải lừa phải dỗ mới nghe lời; cậu bé hiểu rõ, Nhan Thanh đến Kinh thành chuyến này vì có chuyện quan trọng muốn làm. Cho nên, cậu bé ngoan ngoãn, không gây phiền phức thêm cho y, thấy y nói vậy thì nghe lời.
Cũng may, Ninh Hoài Cẩn nuôi trẻ con đã lành nghề, sân sau có hai đứa nhỏ, giờ thêm một Cảnh Trạm cũng không là gì, bèn để tôi tớ dẫn cậu bé ra hậu viện.
Dường như Ninh Hoài Cẩn rất thích hoa mai, đoạn đường này có cả hồng mai và bạch mai, hoa viên ở hậu viện còn có một rừng mai nhỏ.
Cảnh Trạm không như Nhan Thanh, cậu bé lớn lên trong thôn từ nhỏ, vẫn bị ấn tượng với cảnh người làm quan quát tới quát lui bách tính. Lúc này tuy không đến nỗi rụt rè nhưng không khỏi có chút hồi hộp. Cậu bé hơi cúi đầu, theo tôi tớ bước đi.
"Ồ, mỹ nhân nhà ai đây?"
Giọng nói có chút non nớt, Cảnh Trạm nghe tiếng ngẩng đầu, phát hiện có một nắm gạo nếp nhỏ nhảy xuống từ cây mai cách đó không sai.
Tôi tớ đi trước Cảnh Trạm vội tới hành lễ: "Lục điện hạ."
Ánh mắt nắm gạo nếp có vẻ không được tốt lắm, nói khoác không biết ngượng mồm: "Mỹ nhân đẹp quá, để ta cưới ngươi nhé?"
Cảnh Trạm: "..."
Chưa gì đã gặp phải một tên đăng đồ lãng tử.
Hôm nay, Cảnh Trạm mặc bạch y có hoa văn màu tối, tóc hơi dài che hơn nửa gò má, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt khó tránh khỏi mang theo mấy phần tức giận: "Mời Điện hạ nhìn rõ, ta là nam."
Ninh Diễn sợ hết hồn, có chút ngượng ngùng, gãi gãi mặt: "... Ta nhìn lộn."
Cảnh Trạm không muốn để ý đến cậu bé, quay đầu bước đi. Ninh Diễn tự biết đuối lý, le lưỡi một cái, không nói gì nữa.
Giang Lăng đang ngồi cạnh ao nước ném đá. Mấy hôm nay, cô bé rầu rĩ không vui, tối trằn trọc không ngủ được, không đòi cha thì là đòi phụ thân. Tạ Giác không biết dỗ trẻ con, chỉ có thể rơi vào cảnh một lớn một nhỏ ngồi nhìn nhau.
Vào lần thứ ba dọa sợ cá chép hoa, Cảnh Trạm rốt cục tìm thấy Giang Lăng.
Cô bé ngồi cách bờ nước quá gần, ven ao là đá vụn lởm chởm, không cẩn thận sẽ ngã xuống. Cảnh Trạm lo lắng, vội vàng vước tới, kéo cô bé về sau.
Cậu bé có tập võ, khinh công bộ pháp đã đâu vào đấy, Giang Lăng tự nhiên bị kéo ra sau, còn chưa kịp nhìn rõ người kéo mình là ai, đã nghe thấy một tiếng quát mắng truyền tới từ phía sau.
"Ngươi buông em ấy ra."
Ninh Diễn đi đến, không nói không rằng, đoạt lại Giang Lăng từ tay Cảnh Trạm, như che chở cho con mà để cô bé đứng sau mình: "Ngươi ___ ta trêu ngươi, nhưng ngươi không được bắt nạt muội muội."
Lúc này Cảnh Trạm mới nhìn kỹ nắm gạo nếp này. Mắt gạo nếp không tốt, nhưng được cái đối xử với em gái cậu bé không tệ.
Khuôn mặt Giang Lăng tròn tròn, y phục sạch sẽ, hai cục gạo đứng cạnh nhau, trông rất giống hai miếng bánh trôi.
Gạo nếp tựa hồ đã nhận định cậu bé là tên bắt nạt xấu xa, mất đi chột dạ ban nãy, lẽ thẳng khí hùng mà lườm cậu bé.
Giang Lăng đứng vững sau lưng Ninh Diễn, ló đầu nhỏ ra, vừa thấy Cảnh Trạm đã mừng đến khua tay múa chân: "Ca ca!"
Ninh Diễn từ trợn mắt chuyển thành há hốc mồm.
Tâm tình Cảnh Trạm rất tốt, phủi phủi vạt áo: "Tại hạ Cảnh Trạm, con nuôi của Giang đại nhân, thân ca của A Lăng."
Ninh Diễn: "..."
___
Hal: =))))) "Minh quân" của Giang đại nhân, của Nhan đạo trưởng, của Ninh Tông Nguyên và Ninh Hoài Cẩn, trong một ngày đã mất mặt trước Cảnh Trạm hai lần =)))) Ôi gạo nếp Ninh Tiểu Diễn, sao em hài hước thế =))))
Khổ thân thằng bé, hồi nhỏ dễ thương thế này, lại bị ông cha quý hóa ném vào cái vòng kia. Không biết sau này nó hành thằng bé ra thế nào nữa ;((((((