Sáng hôm sau.
Trên giường lúc này là khung cảnh Hoắc Trương ôm lấy Uyển Chi, cô hoàn toàn nằm trong lòng của anh, cả hai không mảnh vải che thân, tư thế cũng vô cùng mập mờ.
Uyển Chi là người tỉnh dậy trước, đập vào mắt cô chính là khuôn ngực rắn rỏi cùng với cơ bụng sáu múi của người đàn ông nào đó.
Ký ước nồng nhiệt của đêm qua dần dần hiện lên trong ký ức của cô, cái tên này đêm qua cứ bám lấy cô không buông, hết lần này đến lần khác mặc cô van xin.
Nghĩ đến đây bản thân cô có chút rùng mình, xem ra cô phải tranh thủ lúc hắn ta còn ngủ, chuồng đi mới được, nếu không chỉ sợ….
Chưa kịp ngồi dậy, cả người Uyển Chi được người đàn ông nào đó ôm chặt:
“ Ngoan ngủ tiếp đi.”
Hoắc Trương xoa xoa tấm lưng trần của Uyển Chi, trông không khác gì đàn vỗ về một đứa bé.
“ Buông em ra, chúng ta còn phải đưa Tiểu Đồng đi học nữa.”
Nhìn đồng hồ cũng đã rất trễ rồi, bình thường rất hiếm khi nào cô dậy trễ thế này, đã vậy hôm nay còn phải đưa Tiểu Đồng đi học, cái tên này cũng thật đáng ghét quá đi.
“ Anh đã nhờ Vĩ Nhiên đưa con bé đến trường rồi.”
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, Hoắc Trương trả lời lại Uyển Chi, xem ra anh đã dậy từ sớm, chỉ là cố tình giả vờ ngủ mà thôi.
Uyển Chi cũng phải chịu trước người đàn ông này, nói về độ tâm cơ anh đây có thừa.
Nằm thêm một lúc thì cả hai cũng tỉnh hẳn, Uyển Chi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đột nhiên cô nhớ ra bản thân không có quần áo để thay, gương mặt đỏ bừng, mở cánh cửa vừa đủ, Uyển Chi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường:
“ Anh sang phòng Vĩ Nhiên lấy giúp em bộ quần áo.”
“ Trong tủ đồ có một bộ váy, em không thấy sao? Hay để anh vào lấy hộ em.”
Nghe đến đây Uyển Chi vội vàng đóng cửa lại, cái tên háo sắc này, nếu cô chậm một bước, chỉ sợ tên nào đấy sẽ ăn sạch cô, đến xương cũng không còn.
Hoắc Trương phì cười trước hành động của cô, đúng là cô gái đáng yêu!
Đúng như anh nói, trong tủ quần áo có một bộ váy, thiết kế vô cùng trang nhã, lại rất vừa vặn với cô.
Đột nhiên có một suy nghĩ lướt qua, không biết bộ quần áo này của ai?
Rõ ràng đây đâu phải phòng của Vĩ Nhiên? Chẳng lẽ ngày trước anh từng mang phụ nữ về đây sao?
Nghĩ đến đây tâm trạng của cô có chút khó chịu, cái tên này thì ra không sạch sẽ như cô nghĩ.
Uyển Chi đẩy cửa ra, âm thanh va chạm to đến mức thành công thu hút được sự chú ý của Hoắc Trương, anh nhìn cô, trong lòng có chút khó hiểu:
“ Em sao vậy? Em không thích nó sao?”
“ Không có gì.”
Uyển Chi sau khi chuẩn bị xong thì cũng đi thẳng một mạch xuống tầng, không thèm chờ hắn.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hoắc Trương nhìn xung quanh phòng nhưng chỉ còn một mình anh.
“ Haizz.”
Hoắc Trương chỉ vừa đi đến cầu thang đã nghe thấy giọng nói của Vĩ Nhiên, em gái cưng của anh đang nói chuyện với Uyển Chi:
“ Chị thấy cái váy ấy như thế nào, có phải rất vừa vặn không? Sáng nay em đã đi mua đấy.”
Mới sáng sớm mà ông anh cô đã không tha cho cô, hết bắt cô chở cháu gái đi học, lại bắt cô mua váy cho chị dâu, may mà cả hai đều quá dễ thương nên cô bỏ qua.
“ Cảm ơn em.”
Uyển Chi giờ mới biết bản thân đã trách lầm anh, thì ra anh không lấy váy của người phụ nữ khác cho cô mặc.
“ Em đừng làm ồn nữa, để cho Uyển Chi thoải mái ăn sáng.”
Hoắc Trương hắng giọng nhắc nhở em gái, sau đó chủ động ngồi xuống cạnh cô.
Thật ra giờ này cũng chẳng còn là buổi sáng nữa, ông bà Hoắc đã đi ra ngoài dạo chơi hâm nóng tình cảm, đồ ăn trên bàn đều là hắn dặn nhà bếp chuẩn bị cho cô.
Vĩ Nhiên cũng rất biết điều, cô không muốn làm kỳ đà cản mũi nên cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Trương đưa Uyển Chi đến công ty làm việc, sau đó bản thân cũng đi đến văn phòng tại The Night.
Chiều hôm đó, Uyển Chi có một cuộc hẹn nên không thể về cùng cha con họ, cô bắt xe đến một nhà hàng, vừa mở cửa đã thấy người bên trong ngồi chờ sẵn.
Người ấy không ai khác chính là mẹ của Thiên Vĩ, bà muốn trao đổi với cô về một vài việc của Thiên Vĩ.
Dạo gần đây anh phải cán đáng cả việc công ty và việc của Mẫn Tuệ, sức khỏe tổn hại rất nhiều.
Kể qua cho Uyển Chi về chuyện của Mẫn Tuệ, bà thở dài hy vọng cô có thể giúp bà nói chuyện với Thiên Vĩ.
Uyển Chi cũng không tin vào những gì mình nghe được, không ngờ thời gian qua Thiên Vĩ phải đối diện với nhiều chuyện như thế.
Lúc cô khó khăn anh luôn bên cạnh giúp đỡ vậy mà…