Tất cả mọi người cũng nhìn vào bọn họ, có những người đang xì xầm gì đó với nhau, cũng có những người đang thể hiện rõ sự ganh ghét.
Uyển Chi có chút căng thẳng, tuy cô không muốn nhưng cũng không có cách nào từ chối, dù sao thì đây cũng là nhà ăn chung, cô cũng không thể một mình mình độc chiếm một cái bàn được.
Uyển Chi gật đầu, Hoắc Trương ngồi đối diện cô, Uyển Chi có chút không thoải mái, ăn cũng không quá tự nhiên.
“ Cậu không thoải mái sao?”
“ Không… Không có.”
Uyển Chi vội vàng xua tay trả lời, dáng vẻ của cô rất đáng yêu, rất ngây thơ, cứ như nếu trả lời chậm sẽ làm anh tổn thương vậy, Hoắc Trương chỉ gật đầu, không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
“ Tôi là học sinh mới, nếu có gì không hiểu, mong cậu giúp đỡ.”
Hoắc Trương nghiêm túc nói, Uyển Chi cũng gật đầu cho qua, chắc đây cũng chỉ là một câu nói xã giao thông thường, nhưng cô đâu ngờ chính khoảnh khắc này giữa họ đã có một mối duyên vô cùng lớn.
Thỉnh thoảng cô sẽ lén nhìn anh, phải nói ông trời đã ban tặng cho anh một nhan sắc quá đỉnh, đến ăn cơm cũng vô cùng sang trọng.
Uyển Chi rất nhanh đã xử lí xong bữa trưa của mình, nói thật cô căn bản là cố gắng nuốt lẹ, cô không thể chịu được cái ánh mắt của các nữ sinh đang nhìn mình, sau khi ăn xong thì cô cũng về lớp, Hoắc Trương nhìn theo cô, sau đó cũng đứng dậy bỏ đi, anh không quen ăn thức ăn ở đây nên bỏ rất nhiều đồ ăn.
Uyển Chi vừa ngồi vào chỗ thì Hạ Tịnh đi đến, cô được xem là hoa khôi của trường, gia thế không phải dạng vừa.
“ Uyển Chi ngại quá bạn có thể chép bài dùm mình được không?”
Uyển Chi ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, từ trước đến nay cô luôn âm thầm sống trong lớp, không hề gây chuyện với các bạn học, tại sao hôm nay cô gái này lại muốn kiếm chuyện với cô chứ?
Cô vốn nhút nhát nên không biết bản thân phải từ chối như thế nào. Trong lúc Uyển Chi đang khó xử, không biết nên làm gì thì Hoắc Trương từ ngoài đi vào, đến thẳng bàn của cô.
“ Thầy gọi cậu ở ngoài kìa?”
Uyển Chi đơ ra một lúc thì cũng kịp thời nắm bắt được, đứng dậy rời đi, để lại Hoắc Trương cùng đám của Hạ Tịnh ở đấy.
“ Có việc gì sao?”
Hoắc Trương nhìn Hạ Tịnh, chỉ một câu hỏi liền khiến cô ta lúng túng mà xua tay lắc đầu sau đó bỏ đi. Cô ta hôm nay là muốn cảnh cáo Uyển Chi, cứ nên âm thầm mà sống như trước giờ, đừng cố gắng chiếm spotlight vốn không thuộc về mình.
Hạ Tịnh quay về chỗ ngồi, chốc chốc lại nhìn về phía Hoắc Trương, phải nói là trên người anh toát ra loại khí chất vô cùng nổi bật và áp bức người khác.
Uyển Chi đi ra ngoài thì lại đụng trúng Thiên Vĩ, nam vương của trường, kiêm người yêu cũ của cô, đúng là tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ dừa mà.
“ Uyển Chi, chào em, lâu rồi không gặp.”
Uyển Chi nhìn anh ta, vẫn là cái thái độ đó, năm đó cô dành trọn tình yêu của mình cho anh ta, cứ nghĩ đó là một tình yêu đẹp cho đến khi cô phát hiện anh ta dùng cô để cá cược, chỉ vì một chầu ăn sáng mà anh ta đem tình yêu của cô ra làm trò cười.
Cũng vì chuyện này mà Uyển Chi bị bạn bè trêu chọc, từ đó thu mình lại với tất cả mọi người.
“.….”
Uyển Chi không trả lời, chỉ lạnh lùng mà lướt qua anh, Thiên Vĩ cũng không làm khó cô, chỉ nhìn bóng cô rời đi, anh mỉm cười.
Nếu….
Uyển Chi trở lại lớp học, đương nhiên cô không ngốc đến mức nghe lời Hoắc Trương đi tìm thầy giáo, cô biết anh nói dối trước mặt đám Hạ Tịnh để giải vây cho mình.
Tiết học hôm ấy lại bắt đầu, mọi chuyện diễn ra vô cùng bình thường, người muốn học thì học rất chăm chỉ, người không muốn thì có nhắc nhở cũng bằng không.
Chỉ có Trịnh Hào là đáng thương, cả một ngày ngồi im như pho tượng, không dám nhúc nhích vì sợ sẽ rước họa vào thân.
Chuông cuối cùng cũng reo, tất cả học sinh vui vẻ ra về, Uyển Chi đi bộ đến trước cổng trường, cô đang đợi ba của mình đến rước, công ty ba cô cũng khá gần trường, thuận tiện cho việc đưa rước nên cô cũng không muốn tự mình đi học.
Uyển Chi ngồi ở hàng ghế gần đó đợi ba, trong lúc đó còn nhìn thấy hình ảnh Thiên Vĩ đang tay trong tay với một em gái cấp dưới, trong hắn vô cùng đáng ghét, đúng là chứng nào tật nấy.
“ Cậu chưa về sao?”
Hoắc Trương không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt cô, chắn ngang tầm mắt làm cô không thấy Thiên Vĩ nữa.