Hoàng Đức Quyền nhìn thấy Đinh Phu nhân cứ như vậy mà bỏ mạng, lập tức ngẩnngười tê dại ngồi trên mặt đất, sau đó liền đau đớn tan nát cõi lòng kêu lên: “Đại tiểu thư! Đại tiểu thư!”. Nếu như không phải mấy binh sĩ cốsức đè hắn lại, chỉ sợ hắn đã bò đến bên cạnh Đinh Phu nhân gào khóc.Hắn đột nhiên ngừng khóc, quay về phía ta quyết tuyệt nói: “Ta dù cóbiến thành ác quỷ cũng không tha cho ngươi”. Mắt thấy hắn đã muốn mởmiệng cắn lưỡi tự sát. Trong lòng ta thầm kêu không tốt: “Đông Dịch,ngăn hắn lại!”, ta bật thốt lên.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Tôn Tham tướng sải bước tiến lên, giơ tay ngăn cản, nắm chặt lấy cằm hắn, cằm của hắn liền lập tức cứng đờ, giữ nguyên tư thế trông rất buồn cười. Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, tàn bạo trừngmắt nhìn ta, nếu như ánh mắt có thể giết người, ta hiện tại đã vạn tiễnxuyên tâm. “Giải hắn đi, trông giữ cẩn thận. Bổn cung muốn hắn còn sốngsót để tra khảo, thuận tiện mở mang khiến thức một chút, bộ Hình có biện pháp gì khiến người ta mở miệng”, ta giao phó, “Liêu cô cô, ngươi ghilại tất cả những gì Đinh cô nương vừa tố giác, viết xong, để Đinh cônương xác nhận lại”. Ta thầm thở phào một tiếng, xem ra cũng có không ít người nguyện chết vì Đinh Phu nhân, ta không thể không cẩn thận đềphòng. Qua thời gian nửa nén hương, Liêu cô cô đã viết xong, đưa tớitrước mặt Đinh Tử Nghi. Đinh Tử Nghi trước sau đọc qua mấy lần, giơ taynắm chặt lấy cây bút Liêu cô cô đưa tới, mực nước tụ lại trên đầu ngọnbút, đã sắp nhỏ xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn ta đứng cách đó không xa, dodự một lát, vẫn trịnh trọng viết tên mình vào.
Liêu cô cô cẩn thận từng li từng tí nhấc bản cung khai lên, nhẹ nhàng thổikhô nét mực, sau đó đưa tới trước mặt ta: “Nương nương, người xem quamột chút”. Ta khe khẽ đọc một lần, gật đầu biểu thị sự hài lòng. Sau khi cẩn thận giao bản cung khai lên cho ta, Liêu cô cô nhẹ giọng hỏi:“Nương nương, thi thể Đinh Phu nhân nên xử lí như thế nào?”. Ta liếc mắt nhìn Đinh Phu nhân nằm trên mặt đất không còn sức sống: “Liêu cô cô,trước tiên đưa thi thể Đinh Phu nhân đi, ngày khác an táng ổn thỏa. Tuyrằng tâm địa nàng ác độc, nhưng dù sao cũng từng cùng Hoàng thượng phuthê ân ái, tang sự của nàng cũng nên trang trọng một chút”. Ta khôngnhịn được nhìn nàng thêm lần nữa: “Giữa chúng ta tại sao nhất định phảiđi đến nước này mới chịu dừng tay?”, trong lòng ta âm thầm nghĩ.
Tuy rằng hiện tại ta lấy tư thế chiến thắng đứng ở nơi này, nhưng ai có thể hiểu được sự trống vắng trong lòng ta giờ khắc hiện tại. Tuy rằng ta có cả trăm nghìn lí do để giết nàng, tuy rằng ta hiểu rõ, hôm nay khôngphải ta giết nàng, tương lai chính là nàng giết ta, nhưng dù sao mộtmạng người vẫn là một mạng người, mà nàng dù sao cũng là nữ nhi củangười khác, mẫu thân của người khác, nhưng bây giờ, chỉ có thể nói là đã từng. Từ khi vào cung tới nay, mắt ta đã thấy quá nhiều máu tanh, cũngtự tay gây nên không ít cảnh tượng đổ máu. Cuộc sống như thế này cònphải tiếp diễn sao? Ta lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ, conđường đi trên ngai vị Hoàng hậu này đã không có lối về, ta cũng đã điqua bao nhiêu khổ cực rồi?
Đinh Tử Nghi vẫn bụm miệng quỳ ở một bên thương tâm khóc lóc, không biếtnàng là đang khóc là bởi oan ức vì bị tỷ tỷ vừa rồi ra sức đánh, hay làhiện tại nhìn thấy Đinh Phu nhân đột tử trước mặt mà lương tâm nhất thời bộc phát? Ta lạnh lùng nhìn nàng một chút, sau đó quay về phía Tôn Tham tướng: “Tôn Tham tướng, sai người bắt giữ Đinh cô nương lại, cẩn thậnđiều tra rõ ràng nàng có liên quan gì tới sự kiện ám sát này hay không.Tất cả những người ở điện Huỳnh Dương tạm thời áp giải về cung Cảnh Thu, điều tra rõ từng người. Nếu như xác nhận không tham dự vào vụ việc này, vậy thì thả đi”. Ta còn chưa dứt lời, Đinh Tử Nghi đã hoảng hốt bò tớibên chân ta: “Nương nương, nương nương, tại sao ta cũng phải bắt giữ?”.Trong mắt nàng ta tràn ngập sợ hãi, hai tay kéo chặt váy ta. “Không phải nói không truy cứu người không liên quan sao? Nương nương, người khôngphải nói như vậy sao?”.
“Không sai, bổn cung đúng là nói như vậy. Thế nhưng ngươi là muội muội ruộtcủa Đinh Phu nhân, sao có thể tính là người không liên quan?”. Ta hơicúi người, nhẹ nhàng dùng ngón tay đặt trên cằm của nàng, đẩy gương mặtđang cúi thấp của nàng ta lên. “Ngươi nói bổn cung nói có đúng không?”.“Nương nương, nương nương”, nàng không thể tin được nhìn ta, “Muội muộitốt, ta làm như vậy đều là vì người!”. Nước mắt của nàng che đi gươngmặt tươi cười, lệ quan lấp lóe thực sự khiến người ta thấy mà thương. Ta chậm rãi đứng lên, dùng chân đá văng tay của nàng: “Muội muội? Đinh cônương, ngươi hẳn là nhầm lẫn gì. Bổn cung chỉ có một tỷ tỷ, là Hiếu MẫnHoàng hậu đã quy tiên. Tất cả đều là vì bổn cung? Chuyện nực cười! Ngươi cảm thấy bổn cung sẽ nhận làm tỷ muội với một kẻ ngay cả tỷ muội thânsinh cũng bán đứng hay sao?”. Ta chán ghét cúi đầu nhìn nàng. Vẻ mặtnàng ta dần dần trở nên phức tạp, sau đó chuyển thành phẫn nộ không thểkìm nén: “Tư Đồ Gia, ngươi thật độc ác! Kẻ xảo trá như ngươi, sau này sẽ phải xuống địa ngục!”, nàng điên cuồng kêu lên.
“Sau này?”, ta cười to thành tiếng: “Không cần đợi đến sau này”, tiếng cườicủa ta che lấp tiếng chửi rủa cuồng loạn của nàng. Cười đến kịch liệtnhư thế, thậm chí ngay cả nước mắt cũng đã trào ra. “Người đâu, cònkhông mau áp giải nàng đi!”. Tôn Tham tướng cho mấy thủ hạ tiến lên kéoĐinh Tử Nghi vẫn đang vừa khóc vừa gào xuống, nàng điên cuồng giãy giụa, tiếng chửi rủa không dứt bên tai. “Liêu cô cô, nếu như Đinh cô nươngtiếp tục ở đây chửi rủa, ngươi liền cắt lưỡi của nàng!”. Ta lạnh lùngphần phó, tiếng kêu của nàng khiến cho đầu lưỡi của ta đột nhiên đau tới muốn nứt ra. Đinh Tử Nghi nghe thấy lời ấy, nhất thời yên tĩnh lại.Nàng chỉ dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng trừng trừng nhìn ta, khôngtiếng động mà biểu thị sự phẫn nộ của mình. Nhưng ta cũng không rảnh bận tâm: “Vậy mới tốt, một nữ tử xinh đẹp như vậy, không còn đầu lưỡi thậtlà đáng tiếc!”. Ta lạnh nhạt nói ra câu này, bốn phía là một mảnh tĩnhlặng.
Vừa dứt lời, trong lòng ta đột nhiên chấn động. Lời nói tàn nhẫn lạnh lùngnhư vậy, sao lại có thể từ trong miệng ta đi ra? Tư Đồ Gia ngây thơ hồnnhiên ngày nào giờ đã một đi không trở lại. Ngày hôm nay, cảnh tượng máu đổ của Hứa cô cô đã khiến cho ta tỉnh táo ý thức được, ở trong hoàngcung mỗi bước đi một cạm bẫy, ngươi không thể tàn nhẫn hơn người khác,vậy thì sẽ trở thành món ăn trên bàn người ta. Ta xoay người rời khỏiđiện Huỳnh Dương, cung cấm đêm khuya khôi phục lại sự yên tĩnh, tựa nhưchuyện huyên náo vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Ta vẫy tay ra hiệu cho TônTham tướng lại gần, thấp giọng nói bên tai hắn: “Trời vừa sáng, ngươiliền đi thỉnh Tương Dương vương Thượng Quan Tước cùng Đại Tể tướng vàocung, nói bổn cung tối hôm qua bị người ám sát, hiện tại có chuyện quantrọng cần thương lượng”. Tôn Tham tướng chỉ gật gật đầu thuận theo, sauđó dựa theo quy của lùi về phía sau lưng ta một bước.
Ánh trăng bạc chiếu xuống nền gạch xanh, tỏa ra một vầng ánh sáng nhạt màu. Tiếng trống cầm canh từ xa truyền tới, qua hai canh giờ nữa, trời sẽsáng rồi. Nhưng là ngày mai, ngày mai, trong cuộc sống của ta đã khôngcòn Hứa cô cô nữa. Ta chậm rãi đi phía trước, theo sau là một đoàn hàngtrăm thị vệ, còn có mấy chục cung nữ nội thị, sự huy hoàng như vậy cùngvới tâm tình thê lương của ta giờ khắc này, lại là khác biệt một trờimột vực. Đi qua cung Cảnh Nguyên phía trước, chính là nơi ở của Hoànghậu – điện Chiêu Dương. Tiết trời ban đêm lạnh như nước, tối nay, khôngai ngủ được…
Một đêm trằn trọc không thể chợp mắt, từ sáng sớm ta đã rời giường. ĐiệnChiêu Dương đã thu dọn sạch sẽ, nơi đặt bàn trang điểm trước kia đã thay thế bằng một cái tủ gỗ đào màu đỏ thẫm lộng lẫy. Vết máu trên đất đãlau chùi sạch sẽ, trên mặt gạch xanh bóng thậm chí còn mơ hồ phản chiếubóng người đi qua. Ánh mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào đại sảnhchính điện, gia cụ bày biện vừa được lau chùi dưới ánh mắt trời cũng tỏa ra ánh sáng khiến người ta thư thái. Nếu không có chuyện tối hôm qua,đây thực sự là một buổi sáng ngày đông tốt đẹp. “Nương nương, thỉnhdùng”, Lạc Nhi bưng một chung trà sâm hoa hồng đi tới trước mặt ta.“Vương gia Thượng Quan Tước và Đại Tể tướng đều đã ở bên ngoài điện chờnương nương”. Ta nhẹ nhàng xúc miệng bằng chút nước trà, sau đó nhổ vàochiếc ống nhỏ cung nữ đưa tới bên cạnh, rồi tiếp nhận khăn lụa Lạc Nhiđưa qua chậm rãi lau miệng. “Hai người bọn họ tới đã lâu rồi sao?”.“Vâng, nghe nói nương nương suýt nữa bị hành thích, hai vị đại nhân sáng sớm đã tiến cung. Có điều nghe thấy nương nương còn chưa tỉnh, bọn họliền chờ bên ngoài điện”. Lạc Nhi bây giờ càng ngày càng thành thục, câu hỏi của ta đều trả lời đâu vào đấy. “Nương nương, có muốn trước tiêndùng qua đồ ăn sáng hay không?”. Ta khoát tay một cái, bước về phía bênngoài điện, trải qua giày vò tối hôm qua, ta hiện tại không có khẩu vị,còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ ta giải quyết.
Nhìn thấy ta chậm rãi tiến vào, Thượng Quan Tước cùng phụ thân đều đứng dậyhành lễ. “Hai vị đại nhân, đều đứng lên đi”. Ta ngồi xuống vị trí trungtâm, Lạc Nhi theo sát phía sau, đem một tấm thảm lông chồn phủ lên trênđùi ta. “Nương nương, không có chuyện gì chứ?”. Phụ thân ân cần hỏi ta,ánh mắt đánh giá toàn thân ta từ trên xuống dưới. “Đa tạ Đại Tể tướngquan tâm, bổn cung phúc lớn mạng lớn, không bị thương. Thế nhưng Hứa côcô…”, nhắc tới Hứa cô cô, vành mắt ta không khỏi đỏ lên: “Hứa cô cô vìcứu bổn cung, đã bị thích khách giết chết”. Ta tận lực khắc chế chínhmình, không cho nước mắt tràn mi.
Thượng Quan Tước ngẩn ra, sau đó mới khẽ thở dài: “Hứa cô cô vì cứu nươngnương mà chết, cũng coi như chết có ý nghĩa. Nương nương không nên quáthương tâm, thân thể người là quan trọng”, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt chòmrâu dài, hơi lắc lắc đầu. “Nương nương, đã tra ra là ai làm hay chưa?”,phụ thân lo lắng dò hỏi. Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạc Nhi, Lạc Nhitiến đến giao bản khai cung khai của Đinh Tử Nghi cho phụ thân, phụ thân nhanh chóng nhìn qua một lần, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Thực sự làcoi thường vương pháp, gan to bằng trời!”, sau đó tức giận ném bản cungkhai cho Thượng Quan Tước.
Thượng Quan Tước tiếp nhận đọc lướt qua, sau đó sững người ngẩng đầu nhìn tamột chút, rồi quay đầu lại nhìn về phía phụ thân: “Chuyện này… chuyệnnày…”, hai người nhìn nhau nửa ngày, Thượng Quan Tước mới mở miệng nói:“Nương nương, vậy người chuẩn bị xử trí Đinh Phu nhân như thế nào?”, hắn nói câu này rất nhỏ, đây thực sự là quyết định khó khăn, “Có cần đểThượng thư bộ Hình Thành đại nhân cùng vào cung thương nhị?”.
“Không cần!”, ta lạnh lùng bác bỏ: “Nếu nhân chứng vật chứng đều đã có, ĐinhPhu nhân cũng đã nhận tội, để Thành đại nhân vào không phải là làmchuyện thừa? Làm Hoàng hậu, chuyện hậu cung, bổn cung vẫn có quyền quyết định, không phải sao?”, ta nhìn về phía Thượng Quan Tước, chờ đợi hắntrả lời. Thượng Quan Tước nhìn ta một chút, sau đó nhẹ nhàng gật gậtđầu. Ta hài lòng nở nụ cười: “Ám sát Hoàng hậu, vốn là tử tội lăng trì.Có điều bổn cung niệm tình Đinh Phu nhân vừa hạ sinh Hoàng tử, cũng coinhư có công đối với Hoàng triều Thượng Quan”, ta dừng lại một chút, nhìn thấy Thượng Quan Tước lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ta cóchút căng thẳng, nhưng vẫn không nhanh không chậm nói tiếp: “Bổn cungliền ban cho nàng một cái chết toàn thây. Tối hôm qua Liêu cô cô đã đưaĐinh Phu nhân lên đường”, ta hời hợt nói xong câu này, sau đó lẳng lặngchờ đợi phản ứng của Thượng Quan Tước.
“Nương nương, người…”, Thượng Quan Tước bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ta,sững người không nói ra được một lời. Trong giây lát, ánh mắt hắn toátra vẻ kinh ngạc, hoài nghi, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt tiếp lời: “Nương nương anh minh. Mối họa như vậy, ở lại trongcung, hiện tại không diệt trừ, tất thành đại họa”. “Bổn cung cũng cho là như thế”, ta biết thời biết thế tiếp tục nói: “Muội muội Đinh Phu nhântuy rằng có công khai báo tội của tỷ tỷ nàng, thế nhưng bổn cung hoàinghi nàng là do sợ tội mới làm như thế, rất có khả năng cũng tham dự vào trong, vì thế hiện tại cũng bắt giam lại. Chốc lát nữa, bổn cung sẽ đưa nàng tới bộ Hình, nhất định phải thẩm tra rõ ràng!”. “A, hai vị cònkhông biết, thích khách lần này chính là Hoàng Đức Quyền, thủ hạ phụtrách sổ sách đê Bắc Đại của Yến vương lần trước sau khi xảy ra chuyệnkhông biết đã bỏ trốn đi đâu”. Vừa dứt lời, ta nhìn thấy trong mắt phụthân lấp lóe ánh sáng, ta cùng phụ thân mắt đối mắt, hơi nở nụ cười, đãhiểu rõ lòng nhau. “Bổn cung cũng đồng thời giao hắn cho bộ Hình, kể cảvụ án vỡ đê Bắc Đại lần trước, cũng điều tra rõ ràng. Đại Tể tướng, việc này ngươi để cho Thượng thư bộ Hình Thành đại nhân và Đại Tư mã Tư ĐồLý cùng nhau phụ trách đi. Dù như thế nào cũng phải làm cho bọn họ khaira, ngươi đã hiểu chưa?”. Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đềuhiểu rõ, hai người này trong đại lao sẽ phải chịu cực khổ như thế nào,cái này không cần nói cũng biết.
“Còn Đinh Phủ bên kia, nương nương dự định xử lí như thế nào?”, ThượngQuan Tước hỏi. Ca ca của Đinh Phu nhân – Đinh Thiệu Nam là môn sinh đắc ý nhất của Thượng Quan Tước, hiện tại đã là Thượng thư bộ Binh, ở trongtriều dù sao cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, huống chi phụ thân Đinh Phu nhân từng giữ chức Thượng thư bộ Binh nhiều năm, vẫn có sứcảnh hưởng trong triều. “Đây chính là chuyện bổn cung muốn cùng hai vịthương lượng. Bây giờ nhìn lại vụ việc rối ren phức tạp, tuyệt khônggiống như một nữ tử như Đinh Phu nhân một mình có thể bày ra, nhiều khảnăng đằng sau còn có bàn tay đen. Vì thế Đinh phủ…”, ta ngừng lại, ánhmắt không tự được nhìn về phía phụ thân. Phụ thân, ta làm như vậy, liệucó phải là nhanh quá hay không? Phụ thân chỉ hơi cười, sau đó nháy mắtvới ta một cái, ý tứ chính là để cho ta tiếp tục. Thì ra ta cũng phụthân không hẹn mà cùng chung suy nghĩ, nhân cơ hội tốt này, nhất địnhphải lật đổ Đinh gia. “Vì thế mỗi người trong Đinh phủ đều phải bắt giữ, thẩm vấn từng người một”, ta không chút hoang mang nói ra những lờinày.
“Nương nương, tuyệt đối không thể. Đại chiến trước mặt, Đinh Thượng thư thânlà Thượng thư bộ Binh, trách nhiệm trọng đại, sao có thể vào thời giannày cách chức thẩm vấn?”. Sự phản đối của Thượng Quan Tước là nằm trongdự liệu của ta. “Ám sát Hoàng hậu, đây là trọng tội mưu phản. Nếu nhưĐinh Thượng thư thực sự tham dự vào trong đó, Vương gia có thể yên tâmgiao chức trách trọng yếu như vậy cho hắn sao? Cho nên nói, chỉ có hiệntại điều tra xong, chúng ta mới có thể sớm đề phòng”, ta đã sớm có ứngđối.
“Đại chiến trước mặt, lâm thời đổi tướng, quân tâm bất ổn. Huống hồ đi đâutìm ra người thay thế hắn đây?”, Thượng Quan Tước không phục.
“Bổn cung cảm thấy Thượng Quan Diệp chính là một nhân tuyển sáng giá. Tiểuvương gia từ nhỏ theo hoàng thúc chinh chiến Nam Bắc, cũng coi như làlớn lên trên lưng ngựa. Tướng môn hổ tử [1], đảm nhiệm được vị trí này,thực sự là không thể tìm ra người tốt hơn. Đại Tể tướng, ngài thấysao?”, ta chuyển hướng qua phụ thân.
——[1] Tướng môn hổ tử: Ý nói người được sinh sinh ra tướng gia, có tài năng, dũng mãnh.——
“Ánh mắt của nương nương rất tốt”, phụ thân chỉ mỉm cười phụ họa. “Này,này…”, Thượng Quan Tước hiển nhiên không ngờ rằng ta sẽ đi bước này, đềcử nhi tử của hắn nhậm chức Thượng thư bộ Binh. Ta biết hắn kỳ thực vẫnmuốn để nhi tử của mình quay về triều đình, chỉ là hắn đã quy ẩn nhiềunăm, lại lấy danh thanh tâm quả dục, vì thế không có cơ hội nói với Tiên Đế chuyện này. “Diệp nhi còn nhỏ, e rằng vẫn chưa thể gánh vác trọngtrách này”, lời này nghe vào lại như khách khí đưa đẩy.
“Chuyện này, có Vương gia ở bên cạnh phụ tá dạy dỗ, hơn nữa qua thời gian,Thượng Quan Diệp nhất định trở thành trụ cột quốc gia. Việc lần này liền quyết định vậy đi”, ta không cho hắn cơ hội chối từ. “Vậy còn Tô đạinhân?”, Thượng Quan Tước không yên tâm hỏi. “Tô đại nhân luôn luôn ghétcái ác như kẻ thù, đối với hành vi ám sát Hoàng hậu, hắn nhất định sẽkhông phản đối. Huống hồ Thượng Quan Diệp đúng là lựa chọn tốt nhất”, ta cười ứng đối. “Đoán chừng Đinh phủ sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịutrói, nương nương, chúng ta vẫn nên sớm chuẩn bị”, phụ thân nhắc nhở.
“Cái này, nương nương, Đại Tể tướng, có lão phu ở đây, ai dám làm càn”, Thượng Quan Tước vỗ ngực đảm bảo nói.
“Vậy phiền Vương gia”, ba người chúng ta nhìn nhau, sau đó đồng loạt cười to lên.
Thời điểm đưa phụ thân ra tới cửa, ta nhỏ giọng nói: “Phụ thân, hậu sựcủa Hứa cô cô, phiền người bận tâm một chút”. “Nương nương, người cũngkhông cần khổ sở. Chút chuyện này, vi phụ biết phải làm sao”, phụ thânđau lòng nhìn ta.
“Đúng rồi, trong nhà Hứa cô cô còn có người nào thân thích hay không?”. “Nghe mẫu thân con nói, Hứa cô cô có một con trai, một con gái, nhi tử đangtheo nhị ca con ở Mạc thành. Nữ nhi, hẳn là tương đương tuổi của con,hiện tại còn ở quê nhà Bình Nam”, phụ thân vừa nghĩ vừa trả lời. “A, con nghĩ tới, nàng xác thực lớn hơn con một tuổi, nếu như con nhớ khônglầm, hẳn là tên Tiết Trăn Trăn. Hứa cô cô vì cứu con, mà đi tới bướcđường này, con cũng muốn làm chút chuyện cho bà ấy. Vậy chuyện nay,phiền lão nhân gia người đưa nàng vào trong cung đi”. Trước khi tiễn phụ thân rời đi, ta nói một câu cuối cùng này. Bóng dáng của phụ thân kéodài ra trên đất dưới ánh mặt trời, ta nhìn theo phụ thân, mãi tới khibóng dáng người khuất sau cửa cung, không nhìn thấy nữa mới thôi. Taquay người đi vào trong điện, vừa đi vừa vô thức lẩm bẩm lặp đi lặp lạicái tên này: “Tiết Trăn Trăn!”.