Từ khi tuyên bố chuyện kết hôn với Tịch Đình Kiên, Chung Linh cũng đã dự đoán Thẩm Tư Niệm sẽ tìm đến cô.N-hưng việc cô ta đưa cô về đây, thật tình cô hoàn toàn không lườn trước được. Cô chỉ e mẹ con nhà này sẽ bày trò bắt nhốt cô ở đây, để cho lễ kết hôn trôi qua và một khi đám cưới không có cô dâu xuất hiện, có nghĩa chính cô là người từ bỏ cuộc hôn nhân này.Khi đó mọi kế hoạch của cô, chắc chắn thất bại.
Không được... Cô phải tìm cách phải thoát ra khỏi đầy.
"Này! Suy nghĩ gì thế? Cô sợ tôi bắt cóc cô sao?" Thẩm Tư Niệm bất chợt cười lớn khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Chung Linh.
Mặc dù không biết mục đích của Thẩm Tư Niệm có phải là chuyện kết hồn hay không.Nhưng trong lòng Chung
Linh cũng đang hết sức đề cao cảnh giác cô ta.
"Chung Linh! Con thật sự muốn kết hôn với Tịch Đình Kiên sao?"
Chung Linh siết chặt tay, cô nghiên đầu nhìn bà, nghiễn chặt răng hỏi ngược lại.
"Đến giờ bà mới quan tâm tôi sao? Cuộc đời của tôi, bà không cần để ý làm gì..."
"Tại sao mẹ không lo lắng cho con chứ.." Giọng nói của bà bỗng dưng căng thẳng " Mẹ là mẹ của con, nếu như con bị ép buộc, mẹ sẽ là người đứng ra ngăn cản đám cưới này".
Vẻ mặt Tôn Hạ hơi lo lắng. Chung Linh lần này đến đây cũng đúng lúc để bà hỏi cho rõ ràng chuyện của cô và Tịch Đình Kiên.Bà muốn biết cô có thật lòng chấp nhận hôn sự này không hay chỉ là sự ép buộc của một ai đó.
Bà bước đến trước mặt cô, hai tay ôm lấy vai cô, run rẩy nói.
"Chẳng phải con thích Tịch Duy An sao, cả hai còn có con với nhau.Tại sao bây giờ lại muốn kết hôn với chú của cậu ta.... Chung Linh! Mối quan hệ này, về sau sẽ càng rắc rối hơn nữa,con không nên làm những chuyện mà chưa suy nghĩ... Giai Ý sẽ xưng hô như thế nào đây con gái".
Chung Linh nhìn bà, gương mặt nhợt nhạt. Nói thật thì bây giờ trong lòng cô cũng đang rất lo lắng, nếu như mọi chuyện không như ý muốn của cô.Sau này cô cũng chẳng biết phải ăn nói làm sao với Giai Y.
Nhìn vào sự lo lắng của bà ấy, cô không biết vì sao trong lòng cô khó chịu vô cùng....?
Bà ấy dường như đã gầy hơn trước rất nhiều, gương mặt cũng có phần gầy gò, nhìn kỹ thì trên đôi mắt của bà ấy vừa đỏ vừa sưng, có lẽ bà ấy vừa mới khóc.
Nhưng chuyện gì đã khiến bà ấy phải khóc?
"Không nói vòng vo với cô nữa, tôi đưa cô đến đây chỉ để ra lệnh cho cô hãy từ bỏ ý định kết hôn với Tịch Đình Kiên đi... Không nói, cô cũng biết chắc anh ấy không hề yêu cô.Vậy cho nên, hôn lễ này cô bắt buộc phải từ bỏ" .
Lúc này Thẩm Tư Niệm đứng lên, cất giọng như một lời hâm dọa.Cho dù Chung Linh có không đồng ý, thì cô ta cũng có một con ác chủ bài khiến cho Chung Linh chủ động từ bỏ.
Thầm Tư Niệm bước đến Chung Linh, rồi nhìn về phía Tôn Hạ.
"Mẹ hãy khuyên con gái của mẹ từ bỏ cuộc hôn nhân này đi... Con chỉ là muốn tốt cho cô ta thôi!"
Còn lâu Thẩm Tư Niệm này mới để cho Dịch Chung Linh bước vào nhà họ Tịch. Kể cả Tịch Duy An và Tịch Đình Kiên, cô đều không muốn hai người họ dính dáng với Chung Linh.
Sắc mặt Tôn Hạ càng trở nên căng thẳng. Khi Thẩm Tư Niệm vừa nói xong, bà không suy nghĩ, nhìn qua Chung Linh, nhỏ nhẹ đưa ra lời khuyên.
"Chung Linh! Tư Niệm nói đúng rồi,con không nên lấy Tịch Đình Kiên".
"Bà lại như vậy nữa rồi!" Nghe câu nói của bà xong, Chung Linh không nhịn được liền bật cười.
Nhưng chỉ trong chốc lát cô thu lại dáng vẻ vui vẻ của mình, rồi trừng mắt nhìn bà mang đầy sự phẫn nộ.
"Từ khi bà sinh tôi ra, bà đã làm gì cho tôi hay chưa? Bà luôn ép tôi phải nhường nhịn.Đầu tiên bà kêu tôi cho con trai của bà một quả thận,sau đó lại bắt tôi nhường chồng cho con gái của bà.Vậy mà bây giờ bà còn mặt mũi ra
yeu cau nay voi toi nla sao?"
Đây lần đầu tiên Tôn Hạ nhìn thấy ánh mắt này của Chung Linh.Bà biết mình đã làm sai với cô rất nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tổn thương cô, đặc biệt không muốn cuộc đời của cô trở nên tâm tối như thế.Bây giờ vẫn còn kịp cho bà sửa đổi, bà sẽ không để cho cô phải một mình đối mặt với những chuyện này.
Tôn Hạ đưa tay nắm lấy tay cô,run rẩy nói.
"Chung Linh! Con hãy nghe lời của ta,con hãy hủy bỏ đám cưới này đi.Con muốn gì, mẹ cũng sẽ làm theo....Con muốn lẩy Tịch Duy An, mẹ cũng sẽ ủng hộ".
Thẩm Tư Niệm sững người khi nghe câu nói của mẹ mình, gương mặt cô liền khó coi, tức giận đùng đùng bước đến giật lấy tay của bà đang nắm lấy tay Chung Linh ra.
"Mẹ nói gì vậy? Mẹ đừng quên, Tịch Duy An sắp làm chồng của con rồi đấy!"
Tôn Hạ liếc nhìn Thầm Tư Niệm,đương nhiên bà hiểu ý tứ của cô.Một giây sau, bà hất tay cô ta ra.
Bà chỉ tay vào mặt cô ta, cất giọng run rẩy.
"Bây giờ con muốn gì.... Đã phát sinh quan hệ với Tịch Đình Kiên, giờ còn muốn tranh giành Duy An nữa sao!
Trước đây mẹ đã từng cảnh cáo con,đừng đùa giỡn với lửa.Sẽ có ngày con sẽ lãnh hậu quả do mình gây ra".
"Mẹ...!" Thẩm Tư Niệm đột nhiên hét lên vào mặt của mẹ mình, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi "Tại sao.... Tại sao hả.... Tại sao mẹ lại nói chuyện này ra? Mẹ có biết, mẹ nói ra lúc này cho cô con gái mẹ biết, thì con sẽ chết không?"
Chung Linh quan sát hai người họ. Thì ra chuyện cô ta có mối quan hệ và mờ ám với Tịch Đình Kiên, bà ấy cũng biết.Vậy là suốt thời gian qua, bà ấy cũng đã che giấu cho cô ta, không chừng bà ấy cũng biết bố ruột của Mẫn Nhi không phải là Tịch Duy An.
Hai mẹ con này cũng thật là quá đáng, như vậy khác nào là lừa dối gia đình của Tịch Duy An chứ!
Nhưng tại sao bà ấy lại nói chuyện này ra, trông khi cô vẫn còn đang ở đây?
Rốt cuộc hai mẹ con nhà này đang toan tính chuyện gì vậy? Cô cần phải cảnh giác.
"Tư Niệm! Con ầm ĩ đủ rồi đó" Tôn Hạ lớn tiếng không kém gì Thẩm Tư Niệm.
Nếu như Chung Linh đã có mặt ở đây, để cô hủy bỏ đám cưới,bà chỉ còn cách này thôi.Bà cũng đã mệt mỏi vì phải che giấu chuyện xấu xa của Thẩm Tư Niệm. Bà hi vọng khi nói ra chuyện này, Chung Linh sẽ thay đổi ý định mà hủy hôn với Tịch Đình Kiên.
"Bà đúng là một người mẹ vô tích sự....Bà mau biến đi".
"Tư Niệm....!"
-"Rầm"
Thẩm Tư Niệm tức giận đến nỗi không thể kiểm chế cảm xúc của mình và đã vô tình hất mạnh tay ra khi Tôn Hạ vẫn còn đang giằng co với cô ta, khiến cho bà lúc này trở tay không kịp bất chợt ngã về phía sau,đụng vào cạnh bàn.
Chung Linh kinh hãi, cô lập tức chạy đến thật nhanh đỡ lấy Tôn Hạ
"Bà không sao chứ? Có bị thương không?"
Tôn Hạ ngầng đầu lên nhìn Chung Linh,trong lòng bà vui mừng khôn xiết khi cô vẫn còn quan tâm đến người mẹ này.
Nhưng lúc này gương mặt Chung Linh chợt thay đổi, ánh mắt dần chuyển sáng một màu đỏ thẩm.
Một giây sau, Chung Linh đứng lên bước đến trước mặt Thầm Tư Niệm.
-"Bốp"
Một cái tát như trời giáng vang lên trực tiếp đáp thẳng vào một bên má của Thẩm Tư Niệm.
Cái tát rất mạnh khiến cho Thầm Tư Niệm cũng ngay sau đó liền ngã xuống đất.
Thầm Tư Niệm ôm lấy má,hung hăng nhìn Chung Linh,nghiến răng hỏi.
"Cô dám ra tay đánh tôi sao?"
"Tại sao tôi không dám, tôi còn có thể tát cho chị thêm một cái nữa đấy!"
Dứt lời, Chung Linh liền giơ tay ra, định tát cho cô ta thêm một cái.Nhưng đúng lúc này, Tôn Hạ vội vàng bước đến nắm lấy tay Chung Linh.
"Chung Linh! Đừng ....Con đừng làm như vậy".
Chung Linh giận dữ chỉ tay vào cô ta, nhìn về bà.
"Bà không thấy thái độ của chị ta sao? Đây là con gái của gia đình gia giáo, nói chuyện với mẹ của mình bằng một thái độ thiếu tôn trọng, thậm chí là hỗn hào".
"Chung Linh! Cô có quyền gì để dạy tôi cách cư xử... Cô chỉ là một đứa con hoang,đừng ở đây lên mặt với tôi "
Thầm Tư Niệm đứng bật dậy, nhìn Chung Linh bằng một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Tôi có quyền chứ!" Chung Linh cười khẩy "Quyền sau này tôi sẽ làm thím của chị. Nếu như sau này chị lấy Tịch Duy An, thì chị sẽ gọi tôi là thím....Tôi sẽ không hủy bỏ hôn lễ với Tịch Đình Kiên, chị đừng ở đó mà uy hiếp tôi".
"Mày..." Thẩm Tư Niệm chỉ tay vào Chung Linh, tức giận đến nỗi không thể nói thành lời.
Câu nói của Chung Linh cũng khiến Tôn Hạ chết sững, bà còn đang định lên tiếng khuyên bảo cô.Nhưng Thẩm Tư Niệm như lên cơn điên, cô ta ngay lập tức đưa một tay lên bóp lấy vai Chung Linh. Dù cách một lớp vải, Chung Linh cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn mà đầu móng tay của cô ta đang ghim vào lớp da thịt cô.
"Mau buông tôi ra..." Chung Linh nhìn thẳng cô ta, cất giọng ra lệnh.
"Tao đã nói với mày rồi,đừng chọc giận tao.Nếu như mày muốn kết hôn với Đình Kiên...Thì hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây". Thẩm Tư Niệm hét lên,cố ý hâm doạ.
Nghe xong Chung Linh bất chợt cười lớn.
"Vậy sao.... Tôi thách chị đó,thử nhốt tôi xem, tôi sẽ cho khắp thế giới biết những chuyện xấu xa của chị đã làm".
'Mày dám, tao có chuyện gì để mày uy hiếp sao?" Thẩm Tư Niệm tức điên kéo Chung Linh tiến lại gần mình.
Hình ảnh hai người sáp lại gần nhau, có thể hình dung sắp sửa cuộc chiến sẽ xảy ra. Tôn Hạ nhìn vậy, cũng không biết phải khuyên ngăn như thế nào, bởi vì bà biết cả hai bây giờ đều đang rất tức giận, tính khí của hai người cũng chẳng hiền lành, mức độ mất bình tĩnh đang dần tăng lên. Nếu bà chạy vào, chỉ e rằng không thể can ngăn mà còn khiến một trong hai sẽ bị tổn thương. Cả hai đều là con của bà, bà cũng chẳng biết phải làm như thế nào.
Được Thẩm Tư Niệm kéo lại gần,Chung Linh đương nhiên không chịu thua. Dáng vóc cô tuy nhỏ bé, nhưng cũng cao hơn Thẩm Tư Niệm một chút
Một giây sau, Chung Linh khẽ nói nhỏ vào tai Thẩm Tư Niệm một chuyện của cô ta.
Khi Thẩm Tư Niệm nghe xong, gương mặt đột ngột biến sắc, mọi hành động đều được dừng lại.
Tôn Hạ cũng bất ngờ khi trận chiến chỉ mới đây còn sôi nổi thì lúc này đây lại dừng lại.Bà cũng nhân cơ hội, bước đến tách hai người ra.
Bà đưa mắt nhìn Chung Linh, rồi cầm lấy túi xách của cô đưa cho cô, vừa lên tiếng.
"Con mau đi về đi, chuyện của con mẹ sẽ đến gặp con và nói chuyện lại.Còn bây giờ,con nên đi về đi".
Chung Linh lạnh lùng cầm lấy chiếc túi của mình, cười khẩy.
"Tôi đã nói chuyện của tôi không liên quan đến bà.Còn nữa, bà hãy giữ con gái của mình cần thận.Đi đêm sẽ có ngày gặp ma, chuyện cô ta đang che giấu sẽ có một ngày bị bại lộ".
Dứt lời, cô nhanh chóng đi thẳng ra ngoài với tốc độ rất nhanh.Sau lưng cô còn nghe tiếng gào thét của Thẩm Tư Niệm đang gọi tên cô
******
Sau khi thay quần áo xong, Chung Linh liền bước xuống nhà, thì đã nghe phía dưới dường như đang có cuộc họp mặt rất náo nhiệt, nói chuyện rất vui vẻ.
Cô ngơ ngác bước xuống, nhưng đúng lúc lại chạm mặt Thẩm Tư Niệm. Từ ngày cô cho cô ta ăn một cái tát ở nhà họ Thẩm, thì cô ta đã không còn nhìn cô với dáng vẻ kiêu căng nữa, thậm chí có lúc còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhưng mà cô lại không nghĩ rằng,cô ta đang sợ cô sẽ nói chuyện đó cho nhà họ Tịch biết. Trong đầu cô luôn có một suy nghĩ, phải chăng cô ta đang lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Mẫn Nhi trong nhà họ Tịch không? Vì dù sao, xét về tình hình hiện tại thì Tịch Duy An là người nắm quyền hành, vậy cho nên làm con gái của anh ấy đương nhiên sẽ được quyền lợi nhiều hơn.
Mà đây chỉ là những suy nghĩ của cô, không chắc Thẩm Tư Niệm lại ham tài sản của cái nhà này.
"Chung Linh! Cháu mau xuống đây".
Đang mải suy nghĩ, Chung Linh được bà nội dưới nhà vừa nhìn thấy cô đã lập tức gọi cô xuống.
Chung Linh bước xuống thì chợt nhận ra, tiếng ồn từ nãy đến giờ là của Hoắc Thiếu Tiên và một tên đàn ông đã lâu lắm rồi cô mới gặp lại....Lục Diệp Bằng.
Vừa nhìn thấy cô,Lục Diệp Bằng liền đứng lên,anh sải bước chân đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới.
"Thay đổi nhiều vậy sao?" Lục Diệp Bằng nói xong,quay đầu nhìn Hoắc Thiếu Tiên "Anh nói đúng,con nhóc này thật sự xinh đẹp hơn rất nhiều rồi.Chẳng trách tên đó say mê đến như vậy".
Chung Linh nghi hoặc nhìn Lục Diệp Bằng, cô không hiểu anh ta đang nói gì và người anh ta đang đề cập là ai?
"Lục Diệp Bằng! Đừng nhìn thím của tôi bằng ánh mắt đen tối như thế,chú của tôi sẽ không vui đâu".
Chung Linh còn chưa kịp phản ứng như thế nào vì sự xuất hiện của hai Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng, thì đúng lúc này tiếng nói trẩm ổn nhưng cũng đầy nội lực của Tịch Duy An đang từ bên ngoài vang lên.