Sau khi Chung Linh đã quay lại toàn bộ việc làm và những cảnh ân ái của Tịch Đình Kiên và Thẩm Tư Niệm vào trong chiếc điện thoại của mình.Cô gần như sung sướng hứng khởi chạy thẳng ra ngoài sân, trong đầu bắt đầu có những suy nghĩ chơi xỏ Tịch Đình Kiên vì những ngày mà anh ta đã uy hiếp cô.
"Hức.... Đề rồi xem,anh lấy cái gì để uy hiếp tôi. Từ khi tôi cho Tịch Duy An biết về sự tồn tại của Giai Ý, thì Dịch Chung Linh này đã không còn sợ anh nữa.Muốn kết hôn với tôi, đánh bại Duy An sao.... Nằm mơ đi!"
Chung Linh nhìn vào chiếc điện thoại, gương mặt ngập tràn vui sướng.
Nhưng được một lúc thì bất chợt khựng lại.Vì cô đang nhớ đến một người.
Đó chính là mẹ của cô.
Cô thật sự rất muốn biết. Nếu như bà ấy biết được con gái cưng mà bà luôn ca ngợi, là một người phụ nữ không đoan trang và người phản bội. Thì bà ấy sẽ phản ứng thể nào....?
Bốn năm trước bà luôn khinh thường cô, luôn tìm cách đuổi cô đi, bắt cô trả Tịch Duy An cho con gái của bà.N-hưng rồi thì sao.... Chính cô ta đã tự tay đẩy anh ra xa.
Tịch Duy An cũng đã nói Mẫn Nhi không phải con ruột của anh, vậy có nghĩa là cô ta đã phản bội anh từ trước .
Khoan đã.....
Lúc này Chung Linh bỗng nhiên chợt nhớ đến một chi tiết mà Tịch Duy An đã nói với cô khi hai người ở trong khách sạn.Mặc dù đêm đó cô có chút say, nhưng cô vẫn còn nhớ như in câu nói của anh.
Đêm đó anh nói, mặc dù Mẫn Nhi không phải con gái của anh, nhưng con bé vẫn mang dòng máu của nhà họ Tịch.
Vậy không lẽ....Mẫn Nhi chính là con gái của Tịch Đình Kiên.
Rõ ràng khi nãy Tịch Duy An còn nói Tịch Đình Kiên thật ra cũng đã có con, thậm chí còn bằng tuổi với Giai Ý và
Tiểu Dịch Thần.
Cho nên cô có thể chắc chẳn Mẫn Nhi chính là con ruột của Tịch Đình Kiên.Vậy là hai người đó đã qua lại với nhau
t lau, nhung Tich Dinh Kien van muon ket hon voi co.
Đúng thật là nực cười.
Được rồi...! Dịch Chung Linh này, đã không chơi thì thôi. Nếu đã cố ý đùa giỡn thì cô sẽ theo đến cùng.
Gương mặt Chung Linh từ giận dữ chuyển sang lạnh lẽo.Rồi cô định đi về phòng, nhưng vào lúc cô đi ngang hồ bơi thì cô bất chợt nghe được một giọng nói ai đó đang vang lên.
Chung Linh giật mình, đưa mắt nhìn về hướng hồ bơi, không suy nghĩ cô từng bước đi đến.
"Mẹ ơi... Mẹ có thấy gì không? Chỗ con đang đứng là nhà họ Tịch, là nhà của tên đàn ông đã bỏ rơi mẹ con chúng ta".
Chung Linh có một chút hốt hoảng.
Đây là giọng nói của Tạ Thiên Duật mà.Anh ta đang nói chuyện với ai vậy?
Chung Linh cố gắng len lỏi vào trong đám cỏ, nhích từng chút từng chút một đi đến đó.
Khi đi được đến đó, tầm nhìn của cô vẫn chưa được nhìn thấy vì nhánh cây trước mặt. Ngay lập tức Chung Linh nhẹ nhàng đưa tay lên hạ nhánh cây đó xuống.
Lúc này cô đã có thể nhìn rõ.
Quả thật là Tạ Thiên Duật,anh ta đang ngồi ở gần hồ bơi, nhưng xung quanh thì không có một ai.
Vậy anh ta đang nói chuyện với ai...? Một mình sao...?
Lúc này Chung Linh tiếp tục nghe những lời oán trách của Tịch Đình Kiên.
"Hôm nay nhìn thấy ông ta ngồi trên chiếc xe lăn nhìn gia đình của mình, từng thành viên trở mặt với nhau.Con thật sự rất hả hê, đáng lẽ ông ta phải còn hơn thế nữa..."
Chung Linh vẫn chưa hiểu lắm.Người anh ta đang nhắc đến là ai?
Ngồi xe lăn.... Không lẽ là Tịch Bách Nghiêm.
Tạ Thiên Duật bất chợt cười lớn.
"Mẹ ơi... Nhưng con sẽ không bao giờ buông tha cho các con của ông ta.Tịch Duy An và Tịch Khả Hinh sẽ trả giá cho những gì bố của mình gây ra... Ông ta thà chọn họ mà không chọn con, những gì Tịch Duy An có được thì Tạ Thiên Duật này cũng phải có được.Tịch Duy An là con của ông ta nhưng lại quá kém cỏi,hắn ta thế nào cũng sẽ làm cho sự nghiệp nhà họ Tịch tiêu tan.Nếu đã như vậy, thì để cho đứa con trai này của ông ta,con sẽ tiền cả nhà họ xuống dưới để gặp mẹ.... Trước khi mẹ ra đi, mẹ luôn bắt con hãy chấp nhận Tịch Bách Nghiêm là bố của mình.....Nhưng con xin lỗi mẹ,con không thể làm chuyện này được ".
Chung Linh nghe đến đây, cả người cô chợt run lên vì sợ hãi.Cô kinh hoàng nhìn vào gương mặt mang nhiều thù hận của anh ta
Chuyện gì vậy?
Tạ Thiên Duật là con trai của Tịch Bách Nghiêm sao?
Không phải... Đây đúng là chuyện hoang đường rồi, chắc cô đang nghe nhẩm.
Khi Chung Linh vẫn còn chưa hết bàng hoàng, thì cô chợt nhìn thấy bóng dáng ai đó xuất hiện trước mặt của Tạ Thiên Duật.
Là Thẩm Tư Niệm.
Cô ta tại sao lại xuất hiện ở đây? Tịch Đình Kiên có đi theo cô ta xuống đây không?
Chung Linh nhìn một vòng, nhưng dường như Tịch Đình Kiên không hề đi theo cô ta xuống đây.
Lúc này Thầm Tư Niệm bước đến trước mặt Tạ Thiên Duật không do dự liền đưa ra một yêu cầu.
"Thiên Duật...! Ngay bây giờ anh hãy cầu hôn với Tịch Khả Hinh và cưới cô ta về làm vợ".
Tạ Thiên Duật sững người,ánh mắt kinh hoàng ngước nhìn cô ta, quát lớn.
"Cô bị điên rồi sao..? Cô biết rõ mối quan hệ của tôi và cô ấy, còn ép tôi cưới cô ấy sao?"
Thẩm Tư Niệm khẽ cười.
"Sao thế...? Anh sợ mình phải cưới em ruột của mình sao? Tôi bảo cưới chứ có kêu anh ngủ với em gái mình đâu..."
Cô ta còn chưa nói hết, thì đã bị Tạ Thiên Duật bước đến đưa tay bịt miệng cô ta lại, với gương mặt đầy lo sợ, ánh mắt nhìn khắp xung quanh.
"Cô câm miệng cho tôi, muốn cho cả nhà họ nghe thấy hay sao?"
Thẩm Tư Niệm đưa tay đẩy mạnh anh ra, hằng học nói.
"Anh sợ sao...? Hay là anh đã mềm lòng, không muốn trả thù bố của mình nữa.Vì trong người anh cũng mang dòng máu của nhà họ Tịch".
"Tôi nói là cô im đi..." Trong lòng Tạ Thiên Duật thầm nghĩ, làm thế nào để bịt miệng được người phụ nữ này.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình cũng có một ngày bị người khác uy hiếp.Anh cũng không biết tại sao bí mật của anh lại lọt vào tai của cô ta.Ngoài anh ra, chỉ có Mộ Vân là biết thân thế của anh.Nhưng anh chắc chẳn cô không nói cho cô ta biết.Vì anh hiểu tính cách của cô.Cho dù có giận hay căm ghét anh, cô cũng sẽ không bao giờ phản bội anh.Đây là điểm khác biệt Mộ Vần và những cô gái khác mà anh từng quen.
Chung Linh quan sát rất lâu và đã nghe rất kỹ.Đến nước này cô không thể không tin được.Thì ra Tạ Thiên Duật là con riêng của Tịch Bách Nghiêm và bí mật này Thẩm Tư Niệm cũng đã biết.
Bây giờ Thẩm Tư Niệm đang cố ép Tạ Thiên Duật lấy Tịch Khả Hinh,em gái cùng cha khác mẹ với anh ta.Như vậy là loạn luân rồi.... không thể được.
Chung Linh thất kinh, đầu cô như bị một tản đá đề nặng lên những suy nghĩ trong đầu.
Chuyện này nhất định không thể nào xảy ra.
Trời ơi! Hai con người đó đang định làm hại cuộc đời của Khả Hinh sao?
Nhung ma……
Trong lòng cô bỗng dưng có một sự nghi ngờ về mối quan hệ của hai người này.Sau khi nhận thấy trực giác mình luôn luôn đúng, cô càng tin rằng hai người này có mối quan hệ rất mờ ám.
Khi Chung Linh còn định nghe tiếp, thì cô không ngờ mình đã đạp trúng một cành cây phía dưới tạo ra một âm thanh.
"Ai đó..?" Tạ Thiên Duật lập tức hét lên,quay người lại.
Thẩm Tư Niệm cũng hoảng hồn nhìn xung quanh.
Còn Chung Linh lúc này gương mặt đã hoàn toàn sợ hãi, tay ôm lấy miệng, tim như muốn rớt ra ngoài.Trong lòng thầm cầu xin đừng để hai người phát hiện ra cô.
Không biết khi họ biết cô đã nghe thấy hết, thì sẽ làm gì cô không nữa...?
Có khi sẽ thủ tiêu cô không?
Tạ Thiên Duật nhìn khắp nơi, cho đến khi dừng lại một góc tối nơi đó chỉ có luồn sáng khá nhỏ được chiếu vào và trong số những tản cây nhỏ được bao trùm lấy nhau thì lại có một nhánh cây nhúc nhích,anh bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, từng bước từng bước đi đến.
Ở bên này, Chung Linh cũng đã cảm nhận bước chân của anh ta gần đi đến cô.Nhịp tim bắt đầu tăng dần, cũng là lúc hơi thở của cô dần khó nhọc.
Chung Linh cắn chặt răng,hai mắt nhìn xuống dưới đất.
Tạ Thiên Duật vừa quan sát đi đến trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Một giây sau,anh lập tức nhanh chóng di chuyển tất cả các nhánh cây đó ra
Và rồi..... Anh hoàn toàn không hề thấy bóng dáng của một ai, nhưng vào đúng lúc này một chú chó nhảy từ bên trong ra, khiến cả anh và Thẩm Tư Niệm đều phải giật mình.
Tạ Thiên Duật nhìn vào con chó ở dưới chân mình, rồi liếc mắt nhìn Thẩm Tư Niệm, chợt nói.
"Chỉ là một con chó thôi mà, cô làm gì mà sợ thế?"
Thẩm Tư Niệm cũng nhìn vào chú chó, trong lòng liền tức giận.
"Lại là con chó này sao.....Đồ Ngốc, mày đúng là Đồ Ngốc... Ngốc như cái tên của mày vậy.Chủ của mày đã trở về rồi,tại sao không về nhà với cô ta đi".
Thẩm Tư Niệm đang còn định đưa chân đạp chú chó thì Tạ Thiên Duật chặn cô lại. Anh chợt nghiễn răng.
"Cô muốn cả nhà họ thức luôn sao, nó có làm gì cô đâu mà cô đánh nó".
"Anh mà biết cái gì..." Thầm Tư Niệm hất tay anh ra "Anh có biết từ khi Chung Linh đi,để lại con chó này, tôi đã phải khổ sở thế nào không?"
*****
Chung Linh mang theo sự sợ hãi, cứ chạy bán sống bán chết không biết điểm dừng,cho đến khi cô va phải một người nào đó,sau đó mất thăng bằng bất chợt bị văng ra rồi ngã xuống.
"Bé con.... Phải cẩn thận chứ!"
Đôi bàn tay dài vững chắc cùng với hơi thở quen thuộc đã kịp thời đỡ cả người cô kéo mạnh vào lòng.
Chung Linh cảm nhận được mùi hương và sự dịu dàng thân quen, cô bất chợt ngầng đầu lên.
"Anh.... Là anh thật sao?"
Đứng trước mặt cô lúc này chính là Tịch Duy An, vẫn là người đàn ông luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi cô gặp nguy hiểm.
Tịch Duy An nở một nụ cười ấm áp, thở dài nói.
"Ừm là anh đây.... Giật mình thức dậy, không thấy em đâu, nên anh ra đây tìm em"
"Duy An....Duy An....Anh xuất hiện thật là tốt" Chung Linh vui mừng, ôm chầm lấy anh như thể anh đã cứu mạng cô
Tịch Duy An tỏ ra khó hiểu.
"Em sao vậy? Làm gì mà hoảng hốt thế?"
Chung Linh sững sờ, một giây sau nhìn lại đằng sau, cảm thấy không có ai đuổi theo, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, Tịch Duy An bật cười.
"Sao thế? Nói anh nghe xem, đêm hôm không ngủ ra đây làm gì.... Chơi trò bắt ma sao?"
Chung Linh giựt mình,sau đó thu tay lại liền đẩy anh ra.
"Anh đừng có hù em....Em không có sợ ma đâu".
"Vậy sao.... Vậy em nói cho anh nghe, đêm hôm ra đây làm gì...." Tịch Duy An nói xong, đã nắm lấy tay cô bước đến băng ghế gần đó ngồi xuống.
Chung Linh nhìn anh, nhưng trong đầu đang có sự do dự không biết có nên nói những chuyện mà cô đã nghe cho anh nghe không.Dù biết đây là chuyện gia đình anh, nhưng những gì cô nghe thấy cũng chưa hoàn toàn chính xác, nếu như nói cho anh nghe, rồi có khi nào anh sẽ tìm họ mà hỏi cho ra lẽ hay không? Hay anh sẽ cho rằng cô ăn nói hồ đồ, không tin lời cô và sẽ cho rằng cô là một người nói dối nhẩm muốn chia rẽ gia đình anh thì sao.
Tịch Duy An quan sát cô, nhìn rõ ra sự lo lắng trong đôi mắt xinh đẹp của cô.Anh một lần nữa hỏi lại
"Chung Linh! Em ra đây làm gì?"
Ngay lúc Chung Linh không biết phải trả lời như thế nào, thì đúng lúc này Đồ Ngốc đã chạy về phía cô vừa sủa lớn.
Ánh mắt cô rưng rưng khi nhìn thấy nó, không kiểm lòng khi nó chạy đến,cô đã ôm nó lên.
Giọng nói của Chung Linh vừa mừng vừa xúc động.
"Đồ Ngốc.... Là em phải không? Chị rất nhớ em".
Từ khi cô rời đi, cô luôn nhớ đến chú chó này của mình, trong lòng luôn ân hận khi không mang nó đi cùng. Và cô nghĩ trong bốn năm qua, không có ai chăm sóc nó, cô đã tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại người bạn năm xưa của mình.Vậy mà hôm nay cô đã gặp và đã được ôm nó vào lòng, đây chính là món quà mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến mình sẽ được nhận.