Tịch Đình Kiên và Thẩm Tư Niệm đưa mắt nhìn nhau với sự cảnh giác.
Một giây sau, Tịch Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn Tịch Duy An, nở một nụ cười đắc ý.
"Ngày giờ kết hôn của chú và Chung Linh đã định sẵn, cháu có muốn thay đổi cũng chẳng thể nào được, cháu nghĩ chỉ có nhà họ Tịch biết thôi sao...?"
Dứt lời, Tịch Đình Kiên để tay lên vai của Thẩm Tư Niệm,hai người cùng nhau bước về phòng dưới sự chứng kiến kinh ngạc của Tịch Bách Nghiêm.
"Em nói như vậy là sao?"
Tịch Bách Nghiêm run rẩy, vội vã muốn đuổi theo Tịch Đình Kiên để hỏi câu nói đó là có ý gì
Nhưng lúc này Tịch Duy An đã bước đến trước một bước,chặn ông lại.Anh khẽ ngồi xuống đối diện với ông, rồi đưa tay chỉnh lấy cổ áo của bố mình.Một giây sau,anh ngẩng đầu lên nhìn ông nhẹ nhàng nói.
"Chú ấy đã tung tin tức kết hôn cho báo chí. Ngày mai gia đình chúng ta sẽ được lên trang nhất....Chú ấy biết rằng bố rất trọng thể diện của nhà họ Tịch.Chắc chắn việc kết hôn, nếu như Chung Linh có không đồng ý,bố cũng sẽ ép cô ấy làm...."
"Nhưng mà ..."
Tịch Bách Nghiêm cũng không thể ngờ Tịch Đình Kiên đi nước cờ mạo hiểm như vậy.Nhưng tại sao có thể chắc chẳn ông sẽ tán thành hồn sự này.
Nghĩ đến đây, Tịch Bách Nghiêm chợt nhớ lại ngày trước ông đã từng hứa với Tịch Đình Kiên cho dù có xảy ra chuyện gì ông cũng sẽ đứng ra ủng hộ hai người kết hôn với nhau.
Nhưng đó là khi ông chưa biết Chung Linh có con với Duy An.
Tịch Duy An im lặng một lúc, rất lâu sau anh mới nhìn thẳng vào mắt ông, nghiêm túc hỏi một câu khiến ông chợt đứng hình vài giây.
"Con nên gọi chú ấy là chú hay là.....anh vậy bố...?"
"Con..."
Tịch Bách Nghiêm sững người,hai mắt trợn lên nhìn anh.
Tịch Duy An cười khê.
"Bao nhiêu năm qua,bố che giấu điều gì.... Tại sao lại dung túng cho chú ấy hết lần này đến lần khác".
Tịch Bách Nghiêm giờ đây nghe từng câu từng giọng điệu của anh, ông đã biết rằng anh rất có thể đã biết hết tất cả.
Nhưng là ai ..? Ai đã nói ra.Chuyện này ông đã giấu kín đến tận bây giờ.
Chẳng lẽ là vợ của ông nói sao?
*****
Sau khi lên phòng, Tiểu Dịch Thần không ngừng khóc ẩm ĩ, có lẽ cậu bé đã quá hoảng sợ. Cho nên luôn bám dính lấy Chung Linh, liên tục gọi cô là mẹ hết lần này đến lần khác.Ngay cả Triệu Duy Ngọc và bà nội cũng cảm thấy chua xót cho đứa cháu này.
Nắm trên giường,Tiều Dịch Thần rút vào trong lòng của Chung Linh, nức nở nói.
"Mẹ... mẹ ở bên cạnh con nhé, không được đi đâu cả".
Giai Y cùng nằm bên cạnh, thấy vậy cũng ôm lấy cô rưng rưng cất tiếng.
"Mẹ ơi...! Mẹ đừng lấy ông ta, chẳng phải mẹ và bố đã ở cùng nhau rồi sao? Con không thích ông ta... Ông ta là người xấu, chỉ biết ức hiếp mẹ..."
"Giai Ý!" Chung Linh nhìn con gái với dáng vẻ lo lắng, vì ở đây ngoài cô và hai đứa trẻ ra, vẫn còn có bà nội và mẹ của anh đang ở đây.
Triệu Duy Ngọc thấy vậy, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đi đến bên cạnh Giai Ý, bà xoa đầu con bé.
"Giai Ý ngoan....Bà sẽ không để chuyện đó xảy ra, cháu đừng lo lắng".
Hai mắt Giai Y chợt sáng lên ngầng đầu lên nhìn bà.
"Có thật không ạ?"
"Thật chứ.... Cháu không tin lời bà sao?" Triệu Duy Ngọc khẽ cười.
Đúng lúc này,cửa phòng bất chợt mở ra.Ngay sau đó Tịch Duy An bước vào, trên tay còn cầm một khay đồ ăn.
Anh nhìn bà nội và mẹ của mình, rồi nói.
"Bà nội và mẹ hãy về phòng nghỉ ngơi, ở đây có con và Chung Linh chăm sóc hai đứa nhỏ rồi".
"Hả.." Bà nội kinh ngạc, chỉ tay về hai người với ánh mắt nghi hoặc "Hai đứa... ở chung sao?"
Tịch Duy An gật đầu, cười nhẹ
"Cô ấy không ở phòng này thì ở phòng nào nữa".
"Nhung.…"
Trong lòng bà nội tự hỏi thầm.Không biết đứa cháu này của bà đang suy nghĩ gì? Tại sao muốn Chung Linh ở chung phòng,trong khi hai người đã không còn là vợ chồng.
"Mẹ! Chúng ta về phòng thôi, Dịch Thần và Giai Ý đã buồn ngủ lắm rồi, mình không nên làm phiền bọn trẻ".
Khi bà nội vẫn còn chưa phản ứng, Triệu Duy Ngọc đã bước đến bên cạnh dìu bà ra ngoài.
Trước khi đóng cửa lại, Triệu Duy Ngọc quay đầu nhìn bốn người trong phòng, chợt mỉm cười, sau đó quay đầu rời đì.
Sau khi bà nội và mẹ đi rồi, Tịch Duy An mới thở dài một hơi, rồi mang khay đồ ăn để lên trên bàn, khẽ nói.
"Khi nãy anh thấy em vẫn chưa ăn no lắm, nên anh cho người làm cho em một ít điểm tâm".
Chung Linh nhìn vào bóng lưng của anh, cất tiếng hỏi.
"Duy An.... Tịch Đình Kiên không gây khó dễ anh chứ?". Không biết khi cô đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn Tịch Đình Kiên sẽ lấy vai vế của anh ta ra sức ép với anh cho xem.
Tịch Duy An quay đầu lại,anh sải bước lên giường, đưa tay bế Tiểu Dịch Thần.Nhưng lúc này Tiểu Dịch Thần lại tỏ vẻ không muốn lại gần anh, cậu bé lại tiếp tục bám vào người của cô.
"Mẹ ơi!"
Chung Linh ngạc nhiên.
"Dịch Thần sao vậy? Là bố của con mà".
"Hu hu... nhưng con vẫn còn sợ lắm,con chỉ thích ở bên mẹ thôi!" Tiểu Dịch Thần lại bật khóc nức nở thêm một lần nữa.
Giai Ý nhìn thấy Tiểu Dịch Thần khóc lóc còn ôm lấy mẹ của mình như thế, thì lập tức tỏ vẻ khó chịu ra mặt,hai tay liền chống nạnh.
"Này..... Là con trai sao mà nhõng nhẽo thế.Em bị thương cũng không đâu có khóc nhiều như vậy.Còn nữa, đây là mẹ của em không phải của anh".
Nói rồi, Giai Ý đứng dậy đi đến Chung Linh ngồi vào lòng của cô.
Tiểu Dịch Thần mếu máo, cậu ôm lấy tay Chung Linh.
"Mẹ ơi! Mẹ là mẹ của con mà,Giai Ý cũng gọi bố của con là bố... Vậy con được gọi mẹ là mẹ đúng không?"
"À cái này..." Chung Linh nhìn Tịch Duy An với ánh mắt khó xử.
Thật lòng cô cũng rất muốn Tiều Dịch Thần xem cô như là mẹ của thằng bé, nhưng cô không biết người đàn ông trước mặt sẽ nghĩ gì.Với lại ở đây vẫn còn ở nhà họ Tịch, họ sẽ nghĩ gì khi thấy thằng bé suốt ngày gọi cô là mẹ.Huống hồ cô không biết mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần có khi nào đột ngột xuất hiện không, đến khi đó cô phải biết tính làm sao?
Tịch Duy An mỉm cười, anh nắm lấy tay cô.
"Sao em không trả lời với thằng bé,em có muốn làm mẹ kế của Tiểu Dịch Thần không?"
Chung Linh giựt mình.
Mẹ kế sao?
Đúng là Tiều Dịch Thần luôn xem cô là mẹ và cô cũng rất thích thằng bé, nhưng cô dường như đã quên đi nếu cô ở cùng với anh thì thần phận của cô chính là mẹ kể của thắng bé.Đây là một điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí là có chút khó chịu.
Thật lòng cô chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ trở thành là một người mẹ kế.
Nhưng Tiểu Dịch Thần sẽ như thế nào nếu cô nói không thích làm mẹ kể của thằng bé?
Chẳng lẽ thằng bé từ nhỏ cho đến lớn chưa từng nhìn thấy mẹ ruột của mình sao, rốt cuộc mẹ của Tiểu Dịch Thần là ai? Tại sao lại không ở bên cạnh thằng bé, cô ta không thương con mình sao?
Thấy cô không trả lời, mà như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tịch Duy Anh liền cố ý cất thêm một câu.
"Hay em muốn làm mẹ kế con gái của Tịch Đình Kiên."
Nghe xong câu nói của anh, tâm hồn Chung Linh như được kéo lại, cô bất chợt giựt mình kinh hãi,hai mắt trợn lên nhìn anh.
"Anh nói cái gì....Con gái sao..? Ai chứ... Con của Tịch Đình Kiên sao?"
"Ừm...Con gái, bằng tuổi Tiểu Dịch Thần và Giai Y" Vừa nói, Tịch Duy An liền lười biến ngồi dậy,cởi vài chiếc cúc áo sơ mi của mình ra.
Chung Linh hoang mang,cô vội từ trên giường bước xuống theo anh.
"Ý anh là sao... Tịch Đình Kiên cũng có con, thậm chí còn lớn bằng Giai Ý và Tiểu Dịch Thần.... Vậy con anh ta đang ở đâu.?"
Cô không thể tin nổi, Tịch Đình Kiên cũng có con rồi sao? Tại sao anh ta lại không nói cho cô biết?
Tịch Duy An không trả lời cô,anh đi đến bên cạnh hai đứa con của mình, rồi cúi đầu xuống hôn lên trán của cả hai, khẽ cất tiếng ra lệnh.
"Đến giờ các con phải đi ngủ rồi,mau uống hết hai ly sữa, rồi đi ngủ.Ngày mai bố sẽ dẫn hai đứa đi tham quan ngồi nhà này" .
"Duy An...!" Chung Linh nhìn anh,trong đôi mắt vẫn muốn anh nói ra hết tất cả những gì liên quan đến Tịch Đình
Kiên cho cô nghe.
Tịch Duy An hiểu cô, biết cô rất tò mò.Nhưng anh chỉ nhìn cô rồi mím môi cười,quay đầu đi vào phòng tắm.
Cuối cùng, cả một buổi tối Chung Linh đều không ngủ được cũng vì câu nói của anh.
Chiếc giường trong phòng này quả thật to gấp mấy lần ở chung cư của cô và của anh,bốn người nằm trên giường đều không cảm thấy chật chội, còn dư chỗ trống rất nhiều.
Hai đứa trẻ được nằm ở giữa,anh và cô mỗi người đều nằm bên ngoài, một nhà bốn người như một gia đình thật sự, điều này làm cho trong lòng cô lại có chút nhen nhóm lên tình thân gia đình. Cảm giác này tuy đối với mọi người có thể là khá bình thường, nhưng với cô, một người sống cô đơn từ nhỏ đến lớn, đây là giây phút mà cô luôn ước mơ có một ngày cô sẽ cảm nhận và bây giờ có lẽ cô đã có một chút cảm nhận được.
Trong bóng tối, khi cảm nhận nhịp thở đều đều của ba cha con đã đi vào giấc ngủ.Chung Linh mới nhẹ nhàng từ từ ngồi dậy,cô dựa vào đầu giường nghiên đầu nhìn Tiểu Dịch Thần.Trái Tim bất chợt vô thức đập mạnh.
Tại sao cô càng nhìn, càng thấy hình bóng lúc nhỏ của cô trong người của Tiểu Dịch Thần,ngay cả nét mặt sợ hãi của thằng bé lúc nhỏ cũng làm cô nhớ đến khi cô bắt buộc phải rời xa bố của mình.
Lúc nhỏ cô cũng đâu có được mạnh mẽ như bây giờ, cô cũng có sự yếu đuối, nói đúng hơn là sự nhúc nhát từ tận trong đáy lòng khi cô không còn ai ở bên cạnh.
Cô mặc cảm với tất cả mọi người, nhìn ai ai đều có đủ cha lẫn mẹ, cô thật sự rất ghen tị.Nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, vì cô sợ mọi người sẽ nhìn mình với ánh mắt quái lạ.Cô sợ rằng mình sẽ bị người khác căm ghét,
khong muon tiep xic voi co.