Tịch Duy An khẽ đưa tay vuốt ve tấm lưng cô, cảm giác khi anh ở bên cạnh cô gái nhỏ này càng lúc càng khiến trái tim anh trở nên ấm áp.Anh rất thích giữ khoảnh khắc như thế này.
“Chuyện đó em không cần phải nghĩ ngợi… Với lại việc hôm nay, Phương Uyển Như công kích em, chẳng qua cũng là do có người nói cho cô ta nghe.Thật ra,chuyện em và chú của anh quen nhau, trên dưới công ty chỉ có người trong nhà hoặc là vài người trong bộ phận cấp cao được biết.Nếu như cô ta đã biết, thì chắc chắn đã có người trong nội bộ tiết lộ”
Tịch Duy An cất giọng mang đầy sự đa nghi.
Nghe anh nói như vậy,Chung Linh giựt mình ngẩn đầu lên nhìn anh với ánh mắt có sự kinh ngạc.
“Thật không anh.”
Tịch Duy An gật đầu.
“Có thể người đó muốn chống đối anh hoặc đó là người muốn hủy hoại em.Nhưng anh lại nghĩ người này có thù với em hơn là anh… Vì chuyện này bể ra,em là người bất lợi nhất”.
Trước đây anh từng có tin đồn với rất nhiều cô gái, nếu như người này nhắm vào anh thì hoàn toàn là bước đi sai lầm.So với những người tron nhà họ Tịch thì anh là người luôn xuất hiện trên các trang mạng lớn vì những tin đồn thất thiệt vây quanh các cô gái.Chuyện này tung ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ không quan tâm.
Nhất định chuyện này đang nhắm vào Chung Linh.
Nhưng là ai…? Ai lại muốn hủy hoại danh dự của cô.
Anh biết Chung Linh vẫn còn đang có ý định sẽ học để lấy bằng tiến sĩ.Danh dự đối với cô rất quan trọng.Nhưng dù có chuyện gì,anh cũng bằng mọi giá phải bảo vệ cô, mẹ của con anh.
Một lần nữa Chung Linh lại sững sốt.Cô có kẻ thù sao? Rốt cuộc là ai?
“Nhưng em…em mới về nước.Em có gây thù với ai đâu, trước đây em cũng không có gây hiềm khích với ai”.
Tịch Duy An nhìn cô cất giọng nghiêm túc hỏi.
“Em có từng nghĩ người nhà họ Thẩm ngoài mẹ em ra, chưa có ai biết về sự tồn tại của em không?”
Chung Linh nghe xong liền suy nghĩ.Mãi một lúc sau, cô ngước mắt lên nhìn anh khẽ lắc đầu.
“Em nghĩ là không… Mà nếu như họ biết,em nghĩ họ cũng chẳng làm gì em.Tính tình hai chị em nhà họ,em thấy cũng không phải là người xấu”.
“Em tin vậy sao?” Tịch Duy An dùng giọng điệu uy nghiêm hỏi cô.
Chung Linh có chút rụt rè, nhưng cũng gật đầu nhanh chóng.
“Thẩm Tuấn,em cũng quen biết anh ấy được một năm hơn.Em thấy anh ấy là một người tốt.Còn Thẩm Tư Niệm, chẳng phải tính tình chị ấy,anh rõ hơn em sao?”
Bởi vì anh biết rõ Thẩm Tư Niệm,cho nên anh càng phải đề phòng cô ta.Tịch Duy An giờ đây chỉ biết nói thầm trong lòng những điều mà anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với cô nghe vào lúc này.
Anh biết Chung Linh khá lâu và cũng rất hiểu về cô.Con người cô rất đơn giản, chưa bao giờ muốn gây chuyện với ai.Ở cô luôn khiến anh có một cảm giác là cần phải che chở và bảo vệ cô với những con người độc ác đứng đằng sau.
Ngay sau đó, Tịch Duy An vén mái tóc cô qua một bên, định hôn lên cổ của cô thì đúng lúc này anh bất chợt nhìn thấy một vết bớt, nếu nhìn kỹ một chút thì đó giống như vết cắn.
Lúc này trong đầu anh đột nhiên có những suy nghĩ mà khiến anh có đôi chút không vui,anh nhanh chóng trực tiếp hỏi ngay.
“Đây là gì…? Ở cổ em có vết bớt sao?”
Chung Linh giựt mình, vội đưa tay chạm vào chỗ đó.Một giây sau, cô nhìn anh không suy nghĩ liền cất tiếng trả lời.
“A… Đây là vết cắn đã đi theo em khi còn nhỏ.Em cũng không biết mình làm sao lại có nó”
“Thật vậy sao?” Nhìn vào dáng vẻ trả lời dứt khoát của cô, Tịch Duy An thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chung Linh gật đầu, nhưng cô chợt suy nghĩ thái độ của anh lúc này.Rất lâu sau bật cười khanh khách, nhìn anh hỏi
“Này…Đừng nói là anh đang suy nghĩ đen tối trong đầu đó chứ!”
Ánh mắt nóng bỏng của anh bất chợt rơi xuống vòng một căn đầy của cô đang được lắp ló trong chiếc váy ngủ.Hình ảnh quyến rũ khi ở nhà cô khiến cơn rạo rực trong lòng bắt đầu trỗi dậy.
Anh cúi đầu, không nhịn được liền đưa đầu lưỡi ra nhắm nháp một chút da thịt trên vùng ngực cô, yết hầu lên xuống dữ dội.
“Anh lại nhớ mùi vị của em nữa rồi…! Hôm nay chúng ta vui vẻ nữa nhé!”
Bàn tay to lớn của anh trực tiếp kéo lấy chiếc váy của cô ra, thân thể trắng nõn mềm mại ấy nhanh chóng đập vào mắt của anh.
Anh ôm lấy cô nhanh chóng,hơi thở khàn đặc.
“Ở bên em,anh luôn có những suy nghĩ đen tối… Làm thế nào để chiếm hữu em”.
“Duy An…Giai Ý sẽ thấy…”
Mặt Chung Linh chợt đỏ ửng, cô quay đầu nhìn Giai Ý ở phía sau.Giờ đây cả người con bé đều xoay vào trong một góc ghế, nhưng nó cũng khiến cô lo lắng lỡ như con gái cô giật mình tỉnh lại nhìn thấy những hình ảnh xấu hổ như thế này.
“Suỵt… Nếu em còn nói thì con gái chúng ta chắc chắn sẽ thức dậy.” Anh hôn lên ngực cô,nụ hồng đỏ rực được anh nâng niu như một món bảo bối.
Lúc này tư thế Chung Linh có chút thay đổi, cô cảm nhận được có thứ gì đó đang đâm vào mông cô.
“Linh… Nếu em còn di chuyển nữa,em trai của anh chịu không nổi nữa đâu” Tịch Duy An há miệng thở dốc, hai tay không ngừng nhào nặn ngực cô, lâu lâu lại cúi xuống ngậm lấy đỉnh hồng đỏ rực đầy gợi cảm ấy.
Chung Linh bất ngờ ngửa cổ ra, miệng bắt đầu thở dốc.Nhưng cô chẳng dám làm kinh động đến con gái.
“Duy An…Em…”
“Em làm sao… Có phải em cũng muốn đúng không?”
Nói rồi,anh đưa tay cầm lấy tay cô từ từ đi xuống.
Khi cô cảm nhận được lòng bàn tay mình đang ôm một thứ nóng hổi, gần như sắp bỏng tay cô.Thì cô liền hoảng hốt mở mắt ra.
“A…” Chung Linh vừa mới hét lên một chút, Tịch Duy An đã rướn lên cắn mút môi cô.
“Em muốn làm cho con gái chúng ta tỉnh giấc sao?”
Chung Linh bất chợt đưa tay ôm lấy miệng.Cô không biết từ lúc nào mà tên xấu xa này đã thả rông cái thứ đó ra ngoài.
“Duy An…”
"Em mạnh tay lên một chút,anh hơi ngứa…"Gương mặt anh giờ đây đậm chất mang đầy sự đê tiện mà lần đầu tiên anh đã gặp cô.
Thế mà chẳng biết làm sao Chung Linh lại ngoan ngoãn nghe lời anh ôm lấy vật to lớn ấy, cô không ngừng làm kích thích nó lớn dần lên.Cho đến một lúc nào đó…
"Anh chịu hết nổi rồi,cho anh vào đi…"Anh thì thầm vào tai cô như một lời nan nỉ.
Vậy mà Chung Linh còn chưa kịp suy nghĩ bước tiếp theo là anh sẽ làm gì, thì lúc này cô cảm nhận được eo cô đang được anh nâng lên.
Một giây sau, vật to lớn của anh từ từ tiến vào.
“A…”
Chung Linh hét lên nhưng vẫn điều chỉnh được âm thanh của mình không kinh động đến Giai Ý.
Bên tai cô ngay lập tức nghe tiếng thở đầy sảng khoái của anh.Có thể cảm nhận được sự thỏa mãn của anh đang lang tỏa khắp căn nhà.
“Vẫn là em cho anh một cảm giác sung sướng như thế…!” Anh ôm cô, nhịp nhàng đung đưa vừa nói khẽ vào tai cô “Chỗ đó của em bé thật, nó khiến anh say mê… Anh không nghĩ những người nhỏ tuổi như em lại tuyệt vời như thế!”
Từ trước giờ anh quen con gái cũng tầm thua anh vài tuổi thôi.Anh là một người rất ghét nhìn thấy những giọt nước mắt của con gái, đặc biệt những người vẫn còn là xử nữ.Anh luôn có một lời thề là sẽ không đụng vào những người con gái mà chưa qua sử dụng.Cho nên anh chẳng dám quen ai thua anh rất nhiều tuổi.
Nhưng có lẽ ông trời rất thích trêu chọc anh.Nên đã cho anh gặp Chung Linh, lại là người thua anh cả chục tuổi.Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ cô là cháu của anh, chứ không dám nghĩ cô chính là mẹ của con anh.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng lần này anh cũng quyết tâm làm người đàn ông cuối cùng của cô.
Nếu như ghét của nào trời trao của nấy.Cô chính là người mà ông trời ban tặng cho anh, thì anh nhất định phải trân trọng.
Người con gái này,anh không nên để vuột mất lần nữa.
Giờ đây gương mặt Chung Linh càng lúc càng đỏ ửng, cô ôm chặt lấy anh.Sự hấp dẫn của anh khiến cô không làm chủ bản thân mình.Cô ngồi trên anh, bắt đầu ra sức vận động.
“A … Đúng rồi…Chỗ đó,em nhấp sâu vào…”
Tịch Duy An dựa người vào ghế, đầu ngửa ra sau,hai tay vương ra, trạng thái đầy sự hưởng thụ.
Chung Linh ôm lấy anh, tỏ vẻ uất ức khóc lên trên vai anh.
“Duy An…! Hôm nay em bị tổn thương,anh phải lấy lại công bằng cho em.Đầu em vẫn còn đau”
Nghe xong, Tịch Duy An với ánh mắt lo lắng nhìn cô.Anh đưa tay chạm vào đầu cô.
“Cục cưng của anh đau lắm phải không?”
"Đau lắm …!"Cô mở mắt ra nhìn anh, khẽ rơi lệ.
Tịch Duy An ngước mắt lên nhìn dáng vẻ cô như thế anh cũng không thể nào chịu nổi.Ngay sau đó anh rướn người hôn lên môi cô, rồi từ từ ôm cô đứng lên.
“Được rồi em yêu… Về phòng thôi em.Anh sẽ trả thù cho em, cô ta phải trả giá cho những chuyện này”.
Nhưng Chung Linh đã hoàn toàn không thể nghe những gì anh nói tiếp theo nữa.Cho đến khi cô cảm nhận vật to lớn của anh xuyên qua cơ thể cô lần nữa.
Âm thanh rên rỉ một lúc một lớn dần…