Đợi tầm khoảng mười lăm phút, Tịch Duy An vẫn không thấy Chung Linh ra,trong lòng bồn chồn anh không biết cô gái có chút trẻ con này có biết mặc chiếc váy này hay không? Ngay sau đó anh liền lập tức sải bước chân tới trước phòng thay, đồ định đưa tay lên gõ cửa, thì lại phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Tịch Duy An bản tính thì đã phong lưu ăn từ trong máu, lại có chút háo sắc,rất thích những phụ nữ xinh đẹp.Từ lúc Chung Linh xuất hiện, ngoài mặc anh hay đánh giá cô không xinh đẹp, thân hình cũng chẳng quyến rũ bằng những người con gái anh từng quen.Nhưng thật ra trong lòng anh luôn mặc niệm cô gái này là một cô gái rất khác biệt, ở cô luôn toát ra sự thu hút với anh.Cũng chẳng biết từ khi nào mà anh lại thích đụng chạm vào cơ thể của cô như ngày hôm nay.
Không những cô xinh đẹp, mà trong nét đẹp lại pha một chút nghịch ngợm đáng yêu.Không chỉ có vậy,anh còn cảm thấy cô còn thu hút cả phái nữ.
Tịch Khả Hinh em gái của anh, lúc nào cũng khen cô xinh đẹp trước mặt anh.Từ trước đến giờ Khả Hinh không muốn ai xâm phạm quyền riêng tư của em ấy.Nhưng đối với Chung Linh, Khả Hinh dường như quên đi quy tắc của chính mình.Khi đó anh còn nghĩ có phải Khả Hinh yêu thích cô gái này hơn cả Lục Diệp Bằng của em ấy không…?
Ngày hôm đó quả thật anh không nhớ bất cứ thứ gì ngoài việc cảm nhận được anh đã chạm vào cô.Nhưng thân hình cô đẹp hay xấu đến bây giờ cũng là một dấu chấm hỏi đối với anh.
Tại sao anh không nhớ hôm đó anh có thật sự đã lên giường với cô hay chưa?
Suy nghĩ trôi qua được một lúc, Tịch Duy An mới nhẹ nhàng từ từ mở cửa ra.Nhìn vào trong, đập vào mắt anh chính là khoảnh khách tấm lưng trần không một chút vết xước nào cả, lại còn trắng nõn của Chung Linh đã đập vào mắt của anh.
Nhưng lúc này đây…
Dường như Chung Linh đang gặp vấn đề về chiếc khóa kéo của chiếc váy sau lưng cô.Bỗng nhiên ngay lúc này cô ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương liền nhìn thấy anh.
Thay vì hoảng hốt sợ hãi khi có người xông vào đây trông khi cô đang thay đồ, thì Chung Linh lại rất bình tĩnh,ngay sau đó cô lập tức ra lệnh cho anh.
“Này…Còn đứng đó, lại đây giúp tôi kéo khoá kéo ngoài sau lên đi”.
Tịch Duy An giật mình,anh chẳng biết mình ăn trúng gì nữa mà vừa nghe cô nói xong,anh đã ngoan ngoãn đi đến đưa tay chạm vào khoá kéo phía sau từ từ kéo lên.
Nhưng tốc độ kéo lại lại chậm đến nỗi Chung Linh phải nổi cáo.Đến khi làm xong, cô xoay người lại trừng mắt nhìn anh.
“Chú thật chậm chạp…Trễ rồi đấy!” Vừa nói cô vừa nắm tay của anh lôi đi.
Vậy mà khi đi đến cửa.Tịch Duy An liền giữ cô lại.
Chung Linh nghiên đầu định hỏi anh muốn làm gì.
Nhưng chưa đầy một giây, Tịch Duy An nhìn mê mẩn đôi vai mảnh mai của cô,sau đó vén mái tóc cô qua một bên, rồi cúi xuống đặt lên vai cô một nụ hôn thật sâu.
Chung Linh giật thót, đang muốn tránh né.Nhưng Tịch Duy An lại há miệng ra ngậm cắn.
“Chú…”
Khi Chung Linh còn chưa kịp nói gì, Tịch Duy An đã đưa tay bịt miệng cô lại.
Anh ôm cô dựa vào người anh.Bờ môi thâm tình di chuyển lên phía trên ngậm lấy vành tai cô, khàn giọng thì thầm.
“Em đẹp lắm…! Tại sao bây giờ tôi mới cảm nhận được sự nóng bỏng trên người của em”. ngôn tình ngược
Chiếc váy này thật sự như là một cái tát được vả vào mặt anh.Trước đây anh luôn miệng nói cô có thân hình không được đẹp, nên lúc nào cũng ăn mặc những bộ quần áo rộng rãi.
Nhưng đâu ai ngờ rằng cô gái này sở hữu thân hình tuyệt đẹp như thế,chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ đến nỗi một tay anh cũng có thể nắm được.
Nói anh không động lòng,ham muốn cô lúc này là có phải anh bị yếu sinh lý không? Cô là người con gái mà anh thừa nhận đã có chút rung động với cô,cho nên việc sự khao khát nóng bỏng đang hừng hực bùng cháy trong lòng anh hoàn toàn xứng đáng.
Nhìn cô,anh chỉ muốn một lần được chiếm hữu cô, muốn cảm nhận cô là người con gái tuyệt vời như thế nào.
Chung Linh nghiên đầu, nhìn anh cong môi cười khẩy.
“So với Thẩm Tư Niệm, tôi sẽ không có hứng thú với chú đâu”.
“Tại sao em biết anh không hứng thú với em… Chẳng phải chúng ta từng lên giường rồi sao?”Tịch Duy An càng nói càng nham nhở,anh không biết mình có nên cho cô gái này ra ngoài vào giờ này không?
Cô đẹp quá,anh sợ cô ra ngoài…Mọi người chắc chắn sẽ ganh tị với anh.
Câu nói của anh khiến cho cô như chết lặng.Bởi vì cô đã lên giường với anh bao giờ chứ…?
“Lên giường… Tôi lên giường với chú sao?”
Tịch Duy An xoay người cô lại,anh ôm lấy cô,bàn tay cứ liên tục chạm vào lưng cô.
“Phải…! Hôm trước chẳng phải anh chăm sóc đêm hôm đó, rồi chúng ta đã…”
A.
Lúc này Chung Linh mới chợt nhận ra.Từ hôm đó đến nay anh luôn hỏi cô những chuyện mà cô chẳng hiểu, thì ra anh nghĩ hôm đó cô và anh đã thật sự lên giường với nhau.
Chung Linh giở khóc giở cười, cô vừa chỉ tay lên ngực anh, dáng vẻ đầy sự gợi cảm cất tiếng.
“Chú đã hiểu lầm rồi…Đừng suy nghĩ nhiều như thế nữa”.
Nhưng Chung Linh đâu biết người đàn ông này rất cứng đầu, cái gì anh đã cho là đúng thì khó có thể nào thay đổi.Cho dù cô có nói cái gì, giải thích thế nào thì anh cũng nhận định hai người đã từng quan hệ với nhau.
Việc anh không giữ khoảng cách với cô cũng từ đó mà ra.Anh nghĩ chạm cũng đã chạm rồi, giờ anh còn giữ gìn cho cô nữa làm gì.
Chung Linh vươn tay ôm cổ anh,khiễng chân lên cố ý buông một câu vào tai anh.
“Đừng nghĩ ai cũng sẽ giống những người phụ nữ của chú… Nếu như chú muốn, cũng phải xem tôi có đồng ý hay không…?”
Nói xong,Chung Linh bạo gan đặt lên má của anh một nụ hôn rất nhẹ.Nhưng lại khiến cho ai đó lặng người vì nụ hôn đó.
Khi Chung Linh quay người đi, Tịch Duy An lúc này đã hoàn toàn như nổ tung ngọn lửa trong lòng của anh bao nhiêu lâu nay.
Anh chẳng biết mình đang bị gì nữa, tại sao lại yếu thế với con ranh con này chứ?
Tịch Duy An chưa bao giờ biết thua bất cứ một ai, vậy mà hôm nay anh lại để cho một cô bé hỉ mũi chưa sạch qua mặt sao?
*****
Mang tiếng là một gia đình danh giá có tiếng trong xã hội.Cho nên mỗi khi nhà họ Tịch có tổ chức lễ tiệc cũng không thể qua loa, thậm chí ngay cả sinh nhật của một đứa trẻ con cũng rất là long trọng nghiêm trang,huống hồ gì là lễ mừng thọ của lão phu nhân cũng xem như là người lớn nhất trong gia đình.
Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, những người có mặt ở đây đều là những doanh nhân giàu có có địa vị trong xã hội.
Tịch Duy An ôm lấy eo của Chung Linh từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, nét mặt dần trở nên nghiêm nghị.Anh lướt nhìn một vòng, thì ra hôm nay xuất hiện nhiều đàn ông đến vậy.Biết trước anh cũng chẳng mong cho cô mặc chiếc váy này.Một chiếc váy khá tôn lên thân hình gợi cảm của cô, nhất là phía dưới tà váy đã được xẻ lên cao,lộ rõ đôi chân dài vừa trắng vừa mềm mại của cô.
Đôi chân Chung Linh quả thật rất gợi cảm, nó thẳng rất cân đối với thân hình của cô.
Sự đen tối luôn xâm chiếm suy nghĩ của anh vào hôm nay cũng là đôi chân này của cô.
Lần đầu tiên Chung Linh mới nhìn thấy một buổi tiệc xa hoa như vậy,ánh mắt cô sáng ngời nhìn vào cái tháp bánh kem cao đến tận mấy tầng nằm ở chính giữa buổi tiệc.
Dáng vẻ thích thú của cô đã đập vào mắt của anh, Tịch Duy An cúi người ghé vào tai cô hỏi nhẹ.
“Từ trước đến giờ em chưa được ăn bánh kem sao?”
Chung Linh nghe xong không hề suy nghĩ liền trả lời anh một cách vô tư.
“Tôi có ăn, nhưng chưa từng thấy chiếc lớn như vậy.”
Câu nói của cô khiến anh dở khóc dở cười.Càng ngày sự đáng yêu của cô gái này dần dần bộc lộ ra hết bên ngoài.
Từ đằng xa Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng trên tay cầm ly rượu đang từ từ tiến lại.
Ánh mắt Hoắc Thiếu Tiên ngay lập tức va vào chiếc váy mà Chung Linh đang mặc.Anh không nghĩ cô gái này ngày hôm nay lại ra dáng người lớn là nhờ chiếc váy này.Bình thường chỉ thấy cô dễ thương, nhưng hôm nay sự xinh đẹp và quyến rũ đã ẩn núp rất lâu trong người cô, bây giờ đã được hiện ra bên ngoài.
Dáng vẻ Tịch Duy An đầy sự khó chịu khi bắt gặp Hoắc Thiếu Tiên cứ nhìn chằm chằm vào cô,bàn tay anh bất ngờ đưa lên ôm lấy eo cô ra vẻ chủ quyền.
“Vợ yêu! Hôm nay em không được rời khỏi anh,ở đây rất rộng em sẽ bị lạc đấy”.
Chung Linh đưa mắt nhìn xuống bàn tay của anh đang ôm cô, một sự khó hiểu thoáng chốc hiện lên.
Không để Hoắc Thiếu Tiên lên tiếng, thì bên cạnh Lục Diệp Bằng đã lên tiếng đầu tiếng.
Giọng điệu đầy sự chế giễu được vang lên.
“Đại thiếu gia Tịch Thị, hôm nay còn biết đóng kịch với chúng tôi sao? Ở đây chỉ có hai chúng tôi,anh bớt lợi dụng con gái nhà người ta đi”
Tịch Duy An không màn câu nói của Lục Diệp Bằng,anh cúi đầu xuống nhìn Chung Linh với ánh mắt đầy sự yêu thương.
“Vợ của tôi hôm nay thật xinh đẹp.Không canh chừng cô ấy,lỡ có người nào cướp mất rồi sao?”
Câu nói hàm ý của anh dường như đang đánh vào mặt của một ai đó cứ từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn cô.
Hoắc Thiếu Tiên không quan tâm câu nói của Tịch Duy An,anh vẫn im lặng.Trong lòng thật sự có chút bất an, không biết cái tên này định làm gì con gái nhà người ta nữa đây.
Nhưng thật sự Dịch Chung Linh hôm nay rất đẹp.Từ khi cô xuất hiện cho đến giờ, trái tim của anh không ngừng rung động vì cô.
Nói anh thích cô cũng được,anh say nắng cô cũng có thể.
Nhưng chỉ có điều,anh mong cô sẽ không dành tình cảm cho Tịch Duy An, sẽ không yêu anh ta.Nếu không cô nhất định sẽ khổ tâm với anh ta rất nhiều.