Dã thú to lớn bên trong không ngừng khiến Chung Linh cảm thấy mình đang rơi vào một thế giới với một không gian đầy rực sắc màu.Cô cảm nhận từng đợt tấn công của anh như muốn ghiền nát thân thể cô ra.
"Ưhmmm....Chú....đừng ....dừng lại" Cô quay lại nhìn anh, không nghĩ rằng mình lại vô tình gọi anh là "chú" giống như những lần trước.
Tịch Duy An nghe vậy,máu nóng trong người lập tức dâng trào.Anh nhìn vào tấm lưng gợi cảm của cô, không nhịn được liền cúi đầu hôn khắp nơi.Hai tay ôm chặt ngực cô,hạ thân càng lúc càng tăng tốc.
Anh nhìn cô trong gương, nghiến răng nói.
"Anh đã dặn không được gọi anh là chú nữa mà sao em lại lì lợm thế.Anh phải phạt em nữa thôi!"
Rồi anh đưa tay nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn anh và cô trong gương.
"Em nhìn thấy không? Chúng ta đang ở cùng với nhau,em có thấy khi chúng ta làm chuyện này, vẻ mặt em lại nóng bỏng khiến anh không thể nào kiềm chế mà cứ muốn chiếm lấy thân thể của em....Bé con! Ngày tháng sau này ở bên cạnh anh,em sẽ từ từ nếm trải mùi vị được anh yêu thương là như thế nào"
Tiếng rên rỉ của cô lại không ngừng hét lên, dường như cả hai gần như đạt đến sự dục vọng.Ngay sau đó anh quay người cô lại,dạng chân cô ra, tiến vào sâu cơ thể cô.Cả hai cùng hét lên,run lên từng đợt.Cuối cùng là một dòng dịch nóng hổi từ từ xuất hiện.
"Duy An...Em..."
"Em sao.... Chẳng phải khi nãy em bảo anh đừng dừng lại mà."
Dứt lời,anh hôn môi cô một cách thô bạo.Hai tay không ngừng nhào nặn gò ngực gợi cảm của cô.Thật sự giờ phút này anh chỉ muốn hét lên cho tất cả mọi người trên thế giới này biết, người con gái mà anh đang chiếm hữu chính là cô vợ bé nhỏ của anh, là món quà mà ông trời đã tặng cho anh.
Anh đã gặp cô vào năm hai mươi mốt tuổi, ở cái tuổi anh chẳng nghĩ đến mình sẽ yêu thích một cô nhóc khi đó chỉ mới sau tuổi.
Cơn kích tình đầy dữ dội qua đi,hơi thở của cả hai đã có chút dần hồi phục thì tiếng khóc của Chung Linh lúc này đột ngột vang lên.Cô biết vì sao mình lại rơi lệ, nhưng cơn triền miên này quá đỗi cuồng dã.Đến giờ cô vẫn chưa dám nghĩ,anh lại có thể phạt cô bằng cách này.Đối với cô,anh thật sự rất khác lạ so với những ngày trước.
Trước khi kết hôn,mỗi lần làm chuyện này,anh đều nhẹ nhàng.Sự quan tâm của anh khi đó, luôn khiến trái tim cô rung động.
Nhưng hôm nay,anh lại ngan ngược bắt ép cô, thậm chí có phần cường bạo.
Nghe tiếng khóc của cô, Tịch Duy An một lần nữa hôn lên môi cô, ôm lấy cô ngồi dậy.
"Đừng khóc nữa...Anh yêu em,bà xã.... Yêu em đến suốt đời luôn...Cục cưng của anh" Để cô ngồi trên dã thú của anh, nhưng sau đợt kích tình dữ dội vừa rồi,xem ra nó vẫn còn chưa no lắm.
Chung Linh nương theo dựa vào người anh, mặc kệ sự xấu xa phía dưới. Trong chốc lát, cô lại khóc lớn.
"Anh là đồ xấu xa... Nói yêu, nhưng lại hành hạ người ta" Cô hờn dỗi cắn mạnh vào ngực anh
"Em thấy hối hận sao?" Anh cúi đầu xuống nhìn cô, không hề cảm thấy đau đón.
Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh, khẽ lắc đầu.
"Nếu hối hận thì em còn ở đây làm gì" Cô nói với giọng thều thào.
Thật ra trong lòng cô từ nãy đến giờ vẫn đang khó chịu khi nhớ đến hình ảnh anh và cô gái hôm qua ôm lấy nhau.Cô cảm thấy mình thật vô dụng, tại sao có thể bất tỉnh vào ngay lúc đó, để cho cô gái đó dám chạm vào chồng của cô,không biết anh có phải vì giận cô mà đã tìm cô gái đó thay thế. Nhưng nhất định sau này cô phải tìm đến cô ta, phải cảnh cáo cô ta không được lại gần chồng của cô
Tịch Duy An dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, khẽ hỏi.
"Em đang nghĩ anh và cô gái kia đúng không?" Ở bên cạnh cô cũng đã lâu,anh cũng dần hiểu được những biểu cảm thay cho suy nghĩ của cô.
Chung Linh không trả lời, cũng xem như anh đã đoán đúng.
Tịch Duy An khẽ cười, đưa tay phát vào mông cô vài cái.
"Đồ ngốc! Nếu như anh có gì với cô ta, thì vừa rồi anh cũng không có nhiều sức lực để động phòng với em.Trong tâm trí của anh giờ đây chỉ muốn lên giường với bé con đang mang dáng vẻ gợi tình ở trước mặt anh mà thôi"
Chung Linh nghe xong từ từ nhìn anh,sau đó bất chợt rũ mắt xuống.
"Em xin lỗi! Em không nên đi đến đó mà không xin phép anh".
"Biết xin lỗi rồi sao?" Anh nghiêm túc nhìn cô.
Chung Linh bậm môi,gật đầu.
"Em biết lỗi rồi,anh đừng giận em cũng đừng trừng phạt em như vậy nữa nhé!"
Khuôn mặt Chung Linh bỗng chốc đỏ lên khiến Tịch Duy An hiểu ra ý của cô.
Lúc này anh không suy nghĩ liền ngã người nằm xuống giường.Giọng điệu như ra lệnh.
"Vẫn còn đang rất giận.Cho nên vợ hãy chiều anh làm thêm một lần nữa đi.Mà lần này anh sẽ cho em chủ động ngồi trên người anh"
Chung Linh hiểu ngay ý của anh.Cô khẽ nhìn sâu trong đôi mắt anh, biết anh là một người khá có nhiều sức lực dư thừa, nhưng cũng không ngờ trận chiến khi nãy vẫn chưa làm cho anh thấy mệt mỏi.
Tịch Duy An nhìn cô, chỉ tay vào chỗ người anh em của anh, khẽ nháy mắt với cô.
"Chủ động sưởi ấm nó đi vợ yêu, lần này anh cho em làm chủ".
"Đồ xấu xa..." Chung Linh lẩm bẩm, gương mặt đỏ ửng nhìn sang chỗ khác.
Tịch Duy An cười xấu xa, thấy cô cứ không hành động gì hết,anh đành ra tay nâng eo cô lên sau đó hạ xuống thật mạnh.Chỉ vài giây sau, thân thể hai người lại một lần nữa quắn quýt với nhau, cuộc chiến lại tiếp tục diễn ra.
Giờ đây anh mới thật sự hiểu vì sao những người đàn ông lớn tuổi lại muốn lấy những cô gái trẻ về làm vợ.Nhưng mà anh sẽ không phải là một người có mới nới cũ.Cho dù bây giờ anh có thích thú với sự tươi trẻ của cô, thì anh cũng khẳng định một điều anh chỉ một lòng yêu người con gái này, nhất định sẽ không bao giờ thay lòng.Vì người đàn ông như anh từ lâu đã thầm yêu mến một cô bé chỉ mới sáu tuổi và đợi cô lớn lên để có cơ hội được làm chồng cô bé đó.
*******
Chỉ mới vài ngày trôi qua, Tịch Bách Nghiêm cảm thấy mình dường như đã già đi rất nhiều, ông quả thật có chút sợ hãi khi không biết phải giải quyết ra sao, nếu như bên ngoài họ tin những gì trên báo là thật.
Ông không phủ nhận, những gì mà họ đưa tin là sai lệch.Tịch Đình Kiên và Thẩm Tư Niệm quả thật hai người trước đó đã có mối quan hệ với nhau.
Nhưng ông cũng khá bất ngờ.Bởi vì cả hai luôn khiến ông không có chút nghi ngờ nào cả.
"Tôi luôn thắc mắc, tại sao ông lại đồng ý điều kiện của Duy An"
Triệu Duy Ngọc đã pha một bình trà ngon,bà mang vào trong lúc ông đang trầm tư suy nghĩ.Bà ngồi đối diện cùng với chồng mình thưởng thức một buổi trà chiều trong căn phòng đọc sách.
Câu hỏi này trước khi diễn ra lễ kết hôn,bà vẫn luôn muốn hỏi ông.Nhưng đến giờ mới có cơ hội
Tịch Bách Nghiêm thu dáng vẻ nghiêm nghị, nhìn vợ mình thở một hơi thật dài.
"Là vì Đình Kiên".
"Là sao?"
"Duy An từ lâu đã biết Đình Kiên là con trai của tôi.Là anh trai chứ không phải là chú của nó"
"Gì cơ?" Triệu Duy Ngọc ngạc nhiên, không nghĩ chuyện bí mật này chỉ có ông, bà và mẹ chồng biết thôi.Vậy mà Duy An cũng biết sao.
Tịch Bách Nghiêm nhìn thấy thái độ của bà, ông không nghĩ bà là người đã nói cho Duy An nghe.
"Điều kiện Duy An đưa ra cũng không phải khó khăn gì.Chí ít đứa con trai này của tôi cũng chỉ vì một người con gái mà thôi! Tôi cũng không nghĩ rằng,Duy An lại yêu Chung Linh đến như vậy.Nó muốn kết hôn, muốn trao cho con bé một danh phận, điều này tôi nghĩ mình nên ủng hộ.Chung Linh là một cô gái đã khiến Duy An có trách nhiệm hơn."
"Chị dù tôi không chấp nhận Chung Linh,Duy An cũng sẽ không nói bí mật này ra.Tôi biết tính tình của thằng con trai này.Bây giờ lần đầu tiên,Duy An quỳ xuống cầu xin tôi hãy cho phép lấy người mình yêu.... Người làm cha như tôi, tại sao lại làm khó dễ thằng bé nữa"
Tịch Bách Nghiêm trong đầu chợt nhớ đến ngày đầu tiên Duy An đưa Giai Ý đến nhà họ Tịch.Sau khi cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa hai người và sự chân thành của Duy An, ông đã có quyết định trả lại Chung Linh cho Duy An.Dù sao cả hai cũng đã có con và ông cũng nhận ra cả hai đều yêu thương nhau.
Ông cũng đã hối hận năm đó đã đuổi Chung Linh đi, để cho ba mẹ con sống bên ngoài suốt một thời gian dài như vậy.Ông chính là người phải nhận trách nhiệm.
Nghe Tịch Bách Nghiêm nói đến đây, Triệu Duy Ngọc khẽ gật đầu tán thành lời nói của ông, bà mỉm cười.
"Ông nói đúng.Con bé đã hi sinh,sinh cho Duy An hai đứa con, những gì Duy An đang làm,Chung Linh xứng đáng được nhận".
Trước đây từ cái lần đầu tiên bà nhìn thấy Chung Linh.Thật sự bà đã rất yêu thích cô bé này.Khi đó mặc dù Chung Linh khá ít nói, nhưng bà cảm nhận được cô có một trái tim rất ấm áp.Thái độ đối với tình yêu cũng giống như bà ngày xưa, đến khi biết Chung Linh đã có con với Duy An, bà rất rất là vui mừng.
Lúc này Tịch Bách Nghiêm bỗng nhíu chặt mày lại, sắc mặt cũng thay đổi, ông nghiêm túc hỏi bà.
"Tại sao đến giờ Duy An vẫn còn giấu Chung Linh việc Tiểu Dịch Thần cũng là con trai của con bé.Cũng thật kì lạ,Chung Linh sinh đôi mà con bé cũng không biết sao?"
Triệu Duy Ngọc nhìn ông, một lúc sau bật cười.
"Thật ra chuyện Chung Linh mang thai và sinh con, chuyện này rất dài,sau này có thời gian tôi sẽ kể với ông."
"Con trai ông vẫn còn rất trẻ con.Duy An sợ rằng nếu như Chung Linh biết được, chắc chắn sẽ cho nó một bài học,sau đó sẽ dành thời gian quan tâm đến Tiểu Dịch Thần hơn.Ông cũng thấy đám cưới diễn ra vừa rồi,Duy An đã thể hiện giữ vợ một cách thái quá sao?" Triệu Duy Ngọc buông thêm một câu, chuyện này đến giờ bà cũng còn rất ấn tượng.
Tịch Bách Nghiêm nghe xong cũng phá lên cười.
"Thật vậy sao? Xem ra đứa con trai này cũng giống tôi"
"Giống ông sao?" Triệu Duy Ngọc trừng mắt nhìn chồng mình. "Nếu giống ông, không chừng Duy An đã con rơi bên ngoài rất nhiều".
Gương mặt Tịch Bách Nghiêm bỗng chốc sượng lại,dáng vẻ có chút áy náy.
"Duy Ngọc! Bà vẫn còn giận tôi sao?"
Triệu Duy Ngọc nhìn ông, lắc đầu nhẹ.
"Không! Chẳng qua mỗi khi nhớ đến, tôi cảm thấy chuyện xảy ra không phải lỗi của ông".
Tịch Bách Nghiêm khẽ đưa tay nắm lấy tay bà.
"Quả thật lúc đó tôi vẫn còn tình cảm với mẹ của Đình Kiên, nhưng tôi lại không hiểu sao khi nghe được kết hôn với bà trong lòng tôi thật sự đã rất vui mừng,cho nên tôi không thể từ chối.Đây là lời nói thật lòng của tôi".