Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 19: Trợn mắt há mồm xem long hổ đấu Lòng đau ngờ chính biết bạn phượng loan



Lúc này trong thọ đường cao thủ nhiều như mây, nếuluận về bản lĩnh thì bọn Sử Bạch Đô, Sa Thiên Phong, Văn Đạo Trang không kém gì vợ chồng Uất Trì Đồng, nhưng vì ném chuột sợ bể đồ, cho nênchẳng ai dám làm càn.

Lúc này lễ vật trên bàn đã sạch trơn. UấtTrì Đồng cười lớn: "Tát đại nhân, phiền ông hãy truyền lệnh mở cửa lớnđể chúng tôi đi ra. Nếu người của chúng tôi mất một cọng lông, tôi sẽlột da đầu của ông. Ông đã nghe rõ chưa?"

Tát Phúc Đỉnh sợ đếnnỗi sắc mặt vàng bệch, ú ớ: "Vâng, vâng!" Đành làm theo lời Uất TrìĐồng. Uất Trì Đồng đã chuẩn bị sẵn khoái mã ở bên ngoài, những người này vừa ra khỏi cổng đã lên ngựa. Nhưng vợ chồng Uất Trì Đồng thì vẫn còntrong thọ đường.

Tát Phúc Đỉnh xin: "Uất Trì đà chủ, ông... Ông có thể nâng cao quý thủ không?"

Uất Trì Dòng nói: "Vội gì, đợi một lát nữa". Một hồi sau, chỉ nghe tiếng tu tu từ xa vọng tới, Uất Trì Đồng cười rằng: "Coi như ông có hiểu biết,không sai người truy đuổi". Té ra đó là tín hiệu báo bình an của thủ hạ. Lúc này bọn chúng đã đến nơi an toàn.

Tát Phúc Đỉnh cười khổsở: "Ông có thể thả tôi chưa?" Uất Trì Đồng nói: "Tôi sẽ thả ông, nhưngphiền ông hãy đưa tôi ra khỏi thành!" Tát Phúc Đỉnh ấp úng: "Điều này... điều này..." Uất Trì Đồng cười lạnh: "Cái gì mà điều này với điều nọ,ông không tin tôi sao?" Tát Phúc Đỉnh ấp úng: "Không dám. Nhưng ông làmthế thì mặt mũi tôi còn để đâu?" Uất Trì Đồng nói: "Ông muốn mặt mũi hay tính mạng?" Tát Phúc Đỉnh không dám nói nhiều, chỉ đành "vâng" mộttiếng. Uất Trì Đồng cười ha hả: "Quân tử đã nói một lời thì xe bốn ngựakhó đuổi. Ra khỏi thành, tôi sẽ thả ông. Đi!"

Cười chưa dứt, SửBạch Đô đột nhiên đã phát một chưởng vào lưng Tát Phúc Đỉnh, quát: "Làmsao có thể tha cho thằng giặc hại dân hại nước?" Đòn đánh bất ngờ ấykhông những khiến cho người trong Tát phủ đều ngạc nhiên, ngay cả UấtTrì Đồng cũng không hề ngờ tới.

Uất Trì Đồng vốn đang nắm chắcTát Phúc Đỉnh, Sử Bạch Đô phát tới một chưởng, Uất Trì Đồng đột nhiêncảm thấy một luồng đại lực đánh vào hổ khẩu của mình, bất giác buôngtay, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Sử Bạch Đô đã kéo Tát Phúc Đỉnh qua.

Té ra Sử Bạch Đô đang nghĩ cách giải cứu Tát PhúcĐỉnh, khi y nghe Uất Trì Đồng bảo Tát Phúc Đỉnh phải đưa mình ra khỏithành cho nên mới đánh liều nghĩ ra kế này.

Y nghĩ Uất Trì Đồngchắc chắn sẽ không lấy mạng Tát Phúc Đỉnh. Y tính cũng rất đúng, Uất Trì Đồng chỉ phòng bị có kẻ đánh lén mình chứ không để ý đến người đánh lén Tát Phúc Đỉnh. Y vừa đánh vào Tát Phúc Đỉnh một chưởng Cách sơn đảngưu, Tát Phúc Đỉnh chẳng sao cả, nhưng nếu công lực Uất Trì Đồng khôngbằng y thì chắc chắn sẽ bị thương.

Sử Bạch Đô kêu lên: "Tát đạinhân, xin thứ cho vô lễ!" Rồi nhẹ nhàng đẩy Tát Phúc Đỉnh qua một bên.Uất Trì Đồng đề phòng không kịp, muốn cướp lại con tin thì đã muộn mộtbước. Uất Trì Đồng gầm lớn một tiếng: "Hảo tiểu tử, rồi lập tức vỗ mộtchưởng về phía Sử Bạch Đô.

Lúc nãy Sử Bạch Đô đánh một đòn Cáchsơn đả ngưu không làm gì được Uất Trì Đồng đã biết công lực của đốiphương bằng mình. Sử Bạch Đô cười rằng: "Khẩu khí lớn lắm, nay ngươi mọc cánh cũng khó thoát, còn muốn làm dữ ư?" Thế rồi hai chưởng chạm nhau,Uất Trì Đồng hơi lắc lư người, còn Sử Bạch Đô thì đã thối lui ba bước.

Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Uất Trì Đồng dấn tới quyền tráichưởng phải liên tục đánh ra, miệng luôn quát lớn: "Dù Uất Trì Đồng nàykhông thoát ra khỏi cửa cũng phải giết chết tên tiểu tử nhà ngươi!" Đólà lối đánh lưỡng bại câu thương, còn bá đạo hơn cả đòn sát thủ lúc nãynhiều.

Bản lĩnh của Sử Bạch Đô vốn không hề thua Uất Trì Đồng,nhưng thấy Uất Trì Đồng làm liều cũng không khỏi khiếp sợ mấy phần. Công lực của hai bên bằng nhau, ai nhát gan thì người đó thua, chỉ nghe soạt một tiếng, vai áo của Sử Bạch Đô bị rách một mảng, đầu vai đau nhói,may mà y đã hóa giải lực đạo của Uất Trì Đồng cho nên chỉ bị móng taycào trúng da, không hề bị thương.

Tát Phúc Đỉnh vẫn chưa hết sợ, quát: "Sao còn chưa mau bắt tên cường đạo, không bắt song được thì giết chết!"

Văn Đạo Trang đã từng khoác lác mình là người có võ công giỏi nhất trongthiên hạ, y không chịu cùng Sử Bạch Đô tấn công Uất Trì Đồng, nhủ thầm:"Mình bắt con nữ tặc kia cũng lập được công lớn". Thế rồi nhảy bổ vềphía Kỳ Thánh Ân.

Kỳ Thánh Ân quát: "Hay lắm, ta sẽ tính nợ vớingươi!" Rồi liền vung tay, liên tục đánh ra bảy tám món ám khí. Văn ĐạoTrang khen vội: "Thiên Thủ Quan âm quả nhiên đanh bất hư truyền!" Rồivận chưởng thành gió phóng người vọt lên, ám khí lướt qua người y, những kẻ đứng bên cạnh thì xui xẻo, bọn họ không thể nào vận chưởng thành gió như Văn Đạo Trang để đánh rơi ám khí, vả lại đây là chỗ đông người chonên muốn né tránh cũng không kịp, Kỳ Thánh Ân phát ra tám món ám khínhưng có mười ba người ngã xuống! Ba người lại bị người khác xô ngã, còn hai người kia thì bị chưởng lực của Văn Đạo Trang đánh ngất.

Đám khách khứa la hét ầm trời, những kẻ nhát gan tự thấy kém cỏi, vội vàngchạy ra cửa, trong tòa đường chỉ còn lại những cao thủ thuộc hàng nhấtlưu và đám vệ sĩ của Tát phủ.

Tứ đại hương chủ của Sử Bạch Đôthấy bang chủ của mình hình như không chống lại được kẻ địch, cho nên cả bốn người cùng xông lên.

Uất Trì Đồng một mình khó chống lại số đông, nhất thời rời vào nguy hiểm.

Đổng Thập Tam nương ra đòn rất dữ, Uất Trì Đồng thấy mụ ta là người đàn bà,hơi coi thường, y không biết đó là người giỏi nhất trong bốn hương chủ,chỉ hơi sơ ý thì đã bị trúng một roi. May mà Uất Trì Đồng mình đồng dasắt, roi ấy chỉ để lại một lằn máu trên lưng!

Lúc này Văn ĐạoTrang và Kỳ Thánh Ân đã giao thủ, Kỳ Thánh Ân thấy chồng bị thương, vừalo vừa giận, muốn xông đến giải cứu nhưng lại bị Văn Đạo Trang chặn lại.

Hai vợ chồng Uất Trì Đồng đều gặp nguy hiểm, có lẽ đã không thể nào chống chọi được nổi, Tát Phúc Đỉnh cười ha hả: "Hai vợ chồng nhàngươi thật lớn gan, dám đến đánh cướp nhà ta! Ta bắt bọn ngươi phải nônlại từng món!" Ý muốn thủ hạ của y bắt sống vợ chồng Uất Trì Đồng. Lúcnãy Tát Phúc Đỉnh đã bảo không bắt sống được thì giết chết, nhưng giờđây đã tiếc của cho nên đã đổi ý.

Kim Trục Lưu thầm nhủ: "UấtTrì Đồng đến cướp lương hướng cho nghĩa quân, không hổ là một bậc anhhùng, sao mình có thể ngồi yên!" Đang định ra tay, không ngờ đã có mộtngười xông ra trước cả chàng. Người đó chính là gã thiếu niên lúc nãy.Chỉ thấy thiếu niên ấy nhảy vọt ra, kéo mũ xuống, lộ ra mái tóc dài óngả, y kêu lên: "Đại ca, sao đại ca còn nối giáo cho giặc?" Sử Hồng Anhvừa lộ mặt thật, ai nấy đều cả kinh, Kim Trục Lưu vừa lo vừa mừng, nhấtthời ngẩn người ra.

Tát Phúc Đỉnh thất kinh, hỏi: "Ngươi là ai? Ca ca của ngươi là ai?"

Sử Hồng Anh lớn giọng nói: "Ta là em gái của Sử Bạch Đô, ta cũng có phần cướp lễ vật của tên cẩu quan nhà người!"

Tát Phúc Đỉnh lạnh lùng hỏi lại: "Sử bang chủ, thế nào đây?" Sử Bạch Đô đỏmặt: "Xá muội làm càn, tôi sẽ trừng trị nó!" Thế rồi y bỏ Uất Trì Đồng,nhảy bổ tới bắt Sử Hồng Anh. Nàng kêu lên: "Ca ca, hãy nghe muội nói một lời..." Sử Bạch Đô quát lớn: "Ta không có một em gái như ngươi!" SửBạch Đô sợ nàng nói ra những lời khó nghe, nên vỗ tới liền một chưởng.Sử Bạch Đô vỗ ra một chưởng về phía em gái của y, lập tức có hai ngườinhảy bổ về phía y, một người là Kim Trục Lưu. Thân pháp của Kim Trục Lưu cực kỳ nhanh nhưng người ấy đứng gần Sử Hồng Anh cho nên đến trước mộtbước.

Sử Bạch Đô nghe có tiếng binh khí phía sau lưng mình, lòng thầm lo: "Ở đâu lại có cao thủ như thế này?" Rồi trở tay lại chụp vàoxương tỳ bà của người ấy, mũi kiếm của người ấy xỉa vào huyệt khí du ởdưới be sườn của y, đây là kế vây Ngụy cứu Triệu, Sử Bạch Đô vội vàng né qua một bên, lập tức tung ra một cú đá bật, người này thấy y quá hungdữ, thế là điểm mũi chân nhảy vọt lên, vung ra một đóa kiếm hoa đâmxuống đỉnh đầu của y. Sử Bạch Đô đã rút kiếm ra khỏi bao, đánh ra mộtchiêu Cử hỏa thiêu thiên, hai mũi kiếm giao nhau, tiếng kim khí vang lên chấn động rền tai. Những chiêu này nhanh như điện chớp lửa xẹt, hai bên đều trổ võ công thượng thừa, chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ bị đầu rơimáu chảy. Mấy chiêu đã qua, Sử Bạch Đô tuy hơi chiếm được thượng phongnhưng cũng không làm gì được người này, trong lòng thầm kinh hãi.

Người ấy lộn người trên không trung, hạ xuống bên cạnh Sử Hồng Anh, nói mau:"Sử cô nương, chúng ta cùng hưởng phú quý, hôm nay cũng nên cùng chịuhoạn nạn!"

Sử Bạch Đô trừng mắt quát: "Nha đầu, tên tiểu tử nàylà ai?" Sử Hồng Anh nói: "Y là bạn của muội, thế nào?" Người ấy cười:"Ngươi hỏi ta ư? Ta là người đã cùng lệnh muội cướp lễ vật của Tát PhúcĐỉnh, ngươi đừng nổi nóng, ta vốn chuẩn bị sẽ tặng cho ngươi một phần".

Sử Bạch Đô cả giận, quát: "Hay lắm, té ra chính là ngươi đã li gián anh em bọn ta, ta phải giết ngươi!" Rồi đâm ra soạt soạt hai kiếm, Sử Hồng Anh nói: "Ca ca, chính là huynh đã buộc muội phải ra tay!" Rồi nàng phấtngọn roi phối hợp với trường kiếm của người ấy cùng chống Sử Bạch Đô.Lúc này Kim Trục Lưu mới nhận ra kẻ này, chàng bất giác vừa lo, vừamừng, vừa rầu rĩ, sao lại thế này? Lý đại ca và Hồng Anh đã quen biếtnhau từ trước ư? Té ra người đó chính là Lý Nam Tinh.

Kim TrụcLưu vì rầu rĩ trong bụng, bất giác ngẩn người ra. Có hai vệ sĩ chạy đếnchặn chàng. Kim Trục Lưu vỗ ra hai chưởng, đẩy hai vệ sĩ ấy té nhào. Đến khi ra tay xong, chàng mới thấy mình đã quá tay.

Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh đều phát hiện Kim Trục Lưu, Kim Trục Lưu đã cải trang, SửHồng Anh nhất thời vẫn chưa nhận ra, Lý Nam Tinh vừa nhìn công phu củachàng thì đã biết.

Kim Trục Lưu đánh ngã hai tên vệ sĩ, kêu lên: "Đại ca..." Lý Nam Tinh cười ha hả: "Hiền đệ, đệ cũng đến ư? Có ta chăm sóc cho Sử cô nương, không Cần đệ phải giúp đỡ!" Sử Hồng Anh kêu lên:"Kim đại ca, té ra là huynh!" Ba người đồng thét lên tiếng mỗi người nói mỗi câu, nhưng Kim Trục Lưu thì hơi bất ngờ, kêu lên một tiếng "đại ca" thì không nói gì được nữa.

Sử Bạch Đô đánh rất dữ, Sử Hồng Anhchỉ nói được một câu, rồi đành dồn hết tâm trí vào đối phó y. Lúc nàyUất Trì Đồng một mình đánh bốn đại hương chủ của Lục Hợp bang, đã hơinúng thế nhưng vẫn còn chống chọi nổi. Kỳ Thánh Ân một mình đánh Văn Đạo Trang cũng đã hơi đuối sức.

Kim Trục Lưu không suy nghĩ gì nữa, chàng biết bản lĩnh của Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh, hai người họ liênthủ thì Sử Bạch Đô cũng không thể làm gì được họ, tình thế phía Kỳ Thánh Ân nguy hiểm nhất, vì thế Kim Trục Lưu lách người nhảy bổ về phía VănĐạo Trang.

Văn Đạo Trang mắt nhìn bốn hướng, tai nghe támphương, cảm thấy sau lưng hơi có tiếng gió liền trở tay đánh ra mộttrảo. Trảo này chính xác vô cùng ba ngón tay chụp vào mạch của Kim TrụcLưu. Đây là nơi tụ hội của mạch thiếu dương trên tay, dù người có võcông giỏi đến mức nào khi bị chụp phải mạch này thì không thể nào nhúcnhích được.

Văn Đạo Trang biết Kim Trục Lưu lao tới, nhưng không ngờ vừa chụp đã trúng, y không khỏi chột dạ: "Bản lĩnh của tên tiểu tửnày chẳng kém gì mình, tại sao lại dễ dàng để cho mình chụp trúng?" Nghĩ chưa dứt thì cảm thấy cẳng tay tê rần, đầu ngón tay của Kim Trục Lưu đã đâm vào hổ khẩu của y.

Số là Kim Trục Lưu có công phu thay đổihuyệt đạo, không sợ đối phương khống chế kinh mạch của mình. Song haibên có nội lực tương đương nhau, đó cũng là chiêu rất nguy hiểm. Cổ taycủa Kim Trục Lưu bị chụp trúng, kinh mạch tuy không bị thương, nhưng nội lực thì đã giảm sút, chàng vốn dùng thủ pháp mạnh điểm vào huyệt đạocủa Văn Đạo Trang, kết quả chỉ khiến cho Văn Đạo Trang chấn động hổkhẩu.

Nhưng tuy thế, Văn Đạo Trang cũng đã thiệt to, hổ khẩuchợt tê rần tựa như có luồng điện lướt qua, y vội vàng buông tay. KỳThánh Ân quét soạt một roi tước, Văn Đạo Trang không thể nào né tránh,vội vàng đưa tay lên đỡ, ngọn roi mềm của Kỳ Thánh Ân bật ra, lập tứctrên tay phải của Văn Đạo Trang cũng nổi một lằn máu.

Kỳ ThánhÂn được Kim Trục Lưu giúp đỡ, đánh lùi Văn Đạo Trang, nhất thời nhảy rakhỏi vòng vung tay phóng một nắm ám khí về phía những kẻ đang vây đánhUất Trì Đồng.

Đổng Thập Tam nương vung cây roi dài đến gió mưakhông lọt, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên không ngớt bên tai, khôngngọn ám khí nào của Kỳ Thánh Ân đánh vào người mụ. Viên Hải được mụ tayểm hộ cho nên cũng không hề bị thương.

Kiếm thuật của Thanh Phù đạo nhân rất cao, cũng đánh rơi được ha mũi thấu cốt đinh.

Nhưng khi ám khí phóng tới, Tiêu Lỗi đã vội vàng chống đỡ một đao của Uất Trì Đồng, cho nên đã trúng một mũi mai hoa châm vào cánh tay. Uất Trì Đồngchém xuống một đao, cánh tay bị thương của Tiêu Lỗi lại trúng thêm đaonày, y nóng lên như lợn bị chọc tiết rồi ngã xuống bất tỉnh.

Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Kỳ Thánh Ân cũng đã nhảy tới, lạnh lùng quát: "Con nữ tặc nhà ngươi không xứng dùng roi, ta với ngươi sẽtỉ thí?" Kỳ Thánh Ân được người ta gọi là Tiên Kiếm Song Tuyệt, lúc nãygiao thủ với Văn Đạo Trang, chưa thể thi triển hết sở trường, nay gặpĐổng Thập Tam nương thì hai bên tương đương nhau, kiếm pháp của Kỳ Thánh Ân tinh điệu hơn Đổng Thập Tam nương nhiều, lúc này đã đánh Đổng ThậpTam nương luống cuống tay chân, chỉ có thể chống đỡ.

Kim TrụcLưu đánh lùi Văn Đạo Trang, cười ha hả: "Đa tạ, đa tạ!" Té ra khi haibên vừa chạm nhau đã tách ra, Kim Trục Lưu thi triển thủ pháp Khôngkhông diệu thủ, đoạt lấy mấy cây hà thủ ô trên mình Văn Đạo Trang.

Lúc này Sa Thiên Phong phóng tới, Kim Trục Lưu cười lạnh lùng: "Hôm trướcđi ngang qua quý bang được tiếp đãi, nay mượn hoa cúng Phật, kính ngươimột chén".

Thế rồi cầm một bầu rượu trên bàn bổ vào mặt Sa Thiên Phong. Chưởng lực của Sa Thiên Phong có thể đánh nát đá vỡ bia, choangmột tiếng, bình rượu vỡ nát, Sa Thiên Phong bị rượu bắn đầy mặt, hầu như không thể mở mắt ra được. Y chợt cảm thấy có một luồng gió lướt tới,Kim Trục Lưu đã nhảy tới trước mặt, Sa Thiên Phong đấm bừa ra một quyền, Kim Trục Lưu đánh ra một đòn đại cầm nả thủ Thiên vương thác tháp, rồiquát: "Đi!" Sa Thiên Phong đã dồn hết sức lực ra, không kịp thu lại, bịKim Trục Lưu kéo nhẹ thì người đã bị ném đi như trái bóng.

KimTrục Lưu xoay người phóng đến bên cạnh Trịnh Hùng Đồ, Trịnh Hùng Đồ đãbiết sự lợi hại của chúng, vội vàng vỗ xuống một chưởng, quát: "Ta liềuvới ngươi!" Chưởng tâm của Trịnh Hùng Đồ đỏ như máu, chưởng phong thoang thoảng mùi tanh.

Số là Trịnh Hùng Đồ ỷ mình luyện Độc sachưởng, tưởng rằng Kim Trục Lưu không đám tiếp chưởng. Nào ngờ vừa mớibổ chưởng xuống, Kim Trục Lưu đã xỉa chỉ vào huyệt lao cung trên lòngbàn tay của y, cười rằng: "Ngươi có liều được không? Ta sẽ phế bàn taycủa ngươi, xem ngươi còn liều được hay không?" Trịnh Hùng Đồ thấy chàngxỉa chỉ ra, bất giác cả kinh. Số là huyệt lao cung là điểm cuối cùng của kinh mạch thiếu dương tây, nếu bị điểm vào thì chân khí sẽ bị ngưngtrệ, công phu Độc sa chưởng cũng chẳng còn. Nếu muốn luyện lại ít nhấtcũng phải tốn mười năm.

Trịnh Hùng Đồ tuy miệng nói liều mạng,nhưng thấy thế không dám liều nữa. Y cả kinh vội vàng biến chưởng thànhquyền, trong lúc hoảng hốt, chưa kịp đấm ra quyền đã bị Kim Trục Lưu nắm cánh tay vặn rắc một tiếng, bẻ gãy cánh tay của y!

Trịnh Hùng Đồ gầm lớn ngã xuống đất bất tỉnh.

Sử Bạch Đô đã đỡ lấy Sa Thiên Phong, nhưng muốn cứu Trịnh Hùng Đồ cũngkhông kịp. Sử Bạch Đô cả giận, đỡ Sa Thiên Phong ngồi xuống rồi nói: "Sa đại ca, ông hãy thay tôi, để tôi giải quyết thằng tiểu tử kia!" Vì thếSa Thiên Phong nhảy tới chặn Lý Nam Tinh lại, còn Sử Bạch Đô thì phóngvề phía Kim Trục Lưu. Lúc này Văn Đạo Trang đang thở dốc, hổ khẩu khôngcòn tê rần nữa, y thấy Sử Bạch Đô đã phóng lên chặn Kim Trục Lưu, khôngmuốn tranh công với Sử Bạch Đô nên chạy đến giúp Sa Thiên Phong. Sử Hồng Anh và Lý Nam Tinh sánh vai tác chiến, lấy hai địch hai, lúc này khóphân thắng bại.

Kim Trục Lưu né tránh hai chiêu, Sử Bạch Đô múakiếm như gió, miệng quát: "Tên tiểu tử kia, ngươi đánh cắp huyền thiết,ngựa quý của ta, nay lại đánh cắp quà mừng của ta, nếu ngươi không trảlại ba món này ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Kim Trục Lưu cười đáp:"Ngươi là bang chủ của một bang, sao lại không hiểu quy củ trong hắcđạo? Đã lấy của người thì làm sao có thể trả lại? Nhưng nếu ta đã bảo là mượn thì còn có thể thương lượng".

Sử Bạch Đô hừ một tiếng:"Hảo tiểu tử, chết đến nơi mà còn bỡn cợt!" Ánh kiếm lướt tới kêu soạtmột tiếng, mũi kiếm của y đã vạch đứt áo trước ngực của Kim Trục Lưu.Chiêu này quả thật hung hiểm đến cực điểm, may mà Kim Trục Lưu né tránhnhanh chóng, nếu không đã bị y đâm một mũi vào ngực.

Sử Hồng Anh thấy thế không khỏi kêu lên kinh hoảng, Văn Đạo Trang vỗ một chưởng, đè cây roi của nàng xuống, nếu không phải Lý Nam Tinh phóng kiếm ra nhanhthì suýt nữa y đã chụp được cây roi. Lý Nam Tinh nói mau: "Hiềnđệ, hãymau qua bên đây!"

Kim Trục Lưu nghe tiếng họ biết ngay họ rấtquan tâm đến mình. Nhất là tiếng kêu thất thanh của Sử Hồng Anh, tuynàng không nói thêm câu gì nhưng cũng đã đủ khiến cho Kim Trục Lưu phấnchấn tinh thần.

Kim Trục Lưu vừa lùi đã tiến lên, chàng lập tứcrút kiếm ra khỏi bao, cười nói: "Sử bang chủ, quyền cước nội công tôi đã lãnh giáo qua, nay tôi muốn xem thử kiếm pháp của ông". Chàng đang sung sướng trong lòng, tuy bị kẻ cường địch tấn công nhưng vẫn cười nói nhưthường.

Lúc này trong trường đã trở thành một cuộc đại hỗnchiến, nhưng thật sự chỉ có những cao thủ tỉ thí mà thôi, bọn vệ sĩ chỉđứng bên ngoài hò hét trợ oai.

Kim Trục Lưu sử dụng Truy phongkiếm thức, thanh kiếm bay lượn tựa như long bay, trong chớp mắt đã đánhra ba mươi sáu nhát kiếm. Sử Bạch Đô cũng không khỏi thầm thất kinh, nhủ thầm: "Mình đã gặp nhiều danh gia kiếm thuật trong thiên hạ, dù khôngthể nói tên tiểu tử này thuộc hàng thiên hạ đệ nhất nhưng cũng hơn những kẻ mà mình đã biết. Nếu luận về kiếm thuật, chỉ e mình không bằng y".

Kim Trục Lưu đánh liền ra ba mươi sáu kiếm, Sử Bạch Đô vẫn đứng vững nhưnúi, một bước chẳng lùi, Kim Trục Lưu cũng không khỏi thầm thất kinh. Số là kiếm thuật của Sử Bạch Đô tuy không tinh diệu như Kim Trục Lưu nhưng rất vững chắc và chất phác, võ học thượng thừa rất coi trọng điều này.

Kim Trục Lưu rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, chưa thể đạt được cảnh giới lấyvụng thắng khéo, cho nên kiếm thuật dù biến hóa khó lường, quỷ dị tuyệtluân nhưng cũng bị loại kiếm pháp chất phát của Sử Bạch Đô kiềm chế. Cứmỗi chiêu tinh diệu đều bị Sử Bạch Đô dễ dàng hóa giải bằng một chiêubình thường.

Đang lúc kịch chiến chợt nghe keng một tiếng, câythanh cương kiếm của Kim Trục Lưu đã bị Sử Bạch Đô chặt gãy. Sử Bạch Đôngăn cản không cho chàng chạy về phía Lý Nam Tinh. Lý Nam Tinh, Sử HồngAnh muốn chạy về phía chàng cũng bị Văn Đạo Trang cản lại.

KimTrục Lưu khéo léo dùng Thiên la bộ pháp, vòng qua cái bàn bát tiên duđấu với Sử Bạch Đô, trong nhất thời Sử Bạch Đô cũng chẳng làm gì đượcchàng. Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Ở đây kẻ võ công cao cường nhất là SửBạch Đô, mình sẽ nhử y để cho Lý đại ca và Sử cô nương có cơ hội thoátthân".

Chàng nghĩ như thế cho nên không muốn chạy về phía họ.Thực ra với khinh công trác tuyệt của mình chàng vẫn có thể tránh đượcSử Bạch Đô nhưng lại, không làm thế.

Phía vợ chồng Uất Trì Đồngthì đã chiếm thượng phong. Đổng Thập Tam nương chỉ có thể chống đỡ trước những đường roi của Kỳ Thánh Ân. Thanh Phù, Viên Hải thì bị Bạt phongđao pháp của Uất Trì Đồng đánh đến nỗi luống cuống tay chân.

Phía Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh thì thắng bại khó phân. Đối thủ của họ làVăn Đạo Trang và Sa Thiên Phong. Tam tượng thần công của Văn Đạo Trangcực kỳ cương mãnh, mỗi khi ra đòn đều phát ra tiếng gió, Lý Nam Tinh nhờ kiếm pháp quái dị tuyệt luân mới chống đỡ nổi y nhưng cũng hơi núngthế. Còn Sử Hồng Anh thì sử dụng ngọn roi bạc như du long xuất hải, SaThiên Phong chỉ dựa vào đôi chưởng để đối phó với ngọn roi của nàng nênkhông thắng nổi.

Sử Bạch Đô nhíu mày rồi nói: "Sa đại ca, huynhcứ mặc sức trừng trị ả nha đầu ấy cho tôi, tôi sẽ không trách huynh". Ytưởng rằng Sa Thiên Phong nể mặt mình cho nên mới nương tay, chứ khôngbiết rằng Sa Thiên Phong vì bị Kim Trục Lưu ném một cú nên đã mất hếtnhuệ khí.

Trên giang hồ Sa Thiên Phong cũng là nhân vật có tiếng tăm, chẳng kém Sử Bạch Đô bao nhiêu. Bản lĩnh của y so với Sử Hồng Anhthì hơi nhỉnh hơn, nhưng nay không đánh lại nàng, chỉ cảm thấy chẳng còn mặt mũi gì, Sử Bạch Đô lại thúc giục cho nên càng nôn nóng hơn, khi cao thủ tỉ thí thì đó là điều tối kị, lúc sơ ý đã bị Sử Hồng Anh quét trúng một roi, tức giận đến nỗi kêu lên oai oái.

Cũng trong lúc này,chợt một tiếng thét thảm thiết vang lên át cả tiếng la của Sa ThiênPhong, té ra Viên Hải đã bị Uất Trì Đồng chém một đao vào cánh tay trái, đau đến nỗi lăn lộn dưới đất, Uất Trì Đồng quát lớn: "Kẻ nào tránh tathì sống, cản ta thì chết!" Đổng Thập Tam nương không dám ham đánh nữa,vội vàng lách người qua, Kỳ Thánh Ân đã cùng chồng sánh vai xông ra.

Tát Phúc Đỉnh kêu lớn: "Sử bang chủ, chuyện chính quan trọng hơn!" Ý làmuốn Sử Bạch Đô truy bắt kẻ chủ mưu. Trong mắt Tát Phúc Đỉnh, vợ chồngUất Trì Đồng quan trọng hơn Kim Trục Lưu nhiều.

Khi Tát PhúcĐỉnh kêu lớn, thuộc hạ của y cũng đang bàn tán, một người nói:"Sử BạchĐô làm sao thế, không lo chuyện chính mà lại chơi trò rượt bắt với mộttên tiểu tử? Chả lẽ y muốn trọng nhẹ bỏ nặng?" Một người nói: "Y khônglo giải quyết em gái của mình mà lại nhờ Sa Thiên Phong!" Một người cười gằn: "Y làm thế chẳng qua không muốn ra tay với em gái mình mà thôi!"

Sử Bạch Đô rất thính tai lanh mắt, nên nghe tất cả những điều này. Y vừalo vừa giận nhủ thầm: "Nếu mình để ả nha đầu chạy thoát, Tát tổng quảnsẽ nghi ngờ mình!"

Sử Bạch Đô gầm lớn, lật một cái bàn, Kim Trục Lưu cười lớn: "Đừng nổi giận chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, hãy đấutiếp đi nào". Kim Trục Lưu lách người bồi thêm một chưởng, cái bàn nứttoác ra.

Vợ chồng Uất Trì Đồng đã chạy ra đến cổng, Kỳ Thánh Ânquay đầu lại kêu: "Tiểu huynh đệ, đi thôi!" Rồi vung tay phóng bảy mũibinh khí khác nhau về phía Văn Đạo Trang, Văn Đạo Trang vội vàng gạt đỡ, Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh cũng đã xông ra. Kim Trục Lưu cười ha hả:"Đúng thế, ta cũng nên đi thôi!"

Chàng vừa cười vừa tung cước đá tám cái bàn bát tiên lật ngược lên, tám cái bàn lăn long lóc trong thọ đường.

Kỳ Thánh Ân đã ra đến cửa thì đứng lại, hai tay vãi ám khí, chỉ trong chớp mắt đã có mười mấy tên vệ sĩ bị thương.

Sử Bạch Đô cả giận, thanh trường kiếm vung ra một đạo ngân hồng, chỉ nghetiếng leng keng vang lên không ngớt bên tai, ám khí của Kỳ Thánh Ân đềubị y chặt gãy.

Sử Bạch Đô chạy ra cổng thấy Công Tôn Hoằng vẫnđứng yên, Sử Bạch Đô cầm kiếm vái dài nói: "Công Tôn đại ca, hôm nay dùthế nào cũng phải nhờ đại ca giúp đỡ! Tôi xin giao tên tiểu tử họ Kimcho huynh". Rồi không đợi Công Tôn Hoằng trả lời, vung kiếm đuổi theo.Lúc này vợ chồng Uất Trì Đồng và Lý Nam Tinh, Sử Hồng Anh đã chia nhaubỏ chạy. Vợ chồng Uất Trì Đồng chạy về hướng đông, hai người Lý, Sử chạy về hướng tây, cao thủ trong nhà Tát Phúc Đỉnh chạy ra cũng chia nhauđuổi theo họ. Sử Bạch Đô chạy đến ngã ba, bất giác chần chừ, không biếtnên đuổi về hướng đông hay hướng tây? Kim Trục Lưu chạy ra sau cùng,Công Tôn Hoằng đứng ở cửa cười hỏi: "Ngươi còn trẻ mà võ công không kém, sư phụ của ngươi là ai?" Kim Trục Lưu nói: "Đây không phải là chỗ đểkết giao!" Ý chàng muốn nói: "Ngươi ở trong Tát phủ, muốn hỏi lai lịchsư môn của ta, như đang hỏi cung ta. Nếu ngươi muốn kết giao thì khônghợp thời tí nào".

Công Tôn Hoằng hừ một tiếng, nghĩ bụng: "Thiếu niên này quả thật rất kiêu ngạo!" Rồi liền giở hai chưởng lên, cười:"Ngươi không nói chả lẽ ta không có cách biết?"

Kim Trục Lưuchém tới một chưởng, Công Tôn Hoằng trở tay chụp lại, Kim Trục Lưu mauchóng điểm vào huyệt đạo của y, Công Tôn Hoằng đỡ, ngón tay của Kim Trục Lưu đã điểm vào huyệt lao cung trong lòng bàn tay của y, không ngờ Công Tôn Hoằng chẳng hề gì, Kim Trục Lưu phát giác không xong, khi co taylại thì đã cảm thấy trong lòng bàn tay của đối phương có một luồng hấplực, chàng muốn rút nhưng không được, Kim Trục Lưu cả kinh, lúc này mớibiết võ công của Công Tôn Hoằng hơn hẳn Sử Bạch Đô.

Cung BỉnhPhan thấy thế cả kinh, vội vàng nói "Bang chủ, giết gà đâu cần dùng daomổ trâu, cứ để tôi". Nói chưa dứt, chỉ thấy Công Tôn Hoằng loạng choạng, Kim Trục Lưu đã chạy ra khỏi cửa. Công Tôn Hoằng hô lớn: "Tên tiểu tửnày rất xảo quyệt, ngươi không phải là đối thủ của y, chi bằng hãy cùngta đuổi theo Uất Trì Đồng". Cung Bỉnh Phan vừa lo vừa mừng, mừng là vìKim Trục Lưu đã chạy thoát, lo là vì bang chủ đã thua Kim Trục Lưu mộtchiêu.

Cung Bỉnh Phan không biết, nhưng Kim Trục Lưu thì hiểurằng đó là do Công Tôn Hoằng có ý nhường cho mình bỏ chạy. Nhưng khichàng chạy ra đến cửa thì không khỏi hoang mang: "Đúng thế, mình phảichạy, nhưng nên chạy về hướng nào?"

Kim Trục Lưu chạy ra đườngphố, chỉ thấy có một đám người nhốn nháo, có người chạy về hướng đông,có người chạy về hướng tây. Có người lại bàn cãi: "Ngươi bảo nên chạy về hướng đông hay hướng tây? Bọn cường đạo này rất hung dữ, ta thấy chạyvề hướng tây thì ít nguy hiểm hơn". "Không, con ả ấy là em gái của SửBạchĐô, chúng ta cần gì phải gây chuyện với y?" "Các người cứ sợ đầu sợđuôi tốt nhất cứ hư trương thanh thế kêu gào cho lớn vào, chạy sanghướng đông hay hướng tây cũng như nhau cả!"

Kim Trục Lưu nghe thế biết vợ chồng Uất Trì Đồng chạy về hướng đông, Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh chạy về hường tây.

Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Hồng Anh đã có đại ca giúp đỡ, chắc là Sử Bạch Đôcũng không làm gì được họ. Mình... hỡi ơi, chi bằng mình chạy về hướngđông đi thôi!" Chàng vốn là muốn gặp Sử Hồng Anh, nhưng lúc này lại chạy ngược hướng với Sử Hồng Anh, trong lòng rất hoang mang, không biếtchàng chua xót hay đau khổ? Sử Bạch Đô đang chần chừ, không biết nênchạy về phía đông hay phía tây, chợt thấy Công Tôn Hoằng vội vã chạy ra, kêu lên: "Uất Trì Đồng đã chạy về hướng đông, để ta đuổi theo y, chuyện nhà của các người ta không quản!" Sử Bạch Đô cả mừng: "Có đại ca ratay, vợ chồng Uất Trì Đồng làm sao chạy thoát. Tên tiểu tử ấy đâu?" Công Tôn Hoằng nói: "Tên tiểu tử ấy rất xảo quyệt, y đã chạy thoát. Dầu sao y cũng chẳng phải là kẻ chủ mưu, cứ để mặc cho y đi. Nhưng nếu ông đốiphó nổi tôi có thể gọi Văn Đạo Trang ra giúp ông".

Sử Bạch Đô đỏ mặt: "Buồn cười, buồn cười Làm sao tôi có thể sợ tên tiểu tử ấy? Được,chúng ta chia nhau bắt người". Sử Bạch Đô biết khinh công của Kim TrụcLưu rất cao siêu, nên không hề nghi ngờ Công Tôn Hoằng có ý thả chàngchạy. Trái lại y lo lắng Kim Trục Lưu sẽ chạy về phía mình, nếu haingười gặp nhau, y tuy không thua chàng, nhưng cũng bị chàng giữ chân,không đuổi theo kịp Sử Hồng Anh nữa.

Kim Trục Lưu thi triểnkhinh công Bát bộ cản thiền, bọn vệ sĩ đuổi theo chỉ cảm thấy như cóluồng gió lướt qua người, đến khi nhìn lại thì có một bóng đen chạy ởphải mặt, cho nên không nhìn rõ đó là ai. Không bao lâu sau, Kim TrụcLưu đã chạy ra đến cửa đông, ra tới ngoại ô thấy có ngã rẽ, Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Không biết có nên tìm Uất Trì Đồng không?" Chợt thấy có haivệ sĩ đang đi nhau rên rỉ bước tới, té ra bọn chúng đều trúng ám khí của Kỳ Thánh Ân cho nên bị thương.

Kim Trục Lưu tóm lấy một tên, quát hỏi: "Uất Trì Đồng chạy về hướng nào?"

Một vệ sĩ đáp: "Bọn chúng đã đi được bảy dặm. Ta khuyên ngươi đừng đuổitheo, ám khí của con mụ ấy rất lợi hại. Ối chao, ngươi... ngươi là..."

Tên vệ sĩ nói một hồi mới phát giác Kim Trục Lưu rất lạ mặt, bất giác cảkinh. Còn tên kia lúc này mới nhận ra lầm người cho nên vội vàng rútkiếm đâm chàng. Kim Trục Lưu không thèm quay đầu lại, trở tay đoạt lấythanh kiếm của y, cười gằn: "Đa tạ ngươi đã chỉ điểm". Rồi phóng vọt đinhư làn khói. Trong chốc lát Kim Trục Lưu đã chạy vượt qua Thất Lý Bồ.Chàng không đuổi kịp Uất Trì Đồng nhưng lại thấy Văn Đạo Trang và SaThiên Phong. Hai người Sa, Văn đã đuổi theo từ trước, nhưng bọn chúng lo ngại vợ chồng Uất Trì Đồng nên không dám chạy quá nhanh, cố ý đợi việnbinh.

Văn Đạo Trang quay đầu lại nhìn thấy Kim Trục Lưu đã đuổitới, y thất kinh rồi cười ha hả: "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Hà hà, hiếm có dịp tương phùng ta phảitrêu ngươi một phen". Văn Đạo Trang thầm nhủ y và Sa Thiên Phong chưachắc thắng vợ chồng Uất Trì Đồng, nhưng dư sức đối phó với Kim Trục Lưu.

Kim Trục Lưu cười rằng: "Họ Văn kia, ngươi quên ơn ta đã chocon trai ngươi uống thuốc giải hay sao?" Văn Đạo Trang cả giận, đangđịnh nhảy bổ lên. Kim Trục Lưu đã rút kiếm chuẩn bị nghênh địch. Chợtnghe tiếng nhạc ngựa vang lên, Công Tôn Hoằng và Cung Bỉnh Phan đã phóng ngựa đuổi tới, từ xa đã cao giọng kêu: "Văn đảo chủ, Sa bang chủ, Sửbang chủ bảo các người mau mau về giúp đó ông ta! Cứ giao tên tiểu tửnày cho tôi!"

Văn Đạo Trang nghĩ: "Chả lẽ Sử Bạch Đô sợ khôngđối phó nổi với em gái của mình? Kiếm pháp của tên tiểu tử đi cùng ảkhông kém, nhưng tại sao y phải nhờ mình giúp đỡ?" Nhưng Văn Đạo Trangvốn có ý bỏ nặng lấy nhẹ, vả lại y không dám nghi ngờ Công Tôn Hoằng lại lừa mình. Vì thế đáp: "Thôi được, giao cho ông tên tiểu tử này". VănĐạo Trang quay đầu chạy ngược trở lại, Sa Thiên Phong cũng e dè Kim Trục Lưu cho nên đương nhiên cũng vội vàng chạy theo.

Công Tôn Hoằng nói: "Ông cũng bảo Cao bang chủ, Đỗ bang chủ và các hương chủ của LụcHợp bang quay về. Tôi không cần ai giúp đỡ!"

Văn Đạo Trang nghĩbụng: "Gã này thật kiêu ngạo, được, nếu bắt được vợ chồng Uất Trì Đồngta cũng sẽ chiếm một phần công lao, nếu ngươi bị đánh bại, ta coi ngươiăn nói thế nào!" Rồi cười rằng: "Vâng, vâng. Có ngài lo chuyện này, aicòn dám tranh công với ngài?"

Công Tôn Hoằng phóng ngựa đuổi theo, kêu lớn: "Tên tiểu tử, đừng chạy! Hừ hừ lần này xem thử ngươi có chạy được không?"

Công Tôn Hoằng miệng thì kêu nhưng tay lại kìm cương ngựa, không cho ngựachạy nhanh. Kim Trục Lưu đã thấy, chợt hiểu ra: "Y cố ý kêu gào cho VănĐạo Trang nghe". Vì thế chạy nhanh như gót chân có bôi mỡ. Kim Trục Lưuthi triển khinh công tuyệt đỉnh chạy được khoảng một đoạn, Công TônHoằng khen rằng: "Hảo khinh công!" Rồi mới buông ngựa đuổi theo.

Đuổi một hồi, chẳng thấy bóng dáng Văn Đạo Trang đâu nữa, vợ chồng Uất TrìĐồng cũng đã ngừng lại bên đường đợi họ. Công Tôn Hoằng nói: "Tiểu huynh đệ, còn cần chạy nhanh như thế không! Kim Trục Lưu cười: "Công Tôn bang chủ, tôi đã không đánh lại ông, không chạy thì còn làm gì?" Công TônHoằng cả cười: "Ai muốn đánh nhau với ngươi?"

Uất Trì Đồng cườiha hả, ôm quyền nói: "Tiểu huynh đệ, hôm nay có ngươi rút kiếm tươngtrợ, ta phải đáp tạ trước. Công Tôn bang chủ là bằng hữu cũ của ta,ngươi là bằng hữu mới của ta, chúng ta đều là người một nhà, Công Tônđại ca, lần này cũng nhờ đại ca giúp đỡ, tôi còn chưa đáp tạ đại ca".

Té ra vợ chồng Uất Trì Đồng lẻn vào Tát phủ toàn nhờ Công Tôn Hoằng yểmhộ. Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Té ra gã này là nội ứng cho Uất Trì Đồng,chả trách nào y chịu tới Tát phủ chúc thọ". Thế rồi lấy lễ vãn bối ramắt Công Tôn Hoằng, cười rằng: "Lúc nãy đã mạo phạm, mong tiền bối thứlỗi".

Công Tôn Hoằng: "Võ công của ngươi khá lắm, lệnh sư là ai có thể nói cho ta biết chưa?"

Cung Bỉnh Phan bước tới chào Kim Trục Lưu, đáp thay: "Bang chủ, để tôi giới thiệu, đây chính là Kim Trục Lưu thiếu hiệp".

Nghe thế Uất Trì Đồng cười ha hả: "Té ra ngươi là sư đệ của Giang đại hiệp, chả trách nào võ công ghê gớm đến thế!"

Công Tôn Hoằng: "Kim Thế Di đại hiệp là gì của ngươi??

Kim Trục Lưu nói: "Chính là gia phụ".

Công Tôn Hoằng càng vui mừng hơn, nói lớn: "Ta và lệnh phụ đã từng gặp nhaumột lần tại chùa Thiếu Lâm, tính lại đã là chuyện hơn hai mươi nămtrước. Lệnh phụ là người ta khâm phục nhất, chúng ta cứ coi như nganghàng nhau, ngươi gọi ta lão tiền bối, ta không dám nhận".

UấtTrì Đồng nói: "Diệp Mộ Hoa đã đến Tiểu Kim Xuyên. Lý Quang Hạ và Lâm Đạo Hiên cũng đã đến chỗ Trúc Thượng Phụ. Chốc nữa ta sẽ về Tiểu Kim Xuyên, Kim lão đệ, đệ không nên ở lại Bắc Kinh nữa. Vậy hãy cùng ta đến TiểuKim Xuyên!"

Kim Trục Lưu nói: "Tôi còn có chút chuyện, e rằngmười ngày nửa tháng nữa mới có thể rời khỏi Bắc Kinh. Tôi đang ở tại nhà của Đới lão tiêu đầu, mọi người có thể yên tâm".

Uất Trì Đồngnói: "Như thế ta sẽ đến Tiểu Kim Xuyên đợi ngươi, ta không kịp đến chàoĐới lão tiêu đầu, ngươi hãy cho ta gửi lời thăm".

Công Tôn Hoằng nói: "Được, các người hãy chạy mau. Nếu không bọn người kia đuổi theo thì phiền to".

Uất Trì Đồng nói: "Công Tôn đại ca, còn huynh? Lần này huynh âm thầm giúp đỡ tôi, sau này bọn chúng cũng sẽ biết.

Công Tôn Hoằng cười đáp: "Tôi cũng không muốn làm khách của Tát Phúc Đỉnh,quay về làm gì? Tôi sẽ quay về tổng đà, dựng cờ phản Thanh, xem thử TátPhúc Đỉnh và Sử Bạch Đô làm thế gì!"

Uất Trì Đồng vui mừng ramặt, nói: "Vậy thì tốt còn gì bằng, đại ca đã dựng cờ, các bang hội lớntrên giang hồ quá nửa sẽ không còn theo Sử Bạch Đô".

Thế rồi mọi người chia tay nhau, Kim Trục Lưu chờ trời tối mới một mình lẻn về Bắc Kinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv