Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 109: Sẵn sàng



Cuối tuần nên tặng mọi người 2 chương luônnnn \m/ Tuần sau sẽ vào một nơi ảo diệu khác rùiiiii \m/

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hiện tại trên xe chỉ còn lại mười một người chơi là Phó Kỳ Đường, Cung Tử Quận, Miêu Anh, Tống Dục, Thời Duyệt, Lâm Phưởng, Dịch Văn Văn, Tô Úy, Lý Lan, Ba Viên và Trần Thương, đang tập hợp lại trong toa số 0.

Một lúc sau, Cung Tử Quận mới lên tiếng: "Bàn chính sự trước đi."

Miêu Anh gật đầu, hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần rồi nói: "Là thế này, chúng tôi phát hiện ra một... Không, rất nhiều đạo cụ vô cùng kỳ lạ trong phó bản."

Nói xong, Miêu Anh lấy ra một hình người bằng nhựa màu đen tầm 10 centimet từ trong không gian ý thức ra.

"Mỗi lần giết một con quỷ thì sẽ rơi ra một hình nhân thế này. Đương nhiên là không chỉ có quỷ... Tiểu Châu và Tiểu Minh cũng như thế." Miêu Anh thở dài.

Dịch Văn Văn cẩn thận lấy một mô hình người giống y hệt mấy mô hình trong tay Miêu Anh ra, khẽ nói: "Đây là anh Tiểu Châu để lại."

Cô lén nhìn về phía Trần Thương, từ khi trở về vẫn giữ nguyên tư thế như thể đã biến thành một pho tượng, giọng nói càng nhỏ hơn: "Của Tiểu Minh thì là màu đỏ, Trần Thương đang giữ."

Phó Kỳ Đường gật đầu.

Miêu Anh nói tiếp: "Chúng tôi tìm được tổng cộng là mười ba mô hình người nhưng chỉ có đúng một cái đầu là được hệ thống thông báo lấy được đạo cụ "Hình bóng sinh mệnh", còn lại thì không. Này không hợp lý."

"Đúng vậy. Thông thường thì hệ thống đều sẽ phát thông báo mỗi khi người chơi lấy được đạo cụ, cho dù là đạo cụ giống nhau." Tống Dục tán đồng.

Anh ta vốn định cầm mô hình đại biểu cho Hà Chi Châu lên nhưng lại thấy hơi sai sai nên quay sang nói với Miêu Anh: "Tôi xem mấy mô hình cô đang cầm được không?"

Miêu Anh đưa mô hình cho anh ta và nói: "Trước khi các anh trở lại, tôi đã tra thử thông tin trên cổng giao dịch nhưng không có bất kỳ thông tin gì từ tên, giới thiệu cho đến phương pháp sử dụng. Tra không ra, cứ như nó hoàn toàn không hề tồn tại."

"Nhìn thì đúng chỉ là một mô hình nhựa bình thường, không có gì khác lạ. Nhưng nó chắc chắn là một đạo cụ, không thì thống sẽ không thông báo, càng không có chuyện để mọi người mang nó về." Tống Dục kiểm tra mô hình người kia một lát, sau khi đưa ra kết luận lại càng thấy nghi ngờ.

"Đây cũng chính là chuyện chúng tôi không hiểu được. Hơn nữa, sau khi mấy anh trở lại thì tôi đã chú ý thêm một điều." Miêu Anh vén tóc, hạ thấp tông giọng, nói: "Trừ Tiểu Châu và Tiểu Minh thì chúng tôi tìm được tổng cộng mười một mô hình người, mà bây giờ chúng ta cũng đang có mười một người. Trùng hợp sao?"

Toa số 0 lập tức trở nên yên lặng.

Đột nhiên, Phó Kỳ Đường hắng giọng, giơ tay phát biểu ý kiến: "Có lẽ tôi biết nó là gì."

Miêu Anh sửng sốt. Cô nói những lời đó ra cốt là ám chỉ hỏi Cung Tử Quận, không ngờ người trả lời lại là Phó Kỳ Đường. Chuyện này khiến Miêu Anh nghi ngờ, vì trừ người phụ nữ trung niên Lý Lan, Trần Thương và Ba Viên lên tàu muộn nhất ra thì Phó Kỳ Đường là người ít kinh nghiệm nhất trong số những người ở đây, quả thực không thể biết được manh mối ngay cả người chơi thâm niên cũng không biết.

Phó Kỳ Đường mỉm cười. Anh không giải thích nhiều vì anh không thể nói nhiều, đâu thể vạch hết áo ra cho người ta xem lưng được.

"Đây là một tấm vé vào cửa, có nó thì mới vào được trận chung kết. Vì thế có mười một người chơi thì tất nhiên sẽ có mười một tấm vé tương ứng rồi." Phó Kỳ Đường nói.

Tô Úy sửng sốt.

Cậu ta quay lại nói với Phó Kỳ Đường: "Chờ chút... "Vé vào cửa" là cái gì? "Trận chung kết" là sao? Đường Đường, anh đang nói gì vậy?"

Phó Kỳ Đường xòe hai tay, đáp: "Chính là những gì cậu đang nghĩ tới đấy. Tôi tin mọi người đều ít nhiều đều nghi ngờ khi thấy những thay đổi rõ rệt của đoàn tàu dạo gần đây. Chúng ta sắp tới điểm cuối rồi."

Đúng lúc này, bốn chiếc màn hình hiển thị treo trên đầu mọi người đồng thời bật sáng, hiển thị một dòng thông báo.

[Chào mừng đến với trận chung kết.]

[Tàu G0101 Vô Hạn Hiệu đã đạt được điều kiện dừng tàu.

Số người chơi còn sống hiện tại: 11

Thỏa mãn tiêu chí số người tham gia trận chung kết.]

[Mở khóa không gian quyền hạn tương ứng... Mở khóa hoàn tất.]

[Mời tất cả hành khách đi về phía trước vào phòng điều khiển.]

Ba Viên nhìn trái ngó phải, nói: "Phòng điều khiển? Ngày đầu tiên đến đây tôi đã xem rồi, trên tàu nào có phòng điều khiển đâu? Đây đã là đầu tàu rồi, chẳng lẽ còn có mật thất nữa?"

Anh ta ngừng lại, vẻ mặt khó hiểu, nói tiếp: "Gì vậy chứ? Ảo ma thế?"

Chuyện xảy ra tiếp theo vô cùng quen thuộc với Phó Kỳ Đường. Đúng như những gì anh đã thấy trong những mảnh ký ức, một cánh cửa viền vàng xuất hiện trên bức tường trống phía dưới màn hình. Màu vàng lóe lên rồi tắt đi, chỉ sau vài lần như thế, "cánh cửa" đã thực sự xuất hiện, dần dần nhô ra khỏi mặt phẳng hai chiều, cuối cùng phát ra tiếng "cạch cạch" của máy móc và tự động mở ra.

"Chuyện này..." Miêu Anh kinh ngạc.

Ba Viên và Tô Úy kích động đến mức đồng thanh hô lên: "Có phòng điều khiển thật này!"

Trong lúc nhất thời, trừ Trần Thương và Lâm Phưởng ra thì ai cũng đứng bật dậy, lộ rõ vẻ bất ngờ. Trận chung kết... Ai cũng hiểu ba chữ này đại biểu cho điều gì. Bất luận con đường phía trước là sự sống hay cái chết, thiên đường hay địa ngục hay thế giới, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi.

"Đi thôi."

Trong đám người, Phó Kỳ Đường nắm chặt lấy tay của Cung Tử Quận và nhận lại được cái nắm tay còn chặt hơn anh của hắn.

"Yên tâm, em không nhờ anh nữa đâu. Lần này chúng ta cùng đi." Phó Kỳ Đường cười, nói.

*

M

ột viên đá hổ phách nhỏ, một chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ được chế tác tỉ mỉ và mười một mô hình người bằng nhựa thoạt trông giống nhau nhưng nhìn kỹ thì vẫn có điểm khác biệt.

Lúc Trần Thương thả mô hình người cuối cùng vào, chiếc hộp trong suốt giống như một cái lồng ấp đột nhiên nhấp nháy, không khí xung quanh hơi thay đổi. Nó biến mất sau một tiếng "ầm" khẽ vang lên, không bụi đất, cũng không có ánh lửa.

[Thông báo về tình hình trận chung kết của đoàn tàu G0101 Vô Hạn Hiệu như sau:

Mười một hành khách còn sống đã được thông qua kiểm tra và được phép tham gia.

Đang phân bổ tài liệu tương ứng... Phân bổ hoàn tất!]

[Đang nhập thông tin hành khách... Nhập hoàn tất!]

[Truy ngược lại tọa độ thế giới ban đầu. Đang định vị... Định vị thành công!]

[Các hành khách thân mến, trước khi vào trận chung kết, đoàn tàu đưa các bạn trở về thế giới ban đầu. Khi đó các bạn sẽ có được mười hai giờ an toàn tuyệt đối, và sau khi kết thúc mười hai giờ, các bạn sẽ ngay lập tức bước vào trận chung kết.]

[Dự kiến mất mười ngày để quay ngược.]

[Chúc các bạn may mắn.]

*

Trở về toa tàu của mình, cửa toa vừa đóng, Phó Kỳ Đường đã thấy như mình vừa mới trải qua cả một đời. Bố trí trong phòng không biết đã thay đổi từ lúc nào, căn phòng trọ vốn được công ty phát cho nay đã đổi thành nhà cha mẹ anh, căn phòng ngủ anh đã ở rất nhiều năm. Anh cởi áo khoác ném lên giường. Khi đi ngang qua bàn, anh cầm chiếc bình giữ nhiệt trên đó mở ra, có nước trà hoa cúc đường phèn.

Phó Kỳ Đường nhớ đại khái là do thiếu niên quá nhiều năng lượng dư thừa nên một khoảng thời học sinh, anh luôn bị nóng trong, đụng cái là chảy máu mũi, đến bệnh viện kiểm tra thì các chỉ số lại đều bình thường. Rõ ràng là khỏe như trâu mà cứ như mỹ nữ ốm yếu, đến cả bác sĩ cũng bó tay. Thế nên mẹ anh chỉ đành ngâm trà hoa cúc cho anh, ngày nào cũng ép anh uống, không uống là ký đầu.

Ban đầu, Phó Kỳ Đường không thích nhưng sau cũng dần quen, bàn học có thể không có sách vở gì nhưng chắc chắn phải có một cốc nước ấm. Chăn cũng không gấp lại mà đa số đều là trải bừa ra. Máy tính bảng đặt bên cạnh gối đầu, dây sạc vẫn còn đang cắm trong ổ. Căn phòng không lớn, khoảng mười mấy mét vuông, rèm cửa sổ là loại màu kem kẻ sọc. Trước kia anh kêu nó nữ tính quá, thế là bị mẹ anh đổi thành rèm hoa mẫu đơn màu tím. Anh phải than trời kêu đất mãi mẹ anh mới chịu đổi lại cho.

Đây mới là nơi mà Phó Kỳ Đường thân thuộc và thấy an toàn nhất.

Anh uống một ngụm trà và đặt bình giữ nhiệt xuống, sau đó cầm khung ảnh trên bàn học lên ngắm nhìn. Trong ảnh có hai người đang tựa sát vào nhau, Cung Tử Quận hiếm thấy cười tươi như hoa, mặt bị trét kem tươi, đôi mắt hắn cong cong hình trăng lưỡi liềm nhưng lại không nhìn ống kính mà là khẽ nghiêng người, dịu dàng nhìn người đứng bên cạnh. Phó Kỳ Đường cũng mỉm cười giơ bánh kem lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Tấm này chụp lúc chúc mừng sinh nhật cho Cung Tử Quận ở trong một phó bản. Vừa chụp xong không bao lâu thì quỷ đã tới gõ cửa góp vui, Cung Tử Quận để nguyên khuôn mặt dính kem mà đánh nhau với quỷ. Bánh kem thì bị rơi xuống đất làm Phó Kỳ Đường chỉ được nếm mỗi xíu vị ngon trên mặt hắn.

"Có đó không?" Phó Kỳ Đường vẫn đang xem ảnh đột nhiên mở lời, cứ như trong phòng còn có một người khác nữa vậy.

Chiếc đồng hồ điện tử trên bàn đột nhiên chớp nhau hai giây, máy tính bảng ở đầu giường bỗng sáng lên.

[Phó Kỳ Đường! Lâu rồi không gặp.]

Phó Kỳ Đường mỉm cười, đáp: "Lâu rồi không gặp, số 26!"

Là người đầu tiên lên chuyến tàu cũ, người chơi cũ trong số người chơi cũ, lúc khôi phục trí nhớ rồi Phó Kỳ Đường mới biết mình giỏi tới mức nào. Anh đã liên lạc với số 26 từ rất lâu rồi, thậm chí đến lần đầu tiên dùng Hạt giống thế giới để tạo nên phó bản Vùng đất cực lạc, giấu Con Mắt trong đó, cũng đều là nhờ thương lượng với số 26 mới làm được. Dù sao muốn lợi dụng sơ hở để làm điều tà ác thì cũng phải tìm một tay trong mà.

Số 26 hỏi:

[Tìm tôi làm gì á?]

Sau đó bổ sung:

[Nếu là chuyện có liên quan đến trận chung kết thì xin lỗi, tôi không giúp được. Tôi không biết sẽ thành ra như vậy, cũng không thể biết nội tình được vì mọi thứ đều phải đợi đến lúc gần tới trận chung kết thì mới định hình hoàn tất.]

Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ nói: "Hóa ra trong lòng cậu, tôi là người ngày ngày nghĩ đến chuyện gian lận vậy à?"

[Không phải. Tuy lần nào anh tìm tôi cũng là để hỏi xem có khả năng gian lận được không.]

"..." Phó Kỳ Đường xoa mặt, nói: "Lần này không phải thế. Chỉ mà muốn nói với cậu tiếng cảm ơn thôi."

[Tôi không hiểu.]

Phó Kỳ Đường thở dài, giải thích đơn giản: "Cậu đã giúp tôi giữ lại nhiều ký ức hơn, vượt xa những gì chúng ta đã thỏa thuận lúc đó. Điều này không đáng để cảm ơn sao? Nếu không có cậu, sao mảnh ký ức tôi tách ra kia biết nhiều chuyện như vậy được."

[Tôi vẫn không hiểu.]

"Hình bóng sinh mệnh. Anh ta không thể biết về sự tồn tại của Hình bóng sinh mệnh được, vì đến cả tôi cho đến trước khi vào phó bản Dạ dày của quỷ, lấy được mô hình người bằng nhựa đầu tiên cũng không hề biết. Đến khi thông qua thông báo hệ thống, tôi mới biết bằng chứng thứ ba tên là Hình bóng sinh mệnh, sau thì ngủm. Nếu đã như vậy thì sao mà mảnh ký ức kia biết được cơ chứ? Với lại, trong khi nói chuyện với anh ta, tôi vẫn luôn chú ý không chủ động nhắc tới Hình bóng sinh mệnh, thế mà anh ta vẫn nói rất thản nhiên. Nếu không phải do cậu sắp đặt thì tôi cũng không nghĩ ra được lý do nào khác nữa."

Số 26 sững sờ, như là đang nghĩ xem nên phủ nhận thế nào mà lại không phủ nhận được nên chỉ đành nói:

[Tôi cho rằng thông tin đầy đủ hoặc có thể giúp anh hiểu được tình hình một cách nhanh chóng sau khi khôi phục ký ức thì sẽ tốt hơn. Thế tôi làm sai à?]

Phó Kỳ Đường nói vô cùng chân thành: "Sao thế được? Cậu làm tốt lắm. Thực sự rất cảm ơn cậu. Ngoài ra vẫn còn một chuyện nữa tôi muốn cảm ơn."

[?]

"Cảm ơn cậu đã chịu nói chuyện với Cung Tử Quận. Bất kể mục đích ban đầu là gì, nhưng cậu thực sự đã cứu anh ấy, cứu cả tôi nữa. Thật đấy."

Màn hình máy tính bảng nhấp nháy, ánh sáng dường như chuyển sang màu đỏ hồng, toát ra một cảm giác vui vẻ, hân hoan từ trong ra ngoài.

Vài giây sau, một hàng chữ mới lại xuất hiện:

[Anh là bạn tôi, anh ấy cũng là bạn tôi. Vì là bạn bè giúp đỡ nhau nên không cần cảm ơn.]


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv