Edit: Vô Ngữ
Beta: Tiểu Lăng
Ai cũng chưa tỉnh hồn, mờ mịt từ trên xe bước xuống, tóc dựng đứng hết lên, hệt như vừa bị một cơn lốc cấp mười quét qua vậy.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Sa Hạt vừa lấy tay vuốt tóc vừa nói, “Đây là dị năng gì?”
Mọi người khó hiểu nhìn nhau, duy chỉ có Tra Nhĩ và Thiên Lý là có vẻ bình tĩnh, vì vậy tất cả đều hướng tầm mắt của mình lên người họ.
Tra Nhĩ không thèm nhìn họ lấy một cái, muốn biết được gì đó từ hắn là chuyện không thể nào. Thiên Lý cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Nếu tất cả đã an toàn rồi thì cùng bàn bạc chuyện tiếp theo đi?”
“Tiếp theo sao?” Băng Xà tùy ý ngồi xuống đất, bất đắc dĩ nói: “Tìm một nơi nào đó an toàn để nghỉ ngơi trước đã, sau đó phải nhanh chóng đến điện Nữ thần Mặt Trời để tụ hợp với các thành viên của tổ khác.”
Nhóm Nặc Á cũng đang có ý đó, nhiệm vụ lần này không những phải tìm hiểu về khe núi Hoan Nhạc, mà còn phải dốc hết sức tiêu diệt toàn bộ sinh vật trọc hóa ở đây.
“Lam Điểu đâu?” Lúc này, đám người Bạch Sư từ trên xe động lực đi xuống, phát hiện thiếu mất một người, liền kinh ngạc hỏi.
Mấy người Sa Hạt liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ buồn bã, đi tới giải thích cho đồng bạn, bốn người kia nghe được tin tức này, lại thêm một hồi bi thương.
“Linh, việc vừa rồi là do em hoặc Kỵ Sĩ làm đúng không?” Nặc Á nhỏ giọng hỏi.
Thiên Lý cười cười, không trả lời, nhưng vẻ mặt này của cô đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Những người còn lại kinh ngạc vài giây rồi lại trở lại bình thường, đối với một người không thể nào đoán được theo cách thường như vậy, thì lâu lâu sáng tạo ra một vài kỳ tích cũng có gì lạ kì lạ đâu?
Không thể không nói, thành viên của Ngu Giả đã bị Thiên Lý tôi luyện ra một thần kinh rất bền bỉ.
Thủy Kính nhìn qua người Ám Các, nói: “Linh, tiếp theo chúng ta hành động cùng bọn họ đi, khe núi Hoan Nhạc nguy hiểm hơn những gì chúng ta dự đoán rất nhiều, tốt nhất nên tập trung lực lượng lại.”
Liên Hoành cũng gật gật đầu: “Phái một người đưa Ô Tặc trở về trị liệu, những người còn lại tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhóm Xích Cưu, Nguyên Dã không ý kiến.
Lúc này, Thiên Lý mở miệng nói: “Không, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía cô: “Rời khỏi đây? Chúng ta chỉ mới đến đây được vài ngày thôi mà.”
“Nhiệm vụ bây giờ không quan trọng, với lực lượng hiện tại của chúng ta bây giờ thì không thể nào giải quyết hết được các sinh vật trọc hóa ở đây, mà nói chính xác, thì là các côn trùng trọc hóa ở khe Hoan Nhạc này.” Thiên Lý chậm rãi nói, “Theo thông tin trước đây thì chỗ này xuất hiện thế hệ trọc hóa thứ hai, nhưng thực tế thì không chỉ có mỗi thế hệ thứ hai thôi đâu.”
“Nghe em nói như vậy tôi cũng nhớ tới một vấn đề.” Nặc Á vuốt cằm nói, “Tại sao các loại côn trùng cấp thấp lại có thể sống sót được trong trọc khí? Nếu chỉ ngẫu nhiên một hoặc hai loài thì không nói, nhưng xuất hiện nhiều côn trùng trọc hóa như thế cũng thật khiến người khác nghi ngờ.”
“Đúng vậy.” Liên Hoành cũng nói “Tôi chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ. Phải biết rằng nếu mỗi loại côn trùng đều có năng lực thích ứng mạnh như thế, vậy với số lượng khổng lồ và tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng thì cả tinh cầu này cũng có thể bị bọn chúng chiếm cứ.”
Nghĩ đến khả năng này, mọi người đều không nhịn được mà rùng mình.
“Nếu đã vậy thì chúng ta càng phải tiếp tục xâm nhập, càng phải lấy thêm được nhiều tình báo hơn nữa.” Xích Cưu nắm chặt Tẫn Viêm, khẳng định nói.
“Các anh có nhớ loài địa tức mà chúng ta phát hiện được trước khi vào đỉnh Thải Vân không?” Thiên Lý đột nhiên hỏi.
“Ý em là loại sinh vật cấp thấp sống trong lòng đất ấy sao?” Nặc Á hỏi ngược lại.
Thiên Lý nói: “Như anh đã nói, loài này có khả năng tái sinh rất mạnh, có thể ký sinh lên những sinh vật khác, sinh vật cấp càng thấp thì càng dễ bị ký sinh, hơn nữa sau khi ký sinh có khả năng tiến hóa nhất định.”
“Ý em là?”
Thiên Lý tiếp tục nói: “Các sinh vật trọc hóa chúng ta gặp được, phần lớn là các loại côn trùng sinh sống dưới lòng đất, như kiến, bò cạp, hiển nhiên chúng đều tiến hóa do bị địa tức ký sinh.”
“Không đúng.” Thủy Kính nói: “Chúng ta còn gặp dơi, ong vàng và các loài biết bay khác nữa.”
“Vậy anh nghĩ chúng lấy cái gì làm thức ăn?”
Thủy Kính im lặng một chút, chợt nói: “Ý em là những sinh vật khác ăn các loại côn trùng bị ký sinh cũng sẽ bị ký sinh theo?”
“Không hoàn toàn đúng.” Thiên Lý thản nhiên nói, “Nhìn vào mức độ thương tổn của Ô Tặc, có thể nói dơi cũng không vì địa tức mà tiến hóa. Hay nói cách khác là, dù chúng có tiến hóa, cũng không tiến hóa như loài côn trùng cấp thấp là ong vàng.”
Nguyên Dã gật đầu đồng ý, “Tôi cùng bị đàn dơi đả thương, lực công kích của chúng cũng không mạnh hơn các sinh vật bị trọc hóa bình thường bao nhiêu.”
“Dưới dốc Thiên Tiệm Hải có thể gặp vài sinh vật trọc hóa trung cấp, nhưng từ Thiên Tiệm trở lên gần như là thế giới của côn trùng.” Thiên Lý ngẩng đầu nhìn đỉnh Thải Vân, “Có thể thấy các loài côn trùng này đang không có thiên địch nào ngăn cản, và đang phát triển với tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Chỉ cần chúng đạt tới một số lượng nhất định, thì ngay cả thú trọc hóa cao cấp cũng sẽ bị nuốt chửng một cách dễ dàng.”
Nặc Á khó khăn lắm mới có thể mở miệng hỏi: “Tôi nhớ rằng em từng nói, địa tức đã trải rộng khắp địa tầng của đỉnh Thải Vân rồi đúng không?”
“Không phải là đỉnh Thải Vân, mà là cả khe Hoan Nhạc.”
Mọi người hít một hơi lạnh.
Thiên Lý lại nói: “Còn nữa, nhiệm vụ lần này rất không đơn giản. Mặc dù không biết được lai lịch của những kẻ ẩn nấp là gì, nhưng nhất định là có liên quan đến thế lực bên trên của thành Thánh.”
Đám người Nặc Á hoảng sợ, suýt nữa quên mất mấy kẻ đang ẩn nấp không rõ lai lịch ấy.
Xích Cưu hung ác nói: “Nhất định là có gì đó mờ ám trong nội bộ của họ, chẳng lẽ họ còn định lấy tính mạng chúng ta ra để trao đổi sao?”
Liên Hoành cũng nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Tuy nhiệm vụ này của chúng ta được chính phủ tuyên bố, nhưng cũng không phải chỉ có một phần của chính phủ. Nếu thật sự là bị lợi dụng, vậy chúng ta cũng không cần bán mạng cho họ nữa.”
Sắc mặt của Nặc Á và Thủy Kính đều rất không tốt, đều cùng im lặng.
“Mấy cái này điều tra sau, chúng ta phải rời khỏi khe Hoan Nhạc trước đã.”
Nhóm Nặc Á lộ vẻ chần chừ, Nguyên Dã nói: “Chúng ta nhận được chỉ thị cấp A từ R Quân, không đến hạn chót không được tự ý bỏ nhiệm vụ. Nếu tùy tiện rút lui, xử theo tội trái lệnh.”
Sắc mặt Thiên Lý trầm xuống, chỉ thị cấp A? Cô ban bố mệnh lệnh này bao giờ? Trước khi xuất phát, cô chỉ coi lấy tình báo là chính.
Hiển nhiên là có người lấy tư cách của cô, bí mật ban bố chỉ thị cho những người còn lại, hơn nữa người đó nhất định là biết thân phận của cô, cho nên chỉ có mình cô và Tra Nhĩ là không nhận được lệnh.
Lòng Thiên Lý dâng lên một ngọn lửa giận dữ. Chuyện này có phải do A Nhĩ Đế Ti bày mưu đặt kế hay không? Anh ta coi tính mạng tổ viên của cô là cái thá gì? Coi cô là cái thá gì?
Lúc này, Thủy Kính đề nghị: “Mặc dù chưa rõ tình huống lúc này, nhưng đi tụ họp với thành viên của tổ khác không phải là ý kiến tệ, chúng ta có thể rời khỏi đây cùng họ.”
Nặc Á đồng ý đầu tiên: “Đúng vậy, nếu thế thì cấp trên cũng không thể nói gì chúng ta.”
“Không, phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Thiên Lý cương quyết.
Những người còn lại đều nhìn cô, chần chừ chưa quyết.
Nặc Á nói: “Đây là nhiệm vụ nhiều đoàn đội tham gia, nếu chúng ta rút lui, sẽ bị coi là đào ngũ. Dù chính phủ có âm mưu gì đi nữa, nhưng cũng không thể khiến Ngu Gỉa trở thành trò cười cho các đội khác.”
“Tôi tin tưởng R Quân.” Xích Cưu nắm chặt chuôi đao, nói: “Tôi tin tưởng anh ta nhất định sẽ không ban bố nhiệm vụ tất chết.”
Liên Hoành cũng gật đầu.
Thiên Lý đứng yên thật lâu, đột nhiên bình thản nói: “Đúng là R Quân sẽ không ban bố nhiệm vụ tất chết, chỉ thị cấp A mà các anh nhận được không phải do cô ấy ban xuống.”
“Làm... làm sao em biết?” Nhóm Nặc Á kinh ngạc nhìn cô.
“Bởi vì tôi chính là R Quân.”
R Quân?
Lời vừa dứt, tất cả đều ngây dại. Linh chính là R Quân? Linh, người cùng họ chiến đấu, sống sót sau bao nguy hiểm, sáng tạo nên bao kỳ tích, chính là R Quân? Cô làm thủ lĩnh, lại tự mình tham gia chiến đấu?
Chẳng trách... chẳng trách tại sao R Quân lại quen thuộc với thành viên Ngu Giả đến thế, lúc phân công nhiệm vụ đều đúng việc dùng người, hơn nữa luôn có thể điều chỉnh tiến trình nhiệm vụ vào thời điểm mấu chốt và cung cấp tình báo chuẩn xác. Bởi vì, chính cô lúc ấy đã đang kề vai chiến đấu cùng mọi người.
“...Linh, em nói thật sao?” Nặc Á hơi khó tin hỏi.
Thiên Lý để lộ dụng cụ hiển thị trên cổ tay, mở ra, xuất hiện là dấu hiệu thủ lĩnh mà chỉ thành viên Ngu Giả mới biết.
Thiên Lý nói: “Hiện tại, tôi lấy thân phận của R Quân ra lệnh, tất cả thành viên lập tức rời khỏi khe Hoan Nhạc, trở về thành nghỉ ngơi và hồi phục, chờ chỉ thị tiếp theo.”
“Rõ.” Xích Cưu là người đầu tiên lên tiếng.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu. Ánh mắt họ nhìn Thiên Lý dần thay đổi, từ tán thưởng nhàn nhạt đến thực sự kính phục. Bất kể là thực lực hay năng lực lãnh đạo, đều được mọi người công nhận.
Cùng lúc đó, ở đỉnh kiến trúc cách mọi người khoảng 2000m, có một người đàn ông cao gầy, mắt phải đeo một chiếc kính siêu phóng đại, tóc ngắn bay trong gió, sắc mặt bình thản.
Người này chính là Hồng Phong đang bí mật theo dõi Tra Nhĩ và Thiên Lý. Anh ta quan sát họ từ xa, cũng tận mắt nhìn thấy quá trình bọn họ từ trên đỉnh núi đi xuống.
Nhóm Ngu Giả vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này hoàn toàn không có chút phòng bị nào.
Hồng Phong từ từ nâng tay trái lên, làm tư thế cầm nắm trên không trung. Chỉ một lát sau, các luồng khí trên không nhanh chóng tụ lại, dần dần tạo thành một cây trường cung năng lượng trong tay anh ta. Tay phải cầm lấy dây cung mảnh dẻo, kéo căng ra theo trường cung, trên cung từ từ xuất hiện một mũi tên năng lượng.
Xuyên qua thấu kính siêu phóng đại, ngắm chuẩn vào Thiên Lý.
Chỉ cần buông tay một cái, mũi tên năng lượng sẽ lấy tốc độ như tia chớp bắn vào mục tiêu. Với năng lực của anh ta, dưới tình huống đối phương không phòng bị, xác suất ám sát thành công là 80% trở lên.
Nhưng sau một phút giữ tư thế ngắm bắn, Hồng Phong thu tay về, cung tên năng lượng cũng từ từ biến mất.
Anh ta híp mắt, khẽ thở dài, cuối cùng cũng không ra tay.
Nhưng ngay lúc này, cách đó không xa xuất hiện một mũi tên, khác với mũi tên gió của Hồng Phong, mũi tên này mang theo tia lửa điện xẹt ngang qua bầu trời, nhanh chóng bay về phía Thiên Lý...
Tra Nhĩ vốn đang ngồi xổm bên cạnh Thiên Lý, nhàm chán nghe bọn họ nói chuyện.
Bỗng, hắn tung người nhảy lên, đưa tay ngăn trước người Thiên Lý, bàn tay nắm thành đấm, bắt được mũi tên vút đến.
Mũi tên điện lóe ra ánh sáng chói mắt trong tay Tra Nhĩ, chỉ một chớp mắt, nửa cánh tay hắn cháy đen, da nứt toác, đầu tóc cũng dựng đứng lên.
Cùng lúc đó, vài tia lửa điện xuyên qua tay hắn, bắn vào Thiên Lý và mấy người xung quanh cô, đẩy họ lùi lại mấy bước.
Tra Nhĩ gầm nhẹ một tiếng, ném mạnh mũi tên điện ra xa. Ngay sau đó, một tiếng ầm lớn vang lên, đất đá vỡ tung, bụi mù khắp nơi.
Thành viên Ám Các nghe thấy tiếng động, kinh hãi quay đầu lại nhìn.
Tất cả xảy ra quá nhanh, tất cả còn chưa kịp phản ứng đã bị tập kích.
Không đến năm giây sau, mũi tên thứ hai nhanh chóng bay tới, lúc này mọi người gắng gượng khởi động vòng phòng hộ, nhưng trong lúc vội vàng, không phản ứng kịp, đã để lộ Thiên Lý ra ngoài.
Tra Nhĩ và Tả Miện một trước một sau ngăn trước người của cô.
Mũi tên dừng lại cách Tra Nhĩ khoảng một mét, ánh điện lập lòa, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trong mắt Tra Nhĩ là sát ý dày đặc, ánh mắt lướt qua mũi tên, nhìn ra hướng xa xa đó.
Thân ảnh hắn bỗng biến mất, chỉ để lại một dấu điểm chân trên mặt đất, mũi tên giữa không trung cũng biến mất không chút tung tích…
“Linh.” Tả Miện sợ hãi kêu lên, đám người cũng tỉnh hồn lại. Nhìn theo tiếng kêu, mới phát hiện Thiên Lý ngã sõng xoài trên đất.
Xích Cưu chạy đến bên Thiên Lý, nâng cô dậy.
Những người còn lại cũng nhanh chóng chạy đến.
Thủy Kính cầm cổ tay của cô, thở phào nói: “Không sao, chỉ bị điện giật nên hôn mê thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại.”
“Vậy là tốt rồi.” Đám Xích Cưu yên lòng.
Sa Hạt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Xích Cưu lạnh lùng nói: “Có lẽ là mấy người đang ấn nấp.”
Đám Sa Hạt vừa nghe đã hiểu, trước đó họ đều đã bị ám toán qua.
“Rốt cuộc là ai vậy?” Họ thật sự rất căm thù đám tiểu nhân đê tiện đó.
“Đây là gì?” Thủy Kinh bỗng kinh hô. Anh ta mở ngón tay Thiên Lý ra, phát hiện trên bàn tay cô có mấy đốm ban xanh, như kiểu bị nhiễm nọc độc vậy. Trong lòng bàn tay trái cô nạm một viên ngọc nhỏ màu xanh biếc, xung quanh ngọc lại rất sạch sẽ.
Thoạt nhìn viên ngọc này cũng không có gì đặc biệt, nên đám Thủy Kính cũng chỉ coi nó là một loại trang sức bình thường. Điều khiến họ chú ý là những đốm ban xanh trên tay Thiên Lý.
Sa Hạt chần chừ nói: “Cái này... hình như là do nọc ong tạo thành.”
Người Ngu Giả cả kinh, Tả Miện khẩn trương nói: “Chẳng lẽ chị ấy bị ong độc đốt sao?”
“Nếu bị ong độc đốt, vết thương cũng sẽ không ở trên lòng bàn tay.” Liên Hoành tỉnh táo nói.
Nặc Á suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Tôi biết rồi, là thứ đậm sệt mà bầy ong vẩy ra đất.”
“Thứ đó nhìn một cái là có thể nhận ra mà, sao Linh lại để nó dính vào tay?” Nguyên Dã trầm giọng nói: “Độc tính của nó rất mạnh, không biết Linh bị có nặng lắm không? Chẳng lẽ em ấy hôn mê không phải do điện giật, mà là do… trúng độc?”
Sắc mặt tất cả trở nên khó nhìn, họ đồng thời nhớ đến Lam Điểu đã hy sinh, cũng bởi vì trúng nọc ong.
“Sao em ấy lại không nói tiếng nào chứ?” Xích Cưu dùng sức nện xuống đất một đấm, quát: “Nãy còn lãng phí thời gian phân tích với chúng ta, không biết kêu cứu một chút sao?”
Liên Hoành cắn răng: “Có lẽ em ấy muốn thuyết phục chúng ta rút khỏi đây.”
“Vậy còn nói gì nữa? Nhanh, chúng ta lập tức trở về thành!” Tả Miện vội la lên: “Chỉ cần giải hết độc, dù chị ấy có bị trọc hóa đi nữa, em gái em cũng có thể cứu về.”
Nói xong, những người còn lại hơi không phản ứng kịp, mãi đến khi Xích Cưu cõng Thiên Lý lên mới có người giật mình: Cái gì? Cậu ta vừa nói cái gì? Bị trọc hóa cũng có thể cứu về? Đùa gì vậy?