Edit + beta: Ngân Lam
Hồ sơ nhân vật nguy hiểm.
[Tạp Nhĩ:
Chủng tộc: da đỏ
Thân phận: không rõ
Khẳng định sơ bộ: cao thủ lĩnh vực đặc thù, không hề cảm thấy bất cứ dao động năng lượng nào trong giới lĩnh vực. Sức khống chế kinh người, sát phạt quả quyết, tốc độ khủng khiếp, hơn nữa có thể ẩn thân mọi lúc. Tạm thời chưa thể phán đoán dị năng này là tự hắn tiến hóa hay là lực lượng mới do lĩnh vực diễn hóa ra.
Chiến đấu: không dùng vũ khí. Tay trái đeo một cái găng tay không rõ chất liệu và sản xuất, ngón tay phải đeo một chiếc nhẫn màu đen – một loại trang bị năng lượng đặc thù mới. Nếu đúng như suy đoán, chiếc nhẫn này rất có thể là một công cụ phụ trợ năng lượng cấp cao cực kỳ hiếm có.
Bước đầu phỏng đoán toàn bộ sức chiến đấu: xếp vào top 10 bảng xếp hạng cao thủ toàn cầu, chỉ số nguy hiểm đạt cấp độ SSS.]
[Tạp Môn:
Chủng tộc: da đen
Thân phận: không rõ
Giới tính: không rõ, giọng nói có vẻ trung tính (khụ!)
Bề ngoài: mặc áo choàng đen trùm kín, khó nhìn thấy mặt; người gầy gò giống như trẻ con 11 – 12 tuổi, song làm việc lão luyện và tàn nhẫn
Năng lực: dị năng giả sóng âm, năng lực quan sát vượt qua hàng đầu, năng lực chiến đấu chưa rõ.
Đáng nhắc tới: có một chiếc ván bay có thể sử dụng tại khu vực trọc hóa; ngoài ra có lẽ còn có 1 – 2 khí giới tấn công và phòng hộ có thể sử dụng tại khu vực trọc hóa.
Phỏng đoán: chỉ số nguy hiểm chưa rõ, có giá trị nghiên cứu rất cao.]
[Hữu Vọng:
Chủng tộc: da nâu
Thân phận (người duy nhất rõ ràng trong ba người): thuộc gia tộc Khải Minh trong dãy núi Tạp Cơ Nhĩ, một nhà thuần thú
Đồng bạn khế ước: thú Nghịch Quang
Nhận xét: đẳng cấp năng lượng của các nhà thuần thú đều không cao, họ và linh thú đều không thể xâm nhập vào vùng trọc hóa. Song lúc trước nhà thuần thú này rơi xuống vực sâu Ma Lâm có nồng độ trọc khí cực cao, chẳng những bình yên vô sự trở về, mà dường như còn tiến hóa, năng lực phòng ngự trọc khí cao hơn dị năng giả cấp trung – cao bình thường.
Chỉ số chiến đấu: phối hợp cùng thú Nghịch Quang đạt đến đẳng cấp dong binh dị năng cấp cao.]
…
Hồng Phong chỉnh sửa lại tư liệu xong, thấy ổn rồi mới truyền tới chỗ một người tại thành Thánh xa xôi.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới hình ảnh ba người một thú kia đạp trên máu tanh mà rời đi, tất cả mọi người đều không tự chủ được tránh ra, trên mặt mang vẻ kính nể và sợ hãi, không dám phát ra tiếng vang gì, ngay cả hô hấp cũng đè nén xuống.
“Sau này tôi không hy vọng có ai theo dõi chúng tôi, một khi phát hiện, bất kể thế nào, giết!”
Lời cuối cùng của người áo đen kia, mang theo sự ngạo mãn và cường thế đặc trưng của cường giả, dù giọng điệu bình thản, nhưng lực chấn nhiếp kinh người.
Cường giả trên đời này không ít, chênh lệch của họ với dị năng giả bình thường không thể dùng hai từ “cao – thấp” đơn giản để miêu tả. Đặc biệt là cường giả có lĩnh vực, họ có thể nhẹ nhàng giết chết mười mấy dị năng giả cấp cao, phất tay là có thể gặt hái mạng người.
Lĩnh vực tùy lòng, đất trời là một.
Một cao thủ lĩnh vực, thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt một thành thị. Đây cũng là lý do tại sao trọc hóa nhân lại nguy hiểm hơn trọc hóa thú, tốc độ tiến hóa của trọc hóa nhân nhanh hơn dị năng giả bình thường, một khi họ nắm giữ lĩnh vực, nguy hiểm họ mang đến cho hành tinh này là không thể đo lường được.
Hồng Phong đoán Tạp Nhĩ xuất hiện sẽ rất nhanh khiến thượng tầng chú ý, nhưng họ tuyệt đối không dám phái người âm thầm thăm dò. Để biểu đạt sự tôn trọng, họ sẽ trực tiếp ra mặt mời, bất kể anh ta tiếp nhận hay không, cũng sẽ không bất kính chút nào.
Đây chính là thế giới kẻ mạnh lên ngôi, kẻ giết người có phải chịu trách nhiệm hay không, còn phải xem anh ta đủ mạnh không đã.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì máy truyền tin trên tay reo lên, Hồng Phong nhận máy, xuất hiện trên màn hình đúng là danh nhân của thành Thánh – Lai Địch.
“Hồng Phong, tin cậu truyền tới là thật sao? Ở biên cảnh xuất hiện một cường giả lĩnh vực?”
“Xác định chắc chắn.”
“Là hắn sao?”
“Rất khó phán đoán, bề ngoài chỉ giống 30%, tính chất lĩnh vực cũng khác rất nhiều.”
“Cậu tiếp tục điều tra đi, tốt nhất nên tiếp xúc nhiều hơn với họ.”
“Tiếp xúc?” Hồng Phong khoát tay nói, “Vậy thì thôi đi, cậu chưa gặp cái vẻ tàn nhẫn lúc họ giết người, tôi nghĩ giờ người dám tiếp cận họ, không phải kẻ ngu thì là người điên! Tôi vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Lai Địch im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Khí giới có thể sử dụng ở khu vực trọc hóa mà cậu nói là cái gì?”
“Tôi không biết thứ này do ai chế tạo, nhưng tôi xác định đó tuyệt đối là một loại khí giới kiểu mới.”
Lai Địch lại hỏi: “Gần đây cậu có chú ý hướng đi của số 108 không?”
“Đương nhiên. Sao?”
“Cách đây không lâu, số 108 xuất hiện một page mới, tên là ‘Vũ khí khắc văn’, không có cách giao dịch, không có giá cả giao dịch, như một page vô dụng.”
Hồng Phong gật đầu: “Ừ, tôi cũng chưa thể hiểu được, vị Linh văn sư ấy lập một page vô dụng như vậy để làm gì? Rốt cuộc vũ khí khắc văn là gì? Thật sự có loại vũ khí đó ư?”
“Có.” Lai Địch rất khẳng định nói.
Hồng Phong nhướng mày: “Cái gì? Có?”
“Có lẽ cậu nghe qua danh của Thương rồi, do A Nhĩ Đế Tư quản, có bối cảnh chính phủ nhưng lại không phải tổ chức của chính phủ, chuyên môn chịu trách nhiệm xử lý những nhiệm vụ bí mật. Dưới cờ tổ chức đó có 5 phân tổ nhỏ, một trong đó là Ngu Giả. Hai người mà tôi muốn cậu tìm kia chính là thành viên của phân tổ đó, sự kiện thành thị trong lòng đất cách đây không lâu là do chính họ giải quyết. Một thành viên khác tên là Lôi Liệt, bí danh Xích Cưu, trong tay cậu ta có một vũ khí linh văn.”
“A? Rồi sao?”
“Không có vũ khí này, Lôi Liệt chỉ có thể coi là một dị năng giả cấp cao bình thường. Nhưng có được vũ khí này, Lôi Liệt có thể dễ dàng đối phó với ít nhất là ba dị năng giả cấp cao. Quan trọng hơn là, vũ khí này chính là một vũ khí chuyên dụng chân chính.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là, chỉ mình Lôi Liệt có thể dùng nó.”
Lúc này Hồng Phong mới nhớ tới giới thiệu của số 108, “Linh khí chuyên dụng, duy một tâm hồn”, quả thật là danh xứng với thực.
“Tôi không biết vũ khí khắc văn trong tay Lôi Liệt có phải kiện duy nhất trước mắt không, nhưng giá trị của nó tuyệt đối vượt qua bất kể vũ khí năng lượng nào.”
Hồng Phong gật đầu đồng ý.
Lai Địch nói tiếp: “Theo tôi được biết, người giao vũ khí này cho cậu ta là thủ lĩnh của Ngu Giả - R quân. Tạm thời chưa rõ thân phận của người này, nhưng rất có thể anh ta có quan hệ nào đó với Linh văn sư. Tôi nghi ngờ loại khí giới kiểu mới mà cậu thấy chính là do vị Linh văn sư này làm. Cho nên tôi hy vọng lúc điều tra hai người kia, cậu cũng điều tra luôn cả vị R quân thần bí này. Nếu có thể tìm hiểu kỹ càng, tìm được luôn vị Linh văn sư kia thì càng tốt.”
Hồng Phong trầm tư một chút, đột nhiên cười nói: “Thật ra chuyện này không khó.”
“A? Thế nào?”
“Người cậu muốn tìm là thành viên của Ngu Giả, chuyện muốn tra cũng có quan hệ với Ngu Giả, vậy chỉ cần nghĩ cách bí mật phái người ra nhiệm vụ cho Ngu Giả là được rồi, không phải à?”
“Cậu nói là… gậy ông đập lưng ông?”
“Đúng.” Khóe miệng Hồng Phong cười cười, “Rất khó để tìm được dấu vết hành động của họ, họ chỉ cần ngụy trang qua loa là có thể tránh khỏi truy xét. Chúng ta vẫn quá bị động, không bằng nên lợi dụng tài nguyên trong tay, thiết lập cạm bẫy bắt ba ba trong rọ.”
Lai Địch sờ cằm, yên lặng.
Hồng Phong nói tiếp: “Chỉ là có một vấn đề, ra nhiệm vũ chưa chắc có thể lập tức dẫn hai người đó ra.”
“Đây không phải là vấn đề.” Trong mắt Lai Địch hiện lên một tia sáng tối tăm tàn nhẫn, thản nhiên nói, “Chỉ cần ra nhiệm vụ trước, sau đó để cho những thành viên Ngu Giả khác xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn là được.”
Đủ tàn nhẫn. Hồng Phong thầm nghĩ.
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Lai Địch nói, “Cậu cố gắng thu thập thêm tư liệu của ba người kia đi, nếu xác định không phải mục tiêu mà chúng ta đang tìm kiếm thì nghĩ cách lôi kéo họ. Những chuyện khác thì giao cho tôi.”
Nói xong, hắn ta cúp liên lạc.
“Cố gắng tìm phiền toái, làm không công thật khó chịu nha!” Hồng Phong quăng máy truyền tin đi, phiền muộn lăn qua lộn lại trên giường… (Edit: làm phản đê bé ơi =))
+++
Lúc này, hai người đang trên đường đi – Thiên Lý và Tra Nhĩ, không hề biết chút nào về âm mưu đang nhằm vào bọn họ.
“Hữu Vọng, chúng ta chia đường ở đây thôi.” Thiên Lý đột nhiên nói với Hữu Vọng.
Hữu Vọng kinh ngạc: “Vì sao?”
“Không phải anh nói muốn học tập kinh nghiệm chiến đấu ư?”
Hữu Vọng gật đầu.
“Hai người bọn tôi đều không thích hợp làm thầy của anh.” Họ, một người không có dị năng, một người bị trọc hóa, đều không phải người bình thường.
Hữu Vọng cắn môi dưới, im lặng một lúc lâu.
Thiên Lý nói tiếp: “Nhưng tôi có thể tìm nơi huấn luyện cho anh.”
“Nơi nào?” Hữu Vọng vội hỏi.
“5D09, giờ đã đổi tên là thành Minh, là thành thị nửa trọc hóa, gần đó sinh vật trọc hóa khá nhiều. Quan trọng hơn là, ở đó có mấy vị cao thủ đang định cư, họ đều có thể làm thầy của anh. Sau khi anh tới, trực tiếp đi nhà hàng tìm chú Thủy, chú ấy sẽ sắp xếp cho anh.”
Hữu Vọng yên lặng ghi nhớ, nhìn Thiên Lý, muốn nói lại thôi. Vài ngày trước tại vực sâu Ma Lâm, anh và Vô Ảnh rơi vào bước đường cùng, là cô mạo hiểm tới cứu. Giúp anh ta giải độc, hộ pháp cho anh ta, lại khiến anh ta và Vô Ảnh cùng tinh lọc trọc khí, trao đổi năng lượng, kết nối tâm linh, đạt tới đột phá tiến hóa. Khoảnh khắc đó, anh ta cảm nhận được một cảnh giới kỳ ảo chưa từng có bao giờ, trọc khí tan biến, năng lượng tăng lên, dưới sự hỗ trợ của linh khí Thần Dư, đã vượt qua giới hạn của bản thân.
Khi anh ta mở mắt ra, chỉ thấy bóng lưng gầy gò đang hộ pháp cho anh ta của Thiên Lý. Lúc đó anh đã âm thầm thề, sau này nhất định phải trở thành người thủ hộ của cô!
Nhưng giờ anh vẫn chưa đuổi kịp được bước của cô.
“Tạp Môn, tôi biết rồi, tôi lập tức đi thành Minh.” Hữu Vọng kiên định nói, “Lần tới gặp lại, tôi chắc chắn sẽ là một dong binh đủ tư cách.”
Thiên Lý gật đầu.
“Được rồi, Vô Ảnh, chào họ đi, chúng ta phải lên đường rồi.”
Vô Ảnh gật nhẹ đầu với Thiên Lý trước, chuyển sang Tra Nhĩ, lại rất không hữu hảo mà ‘hừ’ một tiếng. Nó vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt bị hắn áp chế đó. Một lần bị áp, cả đời bóng ma, không thể không hận hắn được.
Tra Nhĩ nhìn nó một lúc lâu, đột nhiên nói với Thiên Lý, “Nó hừ tôi.”
Thiên Lý im lặng một hồi, đáp: “Nó hừ anh, vậy anh không hừ lại sao?”
“Ặc…” Hữu Vọng vừa định thò tay ngăn cản, đã thấy Tra Nhĩ hóp bụng hút khí, ‘hừ’ nặng một tiếng với Vô Ảnh. Lập tức, các dòng khí xung quanh bắt đầu khởi động, vù vù, Vô Ảnh bị ‘hừ’ ra mấy chục mét, móng vuốt sắc bén kéo ra bốn vệt sâu hoắm trên mặt đất.
Đứng được lại, Vô Ảnh vươn mình, hoàn toàn xù lông.
Hữu Vọng im re, mặt như vầy 囧.
…
Ngồi vào Phiêu phù xa, Thiên Lý đột nhiên quay đầu nói với Hữu Vọng: “Hữu Vọng, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tạp Môn và Tạp Nhĩ là tên giả của chúng tôi.”
“Tôi đã biết chuyện này lâu rồi.” Chỉ không ngờ họ lại nói ra lúc này.
“Tôi hy vọng anh không tiết lộ hướng đi của chúng tôi.”
“Cô có thể tin tưởng tôi.” Hữu Vọng quả quyết gật đầu.
Thiên Lý cười cười, dù có lẽ đối phương không thể nhìn thấy.
Cô khởi động Phiêu phù xa, từ từ đ ixa.
“Chúng tôi là Thiên Lý và Tra Nhĩ, nhớ kỹ, Hữu Vọng.”
“Không quên được, Thiên Lý, Tra Nhĩ, bảo trọng.”