Thiên Lý mở ổ khóa cuối cùng, xác nhận giải trừ khống chế, máy tính bắt đầu vận chuyển sóng điện trên người chàng trai trong thùng. Rất nhanh, cô cảm giác được người nọ đang thức tỉnh, còn chưa kịp vui mừng thì tiếng ầm ầm bất ngờ vang lên, cả đại điện đều rung chuyển dữ dội.
Tra Nhĩ nhanh chóng lao đến bên cạnh Thiên Lý, Lôi Liệt ngay tức khắc vung Tẫn Viêm lên, tạo một vòng bảo vệ xung quanh ba người.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng nổ mạnh liên tục vang lên từ xa.
“Không ổn, có người khởi động trình tự tự hủy.” Thiên Lý phát hiện có người lợi dụng nhung tinh thạch hệ đất mở đường chạy trốn, sau khi hắn ta chạy đi đường sẽ tự khắc đóng lại.
“Bọn chúng thật độc ác.” Lôi Liệt lạnh lùng nói, “Trong thành vẫn còn nhiều tên lính chưa chết, vậy mà chúng có thể mặc kệ ư?”
Vừa mới dứt lời, ngoài hành lang truyền đến tiếng nổ điếc tai, vách tường phòng thí nghiệm dần nứt ra, vôi rơi xuống ào ào.
Kỳ lạ, vì sao cô không cảm giác được có bom xung quanh, chúng dùng thứ gì để nổ thành thị ngầm? Tuy trong lòng Thiên Lý đầy nghi vấn nhưng giờ hiển nhiên không phải lúc suy nghĩ mấy thứ này, anh chàng dị năng giả không gian kia tạm thời không thể khởi động trận không gian, năng nguyên* trong máy tính đã ngắt, mệnh lệnh mới không thể truyền đạt được.
(*) nguồn năng lượng (=.= nghe máy tính có nguồn năng lượng thì Ngân thấy hơi trấm trấm…)
“Chúng ta không thể đợi ở đây được, phải nghĩ cách thoát ra ngoài.” Lôi Liệt lớn tiếng nói.
''Ra ngoài cũng vô dụng thôi.” Thiên Lý trả lời, “Trước mắt chỉ có duy nhất một cơ hội rời đi.”
“Là gì?”
Thiên Lý chưa kịp trả lời, phòng thí nghiệm đã nổ mạnh, khói đặc cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp vụn kim loại tróc ra, vòng bảo vệ không ngừng rung lên khi va chạm.
Đột nhiên, ''choang'' một tiếng, dường như là tiếng vỡ của thủy tinh - nơi giam giữ dị năng giả không gian kia vỡ ra rồi!
Thiên Lý cả kinh, vội vàng mở vòng bảo vệ, vọt về phía đó.
Chàng trai kia nằm sấp trên đất, cả người ướt sũng, trên lưng bị một khối vụn rơi xuống làm máu thịt lẫn lộn với nhau.
Thiên Lý tiến lên bảo vệ anh ta, sau đó cố sức lật người cậu ta lại, nâng cao đầu, vỗ nhẹ lên mặt cậu ta.
Tỉnh lại mau!
Thiên Lý rút ra một cây châm, nhanh chóng châm vào vị trí lồng ngực, chữa trị kết cấu năng lượng bị tổn hại của cậu ta có thể tăng tốc độ khôi phục thần trí.
Chàng trai này là hi vọng rời đi duy nhất của họ.
“Sao rồi?” Lôi Liệt đập vỡ một tảng kim loại, gấp rút hỏi.
“Còn chưa biết.”
“Tôi đoán trong vòng bốn đến năm phút nữa, chúng ta sẽ chôn thây trong đống hoang tàn này.”
Thiên Lý nhíu mày, Tra Nhĩ ngồi xổm bên cạnh, khó chịu chọc chọc chàng trai nọ, không chút nào để ý nguy hiểm tứ phía.
Đột nhiên, Thiên Lý cảm giác nhịp tim của chàng trai trong lòng hơi thay đổi, mắt của cậu ta cũng hơi giật giật, chỉ trong giây lát, cậu ta chậm rãi mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi!” Thiên Lý đè nén kích động, lộ ra nụ cười.
Chàng trai đó chỉ sững sờ nhìn Thiên Lý, không có phản ứng khác.
Lúc này xung quanh lại truyền đến tiếng vang rõ to, phòng thí nghiệm sập hơn nửa, ngoại trừ khu vực Thiên Lý đang đứng, những nơi khác đều bị kim loại và đá phủ kín.
“Anh có nghe hiểu lời tôi nói không?” Thiên Lý vội vàng nói, “Xin anh giúp đỡ chút, tập trung tinh thần vận dụng dị năng của mình, đưa chúng tôi lên mặt đất.”
Chỉ cần cậu ta có ý thức, không cần trận không gian kép cũng có thể truyền tống lên.
Trên mặt chàng trai là vẻ ngờ vực, quay đầu nhìn khắp nơi, chậm rãi đảo qua Tra Nhĩ và Lôi Liệt, cuối cùng dừng trên người Thiên Lý, ánh mắt trong suốt như một đứa trẻ.
“Không phải cậu ta bị ngốc rồi chứ?” Lôi Liệt có chút luống cuống.
Thiên Lý không để ý đến anh ta, chỉ tiếp tục lặp lại lời đã nói.
Chàng trai nhìn chằm chằm Thiên Lý, tỉ mỉ thu giọng nói của cô vào tai, không ngừng truyền vào đại não. Sau đó, cậu ta chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng ầm ầm xung quanh và tiếng gào thét của một người đàn ông khác từ từ biến mất...
Đợi khi mở mắt ra lần nữa, họ đã xuất hiện ở chỗ khác.
Trời đêm bao la tĩnh mịch, ánh sao lấp lánh đầy trời, không hiểu vì sao tầm mắt lại hơi mờ mịt, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một cảm xúc tên là ''thỏa mãn''. Lại nhìn cô gái bên cạnh, trên mặt là nụ cười vui vẻ, đang vẫy tay với những người cách đó không xa.
Thiên Lý bảo Lôi Liệt cởi áo khoác cho chàng trai mặc tạm.
“Thật may quá, mọi người đều không sao!” Nhóm Tiêu Âm chạy tới, thở dài một hơi. Họ vừa nghe thấy tiếng nổ lớn liên tiếp, lại không thấy nhóm Thiên Lý ra ngoài, còn tưởng lành ít dữ nhiều, suýt nữa đã gọi dị năng giả hệ đất chui xuống. Cũng may vào thời khắc cuối cùng, họ đã thành công rời khỏi thành thị ngầm.
“Đây là dị năng giả không gian kia ư?” Liên Hoành hỏi.
Thiên Lý gật gật đầu, sau đó nói: “Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta về thành Tây Ma trước đã.”
Dưới lòng đất vẫn đang rung chuyển, có lẽ chỉ trong chốc lát, khu vực này sẽ xuất hiện một cái hố lớn.
Những người còn lại tự nhiên không có ý kiến, kéo cơ thể mệt mỏi dậy, cùng nhau đi về phía Tây.
Sáng tinh mơ tĩnh lặng, thành Tây Ma hoang vắng nghênh đón vô vàn những người đau khổ trong tuyệt cảnh trốn về, bọn họ đến, mang lại một sức sống chưa từng có vào tòa thành nhỏ sát biên giới này...
Tìm một nơi đặt chân ở thành Tây Ma, Thiên Lý mang một đôi mắt thâm sì đánh giá một vài thành viên khác trong Ngu Giả.
Nguyên Dã hệ đất là một anh chàng ngông cuồng thô kệch, ánh mắt cương nghị, hơi trưởng thành một tý.
Thiền Ca hệ khí, mặt mày tuấn tú, vóc dáng cơ bắp, nghiêm túc, lộ ra cảm giác nghiêm túc khó gần.
Nhiên Trần hệ lửa, ngũ quan vuông vức, từng cử chỉ đều mang tính kỉ luật chỉ có riêng trong quân đội, dù là ngồi hay đứng, mỗi tư thế đều cực kì chuẩn mực.
Mà Tiêu Âm, lại có một gương mặt như em bé, dù cho không cười, khóe miệng dường như vẫn mang theo nét vui vẻ, vô cùng hân hoan.
Từng người họ cảm ơn Thên Lý, trong khoảng thời gian bị cầm tù kia, cơ thể bọn họ đều chịu dày vò cực độ, dường như đã buông bỏ hi vọng sống. Cho đến khi Liên Hoành liên lạc với họ, cuối cùng mới dấy lên khát vọng sống.
Chẳng ai ngờ rằng, ở tinh cầu này, vẫn còn tồn tại một thế giới giống như địa ngục.
“Linh, làm sao em có thể làm được?” Liên Hoành hỏi.
Thiên Lý trầm mặc một hồi, thầm nghĩ xem sẽ trả lời thế nào.
“Đây là cái gì?” Tiêu Âm đột nhiên chú ý tới vết ứ đọng trên cổ Thiên Lý, chợt nhớ đến trước đó nàng bị đưa đến chỗ trưởng quan gì đó, sắc mặt thay đổi.
Những người còn lại cũng lưu ý dấu vết trên người cô, không nhịn được kinh hãi.
Chẳng lẽ cô...
Thiên Lý khoát tay nói: “Không phải như mọi người nghĩ, tôi không sao.”
“Trên thực tế tôi đã dùng phương pháp đặc thù khống chế gã trưởng quan kia, cho nên mới có thể thuận lợi giúp mọi người trốn.”
“Khống chế?” Trên mặt mọi người đều là vẻ tò mò.
Thiên Lý cười nói: “Phương pháp khống chế không tiện tiết lộ, tóm lại sự thật là vậy.”
Vì vậy mọi người cũng không hỏi nhiều. Trong đầu họ sinh ra một ý nghĩ mờ ảo, có lẽ cô bé này là dị năng giả linh giác “cái gì cũng biết” (toàn tri) trong truyền thuyết, một dị năng cực kỳ đặc biệt. Nhưng dù vậy, cô bé lại có thể chuyển biến mối nguy, từng bước hoàn thành một bố cục tinh diệu dưới tình huống như thế này, tố chất tâm lí xuất sắc xen lẫn sự tỉnh táo sáng suốt của cô quả thật khiến người khác phải thán phục.
Đây là một người lãnh đạo trời sinh!
Mọi người lại trao đổi với nhau một lúc, sau đó thì đi nghỉ ngơi. Trải qua một đêm kinh khủng này, cơ thể và ý thức của họ đều mệt mỏi cực độ.
Đợi mấy người đi rồi, Thiên Lý mới xử lí qua loa miệng vết thương trên tay mình, thuận tiện giúp Tra Nhĩ tắm sơ qua. Cuối cùng cũng không kiên trì nổi, ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ say. Ngoại trừ Tra Nhĩ, trong căn phòng này còn có anh chàng dị năng giả không gian.
Tra Nhĩ nằm ngủ say bên cạnh Thiên Lý, nhe răng cảnh cáo dị năng giả không gian bên kia, sau đó ôm Thiên Lý, đầu kề bên tai cô, nhắm mắt ngủ.
Anh chàng dị năng giả không gian lẳng lặng nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào Tra Nhĩ và Thiên Lý, trong mắt đầy vẻ tò mò và ham học hỏi...
Ngủ một mạch đến hơn ba giờ chiều, Thiên Lý đau đầu tỉnh lại, thấy Tra Nhĩ đang ngồi gặm thịt ở bên cạnh.
Không ít người bên ngoài đã dựng bếp nấu cơm, vừa dùng cơm vừa tán gẫu. Đa số lại ở trong phòng, do nhiều năm sống dưới lòng đất, mắt họ không thể thích ứng nhanh chóng với ánh sáng mãnh liệt, tạm thời chỉ có thể ở nơi tối một chút.
“Linh.” Liên Hoành lên tiếng chào hỏi Thiên Lý vừa mới đi ra ngoài.
Vài thành viên Ngu Giả xung quanh đều gật đầu với cô.
“Linh, bản báo cáo nhiệm vụ lần này em làm nhé.” Liên Hoành mở miệng nói.
Thiên Lý từ chối cho ý kiến, gật đầu, đáp, “Hiện tại có hơn hai trăm người tiến vào thành Tây Ma, trạng thái cơ thể rất kém, tôi nghĩ trước hết phải nhanh chóng xin bên trên phái người tiếp quản.”
“Em xem rồi xử lí đi, chúng tôi không có ý kiến.” Nhóm Liên Hoành mỉm cười gật đầu.
Thiên Lý quét bọn họ vài cái, thầm nghĩ, sao mình thấy là lạ nhỉ?
Cô cũng không biết, trong lòng mọi người cô đã có uy tín, có lẽ đây chính là người có năng lực đứng trên, bọn họ tâm phục khẩu phục.
Ngày hôm sau, cùng với một tiếng vang thật lớn, cánh rừng phía đông sụp xuống trong phạm vi lớn, tạo thành một cái hố cỡ bự. Khói đen mù mịt, vốn là không khí tươi mát, giờ chỉ còn mùi khói súng gay mũi.
Thành Nại Mỹ Tư ẩn núp mấy chục năm, cuối cùng đã chết.
Vô số người vỗ tay vui mừng, lệ tuôn đầy măt.
Ngày thứ tư, thành Thánh thành điều động một đội 300 binh lính tiến vào tiến vào chiếm giữ thành Tây Ma, bắt đầu điều tra triệt để sự kiện lần này.
Thành Nại Mỹ Tư xuất hiện làm chấn động thượng tầng, từ một nơi bí mật gần đó, vẫn có một thế lực đen tối như vậy đang phát triển. R Quân của Ngu Giả đưa ra phỏng đoán trong báo cáo, chủ nhân phía sau của thành thị này - Da Lỗ Tát vẫn chưa lộ mặt, có lẽ vẫn còn rất nhiều thành thị ngầm như thành Nại Mỹ Tư.
Kết luận vừa đưa ra, lập tức khiến cho thượng tầng cảnh giác, bắt đầu nhanh chóng tổ chức nhân viên đến biên giới tiến hành dò xét, nhất định phải triệt để quét sạch thế lực ngầm này.
Trải qua việc này, đoàn thể “Ngu Giả” mới được Thương tạo nên cũng đã có danh tiếng khá lớn. Người ngoài có lẽ không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng thành viên bên trong đều rõ ràng, trong vòng luẩn quẩn nào đó, Ngu Giả dần dần khiến người khác chú ý.
“Nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi phải đi đây.” Sau khi tình hình ổn định, nhóm Tiêu Âm đến tạm biệt Thiên Lý.
Thiên Lý gật gật đầu với họ: “Sau này còn gặp lại.”
Tiêu Âm chú ý tới dị năng giả không gian đang húp cháo trong một gian phòng hẻo lánh, nói: “Linh, chuyện người đàn ông này em có báo cáo hay không?”
“Cái đó thì không.” Thiên Lý trả lời, “Tôi định trực tiếp giao anh ta cho quân đội, với năng lực của anh ta, nhất định sẽ được chăm sóc tốt nhất.”
“Quân đội à...” Tiêu Âm nhìn nhìn Nhiên Trần trầm mặc bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Quân đội không hẳn là chỗ tốt đẹp đâu.”
Nhiên Trần nhìn anh ta, không nói gì.
“Vậy anh có ý kiến gì hay?'' Thiên Lý hỏi.
Tiêu Âm trầm ngâm một lúc, nói: “Không bằng như vậy đi, giao anh ta cho tôi, nhà tôi anh chị em nhiều, nuôi một người hoàn toàn không thành vấn đề.”
Thiền Ca chen miệng nói: “Vào quân đội không tốt sao?”
“Không sao.” Tiêu Âm khoát khoát tay, “Cậu không thấy rất nhiều dị năng giả đều tránh dính vào người quân đội à?”
Lời này không sai, dị năng giả trốn ra khỏi thành thị dưới lòng đất tìm đường sống, có hơn nửa đều không muốn trao đổi với quân đội.
“Như vậy đi, giao anh ta cho anh nhé.” Thiên Lý gật đầu đồng ý, “Không biết người này đã bị nhốt bao lâu, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, ngay cả mình là ai cũng không biết, vậy nên hi vọng anh có thể chăm sóc anh ta thật tốt.”
“Yên tâm đi.” Tiêu Âm vỗ ngực cam đoan.
Rồi anh ta đi đến chỗ người nọ, hiền lành nói: “Sau này em là em trai của anh, cùng đi với anh nhé.”
Dứt lời thì muốn đi đỡ cậu ta.
Chàng trai kia dường như bị hoảng sợ, đẩy tay Tiêu Âm ra, ánh mắt cầu cứu nhìn Thiên Lý, nhưng tiếc thay, Thiên Lý hoàn toàn không ''nhìn'' thấy.
Tiêu Âm không để bụng; chỉ cho là cậu ta sợ người lạ, liền tới gần lần nữa. Ai ngờ tay còn chưa chạm vào, bóng dáng chàng trai kia đã trở nên mờ nhạt, lập tức biến mất trước mặt anh.
Sau đó rất nhanh xuất hiện bên cạnh Thiên Lý, bịch một tiếng, Thiên Lý vừa khéo bị đè, suýt nữa đau sốc hông.
Tra Nhĩ thấy thế thì giận dữ, nhấc cổ áo cậu ta quẳng lên trời. Chàng trai nọ biến mất giữa không trung, sau đó xuất hiện ở trên giường, ôm chân, ra vẻ đáng thương.
Tiêu Âm vỗ trán, thõng tay nói với Thiên Lý: “Xem ra tôi không mang đi được rồi.”
Lôi Liệt cười nhạo: “Có phải cậu ta coi Linh là mẹ mình hay không vậy?” Anh nhớ lúc đó, người đầu tiên chàng trai này thấy là Linh.
“Rất có thể đó!” Mặt Tiêu Âm đầy nét cười chế nhạo.
Không phải chứ? Mặt Thiên Lý không cảm xúc. Chăm sóc một con dã thú đã đủ rồi, cô còn phải nuôi một con Shepherd (chó vàng lớn)?
Liên Hoành đẩy kính, nói với giọng nặng nề: “Dị năng giả không gian có thể di chuyển tức thời, trong tình huống bình thường rất khó bắt lại.”
“Nói cách khác,“ Tiêu Âm bổ sung, “Em không muốn giữ cũng không được, dù thế nào cậu ta cũng sẽ dịch chuyển tới cạnh em.”
Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu hùa theo.
Thiên Lý ngây ra. Sao cô lại có cảm giác bị mấy người này đùa cợt nhỉ?
Cô xoa xoa thái dương, bất lực nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Nói thật, cô hoàn toàn không có tinh lực chăm sóc dị năng giả không gian giống như đứa bé này. Tuy tâm trí Tra Nhĩ không được đầy đủ, nhưng hắn có thực lực mạnh mẽ và năng lực hành động xuất sắc, lại thêm sức phán đoán giống như dã thú, đã trở thành người bảo vệ cô không thể thiếu.
Nhưng chàng trai dị năng giả không gian này, ngoại trừ có thể di chuyển tức thời, trước mắt lại không có bất kỳ sức công kích nào, không phận biệt được thiện ác, thật sự không hợp ở cạnh cô.
Thiên Lý thầm quyết định, trước hết cứ đợi một thời gian ngắn rồi sẽ tìm cho cậu ta một người tin cậy nuôi dưỡng.
Tiễn vài thành viên Ngu Giả đi, Thiên Lý ở lại thành Tây Ma, âm thầm lưu ý công tác thanh lý của quân đội với thành Nại Mỹ Tư.
Tuy tòa thành này đã bị hủy, nhưng dưới lòng đất vẫn còn chôn giấu không ít nhung tinh thạch, càng quan trọng hơn là vùng cây độc nhung kia, chỉ cần còn giữ lại một bụi cũng có thể phát triển thành một rừng. Cô muốn xem có còn cơ hội để lấy một chút hay không.
Vài ngày sau, Thiên Lý ngoài ý muốn nghênh đón bảy, tám dị năng giả, trong đó có năm người là cao thủ trước đó cô đặc biệt chú ý. Bọn họ nhìn qua có vẻ tiều tụy, gầy như que củi, nếu không có dao động năng lượng quanh người, thì khi ném vào trong một đống người cũng chỉ giống như dân tị nạn. Nhưng họ đã bị nhốt mấy năm, ý chí cứng cỏi, trải qua không ngừng rèn luyện, năng lượng trở nên vô cùng tinh thuần. Một khi giải phóng sẽ giống như lửa cháy trong đêm, chói sáng rực rỡ.
Thiên Lý bội phục họ từ tận đáy lòng.
“Mấy chú tìm con có việc gì ạ?” Thiên Lý lễ phép hỏi.
“Chúng ta đến cảm ơn con.” Ông lão cầm đầu mở miệng nói.
“Không cần đâu ạ.” Thiên Lý thành khẩn nói,, “Cứu mọi người, không chỉ riêng mình con.”
“Có thể chế tạo chìa khóa của vòng cấm trong thời gian ngắn như thế, không phải chuyện người bình thường có thể làm được. Không có chìa khóa, sẽ không có hy vọng.”
Ý của ông lão rất rõ ràng, công sức của Thiên Lý là không thể thay thế.
Thiên Lý cười cười: “Được rồi, con nhận lời cảm ơn của mọi người. Không biết mấy chú có tính toán gì trong tương lai không?”
Ông lão khẽ thở dài một hơi: “Bị nhốt mười năm, người vật đều chẳng còn, giờ chú cũng chẳng còn mặt mũi mà về.”
“Chú cũng vậy.” Mấy người khác cũng mang vẻ mặt ảm đạm gật đầu.
Chỉ có một người nói: “Tôi muốn về, tôi còn vợ và con.”
“Chú là?” Thiên Lý hỏi
“Trúc Tuân, dị năng giả hệ lửa.”
“Chú Trúc Tuân, hi vọng chú nhanh chóng đoàn tụ với gia đình.”
Trúc Tuân gãi đầu, vui sướng cười.
Song, ông lão lại nhìn ông ta, trong ánh mắt mang theo vài phần thương xót.
“Cô Linh.” Lão giả bất ngờ nói, “Cô có thể thu nhận và giúp đỡ mấy lão già chúng tôi chứ?”
Thiên Lý sững sờ: “Thu nhận, giúp đỡ mọi người ư?”
Ông lão gật đầu, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi không còn nhà để về, ngoại trừ có chút hơi sức thì không có sở trường gì. Thân phận đã sớm mất, trong máy tính chắc đều không còn ghi chép gì về chúng tôi, cho nên hi vọng cô có thể thu nhận và giúp đỡ mấy lão già này, cho làm việc vặt cái gì cũng được.”
Để mấy dị năng giả cấp cao đi làm việc vặt? Thiên Lý im lặng.
Một người trung niên khác cười nói: “Đúng vậy, giờ đây trong người chúng tôi không còn đồng nào, phải tìm chủ thuê giải quyết vấn đề cơm ăn.”
Thật ra họ có thể trực tiếp tìm quân đội, hoàn toàn có thể đạt được đãi ngộ vô cùng tốt.
Nhóm người họ trải qua gặp trắc trở, tâm tính hình như đã thay đổi rất lớn.
Thiên Lý cân nhắc một lúc, thận trọng nói: “Con cũng sống tách ra với thế giới, không nơi nương tựa, các trưởng giả không chê thi có thể định cư ở 5D09 cùng con. Chỗ đó đã trải qua thú triều, trước mắt là nơi nửa trọc hóa.”
“Nửa trọc hóa?” Mấy người nhìn nhau cười cười, đây quả thực là nơi định cư lí tưởng nhất dành cho họ.
Sau đó, Thiên Lý lại lấy ra một tờ phiếu, đưa cho ông lão nói: “Ở trong này có hơn 1000 vạn điểm, có thể đủ dùng cho chi tiêu hàng ngày của mấy người.”
Ông lão cũng không nhiều lời, tự nhiên tiếp nhận.
Thiên Lý cũng không lo lắng cả người cả của đều không còn, với năng lực của mấy người nọ, hoàn toàn không cần phải lừa một đứa trẻ. Huống hồ, cho dù 1000 vạn kia có mất cũng không sao, hiện giờ cái gì cô cũng không có, chỉ có tiền là nhiều. Hào phóng trợ giúp hôm nay, có lẽ ngày sau có thể được hồi báo phong phú hơn.
Như vậy, dị năng giả không gian kia cũng có thể trực tiếp giao cho mấy người kia chăm sóc, chắc chắn họ sẽ là những người thầy tốt nhất.
Cuối cùng, ngoại trừ người trung niên tên là “Trúc Tuân” kia, sáu người còn lại đều quyết định đến 5D09.