Mấy ngày qua, A Manh được ăn ngủ đủ giấc, đủ bữa, đại tướng quân đã đi ba ngày chưa về nhà, không chỉ không có mang lại cảm giác mất mát cho nàng, ngược lại, nàng lại thập phần dễ chịu, trong lòng không khỏi hiện lên một ý tưởng hay là đại tướng quân cứ đi như thế không cần quay về cũng không sao!
Cho nên, thân thể đang trong giai đoạn hưởng thụ, làm sao quan tâm đến chuyện của tỷ muội tốt.
Khi nha hoàn đến báo cho nàng Diêu Thanh Thanh đến chơi, A Manh đang nằm trên ghế, hưởng gió trời, ăn hoa quả nha hoàn chuẩn bị sẵn, tư thái thản nhiên mà tự đắc. Bộ dáng nhàn nhã tự tại kia, ai nhìn vào cũng không khỏi ghen tỵ.
"A Manh!"
Thanh âm vang lên mang theo sự u oán dày đặc, khiến cho nha hoàn đang hầu bên cạnh có chút phát run, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy cô gái một thân quần áo màu xanh, đang nổi giận đùng đùng tiến tới, phía sau là một nữ tử gương mặt thanh đạm.
A Manh ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Diêu Thanh Thanh dường như đang rất tức giận, đến khi nhìn thấy nữ tử cách đó không xa đang đi tới, nhất thời trừng to mắt, kinh hỉ nói: “A Nhan, ngươi trở về từ bao giờ?”
Dung Nhan mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên: “Đã vài ngày rồi!”
A Manh đứng lên, chào hỏi bằng hữu lâu ngày gặp mặt, sau đó giơ tay ôm Diêu Thanh Thanh đang tức giận vào lòng. Quả nhiên, dưới cái ôm của nàng, cô gái vốn đang tức giận lại đỏ ửng mặt lên, cuối cùng không giữ được tức giận nữa, chỉ có thể hờn dỗi trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó ôn thuần kéo A Manh và A Nhan cùng ngồi xuống ghế.
A Manh cười trộm, Diêu Thanh Thanh dễ nổi giận, nhưng lại dễ quên. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng cười nhẹ nhàng thân cận một chút, nàng sẽ mau chóng hết giận. Đương nhiên, có thể thấy được tình thân tỷ muội của các nàng thâm hậu như thế nào.
Chỉ là cái tình thân này trong mắt Tri Hạ thì lại thấy lo lắng cho tiểu thư nhà mình, cảm thấy tiểu thư lại bắt đầu khiêu chiến tới năng lực thừa nhận của tướng quân, cẩn thận tướng quân biết được sẽ lại tức giận ra uy a!
A Nhan ngồi đối diện các nàng, thản nhiên nhìn hai nữ tử kia thân mật, thần sắc vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng trong mắt lại có thêm vài phần thanh thản, thoải mái, thoạt nhìn có phần khí phách hơn người.
Chờ khi nha hoàn dâng trà xong, A Manh vẫy tay cho các nàng ra phía sau, không cần các nàng ở lại hầu hạ nữa.
“Thanh Thanh, sao giờ mới tới? Ta chờ ngươi mấy ngày rồi!” A Manh bưng chén trà lên thổi, biểu lộ thái độ của bản thân mình.
Diêu Thanh Thanh nhấp một ngụm trà, sai đó hừ một tiếng, thầm oán: “Ta để cho người trong phủ ta đến truyền lời với ngươi, lần nào ngươi cũng không có ở trong phủ! Nói, ngươi đi đâu?”
A Manh có chút kinh ngạc, hơi nhíu mi, “Làm sao có thể? Ta luôn ở trong phủ mà…”
Diêu Thanh Thanh lại tiếp, “Nha hoàn của ta trở về đã nói như vậy, là quản gia của các ngươi nói thế!”
Nghe xong, A Manh lại trầm mặc. Nàng không hoài nghi Diêu Thanh Thanh nói dối, mà là thấy, nếu là lời của quản gia, như vậy tất có người đã bày đặt mưu kế, dùng ngón chân nghĩ cũng biết ai có thể sai quản gia nói như vậy, trừ bỏ tướng quân đại nhân còn có thể là ai. Về phần lý do mà Ngu Nguyệt Trác bảo quản gia không cho khách tiến cửa, nàng đại khái có thể đoán ra, hẳn là nam nhân kia không muốn có ai đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi? Hay là hũ dấm chua của hắn lớn đến nỗi không muốn nàng kết giao cùng bất cứ người nào – ví dụ như lần hắn nhìn thấy nàng cùng Diêu Thanh Thanh cười đùa…
Nghĩ đến đây, A Manh lại thấy hắc tuyến rơi đầy mặt, bất quá, vội trấn an Diêu Thanh Thanh vẫn còn đang tức giận, “Đừng tức giận, mấy ngày hôm nay thân thể ta không tốt, cho nên từ khối gặp khách, có thể quản gia hiểu sai ý, mới nói ta không có nhà!”
Diêu Thanh Thanh xem xét nàng, lại đánh giá trái phải xung quanh nàng, chậm rãi nói: “Nhìn ngươi tinh thần vui vẻ, bộ dáng hưởng thụ, ngay cả ta cũng phải ghen tị, thật sự là không thể nhìn ra thân thể ngươi không khỏe.” Nếu thật sự A Manh sinh bệnh, Diêu Thanh Thanh phỏng chừng sẽ gấp đến độ vắt chân lên cổ, nhưng hôm nay gặp, lại thấy người nào đó sắc mặt phấn nộn, tinh thần sảng khoái, thật sự không cần lo lắng điều gì a.
Cho nên, đây mới là lý do nàng tức giận, cho nên vừa thấy mặt đã nổi giận đùng đùng.
Nghe vậy, trong lòng A Manh lại thấy vạn phần khổ đến ưu thương, nàng có thể nói cho cô nương chưa lấy chồng lý do thân thể nàng không khỏe là do người nào đó cả đêm náo loạn sao? Thật mất mặt a…
“Bởi vì ta nghỉ ngơi tốt thôi ~~” A Manh tủm tỉm nói, lại ôm thân hình cô gái mềm mại, cười nói: “Vừa vặn hôm nay ngươi đến, ta sẽ kể cho ngươi chút chuyện về Tam công tử Tĩnh vương phủ. Đã qua lâu như vậy, ta nghĩ ngươi cũng muốn biết lắm rồi ~~” Nói xong, lại đưa ra ánh mắt bỡn cợt.
Quả nhiên vừa nói xong, lực chú ý của Diêu Thanh Thanh rất nhanh bị dời đi, khuông mặt đỏ ửng, có chút lắp bắp: “Ta, ta nào có vội, ngươi đừng nói bậy!” Nói xong, nhịn không được liếc mắt nhìn quanh, sợ bị người khác phát hiện việc mình đi hỏi thăm chuyện của hôn phu – thật xấu hổ a!!!
Thấy bộ dáng của nàng, A Manh cười lên một tiếng, ngay cả người chỉ ngồi một bên nhìn các nàng cười đùa cũng không nhịn được mà nhếch khóe môi một chút.
Diêu Thanh Thanh trợn mắt nghe A Manh kể lại chuyện hôm đó gặp Sở Quân Huyền ở phủ Túc vương, đem nội dung nghe lén chuyện của bọn họ nói cho nàng biết, để tự nàng tiêu hóa phân tích.
Trước đám người A Manh, Diêu Thanh Thanh luôn tùy tiện, nhưng chỉ là với vài người các nàng mà thôi, trên thực tế, nàng là trưởng nữ Diêu phủ, đầu cũng không ngốc, tương phản với A Manh, nếu nói tranh đấu về công việc quản gia, A Manh đuổi ngựa cũng không theo kịp Diêu Thanh Thanh.
Ngày đó đi nghe lén, A Manh cảm thấy cần phải cho Diêu Thanh Thanh biết, dù sao vị hôn phu của nàng cũng là mơ ước của nữ nhân khác, loại chuyện này cần phải để nàng biết còn đề phòng. Hơn nữa, sở dĩ A Manh không giấu diếm Diêu Thanh Thanh, là vì nàng cảm thấy thái độ của Sở Quân Huyền rất được, mà Lô huynh cùng Hoàng huynh kia lại có tâm tư nham hiểm. Nếu Diêu Thanh Thanh gả cho hắn, mà Sở Quân Huyền vẫn còn kết bạn với bọn họ, những người đó có hành động gì, Diêu Thanh Thanh cũng có thể đối phó được.
Để Diêu Thanh Thanh trầm tư một bên, A Manh cũng không quấy rầy nàng, quay sang nữ tử đang ngồi an tĩnh bên cạnh uống trà, quan tâm hỏi: “A Nhan, lúc trước nghe Thanh Thanh nói ngươi mất tích, có việc gì sao?”
Dung Nhan ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt thản nhiên đảo qua, A Manh đột nhiên cảm thấy mình đã hỏi vào vấn đề ngu xuẩn, nếu có việc, nàng sẽ không ngồi đây rồi. Đương nhiên, cũng có thể lý giải vì Dung Nhan quá mức nhạt nhẽo, khiến nàng mới tạo thành lỗi như vậy.
“Ta không sao, chỉ là có một trưởng bối qua đời, ta đi thắp nhang cho người mà thôi.” Dung Nhan im lặng, buông chén trà trong tay, thần sắc có chút ảm đảm, “Nàng ấy là trưởng bối duy nhất của ta trong thế giới này, nàng mất, ta…”
A Manh im lặng, thật lâu nghẹn ra một câu: "Thực xin lỗi."
Bất quá, lời này của Dung Nhan làm nàng thấy có chút quái dị, theo như nàng ấy nói, Dung gia trong kinh thành không tính là cái gì trong lòng nàng sao? Chẳng trách dù Dung gia đối với nàng có thế nào, nàng cũng không để ý đến. Xem ra, Diêu Thanh Thanh tức giận Dung gia đối xử bất công vân vân và vân vân coi như là phí phạm hơi sức rồi.
“Bất quá, A Nhan sở dĩ đi mất một tháng, cũng là có nguyên nhân.” Diêu Thanh Thanh đột nhiên nói xen vào.
A Manh xoay mặt nhìn nàng, phát hiện trên mặt nàng có sự phẫn nộ.
"Làm sao vậy?"
“A Nhan nói, nàng bị tên biến thái nhốt!” Diêu Thanh Thanh tức giận nói, “Không biết là biến thái thế nào, lại muốn chặt đứt gân mạch tay chân A Nhan, khiến A Nhan thiếu chút thành phế nhân. Nếu không phải A Nhan tỉnh táo, thiếu chút nữa sẽ không trở về được! Thật nực cười, quả thật không coi vương pháp ra gì, ngay cả y nữ trong cung mà cũng dám động vào…”
Nghe Diêu Thanh Thanh phẫn nộ mắng, A Manh cũng nghe được vài tin tức hữu dụng, đương sự là Dung Nhan lại ở một bên thưởng thức trái cây, chậm rãi nhấm nháp, tựa như không liên quan đến mình.
Chờ Diêu Thanh Thanh mắng xong, A Manh tri kỷ bưng cho nàng một chén trà để nàng bổ sung năng lượng.
“Vậy A Nhan hiện tại có vấn đề gì không? Thân thể có bị tổn thương gì không?” A Manh tiếp tục quan tâm hỏi.
Dung Nhan lắc đầu, “Hiện tại ta không sao!”
Khóe miệng A Manh mếu, cô nương a, nói chuyện không cần ngắn gọn như vậy chứ?
Diêu Thanh Thanh nhìn nàng, lại một lần nữa nhảy vào nói: “A Nhan nói, nàng đánh thuốc tên biến thái, lại còn lột quần áo của hắn, sau đó nghênh ngang rời đi… Đúng rồi, tên biến thái kia là nam nha ~~”
"..."
A manh xấu hổ: =_=! Thanh Thanh cô nương, ngươi hưng phấn cái gì? Đây không phải lời mà cô nương chưa chồng nên nói a!
Hiểu được bạn tốt không có việc gì, tâm tình A Manh cũng yên tâm vài phần.
Hiếm khi ba người tụ tập, A Manh muốn mời các nàng ở lại dùng bữa, bất quá, Dung Nhan phải về y nữ cục, Diêu Thanh Thanh cũng phải về Diêu phủ dự tiệc, nên không thể ở lại lâu.
Trong lòng A Manh có chút tiếc nuối, nhưng vẫn tỏ vẻ không sao cả.
Kỳ thật, sau khi lập gia đình, có phần thoải mái hơn so với khi ở nhà mẹ đẻ, tuy rằng Ngu Nguyệt Trác thích bắt nạt nàng, nhưng phần lớn thời gian đều sủng nàng yêu nàng, tại phủ tướng quân, nàng chính là lão đại, cho dù làm sập phủ, phỏng chừng nam nhân kia cũng sẽ không tức giận, ngược lại còn tủm tỉm giúp nàng dọn dẹp một tay. Ngu Nguyệt Trác không ở nhà, hiện tại nàng là lớn nhất, cho nên nàng có rất nhiều quyền làm rất nhiều chuyện, không giống như trước kia bó tay bó chân, cả ngày luôn dễ chịu, khiến nàng khó tránh sinh ra nhiều ý tưởng, đương nhiên muốn cùng tỷ muội tốt thân mật cùng một chỗ nói chuyện phiếm, uống trà.
Nha hoàn lại bưng lên một mâm trái cây mới, A Manh chọn lý tử (một trái họ mận nhưng rất chua), bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nghe Diêu Thanh Thanh nói một chút tin đồn mới nhất trong kinh thành. Dung Nhan cũng chọn đào để ăn, bất quá, khi nhìn thấy A Manh ăn lý tử, một quả lại một quả, có chút suy nghĩ.
Diêu Thanh Thanh uống thêm ngụm trà, nhìn thấy A Manh đã ăn hết nửa đĩa lý tử, nhíu mày nói: “A Manh, ngươi ăn nhiều lý tử thế, không thấy ê răng sao?”
“Không có a, quả này ngon mà!” Nói xong, A Manh phun hột ra, lại cầm thêm một quả ăn.
Diêu Thanh Thanh nhất thời bội phục, ngày xưa, tuy rằng A Manh vẫn thích ăn những loại hoa quả này, nhưng ăn nhiều sẽ ê răng nên nàng vẫn ăn vừa phải, hôm nay, một quả, lại một quả, bộ dáng còn vui vẻ, khiến nàng ngồi bên mà cũng thấy ê cả răng.
“Lâu rồi không kiểm tra thân thể các ngươi, hiện tại để ta bắt mạch cho các ngươi đi.” Dung Nhan đột nhiên nói.
A Manh cùng Diêu Thanh Thanh nghe xong, cũng không lấy làm lạ. Từ khi các nàng quen biết Dung Nhan, mỗi lần gặp mặt, Dung Nhan đều bắt mạch kiểm tra thân thể các nàng có khỏe hay không, lâu dần, thói quen này cũng nảy sinh. Hiện tại thân thể A Manh có thể khỏe mạnh như vậy, cũng có công lao của Dung Nhan.
A Manh gọi một nha hoàn lại, để nàng mang nước cho các nàng rửa tay, lại dùng khăn mặt lau khô tay, sau đó mới vươn cổ tay ra cho Dung Nhan bắt mạch.
Dung Nhan bắt mạch cho Diêu Thanh Thanh trước, rất nhanh liền buông tay, tỏ vẻ khỏe mạnh. Sau đó, đến phiên A Manh, thời gian lại có chút lâu, khiến cho Diêu Thanh Thanh là người vô tâm vô phế cũng thấy khẩn trương, trái lại, vị đương sự kia, ánh mắt chớp một cái, lại thấy nhạt miệng, tìm tìm một quả đào, bắt đầu ăn.
Diêu Thanh Thanh xem xét ánh mắt trầm tĩnh của Dung Nhan, lại nhìn kẻ ngốc nào đó đang ăn đào, thiếu chút nữa vung tay lên tát một cái, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giờ là lúc nào, còn bày ra bộ dáng ngốc nghếch, cái gì cũng không để trong lòng, nhìn xem thực sự =_=!
Tính tình A Manh thức thời, đây cũng được coi là ưu điểm của nàng, cho nên đối với việc Dung Nhan bắt mạch đã lâu mà chưa có kết quả gì nàng cũng không quá chú ý. Bất quá, nàng thấy ánh mắt quỷ dị mà Dung Nhan nhìn nàng, lại từ miệng Dung Nhan nghe được một thanh âm kỳ lạ, không có phòng bị, phù một tiếng, đem miếng đào trong miệng chuẩn bị nuốt xuống mà phun ra, vừa vặn phun trúng mặt Diêu Thanh Thanh vì lo lắng mà đang sáp lại.
"Ai nha, bẩn chết mất! A Manh ngươi thực không phong độ!"
Diêu Thanh Thanh nhảy dựng lên, dùng khăn lau một cái, đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa gãy cổ.
A Manh ngơ ngác nhìn Dung Nhan, hoài nghi mình đang nghe lầm.
“Cái gì? Mang thai?” Diêu Thanh Thanh hét lên một tiếng, thật không bình tĩnh.
Tiếng thét chói tai của Diêu Thanh Thanh khiến mấy nha hoàn đang ở ngoài sân cả kinh, thiếu chút nữa té ngã, kinh ngạc nhìn ba người phía trước, trong lòng yên lặng nghĩ đến người mà Diêu tiểu thư nói “mang thai” là ai??? Dung Nhan là y nữ trong cung, bây giờ còn chưa có hôn phối, cũng không được rời khỏi cung nhiều, trong cung, quản sự vô cùng nghiêm, không có khả năng mang thai. Diêu Thanh Thanh là cô nương chưa chồng, mà Diêu phủ gia phong nghiêm cẩn, càng không thể xảy ra chuyện này, như vậy…
Dung Nhan thản nhiên thu tay, kéo tay áo A Manh xuống, thản nhiên nói: “Uhm, quả thật là hỷ mạch, vô cùng chính xác.”
Diêu Thanh Thanh rốt cuộc xác định, nhất thời sửng sốt.
Mà A Manh cũng xác định, nhất thời rối rắm lại có chút vui mừng… Ai nha, tâm tình phức tạp này đoán chừng là tâm tình mà mỗi người phụ nữ nghe được tin mình sắp làm mẹ a, một lời khó nói hết cảm xúc lúc này!
“Thật, thật sự sao?” A Manh lại một lần nữa xác nhận, nhận được cái gật đầu của Dung Nhan, đột nhiên cao hứng.
Không chỉ A Manh cao hứng, mà bốn nha hoàn bên người A Manh cũng cao hứng, tuy rằng lý do không giống nhau, nhưng đối với tin tức này, ai cũng thập phần vui vẻ.
************
Tin tức A Manh mang thai sau khi được xác nhận, đã được truyền khắp phủ tướng quân.
Diêu thị nghe được hạ nhân báo cáo, gần như vui quá mà chảy nước mắt, phân phó nha hoàn xong, vội đến từ đường dâng hương cho liệt tổ liệ tông cho trượng phu đã mất, báo cho họ biết Ngu gia đã có đời sau.
Quản gia cùng Tần ma nghe xong, lập tức đến thỉnh an A Manh.
Bọn họ đều là tâm phúc của Ngu Nguyệt Trác, tuyệt đối trung thành và tận tâm, cũng vì được Ngu Nguyệt Trác phân phó mà hết thảy đều coi tướng quân phu nhân làm chủ, phải coi phu nhân như bồ tát. Trong phủ tướng quân, đối ngoại có quản gia, mà đối nội có Tần ma ma, hai người đều có năng lực, liên hợp lại, phủ tướng quân đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, khiến người ngoài khen ngợi không thôi, lại không biết vị tướng quân phu nhân nào đó hoàn toàn không có công lao, ngược lại bị nam nhân kia sủng, lười biếng như một con sâu gạo. Cho nên, cũng là A Manh mệnh tốt, được là tướng quân phu nhân thanh nhàn tự tại, cũng là nguyên nhân khiến Ngu Nguyệt Quyên không vừa mắt nàng.
“Phu nhân, cần đem tin tức tốt này nói cho tướng quân chứ?” Quản gia đến xin chỉ thị của A Manh, tâm tình hưng phấn.
A Manh bị vài nha hoàn vây quanh, tựa như đội hình quân sĩ bảo hộ nàng, khiến nàng có phần không được tự nhiên. Càng không tự nhiên hơn là Tần ma ma trước nay cứng nhắc, lại có thể nhếch môi cười với bụng của nàng, quản gia thong dong bình tĩnh lại có thể rơi nước mắt, thật sự làm cho nàng cảm thấy áp lực thực lớn a!
“Cái này đương nhiên là cần.” Dù sao hắn cũng là cha đứa nhỏ, làm sao có thể không nói.
“Kia… Lão nô sẽ cho người mang giấy, bút và mực lại, phu nhân tự mình viết thư cho tướng quân chứ?” Quản gia cẩn thận hỏi, tựa như sợ quấy rầy người phụ nữ có thai yếu ớt.
“Hay các ngươi tự mình viết đi!” A Manh nói, trong lòng cảm thấy ai viết thì cũng thế mà thôi.
Quản gia thiếu chút nữa ngây ngốc trước phu nhân, thật sự không cần phải nói rõ như vậy a, người sáng suốt đều biết nói ra tâm ý của tướng quân đối với người a, chỉ cần người viết thư, tướng quân càng muốn nghe tin tức tốt này từ chính người a! Trong lòng quản gia thầm hò hét, cảm thấy vì tướng quân nhà mình mà cao hứng, tuyệt đối không muốn thay phu nhân nói tin này cho tướng quân.
“Phu nhân, lão nô cảm thấy vẫn là phu nhân tự mình viết có vẻ tốt hơn, phu nhân cũng chưa viết thư cho tướng quân mà. Ngài cũng biết thời gian này tướng quân không có thời gian hồi phủ…” Quản gia bắt đầu dụ dỗ thuyết phục, ngữ khí cũng bộ dáng không khác gì khi lừa khách đến cửa.
A Manh cuối cùng cũng bị quản gia lải nhải đến mức bị “thuyết phục”, chờ quản gia cho người đi chuẩn bị giấy mực, nhịn không được vỗ vỗ ngực, cảm thấy nếu còn nghe quản gia lải nhải tiếp, mình chắc sẽ phải phun bọt mép. Kiểu này đúng là Đường Tăng trong Đại thoại Tây Du Ký của Châu Tinh Trì khi đang dạy dỗ Tôn Ngộ Không, quá khó tiếp thu rồi.
********
Ban đêm, doanh trai Tây Sơn vẫn còn đốt đuốc, lều của chủ soái sáng trưng đèn đuốc.
Ngu Nguyệt Trác ngồi trên vị trí thượng, chăm chăm nhìn thư, sớm xem nhẹ giáo úy đang báo cáo bên cạnh.
“Tướng quân, phát sinh chuyện gì sao?” Vu giáo ủy cẩn thận hỏi, trong lòng cảm thấy đắn đo, lá thư này có điều gì đó khiến cho tướng quân luôn cao nhã thong dong lại thất thố đến mức này.
Nghe được thanh âm cẩn thận của cấp dưới, Ngu Nguyệt Trác đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Vu giáo úy bị trừng mắt thiếu chút nữa rụng tim, cảm thấy biểu tình của tướng quân thật hung tàn a, TAT, thật đáng sợ a, hắn sẽ không có làm sai điều gì để tướng quân có cớ trừng phạt chứ? Nhìn tướng quân cao nhã như thế, tựa như là đệ tử danh môn phong độ, phân rõ phải trái, kỳ thật thủ đoạn chồng chất, ép người vô số!
Ngu Nguyệt Trác nhìn hắn một lúc lâu, nghĩ đến lá thư, lại không biết nói thế nào để thuyết minh tâm tình của mình, mãi cho đến khi Vu giáo úy rụt đầu rụt cổ lại, rốt cuộc dùng một thanh âm có chút mơ hồ nói:
“Nga, không có gì, chính là nương tử ta có bé con…”
Vu giáo úy: "..."