Chạng vạng, A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác cáo biệt La phủ, lên xe trở về phủ tướng quân.
Vừa bước lên xe ngựa, A Manh còn chưa ngồi vào chỗ, đã bị một khối nam tính áp lên, trực tiếp ấn vào trong xe, nếu không phải nhờ thảm bên trong dày, A Manh cứ ngỡ rằng đầu mình đã bị đụng đến sưng phù rồi.
"Ngươi, làm gì... " A Manh bị ép đến không thở được, hai tay ra sức giãy dụa, rất muốn một cước đem người ở trên này đá văng ra ngoài, nhưng dù gì vẫn là khí lực nàng không đủ, làm hắn động đậy cũng khó, ngược lại còn làm bản thân bị ép đến sắp ngạt thở.
Chẳng lẽ hắn lại bắt đầu phát dục? A Manh nghiêm mặt nhìn hắn.
"A Manh... Ta đau đầu..."
A Manh đang hoài nghi rằng bản thân có nghe lầm hay không, rõ ràng hắn vừa nói gì, vì sao thanh âm lại bình thường, chân thật đến vậy, làm người ta tin tưởng hắn, mặc hắn trợn mắt nói dối!
Suy nghĩ một lát, hắn lại nâng cánh tay lên, chôn mặt ở hõm vai nàng cọ đi cọ lại, A Manh cẩn thận đánh giá, sau đó mới phát hiện ra một chuyện: Nam nhân này mới uống một chén rượu đã say!
Tuy rằng La Hoằng Xương rất muốn cùng con rể uống đến say mèm, nhưng bởi vì nam nhân này vừa mới bị chảy máu mũi, cũng sợ còn có có di chứng nên không kéo hắn cùng uống rượu, hai người chỉ là kính nhau một chén rượu, sau đó thì dùng cơm.
Mà hiện tại, sắc mặt tuấn tú của nam nhân này có phần đã nhiễm hồng, đôi tinh mâu thâm thúy mê người, che lấp bởi mảnh sương mù, không còn thanh tỉnh như trước, chính là bộ dạng mượn rượu làm loạn, khiến cho nữ nhân bên dưới tay động mạnh, nhịn không được ngăn cản hắn cắn nàng.
Chỉ là một chén rượu thôi, chẳng lẽ hắn lại như trong truyền thuyết một ly đã đổ?
A Manh hưng phấn, quyết định về sau sẽ bức hắn, bắt hắn uống rượu rồi trực tiếp bắt nạt hắn, hừ hừ hừ, nàng sẽ từ từ, từ từ mà chà đạp hắn, đến lúc nào nàng thỏa mãn mới thôi...
A Manh đang suy nghĩ, bỗng dưng kẻ say rượu kia bỗng đứng lên, ôm nàng ở trên xe ngựa không gian chật hẹp lăn qua lăn lại, làm người nàng va vào thành xe kinh hô thành tiếng, làm cho phu xe bên ngoài nghe thấy da đầu run cả lên, trong lòng thầm cầu nguyện chủ tử đừng nên như vậy, ở trên xe ngựa mà nổi thú tính.
A Manh bị nhốt trong lồng ngực của nam nhân, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa cả mắt, hận chết cái tên nam nhân say khướt trên người nàng, say thì say cớ sao lại cứ ở trên người nàng phát điên?
A Manh đau khổ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nhưng cuối cùng xe ngựa rốt cục cũng về tới phủ tướng quân.
Bên ngoài xe ngựa có thanh âm truyền đến, "Tướng quân, phu nhân, đến phủ."
"Trực tiếp đi vào." Thanh âm nam nhân có vài phần kì dị nhưng lại nói vô cùng bình tĩnh, nghe qua mặc dù thập phần bình thường, nhưng nếu không phải bị hắn lúc này đang say khướt cuốn lấy, nàng cũng sẽ tin tưởng rằng hắn vốn chưa từng say.
Phu xe lại lên tiếng, rồi giơ tay lên cho xe ngựa tiến vào phủ.
Chờ xe ngựa đến sảnh chính, A Manh đột nhiên kêu lên: "Dừng xe!"
Người giữ cương nghe lời ngừng xe, đang muốn hỏi chuyện gì, trong xe lại truyền đến thanh âm của tướng quân: "Phù Cửu, nhờ ngươi đi nói cho lão phu nhân một tiếng, ta uống rượu, hôm nay không qua thỉnh an được."
"..."
Phù Cửu ngây người một chút, sau đó kinh hãi trừng to mắt, trừng mắt nhìn xe ngựa đi về hướng cửa, giống như độc xà mãnh thú đang sợ hãi, bộ dáng giống như hận không thể cướp đường mà chạy. Bất quá, rất nhanh, Phù Cửu mới nhớ tới bên trong xe ngựa còn có tướng quân phu nhân, người mà trên thế giới này so với Hà Đông tây đô tiền nhiệm trước kia còn hấp dẫn tầm mắt của chủ tử hơn, nhất thời cảm thấy may mắn vì đã chạy trốn được, trực tiếp hướng xe đến Viện Tỏa Lan.
Đến viện Tỏa Lan, Phù Cửu nhảy xuống xe, nghiêm túc đứng ở một bên cung kính thỉnh chủ nhân xuống xe, thuận tiện che giấu sự tồn tại của bản thân.
Rất nhanh, cửa xe ngựa mở ra, đầu tiên là A Manh xuất hiện với búi tóc hỗn độn, bất chấp ánh nhìn của hạ nhân, cứ thế bước vào trong phòng. Không chờ bọn họ kịp phản ứng, thân ảnh cao lớn thon dài của nam nhân cũng xuống xe, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một chút sắc đỏ mặt mày vẫn tuấn nhã như cũ, cười tươi như hoa nở, nhìn không ra có điều gì dị thường, sau đó phất vạt áo, cất bước đi theo nữ nhân đằng trước vào trong phòng.
Phù Cửu cúi đầu, đến khi hai người đã biến mất, rốt cục lau mồ hôi trên trán, nghĩ đến việc tướng quân mỗi lần uống say xảy ra chuyện gì, nhất thời cảm thấy rét run một trận, trong lòng không khỏi đồng tình với những gì với phu nhân nhà mình sắp gặp phải.
******
A Manh vội vàng chạy về phòng, đánh phịch một cái trước cửa, run run cài chốt khóa cửa phòng, sau đó vẫn cảm thấy không an toàn cho lắm, cắn cắn môi nghĩ không biết mình có nên trốn ở chỗ khác, đột nhiên nghe tiếng đập cửa, nhất thời sợ tới mức trái tim đều nhảy cả lên.
"A Manh, mở cửa!" Thanh âm của Ngu Nguyệt Trác vang lên, mặc dù nghe âm lượng có vẻ bình thường, ai có thể nghĩ đến việc nam nhân này thần trí vốn đã bị cồn ăn mòn, chỉ dựa vào bản năng mà làm, vì vậy khiến cho sự tình trở nên tà ác vạn phần.
A Manh không hé răng, chạy nhanh đem một cái bàn đến, phát hiện tốc độ này quá chậm, chạy nhanh đem ghế dựa chuyển lại đặt trước cửa.
Ngoài cửa tiếp đập vẫn chưa dứt, A Manh cũng không hé răng, đến chừng không có âm thanh, A Manh vẫn chưa an tâm ngược lại trong lòng còn kịch liệt nhảy dựng, làm cho da đầu run lên tia lạnh trải dài từ đầu đến chân, khiến nàng khẽ rùng mình, có cảm giác sắp sửa có tai họa.
Đến khi nghe được vài tiếng kì lạ rất nhỏ, A Manh hoảng sợ quay đầu, sau đó phát hiện nàng canh giữ cửa cẩn thận, thế nhưng quên mất cửa sổ, phía trước cửa sổ nam nhân tà ác kia đang cười đến dị thường nhìn nàng bằng ánh mắt quỷ dị làm da đầu người khác run cả lên...
A Manh trừng to mắt, nhìn nam nhân như thần trộm động tác linh hoạt tiến vào từ cửa sổ, trái tim của nàng rốt cục không chịu được nữa, hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Chỉ là phòng ở tuy rằng đủ lớn, nhưng nàng tay ngắn chân ngắn làm sao chạy thoát khỏi người mà hàng năm đều đi đánh giặc, nam nhân khỏe mạnh như hắn? Rất nhanh cả người đã bị chặn lại ôm lấy, thân thể nhẹ nhang nhất bổng, lưng bị áp vào vòm ngực ấm áp, thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể cực nóng của đối phương, hơi thở nam tính mãnh liệt làm nàng choáng váng đầu óc.
Tiếp theo đó, cả người nàng đều bị quăng đến trên giường, không đợi nàng đứng lên chạy trốn, một tiếng kêu nhỏ, trên người nàng quần áo như mảnh vải bị người khác xé rách, sa đó là váy bị xé, cuối cùng là áo sơ mi, cuối cùng là yếm cùng tiết khố... Mỗi lần nghe một tiếng xé rách, trái tim A Manh liền nhảy lên môt chút, đến khi toàn thân nàng không còn gì che lấp, A Manh trong lòng xấu hổ, giận dữ gào rít: nam nhân này rốt cục muốn ồn ào như thế nào? Uống say cũng không yên tĩnh, chẳng lẽ hắn không biết như vậy sẽ đem đến phiền toài cho người khác sao?
"A Manh, nàng rất không ngoan, không nghe lời thì sẽ bị trừng phạt nha~ "
Thanh âm nam nhân ôn nhu đến kì dị vang lên, rõ ràng là nhu tình mật ý đến như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy da đầu cứ run lên.
A Manh ngã vào trên giường, máy móc vô thức quay đầu, đã thấy nam nhân trên giường không nhanh không chậm cởi y phục trên người, dần dần lộ ra cơ thể rắn chắc trên đó lại có một ít vết sẹo nhỏ, sau đó đai lưng cởi ra, chỉ còn lại tiết khố. Nhưng mà nam nhân này hiển nhiên không biết xấu hổ là gì, trước mặt nàng, tiếp tục không nhanh không chậm cởi tiết khố của mình, lộ ra rừng rậm rậm rạp giữa hai chân là quái thú đang dữ tợn ngẩng đầu... Do hắn bề ngoài có thân hình tuấn nhã, quái thú kia không chỉ nhan sắc vừa ít mà hình dạng cũng xấu xí trơ trọi, thật sự không tương xứng với vẻ bề ngoài. Nhưng mà...
A Manh khóc không ra nước mắt, đêm động phòng hoa chúc lúc trước, nam nhân này lại thanh tỉnh còn có thể làm ra việc cẩu huyết là "vào" nhầm chỗ, hiện tại hắn say, thần trí không rõ, có thể làm ra việc cẩu huyết lớn hơn nữa hay không? Chẳng lẽ nàng lại phải trả qua chuyện cực kỳ bi thảm này một lần nữa? Nghĩ như thế, A Manh không khỏi đối với chuyện sắp xảy ra đêm nay có chút tuyệt vọng.
A Manh xoay qua không dám nhìn, sau đó nhớ tới cái gì đó, trong lòng lại phẫn hận, nhìn nam nhân đang chậm rãi tự cởi quần áo của chính mình, nhưng khi cởi quần áo của nàng thì lại xé nát, căn bản là do xem nàng không vừa mắt thôi!
Đột nhiên, chân phải chân trái căng thẳng, A Manh kinh ngạc thấy đối phương đã bắt lấy chân trái của nàng, lại một lần nữa trái tim không chịu thua kém nhảy lên, tròng mắt chuyển loạn, nghĩ rằng đêm nay phải làm thế nào thoát thân, tuyệt đối không thể cùng ác nam nhân sau khi uống rượu lộ nguyên hình triền miên cả đêm, tuyệt đối sẽ chết người!!!
Hoặc là, nàng nguyền rủa hắn một lần? Nhưng mà, nếu nguyền rủa hắn về sau, nàng vào lúc đào thoát bị hắn bắt trở về, kết cục không phải "Thảm" càng lớn hơn. Nếu là lúc hắn tỉnh lại nhớ lại lúc này, không phải nàng thảm hơn sao?
Mặc kệ, nguyền trước nói sau!
Nhưng khi A Manh muốn đánh trả, thì đối phương không cho nàng cơ hội. Mỗi lần nàng há mồm, nam nhân đã giống như thú vật, trực giác dã thú khiến hắn trực tiếp đem miệng nàng ngăn lại, làm cho nàng không thể phát ra tiếng. Không ra tiếng, nguyền rủa như thế nào? Trong lòng vụng trộm mắng mình vô dụng!
Vì thế, đêm nay, là đêm khó khăn nhất A Manh cảm thấy đời này của nàng từ trước đến nay.
Ngu Nguyệt Trác bề ngoài thoạt nhìn như thân sĩ cao nhã, quân tử đoan chính, nhưng kỳ thật đối với nội tâm thì không hề dính dáng với nhau, lại giống như dã tính chưa hết, tà ác bá đạo, mà hắn mấy năm nay hành quân đánh giặc, càng làm cho tâm tính bị quân ngũ làm cho cứng rắn, nên nếu muốn gì đó, tuyệt không bao giờ thỏa hiệp với ai.
A Manh khóc không ra nước mắt, tùy ý để nam nhân như thú vật, đem nàng từ đầu đến chân tinh tế liếm hôn một lượt, loại quá trình này, thật sự như động vật, giống đực đối với giống cái dùng nước miếng để rửa tội toàn thân, nhuộm hơi thở chính mình, nói cho khác động vật, giống cái này đã có chủ.
Làm cho nàng nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết là, hắn đang cầm mông của nàng phía dưới chỗ nữ tính tối mật cũng không buông tha, cẩn thận liếm hôn mấy lần, nhìn bộ sáng hắn, dường như cực thích nơi đó...
"Ngu Nguyệt Trác!" A Manh có chút hỏng mất kêu lên, "Không thể..."
"Vì sao?"
Nam nhân nâng nàng lên, thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, quyến rũ một cách lạ thường, nhưng nước mắt ngay khóe mắt lại làm cho hắn giất mình, không khỏi dùng tay lau khóe mắt nàng vì xấu hổ và giận dữ mà ép ra nước mắt.
A Manh nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, tưởng như vậy sẽ ngăn cản được động tác thân thiết hơn của hắn, có chút nghẹn ngào nói: "Ta, ta, vết thương của ta vẫn chưa khỏi, còn rất đau rất đau..." Kỳ thật đã lành rất tốt rồi, nhưng vì muốn trốn tránh những chuyện này, A Manh nói dối.
"Thật không? Thật đáng thương quá."
Nam nhân nói xong lời thương tiếc, ôn nhu tha cho cái mông của nàng, liền hôn dưới anh sáng lờ mờ chăm chú nhìn chỗ tư mật của nàng, sau đó dừng trên mặt nàng nhẹ nhàng mạch lạc hôn tiếp. A Manh chấn động thân thể, đầu ngón chân lai ngứa ngáy một lần nữa, rốt cục nhịn không được nữa một cước đạp tới, hoàn toàn đá vào đầu vai hắn, khiến hắn buông mình ra, té xuống giường...
Rất nhanh, A Manh ý thức được sai lầm của bản thân, vĩnh viễn đừng ở trên giường so thể lực và tốc độ với nam nhân, bởi vì nữ nhân thật sự không là đối thủ. Vừa mới nhảy xuống giường, một cánh tay lại vòng lên trên eo nàng, đem nàng mang về trong lòng, sau đó bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp mà hưng phấn.
"Thì ra A Manh thích loại trò chơi này sao? Vậy hãy chơi cùng vi phu đi ~"
Giọng điệu quỷ dị làm lông tơ nàng dựng thẳng cả lên, kinh hãi mở to mắt nhìn, muốn thét chói tai, nhưng lại bị đè trở về giữa đệm giường, môi bị đối phương ấm áp ngăn chặn, không thể phát ra tiếng.
Sau đó, bắt đẩu một buổi tối nàng phải chịu khổ rồi chịu khổ.
A Manh chưa từng nghĩ đến, thì ra nam nữ trong lúc trên giường, còn có thể làm ra nhiều loại đa dạng như vậy, tuy rằng không làm tới bước cuối cùng, nhưng đã khiến nàng sống không bằng chết.
Vì sao nam nhân này có thể ác liệt như vậy? Vì sao nàng luôn bị đặt vào chỗ bị áp bách? Vì sao nam nhân này có thể thủ đoạn làm người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết như vậy? Vì sao!!!!
"Còn dám trốn nữa không?"
Giọng nói lộ ra mị dược ngọt ngấy lọt vài tai nàng khiến toàn thân nàng mềm yếu vô lực dựa vào người hắn, nhưng trái lại cổ động kêu gào nguy hiểm, phải chạy trốn thật nhanh.
"Ta không trốn, thật sự không trốn nữa..." Thanh âm nghẹn ngào có chút suy sút, thầm nghĩ làm sao để hắn có thể đối với mình phóng khoáng, đừng chơi đùa nữa, nàng thật sự không chịu nổi muốn hỏng mất.
"Thực ngoan!"
Sau đó, nam nhân cúi đầu xuống, thập phần sung sướng cho nàng một cái hôn nồng nhiệt.
Đêm dài từ từ, A Manh lại một lần nữa trải qua một lần thay đổi, khuôn mặt bình thường nhỏ nhắn như hoa rõ ràng hồng nhuận như trẻ con thừa nhận cực nhiều cơn sướng khoái từ ai đó, nhưng ánh mắt là có phần mệt mỏi rối rắm thống khổ.
Một buổi tối rốt cục cũng trôi qua, A Manh ảm đạm, trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc: Sau này ai dám cho hắn chạm vào rượu, nàng sẽ nguyền rủa người đó cả đời gặp chuyện không hay ho!
*******
A Manh lại bị người nào đó làm cho thức giấc, phát hiện trời đã gần sáng.
Mở to mắt, nhìn đến người trên giường mặc trung y màu trằng, nam nhân tóc dài rối tung dựa ở đầu giường, trên gương mặt mỉm cười cúi đầu nhìn mình, mà nàng đang gối đầu trên thắt lưng hắn, trên người trước ngực che lại bởi chiếc chăn mày bạc, che kín những dấu vết ở hai vai đến xương quai xanh.
"Tỉnh rồi? Có mệt hay không?" Ngu Nguyệt Trác cúi đầu, ở khuôn mặt hồng nhuận của nàng cọ cọ, có chút yêu thích không muốn buông tay vuốt ve khuôn mặt kiều diễm mềm mại ấp áp dị thường của nàng.
A Manh khó khăn nâng bàn tay đang vuột vè sờ loạn trên mặt của hắn, ánh mắt trừng hắn thật to, như hận không thể uống máu hắn.
"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng!" Nàng nghiến răng nói.
Ngu Nguyệt Trác nháy mắt mấy cái, sung sướng nói: "Vi phụ đương nhiên là không mệt rồi."
A Manh thiếu chút nữa là ngã không dậy nổi, nam nhân này không thể bớt vô sỉ một chút sao? Yên lặng kềm lại những lời nguyền rủa, A Manh cắn răng nói: "Ta là hỏi ngươi, đã tỉnh chưa? Một chén rượu liền say, thế nhưng còn dám uống rượu, về say nếu ngươi dám uống nữa, ta, ta...
A Manh có chút hết lời, sau đó phát hiện cho dù mình uy hiếp đối phương thế nào, cũng không hề có tác dụng, trong lòng lại một lần nữa ảm đạm thê lương.
"Uống xoàng một ly thôi, không có việc gì."
"..."
A Manh thiếu chút nữa bị ngữ điệu nhẹ nhàng như mây bay của hắn làm cho tức giận đến mức phun ra ngụm máu, phát giác mình quả nhiên với hắn như người cách vài thế kỷ, cho nên không thể hiểu nhau.
A Manh tức giận đến xuất huyết não, cố không để xương cốt tan tành; Cũng bất chấp đối phương đã làm cho chính mình chịu khổ, vươn tay mạnh mẽ nắm vạt áo hắn, hung tợn nói: "Về sau tuyệt đối không cho phép ngươi uống một giọt rượu!"
Ngu Nguyệt Trác hạ mắt nhìn nàng, sau đó mỉm cười nói lớn "Được".
Nhưng thái độ hắn sảng khoái như vậy ngược lại khiến cho A Manh sợ hãi trong lòng, như thế nào đều không thể an tâm, ngoan ngoãn nói: "Sau này nếu ngươi dám chạm vào rượu nữa, sẽ không cho trở về, tự mình ở ngoài làm xằng làm bậy, không cho phép đối với ta như vậy!"
Mắt ai đó sáng rực, Ngu Nguyệt Trác đột nhiên đem nửa người trên của nàng nâng lên đặt vào lòng mình, sau đó cuối đầu hôn một loạt, hôn nàng khiến nàng một lần nữa đầu óc cháng váng, không biết trời chăng mây nước.
Cuối cùng, người nào đó vẫn là không hề hứa với A Manh rằng sau khi uống rượu sẽ không được phép lại ở trên người nàng làm xằng làm bậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đệ tam càng ~~
Phiên ngoại.
Một ngày nào đó, ba nữ nhân xuyên qua rốt cục gặp lại, sau đó gặp lại hơi trễ, chờ quen thân hơn, đều tự tán gẫu với gia đình mình nam nhân và đứa nhỏ.
A Nan mặt mày sầu khổ nói: "Vương gia là loại nam nhân cực kỳ nghiêm túc, với loại nam nhân này, cả đời ta đều không thể xoay chuyển, bị bắt nạt rất thảm."
Liễu Hân Linh rối rắm nhướng mày: "Ngươi thì xem như đã tốt hơn ta nhiều rồi, nhà của ta ấy à... Quả thực là một gã ngốc khảo nghiệm lí trí của người bình thường mà, làm cho người ta cảm thấy hỏng mất, bất cứ ngày nào cũng có chuyện囧 làm người ta囧."
A Manh vẻ mặt hâm mộ: "Nhưng là... Bọn họ cũng không quá vô sỉ, cũng sẽ không khoa trương lần đầu tiên "vào" sai rồi tiếp tục! Lại càng không mang vẻ ngoài phong lưu tao nhã đi lừa gạt người khác, bọn họ đều thành thực hơn."
Nháy mắt, A Nan cũng Liễu Hân Linh trừng to mắt nhìn vẻ mặt khốn khổ của người nào đó, che miệng với vẻ mặt biểu lộ sự đồng tình. Sau đó lại thâm sâu rối rắm đứng lên, một người thì cực kỳ nghiêm túc, một người thì bá vương long ngốc nghếch, một người thì tà ác vô sỉ, ba loại nam nhân đặc biệt này, ai mới khiến người khác đồng tình hơn đây?
A Nan có chút thức thời đổi đề tài, đem đề tài nói đến chuyện bọn nhỏ.
A Nan: "Hai đứa bé của nhà ta, đứa con gái khi nói chuyện thì nghiêm túc như bà cụ non, khí thái cường đại, về sau phải gả ra ngoài như thế nào đây. Một người thì hoạt bát nghịch ngợm làm cho người ta muốn xách lên đánh vài cái, thật sự là lúc nhu thuận thì như thiên sứ, không nghe lời thì như ác ma!
Liễu Hân Linh: "Đừng nói nữa, bốn đứa bé nhà ta... Lão đại trời sinh thần lực cùng với lão Tứ giống nhau, mỗi ngày nhìn hắn làm việc thật sự được khảo nghiệm lý trí người bình thường; lão Nhị là khuê nữ, nhưng lại lười đến đòi mạng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng; còn lại hai đứa kia, dáng vẻ cũng rất hung tàn, mỗi ngày đều có người tìm tới cửa cáo trạng cũng là bọn họ đánh đứa nhỏ nhà ai..."
Đến phiên A Manh, hai nàng đồng thời quay đầu xem xét nàng, ý bảo nàng mau mau nói về người nhà của nàng.
A Manh nghẹn khuất hé mặt ra, hữu khí vô lực nói: "Đừng nói nữa, ta càng muốn khóc, đứa bé nhà ta ấy à..."
Nghe vậy, hai nàng nhất thời đồng tình không thôi, sau đó phát hiện, trên người mỗi người đều là áp lực như núi a!
---------------------------
Xét thấy những lời yêu cầu mãnh liệt đến ta, ta làm phiên ngoại nhỏ, cũng coi như thỏa mạn tâm nguyện của mọi người ~~ khụ khụ khụ, lập tức đi uống thuốc~~