Sáng sớm hôm sau, nghỉ ngơi một đêm, Như Thúy và Ôn Lương sớm tinh mơ liền thức dậy.
Bởi vì nghỉ ngơi thật tốt, hai người đều rất có tinh thần.
Ăn sáng qua loa một chút, hai người đi sương phòng sát vách xem đứa nhỏ vẫn còn mê man, thấy bé không sốt nữa, sự căng thẳng mấy ngày nay buông lỏng không ít, sau đó cùng nhau đi đến Thụy Hương viện của lão phu nhân thỉnh an người.
Đàm lão phu nhân là trưởng bối lớn tuổi trong Đàm phủ, lão gia tử Đàm gia đã sớm qua đời, lão phu nhân thủ tiết nhiều năm, nên trên dưới Đàm phủ rất kính trọng và hiếu thuận. Dưới gối lão phu nhân có ba người con trai, ngoài ra, còn có mấy người con trai thứ xuất. Mà lão phu nhân sinh ba người con trai trưởng bởi vì là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ, nên tình cảm thâm hậu, đều nguyện ý phụng dưỡng mẫu thân lớn tuổi, vì vậy vẫn không tách ra khỏi đại trạch.
Đại lão gia Đàm gia có một thê hai thiếp, Đàm đại phu nhân sinh được một trai hai gái, trưởng nữ đã xuất giá, còn có một thứ tử và hai thứ nữ nữa. Nhị lão gia Đàm gia có một thê ba thiếp, sinh ba trai bốn gái. Tam lão gia Đàm gia trước mắt chỉ có một thê, sinh được một người con trai, chính là Đàm Ký Khê được lão phu nhân hết mực sủng ái, vì sinh non nên thuở nhỏ sức khỏe không tốt, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, làm người trong phủ sầu chết. Nhưng ngoại trừ Ôn Lương, hắn là con cháu Đàm gia có dáng dấp giống mẫu thân Ôn Lương, do đó thuở nhỏ khiến lão phu nhân yêu thương như tâm can.
Các vị cữu cữu còn lại thê thiếp con cái cũng không ít, tính toán sơ lược, Đàm gia tứ đại đồng đường, có hơn bốn mươi người.
Trên đường đi Ôn Lương nói sơ với Như Thúy, Như Thúy cô nương tuy có trí nhớ rất tốt, nhưng ngay lập tức cũng không nhớ nổi nhiều người vậy, trong lòng âm thầm tặc lưỡi.
Đến Thụy Hương viện rồi, đại sảnh đã ngồi đầy người, còn nhiều hơn hôm qua.
Hôm qua khi bọn họ trở về, Đàm phủ còn vài thiếu gia vẫn còn ở bên ngoài làm ăn, hơn nữa mọi người thông cảm bọn họ đi đường hơn mười ngày cực khổ, nên không để bọn họ đến chào từng người một. Hiện tại mọi người có mặt đầy đủ, bèn bảo nàng dâu kính trà cho trưởng bối, để nàng làm quen với người ngang vai vế.
Một hồi kính trà cũng mất một canh giờ, nhưng lão phu nhân hiếm khi cao hứng, mỗi lần Như Thúy cô nương làm lễ ra mắt ai đều chen vào mấy câu, giới thiệu cho nàng đó là ai ai ai, hết sức thân thiết. Mọi người thấy lão phu nhân cao hứng, cũng vui vẻ phối hợp với người, chỉ cần người thoải mái là được. Kính trà xong, Ôn Lương sai hạ nhân mang lễ vật mà bọn họ đã chuẩn bị cho mọi người Đàm gia tới, chia ra tặng.
Sau khi làm lễ ra mắt, Ôn Lương lại nói với lão phu nhân một lát, liền đi theo mấy cữu cữu đến thư phòng nói chuyện. Nam nhân có việc muốn bàn bạc, để lại Như Thúy cô nương bồi lão phu nhân, thuận tiện làm quen tán dóc với các nữ quyến Đàm phủ. Như Thúy vì có lão phu nhân công khai che chở, hơn nữa cũng bởi vì Ôn Lương mà được lão phu nhân yêu ai yêu cả đường đi, do đó nữ quyến Đàm phủ tuy trong lòng có chút bất ngờ, nhưng vẫn hòa nhã. Mà trong thư phòng, Ôn Lương vì chuyện tối qua lừa dối lão phu nhân, nên bị mấy cữu cữu liên hợp cùng nhau dạy dỗ một trận.
Thời gian một ngày, đôi phu thê đều vượt qua trong bận rộn của từng người.
Buổi tối, Như Thúy đến sương phòng sát vách thăm đứa nhỏ, tự mình đút bé chén thuốc nha hoàn bưng tới, thấy bé vẫn chưa tỉnh, chỉ có thể thầm thở dài.
"Đại phu có nói lúc nào nó tỉnh không?"" Như Thúy hỏi nha hoàn Họa Bính đang hầu hạ bên cạnh.
Họa Bính là nha hoàn Đàm phủ đặc biệt đưa tới chăm sóc người bệnh, thận trọng lanh lợi, Như Thúy rất hài lòng.
Họa Bính đáp: "Đại phu cũng nói không chính xác, có thể phải qua mấy ngày nữa, thân thể tiểu thư quá suy yếu, hiện tại mạch tượng có thể ổn định cũng là phúc phận của tiểu thư."" Bởi vì hiện nay nàng ấy đã trở thành nha hoàn bên người đứa nhỏ, nên Họa Bính bèn sửa lại xưng hô, trực tiếp gọi bé là tiểu thư.
Như Thúy gật đầu, lại cầm khăn tỉ mỉ lau mặt cho đứa nhỏ, phân phó bọn nha hoàn chăm sóc bé thật tốt, mới rời khỏi.
Lúc trở về phòng, Ôn Lương còn chưa trở lại, Như Thúy cô nương bèn đi tắm nước nóng, sau đó rửa mặt xong liền bò lên giường trùm chăn. Ở đây dù là vùng trung bộ, nhưng mùa đông vẫn rất lạnh, đặc biệt là ban đêm, gió núi thổi qua, âm thanh truyền đi thật xa, làm lòng người kinh hoàng.
Ngày mốt chính là đêm giao thừa rồi, bởi vì bọn họ trở về quá vội, nên công việc chuẩn bị năm mới cũng không cần bọn họ bận rộn. Như Thúy cô nương cũng nhẹ nhõm vài phần, mấy ngày nay chỉ cần nói chuyện phiếm với lão phu nhân là được. Hơn nữa sau khi rời khỏi kinh thành, những việc như thăm viếng qua lại hiện nay cũng không cần nàng tự mình ra mặt, nhàn rỗi hết sức.
Tuy hơi thanh nhàn tí, nhưng trong đầu Như Thúy cô nương lúc này đều là những lời lão phu nhân nói cho nàng biết về chuyện lúc nhỏ của tên họ Ôn nào đó, nghịch ngợm gây sự thế nào, hắn giống mẫu thân hắn thế nào, rồi sau khi mẫu thân mất, hắn khổ sở không nơi nương tựa thế nào —— Mà cái từ ‘khổ sở không nơi nương tựa’ này thật sự có thể dùng trên người Ôn đại nhân sao?
Có điều nghe nhiều rồi, trong lòng ngược lại sinh ra một loại thương tiếc nhàn nhạt, quả nhiên nam nhân của mình, mình không thương thì không ai thương hắn hết! Về sau phải thương hắn nhiều một chút.
Sau khi Như Thúy cô nương quyết định thương người nào đó nhiều hơn, Ôn Lương trở về.
Như Thúy cô nương quyết định thương người hết sức ân cần nhảy xuống giường hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt, gần như muốn theo hắn vào nhĩ phòng hầu hạ hắn tắm rửa —— Ôn Lương sợ tới lúc đó mình sẽ làm ra chuyện hung tàn kéo nàng tắm uyên ương, vì vậy thoáng tiếc nuối cự tuyệt. Nhưng đối với sự nhiệt tình của nàng đúng là có vài phần khó hiểu, cảm thấy hôm nay ánh mắt nha đầu kia đặc biệt kỳ quái, giống như ánh mắt của mẫu thân nhìn con trai… Khụ, Ôn đại nhân nghĩ nhất định hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Tắm rửa xong, nghênh đón Ôn đại nhân là một chén thuốc bổ.
Thấy Như Thúy cô nương cười dịu dàng, Ôn đại nhân được bổ đến mức không chịu nổi chỉ có thể đau khổ ép mình uống, sau đó ôm nàng trực tiếp đè trên giường.
"Ôi, Ôn đại nhân, đợi đã...!” Như Thúy cô nương nhanh chóng đưa tay ngăn hắn áp mặt xuống, chính nghĩa nói: "Chàng bị bệnh lâu vậy, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, phải nghỉ ngơi cho tốt. Do đó chúng ta đừng đánh nhau nữa, mệt mỏi sẽ không tốt cho chàng." Trưng vẻ mặt lo nghĩ cho hắn.
"..."
Ôn Lương lần nữa nếm mùi tự làm tự chịu, nhưng phản ứng của nha đầu kia làm hắn nghẹn khuất, đây không phải nói rõ hắn không được sao?
"Nha đầu, ta khỏe rồi." Cúi đầu hôn môi nàng, đồng thời một tay vuốt đai lưng bên hông nàng, nói: "Uống thuốc bổ một tháng, ta cảm giác mình được bồi bổ đến không chịu nổi." Trước khi bổ quá không chịu nổi, vẫn tính là long tinh hổ mãnh, một đêm bảy lần miễn cưỡng một chút, nhưng năm lần hẳn không thành vấn đề.
Như Thúy vươn tay véo khuôn mặt tuấn tú của hắn, dưới ánh đèn, gương mặt này trắng như ngọc, không chút tỳ vết, hình như cũng không có huyết sắc. Nên Như Thúy cô nương cảm thấy hắn vẫn cần bồi bổ thêm cho huyết sắc trở lại.
Ôn Lương không lay chuyển được nàng, trực tiếp lột sạch nàng, sau đó khởi động.
Hai người rất lâu không có thân mật, từ khi sinh bệnh Ôn Lương tính toán rất nhiều chuyện, kéo theo thân thể ốm yếu không cách nào làm chút chuyện nóng bỏng, sau đó lại lên đường kéo thêm hơn mười ngày, cho đến hiện tại hai người có thể nói là cả tháng chẳng ‘đánh nhau’. Hơn nữa mấy ngày qua mỗi ngày đều được bổ đến huyết khí tràn đầy, không làm chút gì phát tiết, Ôn Lương rất lo lắng mình bị bổ tới chảy máu mũi cũng không chừng.
Không để nàng có cơ hội lên tiếng, Ôn Lương mút môi nàng, hai tay châm lửa trên người nàng. Sau khi thành thân mấy tháng, hắn đã không còn hành động không lưu loát như xử nam trước đây, cộng thêm năng lực học tập kinh người, nên không đến một lúc liền khiến nàng thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể nằm mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"Nha đầu, không cần chịu đựng... "
Hắn nhẹ nhàng nói, giọng nói trung tính dịu dàng êm tai, lướt qua màng nhĩ, giống như đầu óc đều bị âm thanh này kích thích suýt nổ tung. Trong lúc mông lung, chỉ có thể mặc cho đối phương tách hai chân mình ra, sau đó mạnh mẽ xuyên qua.
Cảm giác đã lâu không gặp này khiến nàng hoảng sợ, thoáng khó chịu nức nở một tiếng, lại bị người đè phía trên ngăn lại, đôi tay thon dài kia sờ hông nàng, sau đó bóp eo nàng, bắt đầu kịch liệt va chạm.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt hắn ẩn nhẫn trong ánh sáng lờ mờ, da thịt tuyết trắng nhiễm một rặng mây đỏ, mắt phượng mơ màng, tựa như hoa đào tràn khắp trời. Nàng khẽ híp mắt, yêu hoa khắp bầu trời, đặc biệt phong tình làm người ta cũng không cách nào hô hấp được. Thật sự rất xinh đẹp... lúc đầu óc nổ tung vẫn không quên ca ngợi dung nhan của hắn.
Hồng hào không tỳ vết, vẻ mặt ẩn nhẫn, mồ hôi mịn cũng khiến người ta kinh diễm vô cùng.
"Nha đầu, hôm nay nàng rất kích động ư?" Hắn phục bên tai nàng, cúi đầu dịu dàng nói, giọng ngậm ý cười, trong tiếng cười lại thêm tình dục trêu chọc tâm hồn người ta.
Nàng trầm mặc, đột nhiên lấy tay che mặt, không cho hắn xem vẻ mặt mình.
Mất —— mất mặt thật.
Sau đó hai tay bị người ta cứng rắn kéo ra, nàng nghĩ có lẽ bản thân mất hết sức lực, mới có thể để hắn dễ dàng kéo, bằng không Ôn đại nhân quen được chiều chuộng sao có sức lớn thế?
Còn chưa an ủi mình xong, chỉ thấy đối phương đột nhiên bật ra, thân thể vẫn chưa thỏa mãn làm nàng kêu rên thành tiếng, trong lúc nàng kinh ngạc, hắn kéo nàng dậy, sau đó dùng một tư thế làm nàng cảm thấy cực kỳ... lần nữa kết hợp, cái tư thế này khiến hai người kết hợp càng sâu hơn, đồng thời cũng khiến nàng liên tục mơ màng không hoàn hồn nổi —— hoặc là nói kinh hãi nhiều hơn.
Do đó, coi như đồ ngốc, cũng được giáo dục truyền thống hun đúc, Ôn đại nhân to gan kia, tư thế này rốt cục chàng học ở đâu? Không biết xấu hổ gì hết!
Có thể nét mặt nàng quá thành thật, Ôn Lương vừa ôm nàng, vừa khẽ cắn cằm nàng, cười nói: "Ta tự học.""
Như Thúy cô nương rối rắm xong, thở dài: "Ôn đại nhân quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh!"
"..."
Câu này là khen hắn hay châm chọc hắn đây?
Mặc dù là quân sư thông minh tuyệt đỉnh được hoàng đế ngự dụng, nhưng đối với lời nói vi diệu của người nào đó, cũng phải rối rắm một cách hiếm thấy.
Sau khi hắn nghĩ mình rối rắm cũng vô ích, vẫn nên làm nhiều chuyện có thể hạ hỏa tí, tránh cho tích tụ quá nhiều lại chảy máu mũi, nam nhân chảy máu mũi rất khó nhìn đó.
Vì vậy đến phiên Như Thúy cô nương đau khổ, bởi vì mỗi ngày nàng đều trông chừng Ôn Lương, rót thuốc bổ cho hắn, bồi bổ đến mức ‘long tinh hổ mãnh’, tinh lực không dùng hết, lại gặp năm mới không có chuyện gì làm, nên đi giày vò nàng.
***
Ngày hôm sau tất nhiên Như Thúy cô nương mệt mỏi không chịu nổi, may mà nàng còn trẻ, bình thường cũng không có thân thể quý phái như các quý phụ, do đó không sợ eo lưng vất vả mà sinh bệnh, nhưng nếu mỗi ngày đều giày vò ‘đánh nhau’ như thế, thì nàng cũng chịu không nổi.
Như Thúy cô nương suy nghĩ, có phải bồi bổ cho Ôn đại nhân quá nhiều không? Có cần giảm bớt lượng không?
Không đợi nàng cân nhắc xong, lão phu nhân đã sớm ra tay, chuyện bồi bổ cho Ôn Lương, lão phu nhân phân phó ma ma Đàm phủ tiếp nhận. Ngay cả nàng cũng phải bồi bổ theo, thuận tiện điều dưỡng thân thể, để về sau dễ sinh một đứa bé mập mạp.
Cho nên, cũng nói không nên lời là Ôn Lương hay nàng ai khổ hơn ai, nhưng ý tốt của lão phu nhân bọn họ cũng không tiện phụ lòng, do đó tiếp tục bồi bổ thôi.
Sáng sớm, Ôn đại nhân - đầu sỏ khiến Như Thúy cô nương mệt nhọc vô cùng đã tinh thần phấn chấn, cực kỳ dịu dàng xoa phần eo sử dụng quá độ cho nàng. Thấy thời gian gần đúng, bèn dìu nàng đi ngâm nước ấm cường gân hoạt huyết, rốt cuộc để nàng dễ chịu tí. Mà Như Thúy cô nương vốn kháng nghị Ôn Lương dịu dàng săn sóc, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt lời vào bụng.
Cứ thế, lại đến đêm giao thừa.