Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 88: Diêm La lấy mạng



Kẻ trở về từ địa ngục.

Edit: Nguyên Đức Phi

Beta: Triệu Tu Viện

Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, rốt cuộc Miêu Nữ cũng đồng ý đi gặp "Lục Gia" đại nhân mới ra lò.

Bởi vì muốn cho lớp da giữ được lâu, không ai được chạm vào, cho nên mấy ngày nay Lục Gia giả vẫn luôn phải ăn uống sinh hoạt ở trên giường. Miêu Nữ cho hắn uống thuốc làm cơ bắp đều bị cứng đờ, ngoại trừ tròng mắt có thể di chuyển ra, thì tất cả đều không thể động đậy, tất nhiên là nói cũng không.

Phùng Luân vừa mới bước vào cửa, thiếu chút nữa bị mùi thuốc dày đặc cùng mùi máu và huân hương làm cho té xỉu.

Nương vào ánh chiều tà mờ nhạt, Phùng Tri phủ che miệng mũi cố nén cảm giác buồn nôn nhìn kĩ một vòng, sau đó liền chịu không nổi mà tông cửa chạy ra ngoài.

Thở hổn hển một lúc hắn mới quay sang nhìn Miêu Nữ, bật ngón cái: "Vô cùng thần kì, đúng là vô cùng thần kì!"

Da mặt kia không hề nhìn ra được một chút dấu vết nào do người động tay động chân, lông mày, mắt, mũi, miệng, hoàn toàn không khác gì với Lục Gia. Mấy ngày nay nằm trên giường, thân thể trở nên ốm yếu, càng giống đến mười phần.

Phùng Luân nhìn Miêu Nữ như nhìn thần tiên.

Có người thần thông như vậy, sợ gì đại sự của Quách Hầu không thành.

Phùng Luân tin tưởng gấp trăm lần, cho người lấy ra tất cả dụng cụ làm giả Lục Gia, lại đem quan sách và ấn tín của quan Ngự sử giao cho Miêu Nữ.

"Lần này đi Giang Châu, tất cả làm phiền Thánh Cô."

Miêu Nữ cũng không thèm nhìn xem trong hộp là cái gì, thuận tay ném cho thị nữ khuôn mặt cứng nhắc ở phía sau.

"Đều thu, Phùng đại nhân cứ chờ tin tốt của ta đi."

Lại qua mấy ngày, xe của Tuần án đại nhân Lục Gia rời khỏi Định Châu, tiến thẳng đến Giang Châu.

Đồng hành cùng hiển nhiên là người đáng tin cậy của Quách Hiếu Thông - Thánh Cô A Nỗ Na, còn có đoàn người của nghĩa nữ (con gái nuôi) cùng nữ tế (con rể) của Thánh Cô vẫn luôn bị cầm chân ở Định Châu.

Người đều đi hết Phùng Luân mới bắt đầu nhớ tới chuyện Càn gia.

Nhiều ngày như vậy, hình như Thánh Cô cũng chưa từng đến Càn gia nhìn qua, vậy bệnh của Càn phu nhân cùng Càn công tử thì sao?

Không bao lâu, người đi dò thăm tin tức sắc mặt quái dị quay về bẩm báo: "Càn phu nhân không chịu nổi ngứa, nhân lúc nửa đêm nhảy xuống ao tự vẫn, Càn thiếu gia biết mẫu thân đã chết liền phát điên, không đến một ngày cũng đã chết theo."

Râu Phùng Luân run lên, hắn dường như đã có suy đoán.

Đã từng nghe hạ nhân bẩm báo qua, nghĩa nữ của Thánh Cô thiên tư quốc sắc, nhất định là tiểu tử kia mạo phạm nàng cho nên mới bị Thánh Cô hạ cổ, vậy mà còn có mặt mũi đến cầu xin.

Chết thì chết đi, chết cho sạch sẽ.

Nghĩ nghĩ lại gọi sư gia tâm phúc tới dặn dò: "Chọn người đáng tin cậy chút, động tay chân âm thầm mang cửa tiệm Càn gia về đây."

"Vậy chỗ Hầu gia nên ăn nói thế nào, còn có Càn lão gia còn đang ở bên ngoài... "

"Hắn cũng đã đi ra ngoài, ai biết được là đi đâu, còn không biết hắn có thể trở về hay không." Phùng Luân khẽ nhấc mày, sư gia liền hiểu ý hắn, không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa, lĩnh mệnh mà đi.

Tính theo lộ trình thông thường, đi từ Định Châu đến Giang Châu nhiều lắm là ba ngày, có Miêu Nữ đi cùng, khẳng định Lục Gia giả có thể vạn sự thuận lợi, hạ gục Tô Định Phương dễ như trở bàn tay. Phùng Luân nghĩ đến Giang Châu sẽ bị hắn nắm giữ, liền bất giác vuốt râu mà cười, vô cùng đắc ý.

Qua mấy ngày, Phùng Luân bắt đầu nghểnh cổ chờ tin tức từ Giang Châu.

Mấy ngày này ban ngày hắn đều cùng các quản sự thu chi bàn bạc, nghĩ có thể được thêm mấy xe lương và tiền do Quách Hầu cấp, an bài ổn thỏa xong xuôi đâu ra đó mới trở lại hậu trạch, tính toán vui vẻ ôm mỹ thiếp uống vài ly.

Vừa vào cửa phòng liền thấy ái thiếp của hắn cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ mà nép vào góc tường.

"Lục Nùng, còn không mau lại đây hầu hạ gia cởi áo?" Phùng Luân cũng không để ý thái độ dị thường của ái thiếp, vẫy vẫy tay. Ái thiếp kia đột nhiên mắt trợn trắng, "bùm" một tiếng ngã xuống đất.

Phùng Luân định đi qua xem, đột nhiên cảm thấy sau gáy chợt lạnh, một cổ hàn khí đánh tới, đợi đến khi hắn quay đầu lại, cảm thấy sau cổ đau nhói, trước mắt trở nên tối sầm, mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, Phùng Luân từ từ tỉnh dậy, lọt vào mắt hắn vẫn là phòng của ái thiếp Lục Nùng, chỉ là nữ nhân kia không có trong phòng, trước mắt hắn chỉ thấy một đôi giày của nam nhân, đang từng bước tiến về phía hắn.

Phùng Luân trong lòng kinh hãi, lúc này mới phát hiện bản thân bị trói tứ chi, quỳ rạp dưới đất giống như con chó, ngẩng đầu lên thật gian nan.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Một thanh âm réo rắt thuần hậu của nam nhân chui vào lỗ tai hắn, tựa như bằng hữu cũ gặp nhau ở trên đường, khách sáo nói: "Lâu rồi không gặp, thời tiết hôm nay thật đẹp."

Cả người Phùng Luân căng thẳng, tóc gáy đều dựng cả lên.

Thanh âm này, sao lại quen tai như vậy?

Trời đã vào cuối hạ, nam nhân kia mang một đôi giày xa tanh mỏng đế, đế màu trắng, thân giày thiêu tường vân thất sắc. Giày hoàn toàn sạch sẽ, giống như là sau khi vào phòng mới thay. Dọc theo giày nhìn lên, chính là một bộ đá màu xanh xếp trên vải tơ lụa màu xanh biển thuỳ dương, phía trên thêu ẩn chỉ bạc hoạ tiết sơn hà nhật nguyệt, vai rộng eo thon, trên eo cột đai lưng bọc vàng viền dương chi bạch ngọc.

Phùng Luân dùng sức ngẩng đầu về phía trước, dọc theo quần áo đẹp đẽ quý giá nhìn lên chính là gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn tú, trên mặt còn đang treo một nụ cười nhạt.

Cả người Phùng Luân như bị sét đánh, đánh hắn cháy thành tro bụi.

Người trước mắt này, có hóa thành tro hắn cũng nhận ra. Hoàng Đế đời thứ ba từ khi Đại Tề lập quốc, Thành Tông Lý Duệ!

Không phải hắn đang ở kinh thành hay sao, sao bây giờ lại ở Định Châu, lại còn ở trong khuê phòng của Lục Nùng?

Phùng Luân giương miệng hồi lâu, nói không ra lời.

Lý Duệ khẽ nhếch mày, cười lạnh nói: "Thế nào, Phùng ái khanh không nhận ra trẫm sao?"

"Hoàng... Hoàng Thượng." Phùng Luân thở dốc mà lên tiếng, tư thế quỳ trên mặt đất, cúi đầu: "Sao Hoàng Thượng ngài lại ngự giá đến Định Châu? Vi thần vậy mà lại không hề có một chút tin tức nào, thần thật là có tội, thần đáng chết."

"Đúng vậy, ngươi thật sự là có tội, thật sự đáng chết." Lý Duệ không để ý tới hắn, rót một ly trà, nhưng không uống, chỉ cầm trên tay nhẹ nhàng chuyển động.

"Phùng Luân, lá gan của ngươi cũng lớn thật." Lý Duệ mắt lạnh nhìn hắn, cười khẽ một tiếng: "Một thư sinh, không có tài năng thiên phú, không có năng lực an bang định quốc, thế mà cũng dám học người ta mưu nghịch. Như thế nào, vị trí Nội các[1] tốt như vậy sao? Tốt đến mức khiến ngươi không màng đến tính mạng của toàn bộ gia tộc?"

[1]Nội các: một vị trí rất cao trong triều đình.

Phùng Luân mồ hôi lạnh đổ như thác nước, dập đầu kêu oan: "Hoàng Thượng, ngài đây là nghe được ở đâu, tuyệt đối là oan uổng, oan uổng cho thần."

"Có phải oan uổng hay không, ngươi hỏi hắn sẽ biết."

Hoàng Đế nâng tay, chỉ ra phía sau Phùng Luân.

Tứ chi Phùng Luân đều bị trói, muốn nhìn được phía sau chỉ có thể lăn tại chỗ, quay cả thân mình lại.

Hành vi như vậy trước mặt vua là vô cùng thất thố.

Có điều hắn đã bị trói thành như vậy, mặt mũi có mất hay không đã không còn quan trọng.

Phùng Luân cắn chặt răng, dùng sức quay người lại nhìn người phía sau.

Hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt như điện, mũi thẳng tắp, tuổi tác trên dưới ba mươi, trên mặt có một chòm râu ngắn, eo lưng thẳng tắp, không hề giống với thi nhân đọc đủ thứ kinh thư, mà giống như chiến sĩ cả đời dấn thân sa trường.

"Lục Gia!" Phùng Luân kinh hô ra tiếng.

Khuôn mặt này, mấy ngày trước còn xuất hiện trong mộng của hắn, chỉ vào mũi hắn mắng tám đời tổ tông.

Nhưng mà hắn biết, Lục Gia chân chính đã sớm hóa thành vũng máu, người trước mắt này chính là do bàn tay diệu kì của Miêu Nữ cải tạo mà thành, người của hắn.

"Lục Gia, ngươi mau nói với Hoàng Thượng, ta là trong sạch." Phùng Luân nghĩ mọi chuyện thật tốt, thấy Lục Gia liền phỏng đoán được đại khái.

Chắc chắn Lục Gia đến Giang Châu, Hoàng Đế không biết khi nào cũng cải trang đi Giang Châu. Hẳn là hai người gặp nhau ở nơi đó, mà tiểu tử Tô Định Phương kia không biết đã nói gì đó trước mặt Hoàng Đế, làm hắn sinh nghi, cho nên mang theo Lục Gia lẻn vào Định Châu.

Lục Gia là người Hoàng Đế vô cùng coi trọng, có thể nói hắn chính là tâm phúc của Hoàng Đế.

Chỉ cần Lục Gia mở miệng bảo đảm, cho dù Tô Định Phương có nói gì đi nữa, Hoàng Đế cũng sẽ không hoài nghi.

Phùng Luân quay lưng với Lý Duệ, đưa mắt ra hiệu với Lục Gia.

Lục Gia giả mạo trước mắt đột nhiên nở nụ cười: "Phùng đại nhân, biệt lai vô dạng[2]"

[2]Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là "bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là "rất vui được gặp lại bạn" hoặc là "lâu rồi không gặp"

Thanh âm kia, cách nói chuyện kia, giống hệt như Lục Gia thật, khiến Phùng Luân có chút giật mình.

"Phùng đại nhân, ngài còn nhớ những gì ngài nói với hạ quan vào mùng bảy tháng trước chứ?" Lục Gia thả hai tay xuống, ánh mắt nặng nề, trên mặt hiện lên một tia trào phúng: "Thật là từng chữ từng chữ sắc nhọn, lọt vào tai làm người khác muốn quên cũng không quên được." Hắn sâu kín nói, thanh âm giống như lệ quỷ bò lên từ mười tám tầng địa ngục đến đòi mạng.

"Khi đó Lục mỗ bị đánh đến thương tích đầy mình, lại được đại nhân ngài rót cho một ly rượu độc, đau đến chết đi sống lại. Ha, đúng rồi, ngày ấy đúng là sinh thần của đại nhân, đại nhân nói muốn hạ quan uống một chén rượu mừng thọ. Rượu này cũng thật khó uống, sau khi uống vào, hạ quan kêu rên một ngày một đêm, giọng nói cũng bị ám ách. Nôn ra máu ba lần, cảm giác đó, cả đời khó quên." Lục Gia cười, lộ ra hàm răng trắng: "Rượu ngon, rượu ngon!"

Phùng Luân giống như là ban ngày nhìn thấy quỷ, ngơ ngẩn mà nhìn người chết đi sống lại trước mắt, từ chỗ Diêm La Vương quay trở lại dương gian, cả người vừa thả lỏng liền trợn trắng mắt ngất đi.

"Có gan tạo phản lại không có gan gặp quỷ sao?" Lý Duệ nở nụ cười, ly trà lạnh trong tay chậm rãi tưới lên trên mặt Phùng Luân.

"Đừng giả chết."

Phùng Luân rụt cổ lại, quả nhiên mở mắt ra.

Sao Hoàng Đế và Lục Gia có thể trà trộn vào đây được? Định Châu từ trên xuống dưới đều là người của hắn, bọn hạ làm sao trà trộn vào được?

Lúc này cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, Phùng Luân đột nhiên rướn cổ, thét lên: "Thích khách, mau đến, có thích khách!"

Vì sinh tử tồn vong, hắn bất chấp cái gì gọi là phong lưu nhĩ nhã, tiếng kêu thê lương như muốn chọc thủng nóc nhà.

Lý Duệ cũng không ngăn cản hắn, mặc cho hắn gào thét, có kêu khản cổ cũng vô dụng!

Thủ vệ nha môn Tri phủ không nhiều không ít, nhưng một đám đều không có bản lĩnh. Trước đó Long Nha vệ trà trộn vào hậu trạch phủ nha, chỉ bỏ nửa bao thuốc mê của A Nỗ Na vào cơm sáng, những người này tất cả đều đi gặp Chu Công.

Hộ vệ và nhóm tôi tớ không dùng cơm cùng một chỗ, cho nên hộ vệ bị hạ gục nhưng nhóm nô tì thì lại không. Mấy tì nữ kia, sau khi Phùng Luân vào phòng liền bị Long Nha vệ cầm dao uy hiếp, đem tất cả nhốt ở một căn phòng. Cho dù Phùng Luân gọi đến tắt tiếng cũng không có người đến cứu hắn.

Phùng Luân kêu vài tiếng, thấy bên ngoài không hề có chút động tĩnh, trong lòng biết đại thế đã mất, liền ngậm miệng, nằm trên mặt đất sắc mặt thất bại mà ngưỡng mặt hướng lên trời.

Lục Gia phủi quần áo, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, sờ sờ mặt của mình, cười nói: "Không thể tưởng tượng được cái đầu này của Lục mỗ còn có thể giữ đến ngày hôm nay. Chỉ là cơ hội của Phùng đại nhân đã hết, xem ra là không có duyên phận với cái đầu này đi."

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào, kéo dài bóng của Lục Gia.

Phùng Luân yên lặng nhìn cái bóng của Lục Gia, lẩm bẩm nói: "Người chết làm sao lại có bóng?"

Lục Gia gật gật đầu: "Đúng vậy, người chết thì làm sao có bóng."

"Cho nên thứ ta nhìn thấy ngày ấy... "

"Tất nhiên." Lục Gia sờ sờ cổ, nhe răng cười.

"Thánh Cô lừa ta, thi thể ta thấy ngày hôm đó căn bản không phải là ngươi!"

Nhưng vì sao Thánh Cô lại phản bội Hầu gia? Nàng không phải là quân sư tâm phúc của Hầu gia hay sao? Hầu gia lại nể trọng và tín nhiệm nàng như vậy, vẻ mặt Phùng Luân mê man.

"Lục Gia, Trẫm giao Phùng Luân cho ngươi, muốn thẩm vấn như thế nào đều do ngươi tự mình xử trí." Lý Duệ nheo lại hai mắt, ánh mắt lạnh băng mà nhìn lướt qua Phùng Luân vẻ mặt như tro tàn nằm trên đất: "Chuyện sau đó, còn phải làm phiền Lục ái khanh."

Lục Gia quỳ thẳng lưng, cung cung kính kính mà dập đầu với Lý Duệ: "Bệ Hạ cùng nương nương không tiếc tự mình mạo hiểm, chỉ vì cái mạng không đáng giá của vi thần, ân đức này không sao tả hết. Cái mạng này của Lục Gia chính là do Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương ban tặng, hiển nhiên phải tận tâm tận lực hoàn thành sứ mệnh, không màng sống chết."

"Ái khanh là rường cột nước nhà, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Trẫm sẽ lệnh Trần Trí đi theo ngươi, chém yêu trừ nghiệt!"

"Thần tuân chỉ."

Hoàng Đế còn có cả Hoàng Hậu tự mình mạo hiểm?

Trong đầu Phùng Luân chợt lóe, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Ngươi, ngươi chính là Hoàng công tử?" Hắn kêu lên sợ hãi: "Hoàng Hậu nương nương! Hoàng Hậu nương nương chính là con gái nuôi của Thánh Cô?"

Lý Duệ không thèm để ý đến hắn, khoanh tay lại xoay người bước ra khỏi phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv