*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Thượng tự mình dọa mình + Nương nương là thần cắm đao.
Editor: Huyền Sung dung
Beta: Tâm Quý tần
Được Hoàng Hậu giao phó một chuyện, Vinh Vương quả thật mừng rỡ như điên hay là nói cảm kích đến mức nước mắt tuôn rơi. Thể hiện lòng trung thành như vậy, làm cho Đức Bảo cũng phải xấu hổ khi kể lại cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nghe.
Lý Duệ cũng không biết suy nghĩ của tiểu Vương thúc, chỉ cảm thấy rất kỳ quái. Vương thúc chưa bao giờ chịu làm việc nghiêm túc, càng không chịu cho người khác sai khiến, sao đối với Hoàng Hậu lại nói gì nghe đấy? Ngẫm lại khi ở trên điện Vinh Vương luôn nói giúp Bùi Nghi, đi ra hay đi vào đều quấn quít sau lưng Bùi Hầu, bộ dáng nịnh hót đó giống như một tiểu tử người hầu của Bùi Nghi vậy. Hoàng Đế luôn là người nhìn xa trông rộng, nếp nhăn trên não nhiều hơn người bình thường mấy lần, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền phát hiện ra chút vấn đề.
Thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, hắn đánh thức tức phụ nhà mình nói: "Nàng nói thử xem Vương thúc với cữu cữu của nàng, hai người bọn họ..."
Hoàng Hậu vẫn còn đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ chính mình quay trở về thời hiện đại đang ăn cả miệng đầy kem và chân gà rán, bị nam nhân gọi dậy chấm dứt mộng đẹp nên khẩu khí không được tốt.
Hoàng Đế lại nghĩ là lão bà chột dạ, Vương thúc cùng Bùi Hầu thật sự có chuyện gì với nhau, không tự chủ hít một hơi khí lạnh.
"Vương thúc không thể nào... Hắn, hắn, hắn như thế nào lại có sở thích kia?" Hoàng Đế cảm thấy tin tức mình vừa biết được thật sự quá lớn, nhất thời không thể tiếp nhận kịp nên hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ, ôm Hoàng Hậu ngồi dậy, lắc lắc bả vài nàng nói: "Nhưng mà cho dù đó là thúc thúc của trẫm, trẫm cũng không thể để hắn gây chuyện cho cữu cữu của nàng. Trẫm nhớ rõ trước kia Bùi Hầu cũng có ý trung nhân, nhất định là do Vương thúc quấn quít lấy hắn. Chúng ta nghĩ biện pháp làm cho Vương thúc rời đi, nói không chừng qua thời gian lâu hắn có thể phai nhạt tâm tư. Nếu còn không được, trẫm chọn vài nam nhân có nhan sắc tặng cho hắn..."
Triệu Yên Dung buồn ngủ cũng bị những suy nghĩ trong lời nói của Lý Duệ làm cho tỉnh táo: "Trong đầu ngài đang suy nghĩ cái gì?" Vén tóc lên, Hoàng Hậu liếc nhìn nam tử đang lo lắng, cười nói: "Vương thúc không thích nam nhân, ngài đưa nhiều nam nhân có nhan sắc qua đó cũng vô dụng".
"Vậy đưa nữ nhân xinh đẹp... cái gì? Không thích nam nhân?" Hoàng Đế giật mình hồi lâu nói to: "Không thích nam nhân vậy sao hắn lại tiếp cận Bùi Hầu?"
"Cả ngày xung quanh ngài luôn bị vây quanh bởi các thần dân nịnh bợ, chẳng lẽ mỗi người bọn họ đều có suy nghĩ như vậy với ngài?" Triệu Yên Dung ngồi đối diện, trong màn trướng tối nên chỉ thấy một đôi mắt sâu như hồ đen chớp động lên ánh sáng như trân châu: "Còn có, ngài vừa mới nói cái gì? Muốn đưa nữ nhân xinh đẹp cho hắn?"
Ánh mắt nàng không tốt liếc nhìn nam nhân phía dưới: "Những nữ nhân đó không phải là ngài chọn còn thừa sau đó mang đi ban thưởng để lấy lòng người khác đi?"
Lý Duệ bị nàng nhìn chằm chằm, không hiểu sao cảm thấy có một luồng khí lạnh chết chóc chạy dọc sống lưng: "Làm gì có! nàng nói bậy."
Không tự giác hai đùi kẹp lại, mũi truyền đến mùi hương quen thuộc từ trên người Hoàng Hậu, bên tai nghe âm thanh mang theo ý uy hiếp, trong bóng tối chỉ mơ hồ nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng, Hoàng Đế bị cấm dục nhiều ngày thật xấu hổ mà lại...cương.
Triệu Yên Dung nghe trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở ồ ồ nên trở mình, xoay người ngồi ở trên đùi Lý Duệ, cả người chui vào trong lòng hắn, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh lập tức có thể cảm nhận được lúc hai người chạm nhau có điều bất thường xảy ra.
"Trẫm đã có nàng." Lý Duệ đưa tay đặt trên tấm lưng mềm mại vuốt lên vuốt xuống, một bên dùng răng cắn thùy tai của thê tử, một bên cố gắng kiềm chế xúc động của mình, nhỏ giọng mơ hồ nói: "Trẫm làm sao còn có tâm tư suy nghĩ đến nữ nhân khác?"
"Ư..." Triệu Yên Dung uốn éo eo nhỏ, cố gắng cọ xát lên người hắn, nàng cảm thấy mình châm "hỏa" đã đủ thì lập tức dùng chăn bọc mình lại lăn sang một bên đưa lưng về phía hắn.
Lý Duệ ôm nàng trở lại, mặt đối mặt, chóp mũi đối diện chóp mũi. Hắn thở dài: "Trẫm nói thật, hôm nay cả đầu trẫm chỉ nghĩ đến nàng, quả nhiên là nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản[1]."
([1] 儿女情长,英雄气短 - Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của "Thủy hử ký" - không phải "Thủy hử truyện". Câu này có thể hiểu đơn giản là khi người nam nhân vướng vào tình yêu nam nữ thì dễ dẫn đến tiêu tan chí khí.)
Những lời thật lòng này từ miệng Lý Duệ nói ra có vài phần rung động tâm can. Lý Duệ tiếp tục nói: "Lúc còn niên thiếu ta không biết đến cảm giác của tình yêu, đến khi có tình yêu thật sự mới biết được thứ này nước không thể dập tắt, lửa thiêu cũng không hủy hoại được, nhẹ không được, nặng không xong, gần không được xa cũng không được, có vài phần chân thật lại có vài phần mơ hồ, lo được lo mất, lâm vào trăn trở nhưng vẫn nếm được hương vị chua ngọt trong đó, cảm giác này rất hành hạ người."
Triệu Yên Dung vẫn dùng chăn bọc toàn thân, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khinh thường nói: "Làm sao lại là hành hạ người? Trên đời này mỹ nhân đều là của ngài, trong cung phi tần xinh đẹp có, ngây thơ có, trong sáng có, ngài có thể đến chỗ các nàng ngủ một đêm các nàng đã vui mừng đến cười ra nước mắt, tranh đấu gay gắt đều không phải muốn cướp đi một vị là ngài hay sao? Làm gì có cảm giác nặng nhẹ hay hư hư thật thật để ngài cảm khái. Nói như ngài thì giống như nhiều năm ngài sống trong cung rất vất vả vậy."
"Nhược thủy ba ngàn, nhưng Trẫm thầm nghĩ chỉ muốn múc một gáo nước là nàng".
Lý Duệ cọ cọ trán của mình vào trán của nàng: "Nàng không phải là trẫm, sao nàng biết cảm giác của trẫm."
Nhìn được, sờ được những vẫn phải nhịn. Có thể khó chịu nhưng cũng không thể không kiên trì. Nếu nhịn không được đi đến chỗ nữ nhân khác, lại sợ nàng tức giận, sợ nàng khổ sở, sợ nàng thương tâm. Lại càng sợ nàng không tức giận, không làm khó, không thương tâm. Trên đời này, không có nữ nhân nào như nàng có thể tra tấn người khác như vậy.
Lý Duệ bật ngồi dậy, mang giày vào chân. "Đã trễ thế này, ngài còn muốn đi đâu?" Triệu Yên Dung không sợ chết nhô đầu ra hỏi.
"Tịnh phòng". Hoàng Đế tức giận đáp lại. Rõ ràng hậu cung có ba ngàn mỹ nhân, rõ ràng lão bà đang nằm ngay bên cạnh, Hoàng Đế cao cao tại thượng trong thiên hạ lại có thể một mình đêm khuya khoắt đi tịnh phòng tắm nước lạnh để hạ hỏa.
Tay áo bị kéo lại, Hoàng Đế quay đầu nhìn xuống, không biết từ khi nào Hoàng Hậu đã thò một tay ra nắm chặt lại tay áo của mình.
"Ư..." Màn trướng tối tăm, hình như hắn thấy thê tử da mặt dày của mình - người mà không sợ trời không sợ đất mặt có chút đỏ lên: "Ta giúp ngươi".
"Trên người ngươi không phải còn đang không sạch sẽ sao?" Hoàng Đế chỉ chỉ trên người mình đang nhô cao như lều trại nói: "Ngươi nguyện ý lấy tay giúp trẫm?"
Hoàng Hậu cử động nửa người trên, áo ngủ mềm mại trượt xuống một nửa, lộ ra làn da mịn màng cùng đường cong lung linh quyến rũ.
Mấy tháng qua, hình như bộ ngực của Hoàng Hậu đã đầy đặn hơn?
Ánh mắt Hoàng Đế còn đang dán chặt vào khe hở theo áo ngủ trượt xuống, chỉ thấy Hoàng Hậu vẫy tay với hắn thần bí nói: "Ta có biện pháp tốt, so với sử dụng tay còn tuyệt hơn, có muốn thử hay không?"
Hai mắt Hoàng Đế sáng lên, xoay người lập tức nhảy lên trên giường. (Beta: má nào sắc nữ giống ta đoán xem ngoài tay còn dùng gì lào *cười mờ ám*)
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Đế thần thanh khí sảng thức dậy thay y phục vào triều sớm, ở trong ngự liễn còn vui sướng ngâm nga một khúc nhạc, làm Đức Bảo đứng canh bên ngoài hoảng sợ.
Hoàng Thượng sao tâm tình tốt như vậy, hắn có biết hay không sáng hôm nay Vinh Vương cũng vào triều sớm?
Triệu Yên Dung cũng thức dậy từ sớm, vì hôm qua Thái Hậu cho người đến nói sức khỏe của bà đã bình phục, muốn Hoàng Hậu cùng chúng phi tần theo lệ cũ đến Trường Nhạc cung thỉnh an.
Ý chính là hôm nay ngày hai mươi tháng sáu, buổi sáng giờ mão Hoàng Hậu nên dẫn người đến chỗ Thái Hậu thỉnh an. Triệu Yên Dung trong lòng cười lạnh. Phía trước dâng sổ khí thế hừng hực muốn phế hậu, phía sau lại không nhẫn nại muốn cho nàng đẹp mặt.
Hoàng Đế mấy ngày nay đều ở Chiêu Dương điện, trong mắt người trong cung đều hiểu rõ hiện tại địa vị của Hoàng Hậu trong lòng Hoàng Thượng như thế nào.
Tuy rằng đằng trước làm loạn rất lớn, tiếng hô phế hậu cũng rất cao, nhưng chuyện hậu cung không đến phiên các đại thần trên triều can thiệp được. Triệu Yên Dung biết rõ, chỉ cần Hoàng Hậu là nàng không có liên quan đến làm hại long tự hay tàn sát cung phi thì những người này cũng không có lý do gì có thể động đến nàng.
Nàng không phải Trang Quý phi không có người thân trợ lực, cũng không giống Nhu phi có phụ thân và huynh đệ theo người có ý định làm phản.
Nhiều lắm nàng chỉ có phụ thân háo sắc, cùng qua lại không đứng đắn với kĩ nữ vài lần, với điều này mà có thể làm cho Hoàng Đế phế đi nàng? Thật sự làm người khác chê cười.
Nếu Lý Duệ là một người không có ý chí kiên định, nghe lời thổi gió bên tai không có chủ ý nam nhân thì hắn căn bản không có khả năng ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế. Hiện nay, Triệu Yên Dung nàng cũng không phải vì một người là phấn đấu.
Phía sau nàng có Hoàng Đế, có Quan Quân Hầu Bùi gia, còn có tôn thất cao quý Vinh Vương điện hạ làm chỗ dựa.
Hậu thuẫn của nàng rất vững chắc.
Hoàng Hậu liếc mắt một cái nhìn chúng phi tần đang chờ theo cùng đã chuẩn bị thỏa đáng, ngoài ý muốn phát hiện Trang Quý phi cũng có mặt trong đó. "Trang tỷ tỷ hôm nay cũng có đến đây?"
Trang Quý phi mỉm cười ôn nhu nói: "Gần nhất trong cung cũng không có nhiều việc để làm, ngẫm lại cũng đã lâu không đi thỉnh an Thái Hậu nên hôm nay đến đây."
"Ồ." Hoàng Hậu gật gật đầu, cũng không tính hỏi nàng vì sao lại muốn đi thỉnh an Thái Hậu, nhưng lần trước mời ngươi đi nói chuyện cùng Thái phi lại không đi. Những chuyện này dù sao mọi người trong bụng biết là tốt rồi, cũng không nhất thiết phải nói ra mặt. Dù sao nàng cũng biết, Trang Quý phi là người của Hoàng Đế, không thể nào đi góp sức cho Chương Thái Hậu, như vậy là đủ rồi.
Tay của Hoàng Hậu vung lên: "Khởi giá".
Vân hương tóc mai, cẩm y phấp phới, hơn mười cỗ kiệu chậm rãi đi về hướng Trường Nhạc cung.
Vào cửa điện, Triệu Yên Dung thấy Chương Thái hậu ngồi nghiêm trang ở chính vị, Thái Hậu dưỡng bệnh vài ngày nhưng dưỡng đến sắc mặt hồng nhuận, thần thái tăng lên. Ngay cả Đoan Phi phía sau nàng cũng hưng phấn mười phần.
Triệu yên Dung nghĩ, cũng không vội vã tiến vào điện hành lễ, mà đứng ở ngoài điện vén lại tóc búi, sửa sang lại y phục.
Chúng phi tần không hiểu nhìn Hoàng Hậu, không biết nàng đang làm cái quỷ gì. Nhưng mà trên làm thì dưới theo, một đám cũng học theo Hoàng Hậu sửa sang lại trang dung.
Một lát sau, thấy Hoàng Hậu không tiến vào, Chương Thái Hậu có chút sốt ruột.
Đoan Phi hiểu ý bà ta liền đi ra ngoài điện đón Hoàng Hậu. "Thiếp thân gặp qua Hoàng Hậu nương nương."
Đoan Phi cười khanh khách quỳ hành đại lễ, Triệu Yên Dung tay nâng hờ nói: "Đã lâu không gặp Thái Hậu cùng muội muội, ngươi giúp bản cung nhìn một chút, xem đầu tóc quần áo có chỗ nào không ổn không."
Đoan Phi vội vã muốn các nàng tiến vào, lại bị Hoàng Hậu lôi kéo nhờ xem y phục cùng trang sức, làm sao có tâm tình để xem?
Vì thế liên tục cười gật đầu nói: "Hoàng Hậu nương nương làm sao có sai sót, nương nương trang điểm như thế nào đều là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tề ta."
Chúng phi tần nghe nàng ta nói như vậy cũng lập tức phụ họa tán thành theo.
Hoàng Hậu vui mừng khấp khới nắm tay nhỏ của Đoan Phi cùng nhau vào trong điện.
"Con dâu thỉnh an mẫu hậu." Hoàng Hậu cười quỳ hành lễ với Thái Hậu, tay Đoan Phi đang được Hoàng Hậu nắm nên không thể tránh né cũng quỳ xuống theo mọi người, hành tam lễ với Thái Hậu.
"Ừ". Chương Thái Hậu nhắm hờ nửa mắt, giống như đang ngủ, chập chạp không gọi đứng dậy.
Thái Hậu không nói bình thân, Hoàng Hậu cũng chỉ có thể quỳ, Hoàng Hậu còn quỳ thì các vị phi tần theo sau cũng phải quỳ theo.
Trong đó vô tội nhất chính là Đoan Phi.
Vốn dĩ Thái Hậu muốn ra oai phủ đầu với Hoàng Hậu, nàng chỉ cần đứng ở một bên xem kịch hay thôi. Không nghĩ đến nàng lại thiếu kiên nhẫn, tự mình ra ngoài điện đón Hoàng Hậu vào, lại bị Hoàng Hậu nắm tay không buông ra được. Đoan Phi trong lòng thầm hận, nhưng lại không thể đứng lên vào lúc này. Còn chưa xem Hoàng Hậu bị nạn, chính mình ngược lại sai lầm bị Hoàng Hậu giữ lấy.
Thái Hậu không nói lời nào, Hoàng Hậu cũng không nói lời nào, một phòng nữ nhân chỉ có Thái Hậu ngồi nơi chính vị, xung quanh có vài cung nữ đứng, còn lại những nữ nhân xúi quẩy quỳ đầy đất.
Sắp tới giữa hè, thảm lót sàn sớm đã được dọn đi, lộ ra nền gạch xanh mát, vì phòng trơn trợt, trên mặt gạch còn khắc những hoa văn như hỉ thượng mai sao, ngũ bức đoàn viên, bát tiên quá hải, đào lý tranh xuân, tùng hạc hà linh[2] toàn những cảnh vui vẻ. Mặt đất vốn đã cứng, hơn nữa còn phải di chuyển trên những nét lồi lõm của tranh khắc, quỳ như thế một lát, những nữ nhân mảnh mai đã có người chịu không nổi. Chỉ đơn giản quỳ dưới đất còn có thể chịu được, nhưng giờ còn quỳ trên chỗ lồi lồi lõm lõm, cái này cũng giống như quỳ trên bàn phím máy tính, thật đau!.
Thái Hậu là cố ý muốn đàn áp tính khí kiêu ngạo của Hoàng Hậu, lại muốn chúng phi tần hiểu được ai mới là nữ chủ nhân chân chính trong hậu cung này, cho nên mới sử dụng một chiêu này. Ngoài làm cho Hoàng Hậu khó chịu, chúng phi tần vô tội bị Hoàng Hậu liên lụy sẽ đối với Hoàng Hậu nảy sinh thành kiến oán hận.
Ai ngờ Hoàng Hậu lại kéo Đoan Phi cùng quỳ theo.
Hoàng Hậu đau, Đoan Phi cũng đau, nàng đau bao lâu Đoan Phi cũng sẽ đau bấy lâu.
Hoàng Hậu đau bà ta sẽ vui vẻ, nhưng Đoan Phi đau bà sẽ đau lòng.
Lại không thể bảo một mình Đoan Phi đứng lên, như vậy sẽ gây chú ý đến người khác, những phi tần này chỉ sợ lúc đấy không hận Hoàng Hậu mà lại hắt lên đầu Đoan Phi.
Thái Hậu híp mắt, nhìn mọi người phía dưới vẻ mặt thống khổ nhưng vẫn cố gắng liều mạng chịu đựng, đang nghĩ làm thể nào có thể im hơi lặng tiếng cho Đoan Phi đứng dậy, lại thấy Hoàng Hậu vẫn quỳ thẳng tắp, trên mặt còn mang theo ý cười. Khối gạch nàng đang quỳ là Hỉ Thượng Mai Sao, nàng lại quỳ đúng vào đóa hoa mai đang nở rộ, một mình một quỳ, nàng như thế nào lại có cảm giác tự tại thoải mái giống như người không có việc gì?
Chương Thái Hậu khó hiểu, lại nhìn sang Đoan Phi bị Hoàng Hậu lôi kéo cùng quỳ. Gương mặt xinh đẹp của Đoan Phi vặn vẹo, nước mắt trực tràn ra như sắp khóc.
Chương Thái Hậu vừa tức lại vừa đau lòng, nhưng nghĩ đến khó có cơ hội gây khó dễ cho Hoàng Hậu, không thể vì mềm lòng thương tiếc chất nữ mà bỏ qua nàng, nên chỉ đành nhắm mắt nén không nhìn đến, tùy ý để các nữ nhân phía dưới quỳ.
Lại một lát sau, chợt nghe vài tiếng bùm vang lên, chắc là có người quỳ không nổi nên đã ngã xuống. Trong lòng Chương Thái Hậu vui vẻ, ánh mắt không mở ra đã vội lên tiếng: "Hoàng Hậu, đây là chuyện gì, hành lễ tỉnh an ai gia lại khó khăn như vậy? Đến sức quỳ một lát cũng không chịu nổi?"
"Đúng vậy, đến đến đến, đều quỳ thẳng lên, đừng ngồi xuống".
Bên tai truyền đến âm thanh có lực mười phần của Hoàng Hậu, Chương Thái Hậu mở to hai mắt nhìn nàng, Hoàng Hậu vẫn còn quỳ, đang vẫy khăn tay nhỏ về mấy nữ nhân ở phía sau không quỳ nổi. "Mai Quý tần, ngươi tuổi tuy còn nhỏ nhưng thân thể cũng không thể nhu nhược như vậy. Ngươi nhích đến bên kia, ôi chao, đó chỗ đó, chỗ trống không có người quỳ đó, chỗ đó bằng phảng không có gì cộm chân. Vi Thục nghi, nói ngươi đấy, ngươi quỳ đến bên cạnh Mai Quý tần, chỗ nàng vẫn còn trống. Còn có ngươi, ngươi kêu cái gì?"
Huệ phi cúi đầu nhắc nàng, Hoàng Hậu vẻ mắt áy náy đối nàng ta nói: "Ôi, Trần Tần, bản cung sợ nhất là nhớ tên người, ngươi muốn hay không cũng qua chỗ Mai Quý tần quỳ? Dáng người của ngươi thon thả, chỗ đó vẫn còn chỗ trống có thể vừa một người quỳ".
Chương Thái Hậu vốn là muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi chật vật của Hoàng Hậu, không nghĩ đến vị này vẫn có thể ở dưới mí mắt của bà sai bảo người đến người đi, chiếu cố người nhỏ tuổi, thân thể suy nhược, một bộ sắc mặt từ bi.
Thái Hậu không đạt được mục đích tức giận không chịu bỏ qua.
"Thành ra thể thống gì nữa, ra thể thống gì nữa. Hoàng Hậu ngươi quản hậu cung như vậy sao? Những người này nhiều nhất chỉ mới quỳ một khắc đã chịu không nổi, rõ ràng là không để ai gia vào trong mắt mà". Chương Thái Hậu tức giận vỗ án: "Phạt, Hoàng Hậu cùng ta phạt nặng các nàng."
Thân hình những nữ nhân không quỳ nổi khẽ run lên, có người nhát gan đã muốn bật khóc.
Hoàng Hậu liếc nhìn Thái Hậu một cái, trên mặt trước sau vẫn mang ý cười nói: "Mẫu hậu, do thân thể các nàng yếu đuối, tha cho các nàng đi."
Thái Hậu tức giận là muốn Hoàng hậu phạt nhóm phi tần để các nàng oán hận Hoàng Hậu, chứ không phải tạo cơ hội cho Hoàng Hậu cầu tình vì các nàng từ đó được lòng các nàng.
Lập tức miễn cưỡng nén giận nói: "Trong cung có quy định trong cung, Hoàng Hậu cứ dựa theo quy định trong cung. Tội bất kính với bề trên nên phạt như thế nào?"
Hoàng Hậu trầm ngâm một lát, vẻ mặt tiếc nuối, quay sang Đoan Phi bên cạnh hỏi: "Muội muội ngươi xem, Thái Hậu lão nhân gia tức giận lớn như vậy, nếu bản cung không phạt các ngươi sợ sẽ để mọi người mang danh bất hiếu. Đoan Phi muội muội ngươi đối với quy định trong cung biết rõ, bằng không ngươi nói xem nên phạt như thế nào?"
Đoan Phi bị dọa hồn phách bay mất, trong lòng thầm oán Thái Hậu cô cô.
Mới vừa rồi trong đám nữ nhân ngã xuống, nàng không phải người đầu tiên nhưng cũng không chịu được đến cuối cùng. Lúc nãy Thái Hậu nhắm mắt nên không thấy chính nàng cũng là người ngồi thẳng xuống đất, chẳng qua là rất nhanh lại quỳ thẳng trở lại. Đoan Phi cũng biết Hoàng Hậu lòng dạ độc ác, Thái Hậu nhắm vào nàng ta như vậy, nàng ta không thể trực tiếp đối phó với Thái Hậu, tự nhiên sẽ khai đao với nàng.
Hãy chờ xem, Hoàng Hậu hỏi nàng nên phạt như thế nào, người đầu tiên bị phạt sẽ là nàng. Hơn nữa nhóm phi tần bị phạt, người họ hận sẽ là nàng chứ không phải là Hoàng Hậu.
Đoan Phi giờ khắc này như miệng ngậm một cân hoàng liên, có khổ mà không thể nói được, chỉ có thể cúi đầu anh anh khóc thúc thít, chỉ mong Thái Hậu thông minh lên một chút có thể nhìn ra nàng đang rất là khó xử.
Đoan Phi khóc thúc thít, Thái Hậu lập tức hiểu được mình nói không lại Hoàng Hậu.
Cũng không biết nha đầu kia như vậy sao có thể quỳ mà còn quỳ đến bây giờ thần thái vẫn tự nhiên thoải mái đáp lại lời bà. Vừa hận Đoan Phi không làm nên đại sự, lớn hơn Hoàng Hậu hai tuổi nhưng ngay cả chịu khổ một chút cũng không được, tự nhiên để người ta chê cười.
Thái Hậu hít sâu hai hơi, biện pháp phạt quỳ là không có tác dụng, nàng không có ngốc như vậy, biết rõ như vậy không làm khó được nàng ta còn kéo theo Đoan Phi cùng nhóm phi tần chịu tội cùng. Lập tức gật đầu nói: "Thôi, những ngày sau này các ngươi nên vận động gân cốt nhiều hơn một chút, một đám đều dưỡng thân mình cho thật tốt, đừng có giống như cành liễu trong gió, như thế thì sao có thể hầu hạ Hoàng Thượng tốt, vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp?" Khi nói những lời này, ánh mắt hung hăng ở trên người Hoàng Hậu khoét vài lỗ.
Hoàng Hậu vẫn bày ra khuôn mặt cười hì hì, không chút để trong lòng.
Thái Hậu bình thân cho mọi người, nhưng trừ bỏ Hoàng Hậu tự mình đứng lên, những người khác đều phải dựa vào cung nữ kế bên dìu đứng lên.
Một đám đau đến nhe răng nhếch miệng, nghĩ đầu gối đau quá, cũng không biết có sưng xanh tím lên không, hay là đã khắc cả bức họa trên gạch của Trường Nhạc cung lên người.
Thái Hậu bực mình, ban cho mọi người ngồi, vẫn như trước cho Đoan Phi ngồi bên cạnh bà ta, Hoàng Hậu ngồi bên kia rất gần với vị trí của bà.
Các cung nữ dâng trà, Triệu Yên Dung bưng chén trà nhỏ lên giả bộ lấy nắp trà quét lá trà qua một bên, nắp trà đụng vào ly trà phát ra một tiếng "Ken két" chứng tỏ là nàng đã uống qua, sau đó liền đem trà đặt xuống chỗ thuận tay trên bàn.
Mọi người uống trà một lát, trước tiên nói một chút chuyện vụn vặt ngoài lề, Thái Hậu lấy khắn tay ấn ấn khóe miệng, liếc nhìn Hoàng Hậu đột nhiên cười lạnh nói. "Hình như ai gia nghe có tin đồn nói là phụ thân cùng mẫu thân của Hoàng Hậu cùng cách? Thật sự có việc này?"
Xem này, đã đến rồi.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng phủi phủi góc váy, rất tự nhiên đáp lời: "Đúng vậy, thật sự cùng cách."
Thái Hậu cười lạnh nói: "Lại không biết vì nguyên nhân gì?"
Tất cả mọi người không dám nói tiếp.
Phụ mẫu Hoàng Hậu cùng cách đã náo động loạn xị bát nháo cả triều đình, các nàng mặc dù thân ở chốn hậu cung nhưng đại đa số đều có phụ thân hoặc huynh đệ nhậm chức ở trong triều, cho nên việc này các nàng cũng có biết một ít. Thái Hậu nhắc đến việc này vào lúc này, rất rõ ràng muốn Hoàng Hậu mất mặt.
Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đấu pháp, các nàng chỉ là con cá nhỏ nên lẫn thật xa vào sâu trong ao để tránh vô tội gặp họa, nhưng mà trong lòng lại có vài phần mong chờ.
Thái Hậu địa vị tôn quý lại là trưởng bối, tại phương diện này Hoàng Hậu đúng là bất lợi.
Nhưng Hoàng Hậu lại là nữ nhân không chịu thiệt thòi, nhìn xem vừa rồi vị này kéo Đoan Phi cùng quỳ đủ biết tâm nhãn của vị này so với Thái Hậu cao hơn không ít.
Thế lực ngang nhau đấu pháp xem mới thú vị.
Nhóm cung phi đồng loạt cúi đầu nhưng khóe mắt lại vụng trộm quan sát hai vị mẹ chồng nàng dâu ngồi kia.
"Cũng không có việc gì, bất quá là hai bên không đi với nhau đến hết con đường, mọi người sớm tụ sớm tan, đều có tương lai riêng, là chuyện tốt". Hoàng Hậu cười rất vui vẻ, giống như việc phụ mẫu cũng cách là chuyện vui lớn.
Chương Thái Hậu hừ một tiếng từ lỗ mũi tỏ vẻ khinh thường: "Từ xưa đến nay, không có nghe thấy phụ mẫu của Hoàng Hậu mà có thể cùng cách. Trong lòng Hoàng Hậu thật khoan dung."
Triệu Yên Dung cười nói: "Đúng vậy, thần thiếp rất rộng lượng. Hôm nay trời đổ mưa, nương phải lập gia đình, ai có thể ngăn cản?"
Lời này vừa dứt đã có người nhịn không được cười thành tiếng, vội lấy tay che miệng, cố nén phát ra tiếng.
"Mẫu thân của ai cũng có thể lập gia đình, nhưng mẫu thân của Hoàng Hậu thì không được". Chương Thái Hậu lạnh lừng nói: "Từ xưa nữ tử đều theo một phu đến chết, nếu bị nhà chồng hưu, đã là người thất thân, phu nhân như vậy chỉ có thể chong đèn ăn chay niệm phật nửa đời còn lại. Nữ nhi của nàng ngày sau còn ai dám lấy? Nếu đã gả cho người, nhà chồng cũng muốn đuổi đi."
Hoàng Hậu trừng mắt nhìn, cười tiếp lời: "A, mẫu hậu ngài đây là đang nói ai đây? Mẫu thân của ai bị hưu? Ai muốn xuất gia làm ni cô? Nữ nhi nhà ai bị nhà chồng trả về? Đến đến, mẫu hậu nói một chút, ta thích nghe nhất là chuyện xưa này nọ."
Chương Thái Hậu tức giận đến ngã ngửa, gặp nữ nhân da mặt còn dày hơn cả tường thành, ngươi nghĩ đem chuyện hàm xúc uyển chuyển nói với nàng, nàng lại có thể đem chuyện ngươi nói sang chuyện khác.
Chương Thái Hậu chưa gặp qua người nào khó dây dưa như vậy, liền lớn tiếng nói: "Còn có thể là ai? Ngươi thân là Hoàng Hậu, lại để cho phụ mẫu tùy ý cùng cách, gia đình không yên, như thế nào có thể làm tốt vai trò mẫu nghi thiên hạ? Mẫu thân ngươi thất đức thiếu tình cảm, sao có thể nuôi dưỡng ra một nữ nhi tốt."
Nghe Chương Thái Hậu rống lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Trang Quý phi dẫn đầu quỳ xuống: "Thái Hậu nương nương, ngài nói quá lời, lời phía sau thỉnh ngài nói cẩn thận."
Nàng mở đầu, tất cả nhóm phi tần phía sau đều quỳ xuống, cầu bà không nói đến việc phế hậu.
Đoan Phi như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, bây giờ mọi người đều quỳ xuống, nàng nên quỳ hay không nên quỳ, thật sự khó có thể lựa chọn.
Hoàng Hậu cười tủm tỉm nhìn mọi người đang quỳ trên đất, đối với các nàng nói: "Các ngươi làm cái gì, một đám mới vừa rồi còn quỳ chưa đủ? Các ngươi nghe nhầm, lời mẫu hậu vừa mới nói ra cũng không có nhắc đến hai chữ "phế hậu", mau đứng lên, đều nhanh đứng lên rồi nói."
Thái Hậu nắm chặt thành ghế, âm trầm nói: "Ai nói ai gia chưa nói? Ngươi như vậy, căn bản không xứng làm Hoàng Hậu."
Triệu Yên Dung cười lạnh một tiếng, quay sang Thái Hậu nói: "Thứ nhất, mẫu thân ta không phải bị hưu, bà chỉ là cùng cách, cùng cách ngài hiểu không, chính là hai người cảm thấy tính cách không hợp nhau, cùng nhau nhất trí chia tay trong êm đẹp, chuyện ngươi tình ta nguyện thì có gì đáng mất mặt? Thứ hai, ngài nói nữ tử phải theo một chồng cho đến chết, chẳng lẽ gả sai người thì nữ tử cam chịu cắt cổ cạo đầu? Người nào tái giá chính là thất đức? Nhưng ngài nói xem, Thánh tổ là do ai sinh ra? Bản cung nhớ rõ tổ mẫu của thánh tổ Võ Đức Hoàng Đế cũng chính là quả phụ tái giá. Theo như ngài nói thì tái giá chính là thất đức? Cho nên theo ý của ngài bà cố của Hoàng Thượng là một phụ nhân thất đức, đảm đương không nổi danh xưng An Đức Huệ Thái Hậu?"
Mặt Chương Thái Hậu tái đi.
Đúng vậy, tổ mẫu của Vũ Đức Đế là một quả phụ, năm đó tổ phụ của Vũ Đức Đế là một tên côn đồ hai bàn tay trắng, ngay cả tiền cưới vợ cũng không có, chính quả phụ này đã ra tiền giúp đỡ hắn, lại khơi thông các mối quan hệ cho hắn vào quân ngũ, từ từ xây dựng nên gia nghiệp, cho nên sau này Vũ Đức Đế có được thiên hạ, truy phong tổ tiên, tôn vinh vị tổ mẫu tái giá này tôn hào có đến mười mấy chữ. Đoạn lịch sử này, chỉ có người hoàng gia mới biết, Triệu Yên Dung có thể biết tường tận như vậy, nhất định là do tên tiểu tử Lý Duệ dạy nàng.
Chương Thái Hậu thấy không nên nói thêm gì nữa, chỉ có thể đổi đề tài. "Phụ thân thân sinh của ngươi cư nhiên vì một kĩ nữ mà tranh chấp với người khác ở ngoài phố, thật là buồn cười." Không thể công kích mẫu thân, vậy thì nói đến phụ thân mất mặt của nàng ta cũng được.
"Đúng vậy." Hoàng Hậu nhưng thật thoải mái thừa nhận điều này, "Phẩm hạnh phụ thân trong chuyện này quả thật không đúng, cho nên mẫu thân ta mới cùng phụ thân cùng cách. Phụ thân chỉ là một thư sinh, tay trói gà không chặt, mới có thể bị người khác đánh mất mặt như vậy, nếu đổi lại là phụ thân của mẫu hậu, chính là ngoại tổ phụ của chúng ta, xuất ra một phen đao giết heo, đừng nói là vài nam tử nhàn hạ, cho dù có đến hơn mười hai mươi cũng không làm gì được."
Chương Thái Hậu tức giận đến chút nữa ngất xỉu.
Bà nói mẫu thân nàng bị hưu, Hoàng Hậu liền bàn đến chuyện của Thái Hậu.
Bà nhắc đến phụ thân nàng xấu mặt, Hoàng Hậu lại mượn chuyện của phụ thân của bà nói. Phụ thân Chương Thái Hậu ban đầu là một đồ tể đầu đường, hành nghề giết heo giết dê kiếm sống, bàn về xuất thân thật sự là không nên nói ra. Bà nếu nói Triệu Yên Dung có phụ thân như vậy không làm được Hoàng Hậu, Triệu Yên Dung chắc chắn sẽ nói đến chuyện phụ thân bà chỉ là một đồ tể, chẳng phải thành ra nàng không xứng đáng làm Thái Hậu sao?
Thái Hậu tức giận đến nỗi ngực muốn vỡ ra.
Nữ nhân này dầu muối đều không ăn, giảo hoạt giống như cá chạch, dao trắng đi lại đến dao đỏ theo đường cũ cắm vào.
Chương Thái Hậu thật sâu sắc cảm thấy Triệu Yên Dung mới hẳn là nữ nhi của đồ tể.
Một đao này đâm, rất đặc biệt vừa ngoan vừa chuẩn.
---
([1] 儿女情长,英雄气短 - Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của "Thủy hử ký" - không phải "Thủy hử truyện". Câu này có thể hiểu đơn giản là khi người nam nhân vướng vào tình yêu nam nữ thì dễ dẫn đến tiêu tan chí khí. Ví dụ như Thánh Thán viết về Điêu Thuyền như sau: "Mười tám lộ quân chư hầu không giết nổi Đổng Trác mà một thiếu nữ liễu yếu đào tơ như Điêu Thuyền lại giết nổi Trác. Ba anh em Lưu, Quan, Trương hùng kiệt không thắng nổi Lã Bố mà chỉ một nàng Điêu Thuyền lại thắng nổi. Lấy chăn chiếu làm chiến trường, lấy son phấn làm khôi giáp, lấy sóng mắt nụ cười làm gươm sắc giáo nhọn, lấy mày ngài làm cung nỏ, lấy nước mắt nũng nịu làm tên đạn, lấy lời ngọt ngào tình tứ làm chiến lược mưu cơ. Xem như thế thì cái bản lãnh của nữ tướng quân quả là tuyệt cao cường, đáng sợ lắm thay!".)