Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 52: Mọi người đều bề bộn nhiều việc



Vinh Vương làm việc không hối hận + Bùi Hầu cự tuyệt cùng cách + Mỗi người một tâm tư.

Edit: Huyền Hiền viện

Beta: Cảnh Quý tần

Tinh lực của Triệu Uyển Dung siêu tuyệt, sức tưởng tượng của nàng cũng siêu tuyệt, Triệu Yên Dung bị nàng quấy nhiễu liên tục dần dần có chút đuối sức. Thật vất vả mới dỗ dành bắt buộc nàng lên giường đi ngủ, Triệu Yên Dung mới có thời gian trở lại giường của mình, rõ ràng là mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng lại cứ lăn qua lộn lại trên giường cũng không có cách nào ngủ được.

Chỉ mới vài ngày, Vinh Vương có thể khiến Triệu Uyển Dung thành cùng phe, thực sự làm cho Triệu Yên Dung phải nhìn với ánh mắt khác xưa.

Về mặt tình cảm tiểu hài tử so với người trưởng thành nhạy cảm hơn, trời sinh chính là thiết bị nghiệm chứng tình cảm. Người trưởng thành trên mặt biểu hiện hiền lành, giọng điệu thân thiết, bọn nhỏ cũng có thể dựa vào trực giác cảm nhận phán đoán mức độ chân thật tình cảm của đối phương. Thích, vẫn là chán ghét.

Triệu Uyển Dung nói với nàng, nàng ta chỉ nhìn thấy Vinh Vương hai lần.

Một lần là thấy hắn đứng dưới tàng cây khóc, một lần khác là nghe hắn cùng cữu cữu nói chuyện, nghe được cữu cữu nói hắn ôm quan tài khóc.

Nam nhân động một chút liền khóc làm cho người khác có cảm giác yếu đuối không đáng tin cậy, mà hết lần này đến lần khác Triệu Uyển Dung gặp hắn đều là đang khóc hoặc vừa mới khóc xong. Nhưng cho dù có như thế cũng không hề ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn của hắn trong lòng Triệu Uyển Dung.

"Ta cảm thấy biểu cữu cữu là một nam nhân chân chính". Cái đầu nhỏ của Triệu Uyển Dung quay qua, trên mặt nghiêm túc nói với nàng: "Không giống một số người khác trong đầu toàn nghĩ những chuyện xấu, giả dối, cố làm ra vẻ thần bí. Vui vẻ thì thể hiện vui vẻ, đau khổ thì thể hiện đau khổ. Muội biết hắn đối với mẫu thân thật sự là rất tốt. Nếu sau này mẫu thân muốn tái giá, muội muốn hắn làm phụ thân của muội".

Tiểu hài tử luôn dựa vào cảm giác của mình mà quyết định mọi chuyện, trong lòng bọn họ ngoại trừ tốt- xấu thiện- ác thì không còn những suy nghĩ khác.

Nhưng Triệu Yên Dung không phải là tiểu hài tử, nếu nàng muốn quyết định chuyện gì sẽ xem xét tất cả các phương diện, so với Triệu Uyển Dung sẽ chu đáo hơn rất nhiều.

Lần trước Vinh Vương đến, trong lúc trò chuyện nàng luôn cảm thấy trong lời nói của vị Vương thúc này có một tình cảm rất đặc biệt với di kế mẫu (mẹ kế là em gái của mẹ), quả nhiên, bị nàng nói mấy câu vị Vương gia này liền sai người đánh Triệu Phùng Xuân cho hả giận. Tuy nói thủ đoạn thô bạo nhưng xuống tay lại rất có chừng mực, vừa có thể làm cho Triệu Phùng Xuân đau tận xương cốt, nhưng lại không làm hại đến tánh mạng của ông ta.

Dám làm dám chịu, lại còn biết tiến lùi đúng lúc, ấn tượng tốt đẹp trong lòng của Triệu Yên Dung đối với Vinh Vương ngày càng tăng thêm.

Lúc ở ngoài cửa của Quan Quân Hầu phủ, dù biết rõ quan tài kia không có người, nhưng vẫn nhịn không được mà ôm quan tài khóc lớn, biểu hiện chân tình, cũng đủ thấy đây là một nam nhân trọng tình.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn là Vinh Vương có địa vị cực cao trong tôn thất hoàng gia, trên không có cha mẹ, ngang hàng không có huynh muội, phía dưới lại không có con, thật sự là một người cô đơn. Nếu Bùi Cẩm gả cho hắn, thì chính xác là thế giới của hai người, nhiều nhất cũng chỉ vướng phải một bóng đèn nhỏ là Triệu Uyển Dung. Một nhà ba người không có quá nhiều lo lắng, không có trưởng bối quản thúc, không có người cùng thế hệ quấy rầy, thật là một tương lai tốt đẹp, thoải mái.

Huống chi Vinh Vương tuổi còn trẻ sức khoẻ tốt, diện mạo anh tuấn đứng hàng thứ nhất. Triệu Yên Dung ôm chăn ngồi dậy, dù nghĩ như thế nào thì Bùi Cẩm cũng là người được lợi.

Triệu Phùng Xuân vì tranh giành kỹ nữ mà đánh nhau, Triệu lão thái thái nhục mạ hoàng thân, chỉ cần Bùi Cẩm cùng cách với Triệu Phùng Xuân, Triệu gia liền mất đi chỗ dựa trong triều, đừng nói đến tiền đồ, có thể bình yên giữ vững chức vụ hiện tại hay không còn phải xem xét lại. Chỗ dựa duy nhất của Triệu gia hiện tại là ngôi vị Hoàng hậu của nàng, nhưng nếu như nàng đối đầu Triệu gia, địa vị trong cung của nàng vĩnh viễn cũng không yên ổn. Hoàng hậu không có thể lực nhà mẹ đẻ lớn mạnh chống lưng để duy trì, giống như tòa lâu cao vạn trượng xây ở trên cát, nếu nền móng không vững chắc bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Ở trong bóng đêm, Triệu Yên Dung nâng cằm, ngồi trầm tư.

Ngay từ đầu nàng cũng không có ý nghĩ dựa vào Triệu gia, có trưởng bối bất công như vậy, có dựa vào cũng không tin tưởng được. Lúc nàng nguy hiểm đến tính mạng, Triệu gia muốn vứt bỏ nàng. Bây giờ nàng có quyền có thế làm gì có chuyện nàng phải giúp đỡ bọn họ.

Nói đến cùng, Triệu Phùng Xuân là phụ thân của thân thể này, cũng không phải là cha thật sự của Triệu Yên Dung nàng.

Cân nhắc lợi hại, đứa ngốc cũng biết đi theo Triệu gia sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nay nàng đã có cữu cữu nhà mẹ đẻ chống lưng, nếu có thêm một cha kế là thân vương đứng phía sau nữa, vậy coi như càng thêm vững chắc.

Nghĩ đến đây, Triệu Yên Dung nhịn không được mà mặt mày hớn hở, nếu thật sự có thể thúc đẩy chuyện tốt giữa Vinh Vương và Bùi Cẩm, về sau nàng ở trong cung đừng nói là đi ngang, cho dù là đi lộn ngược hay thậm chí nằm sấp đi cũng không có ai dám nói nàng một lời.

Trong bóng đêm, Triệu Yên Dung "hắc hắc hắc" cười ba tiếng.

Lúc này Lý Duệ còn đang ở dưới đèn phân cao thấp với đống tấu chương cao như núi.

Phía nam tryền đến tin tức, từ vùng Lạc Thuỷ đến Kinh Xuyên đã lâu trời không đổ mưa, lòng sông khô cạn, dẫn đến hạn hán. Sổ con báo thiên tai từ các nơi bay về tấp nập như tuyết rơi, cố tình người chịu trách nhiệm ngân khố của quốc gia là Hộ Bộ Thượng Thư nay vẫn còn tê liệt nằm ở trên giường dưỡng thương, rất nhiều việc đều phải trực tiếp đến tay Hoàng Đế là hắn để quyết định.

Hai ngày nay Lý Duệ mệt đến thở không ra hơi, không có thời gian đến hậu cung quấy rầy Hoàng Hậu.

Phía nam là vùng đất quan trọng cung cấp lương thực, năm đầu tiên Lý Duệ đăng cơ đã gặp phải thiên tai nghiêm trọng như vậy thật đúng là quá xui xẻo. Cũng may vài năm trước được mùa, kho lương thực dự trữ dồi dào, cũng không đến mức chân tay rối loạn. Khi xuất hiện thiên tai, sẽ xuất hiện tình huống thiếu lương thực, thiếu quần áo mặc, nếu là quan phủ không có thực lực hơn nữa có người đứng sau xúi dục, khó tránh khỏi sẽ có người lo lắng mà bạo động, thời cuộc xử lý không tốt sẽ là một tai hoạ ngầm khó khăn.

Trước mắt là lúc rất cần người, không ai có thể kiên nhẫn chờ Triệu Thượng thư dưỡng thương khoẻ mạnh mới quay trở lại, vài vị đại lão nhân ở Chính Sự đường đã châm chước chọn ra vài người, chỉ chờ Lý Duệ đồng ý sẽ thay thế Triệu Phùng Xuân.

Lý Duệ đối với vị nhạc phụ này cũng không quá xem trọng.

Hắn cưới Triệu Yên Dung là nghĩ đến tình cảm giữa hắn và Bùi Nghi, về phần vị Triệu Thượng thư này, thật sự là có tài, nhưng làm người lại có chút giả dối, luồn cúi khắp nơi, các mối quan hệ trong triều từ chỗ cao đến chỗ thấp, từ trong đến ngoài đều được ông ta dùng dầu chà bóng qua một lần. Tuy rằng mọi người đều khen ông ta là người tốt, nhưng ở trong mắt Hoàng Đế, sẽ không giao phó cho hắn những chức vụ quan trọng.

Đặc biệt là những năm trước, khi hắn còn là Khang Vương, khi đó không có mấy người đứng về phía hắn. Lúc đó Triệu gia thân là quan hệ thông gia với Bùi gia nhưng cũng chỉ lắc lư trái phải như cỏ ở đầu tường. Lại còn lắc trái lắc phải cũng chưa từng lắc về phía hắn.

Cho đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn trở thành thái tử, lúc này người Triệu gia mới thắt chặt quan hệ với Bùi gia, muốn cùng hắn nói tình thân.

Nếu không phải bởi vì Triệu Phùng Xuân quản lý Hộ bộ gọn gàng ngăn nắp, không vòng vo thâm hụt quốc khố thì Lý Duệ thật sự không muốn quan tâm hắn ta.

Lý Duệ đẩy quyển sổ con trước mặt ra, đứng lên lười biếng dãn thắt lưng.

Đức Bảo vội vàng tiến đến, cầm một cái khăn ấm lau mặt, lau tay cho hắn.

Lý Duệ lấy khăn ấm, thở một hơi dài nói: "Hoàng Hậu chắc đã ngủ rồi".

"Dạ, giờ này chắc hẳn đã ngủ rồi".

Lý Duệ gật gật đầu, đứng ở ngoài điện.

Mặc dù hiện tại đã gần đến giữa mùa hạ, ban ngày khô nóng khó chịu, nhưng mà ban đêm vẫn có chút mát mẻ.

Hoàng Đế chấp hai tay sau lưng, đứng ở trên những bậc thềm cao cao của Mậu Đức điện, nhìn bóng đêm tĩnh lặng trong đình viện, thật lâu cũng không nói câu nào.

Hoàng hậu mời Thái phi, triệu tập những cung phi có phẩm cấp, trước mặt mọi người xử lý Triệu Thanh Dung là muốn nói cho hắn biết rõ ràng lập trường của nàng.

Hắn không cần nhớ đến tình cảm phu thê mà thiên vị đối với Triệu gia.

Hoàng hậu hành động mạnh mẽ như vậy, dũng cảm quyết đoán như vậy, làm cho hắn cảm thấy rất an tâm, lại cảm thấy có vài phần áy náy. Cho dù Hoàng Hậu có bất mãn như thế nào đối với Triệu gia, thì nàng vẫn là nữ nhi thân sinh của Triệu Phùng Xuân, đánh gãy xương cốt còn dính gân, nếu không phải vì hắn, vì củng cố triều đình, quả thật căn bản nàng không cần bày ra bộ mặt tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy.

Nàng muốn hắn ở trên triều không cần phân tâm, tình nguyện phá bỏ quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng kiên định đứng ở bên cạnh hắn, tất cả lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không muốn vì tình cảm nhỏ mà vướng bận. Triệu Yên Dung quả nhiên là nữ nhân thích hợp làm Hoàng Hậu. Người do Bùi Nghi chọn quả thật rất hợp với tâm ý của hắn.

Hoàng Đế xem hành động tâm ngoan thủ lạt, không chút khoan dung của Hoàng Hậu như là nàng đối với hắn quan tâm cùng hết sức duy trì, làm như Hoàng Hậu hy sinh vì đại cuộc, hoàn toàn không nghĩ đến đây chỉ là do hắn tự mình đa tình.

Mà lúc này, Hoàng hậu, người mà hắn cho là lấy đại cuộc làm trọng đang một lòng một dạ nghĩ nên làm như thế nào mới khiến vị vương thúc kia của hắn trở thành cha kế của mình.

Hoàng Đế hít một hơi thật sâu, gió đêm mang theo mùi hương hoa cỏ làm cho hắn tỉnh táo thêm một chút.

Hoàng hậu đã cố gắng như vậy, hắn cũng phải chăm chỉ hơn, không thể làm cho nàng thất vọng, không thể làm cho thần dân trong thiên hạ thất vọng được.

Lý Duệ xoa xoa mặt, xoay người trở lại trước bàn, lấy bút chu sa thấm đầy mực, ra lệnh cho Đức Bảo cùng Đức Toàn: "Các ngươi đi lấy nước suối pha cho trẫm bình trà, lấy thêm chút nước đá đến đây".

Đức Toàn lên tiếng nhận mệnh đi làm, Đức Bảo nhỏ giọng khuyên: "Hoàng Thượng nên lấy long thể làm trọng, những việc này, ngày mai lại giải quyết".

"Ngươi không biết". Lý Duệ hít sâu một hơi, mở một cái tấu chương ra nói: "Nhanh một khắc thì có thể cứu sống nhiều mạng người. Không thể chậm trễ".

---

Sáng sớm hôm sau, ở trên buổi thượng triều vừa mới tuyên bố người nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư thay thế Triệu Phùng Xuân, thì lập tức có Ngự Sử đến làm khó dễ.

Vị này chính là Trương Bỉnh Chính - Trương đại nhân đỗ tiến sĩ cùng lúc với Triệu Phùng Xuân, lại là đồng hương, trước kia có qua lại gần gũi, vừa nghe Hoàng Đế muốn cho người khác thay thế chức Hộ bộ Thượng thư, ông ta biết vị lão hữu này của mình không xong rồi.

Nếu là trước kia, Trương đại nhân tuyệt đối sẽ không vì Triệu Phùng Xuân mà đứng ra nói lời công bằng. Nhưng nay đã khác xưa, hiện giờ Hoàng hậu được sủng ái, lời đồn Đế Hậu tình thâm đã sớm bay ra khỏi cung, mọi người đều biết rõ. Trương đại nhân phỏng đoán thánh ý, nghĩ đến vì Triệu Thượng thư nghỉ dưỡng thương nên để cho người khác nhân cơ hội thế vào chỗ trống, đánh chủ ý lên chức quan béo bở này. Một khi Hoàng hậu biết được, chắc chắn sẽ không hài lòng, mà Hoàng Đế nghĩ đến Hoàng hậu cũng sẽ không đồng ý.

Vì thế kháng nghị nói, Triệu thượng thư chỉ là bị thương nhẹ, dưỡng thương mấy ngày là có thể hồi phục, vì sao còn phải thay đổi người mới không rành sự vụ, như thế dễ dẫn đến sai lầm việc quốc gia.

Hắn chính nghĩa nghiêm túc nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh bên tai, quay đầu nhìn lại, thấy Bùi Nghi một thân triều phục, khép hờ hai mắt, khoé miệng lộ ra ý cười trào phúng lạnh lùng.

Trương đại nhân lập tức nổi giận. Người của Bùi gia luôn luôn tâm cao khí ngạo, chỉ nhìn mọi người bằng lỗ mũi. Chuyện Triệu gia ở trước cửa Quan Quân Hầu phủ bị Bùi Nghi cùng Vinh Vương liên thủ đánh dã man độc ác hắn cũng có nghe nói, trong lòng cảm thấy hai vị hoàng thân quốc thích này thật sự quá kiêu ngạo, khinh người quá đáng. Có thể doạ Triệu lão phu nhân sợ đến mức không khống chế được mà "ra quần", hơn nữa trúng gió phải nằm liệt ở trên giường, có thể biết là có bao nhiêu đáng sợ.

Trương đại nhân nhớ đến tình cảm đồng hương cùng Triệu Phùng Xuân, lại nghĩ đến địa vị hiện nay của Triệu Hoàng hậu ở trong cung thì thẳng lưng ưỡn ngực, mở miệng bắt đầu buộc tội Bùi Hầu.

Nói hắn ý thể hiếp người, đánh mệnh phụ có cáo mệnh, tặng người khác quan tài, ức hiếp nguyền rủa người khác, nói đến mức kích động, đấm ngực dậm chân, nước mắt nước mũi bay tứ phía, ngón tay đều chỉ vào mặt Bùi Nghi.

Bùi Nghi chỉ cười lạnh nhìn ông ta nổi điên, chờ cho ông ta điên xong mới vung tay áo nói: "Trương đại nhân sửa họ Triệu từ khi nào vậy? Bằng không đây là việc nhà của Bùi gia, thế nào lại đến phiên ngươi vung tay múa chân?"

Vừa vặn hôm nay người rất ít khi vào triều, Vinh Vương Lý Khác cũng đến góp vui, Vinh Vương mặc vương bào (y phục cho vương gia) đầu nghiêng về một phía, nhìn Trương Bỉnh Chính nói: " Người là bổn vương đánh, nếu không phải thấy lão bà đến nước tiểu cũng đã chảy ra, lão tử còn muốn chém xuống một đao. Thế nào? Hay là cũng trình một quyển tấu bổn vương luôn thể?"

Vinh Vương là người như thế nào? Bắt đầu từ thế hệ lão Vinh Vương đời trước, chính là bá chủ có một không hai trong kinh thành, ngươi nói tình cảm với hắn, hắn cùng ngươi nói lý lẽ, mà ngươi nói lý lẽ với hắn thì hắn sẽ không nói lý lẽ với ngươi, nhưng ngươi không nói lý lẽ với hắn, hắn có thể cho ngươi vào rãnh nước, cho người vào rãnh nước còn chưa tính, hắn còn phải đóng dấu giày trên mặt ngươi mới dừng lại.

Hai thế hệ Vinh Vương già trẻ đều là ranh ma qủy quái, tuy rằng tính tình kiêu ngạo đến người và quỷ cũng ghét bỏ, nhưng vẫn không động tới bách tính dân thường, đôi tay chỉ tiếp đón huân quý hào phủ(người giàu có), đánh cho người khác kêu cha gọi mẹ cũng không có chỗ giải oan. Vinh Vương sẽ tận lực tìm kiếm những chỗ hở nhỏ nhất, ngươi thật sự cùng hắn tranh cãi, ngươi nhất định chỉ có chết.

Trương Bỉnh Chính thấy khuôn mặt của Vinh Vương này có huyết thống với người ngoại bang, trong lòng có một chút run sợ.

Người ta là thân vương, phụ mẫu mất đi của hắn, một người là đệ đệ ruột của thánh tổ Vũ Đức Đế, một người là Quận chúa nương nương của Tây Lương đại quốc, ngọn núi chống lưng phía sau cũng không phải vững chắc bình thường. Bùi gia giao ra binh quyền, thân không có uy danh, kỳ thật chính là một con hổ giấy. Trương Bỉnh Chính hắn dám đi vỗ mông lão hổ giấy cũng không có nghĩa là hắn dám vỗ đầu lão hổ thật sự.

"Vi thần đang nói Bùi Hầu, không có quan hệ với Vương gia". Hắn ta chỉ có thể hết sức cách Vinh Vương thật xa, tránh cho hắn phải chính diện giao phong với Vinh Vương (đối mặt).

Ai ngờ Vinh Vương không có một chút cảm kích, ngược lại tiến lên nữa bước nói: "Như thế nào không có quan hệ, lão bà tử mắng là tổ tiên của bổn vương, nếu là bổn vương ở chỗ này mắng lão tổ tông của ngươi, ngươi sẽ làm sao?" Vinh Vương nhướng mắt, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới: "Nhìn bộ dạng gấu bệnh của ngươi, ta mắng cũng sẽ mắng, nhiều lắm ngươi cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng bổn vương, tuyệt đối không dám cùng bổn vương liều mạng đối đầu".

Những triều thần xưa nay không vừa mắt Trương đại nhân liền không nhịn được cười một tiếng.

Vinh Vương càng đắc ý hơn nói: "Ngươi không cho bổn vương tố cáo bà ta, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương cũng học theo bộ dáng gấu bệnh của ngươi, mặc kệ cho người khác nhục mạ tổ tông? Chúng ta đều là người mang họ Lý, sẽ không sinh ra loại yếu đuối hèn nhát như vậy".

Lời này nói ra rất là thô bỉ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận đường đường là một vương gia như hắn.

Đúng vậy, Vinh Vương chính là cố ý, hắn nhìn thấy vẻ mặt đạo mạo của Trương Ngự sử cùng Triệu Phùng Xuân da mặt trắng giống nhau, thì có một bụng lửa giận.

Sắc mặt Trương Bỉnh chuyển xanh, ông ta rõ ràng là đang buộc tội Bùi Nghi, Lý Khác nên đứng xem náo nhiệt sao lại cũng tham gia?

Nhưng người này không thể chọc, không thể trêu vào, hắn ta chỉ có thể tận lực bỏ qua Vinh Vương, chỉ mong Hoàng Đế chủ trì công đạo.

Nhưng mà hai mắt Hoàng Đế có quần thâm đen, vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên long ỷ, hoàn toàn không có ý mở miệng.

Thời điểm này, không phải Hoàng Thượng đang hướng về nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu?

Vẫn là do có mặt Vinh Vương ở đây, nên Hoàng Đế cố kỵ không tiện mở miệng?

Đúng rồi, Hoàng Đế cùng Bùi Nghi có giao tình sâu nặng, lúc nãy hắn ta nhất thời bị nóng buộc tội Bùi Hầu, không lẽ đã chọc giận Hoàng Đế?

Trương đại nhân một lần nữa tỉnh táo lại, liền phát giác họa trong miệng mà ra, nhất thời hồ đồ cùng đắc tội với Bùi Hầu và Vinh Vương.

Có vị đại thần thức thời, nhìn sắc mặt của Vinh Vương cùng Bùi Hầu, tiến lên buộc tội Triệu Phùng Xuân không làm đúng chức trách được giao, vì kỹ nữ mà gây rối, làm chuyện trái với phẩm hạnh, đề nghị trực tiếp cắt chức quan của Triệu Phùng Xuân.

Vị này cũng thật to gan, dù gì Triệu Phùng Xuân cũng là phụ thân của Hoàng hậu nương nương. Phụ thân bị cắt chức, Hoàng Hậu sẽ không còn sót lại chút mặt mũi nào.

Đây là một loại đầu tư, không trái thì phải, thắng thua hai cực rõ ràng, một trời một đất.

Trên triều đình, bảy tám phần mọi người đều lựa chọn trung lập, không dám tùy tiện đứng ra vì bên nào.

Vốn tưởng rằng Hoàng Đế sẽ vì Hoàng hậu sẽ cho Triệu gia một con ngựa, nhưng lúc này lại thấy Hoàng Đế hơi hơi gật đầu, tựa hồ đồng ý với đề nghị của vị đại nhân này.

Vào lúc này Bùi Nghi lại thả một viên pháo: "Triệu Phùng Xuân người này không có đạo đức, sủng thiếp diệt thê, ngược lại mẫu thân của ông ta lại ngông cuồng, nghị luận xằng bậy về hoàng thất, bôi nhọ hoàng thân, phạm vào tội đại bất kính. Dựa theo luật lệ, phu có tội, thê cầu xin cho nghĩa tuyệt (giống ly hôn hiện giờ). Thần vì gia tỷ cầu xin Hoàng Thượng hạ chỉ, công bố nghĩa tuyệt[1]".

[1] Yi Jue là một hệ thống ly hôn bắt buộc ở Trung Quốc cổ đại. Khi một trong hai vợ chồng được buộc tội giết người, gây thương tích hoặc có hành động mẫu hệ, chính phủ phán quyết ly hôn bắt buộc.

Nghĩa tuyệt!

Mà không phải là cùng cách!

Bùi gia đây là muốn cùng Triệu gia cắt đứt sạch sẽ hoàn toàn, không để lại một lối thoát nhỏ nào.

Bùi Nghi cũng thật là tàn nhẫn.

Thân mình Hoàng Đế vốn nghiêng về một bên, cũng bị làm cho sửng sốt bật ngồi thẳng dậy, xụ mặt hỏi: "Bùi Hầu, ngươi có chắc chắn rằng muốn nghĩa tuyệt?"

Bùi Nghi gật đầu: "Không phải là cùng cách, nhất định phải xử là nghĩa tuyệt".

Hoàng Đế xoa xoa mi tâm, nghĩ nghĩ nói: "Việc này để thương lượng sau đi, trước mắt vẫn là giải quyết tình hình hạn hán phía nam quan trọng hơn".

Bùi Nghi cũng không nhất quyết bắt Hoàng Đế tỏ thái độ, gật gật đầu, liền lui về vị trí của mình.

Vinh Vương cũng có chút mất hồn lạc phách, nhìn chằm chằm Hoàng Đế một lúc, lại quay sang nhìn chằm chằm vào sắc mặt Bùi Nghi.

Bùi Nghi vẫn như trước khí định thần nhàn, hai mắt khép hờ, trên mặt lộ tầng sương lạnh tỏ vẻ người sống chớ lại gần.

Nguyện vọng quanh quẩn trong lòng hắn đã nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cũng đã được như ý nguyện. Nếu không có tự tin, Bùi Nghi tất nhiên sẽ không mở miệng.

Có phải hay không, Bùi Cẩm đã nghĩ thông suốt?

Chẳng lẽ, Hoàng Hậu trong cung cũng tán thành?

Vinh Vương nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy không chắc chắn.

Bãi triều, Hoàng Đế ngồi trong liễn hai mắt mệt mỏi, vốn định về Đức Mậu Điện nghỉ ngơi một chút, đi đến nửa đường, hắn đột nhiên ở trong liễn dậm chân, nói với Đức Bảo canh giữ ở bên ngoài: "Đi Chiêu Dương điện".

Phụ mẫu Hoàng hậu muốn nghĩa tuyệt, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, hắn phải có được thái độ xác nhận rõ ràng của Hoàng hậu. Nếu Hoàng hậu không đồng ý, cho dù người đề nghị việc này là Bùi Nghi, hắn cũng không thể đồng ý. Nhưng nếu Hoàng Hậu ủng hộ, hắn nhất định sẽ làm thỏa mãn tâm nguyện của Bùi Nghi, tất nhiên cũng không thể thiếu được việc phải bỏ ra công sức lớn chèn ép những phiền toái này xuống.

Lý Duệ ngồi trong xe liễn thở dài, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Tin tức trong triều luôn luôn có đủ loại con đường để đến tay những nữ nhân trong hậu cung, bởi vì Chương Thái hậu thả rắm âm thanh to và rõ nên ở mãi trong Trường Nhạc cung không chịu gặp người, sau khi nghe được tin tức, tâm trạng uể oải của những ngày qua cuối cùng cũng nghênh đón được ánh sáng mặt trời.

Bà ta gọi Đoan phi đến, cô cháu hai người đuổi hết cung nữ thái giám hầu hạ ra ngoài, Thái Hậu nắm lấy tay Đoan phi hưng phấn nói: "Hài tử, rốt cuộc cơ hội của ngươi cũng đến".

Thái Hậu đối với Đoan phi như vậy, nàng thật sự thấy sợ, Thái Hậu như thế này, nàng biết rằng bà chưa từ bỏ, lo sợ hỏi: "Thái Hậu, cơ hội gì?"

"Đương nhiên là cơ hội đối phó với Hoàng Hậu". Nét mặt tiều tụy nhiều ngày của Thái Hậu lại tỏa sáng: "Cữu cữu của tiện tì kia đề nghị nghĩa tuyệt, Bùi gia muốn cùng Triệu gia một đao cắt đứt mọi quan hệ, đây còn không phải là cơ hội sao? Nếu thật sự phán nghĩa tuyệt, đó là đinh đã đóng cột, Triệu gia nhất định sẽ bị xử tội. Thử hỏi một nữ nhi của tội nhân sao có thể ở vị trí quốc gia chi mẫu".

Thái Hậu càng nghĩ càng vui vẻ, Triệu Yên Dung, tiện tì này là kẻ thù của bà, ngắn ngủi mấy tháng đã hại bà bị thương mất mặt mấy lần? Lúc này, bà nhất định phải hoàn toàn đòi lại những thù hận mà nàng đã đối với bà.

"Lần này chúng ta chiếm lý lẽ, xem Hoàng Thượng còn lấy lý do gì cự tuyệt. Chỉ cần sau khi phế đi hậu vị của Triệu thị, nhìn khắp hậu cung này, còn có ai đủ tư cách trở thành Hoàng hậu?" Thái Hậu rất tin tưởng "Trong triều cũng có người của chúng ta, lúc này Bùi gia cùng Triệu gia đang gay gắt, sẽ không giúp nữ nhi của Triệu gia đòi lại công bằng. Chỉ cần không có tiểu súc sinh Bùi Nghi kia ở phía sau chống lưng, Hoàng Thượng sẽ không thiên vị cho tiện tì Triệu gia".

Thái hậu nói như là chuyện rất hiển nhiên, nhưng Đoan phi không cho là như vậy.

"Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu tình cảm rất sâu nặng, con cảm thấy người sẽ không...".

"Sâu nặng cái rắm". Thái Hậu đánh gãy lời của Đoan phi, hung hăng mắng một hơi: "Trong hậu cung mỹ nhân vô số, so với nàng ta còn đẹp hơn nhiều, Hoàng Thượng sao chỉ nhìn thấy một mình nàng ta? Chỉ là một phụ nhân tâm tư gian xảo, vừa mới tiến cung cũng không biết trúng gió gì, ngay từ đầu, đã đối nghịch với Hoàng Đế, làm cho Hoàng Đế chán ghét, hiện tại lại đột nhiên thay đổi bộ dạng, trước sau đối lập, Hoàng Thượng liền đối với nàng cảm thấy đặc biệt mới mẻ. Những điều này trước kia lão nương đùa giỡn còn thiếu sao, nàng còn non lắm."

"Nhưng mà..." Đoan phi nhíu hai hàng lông mày.

"Ngươi yên tâm, Hoàng Thượng chỉ là cảm thấy mới mẻ, cũng chỉ dùng lại ở mới mẻ mà thôi". Thái Hậu cười lạnh một tiếng nói: "Nếu là mới mẻ, cảm giác tốt đẹp nhất định sẽ có một ngày mất đi. Ngươi đừng nhìn hai người kia vững chắc như keo sơn, thật đến hắn không có một chút lợi ích nào, thậm chí khi hắn bị dao động, ngươi chờ xem, trở mặt vô tình đó mới chính là nam nhân".

Đoan phi một tay ấn ngực, xuyên qua da thịt, nàng có thể cảm giác được trái tim của mình đang kịch liệt nhảy lên.

Nếu thật sự như lời của Thái Hậu nói, một khi phán nghĩa tuyệt, Triệu gia và Bùi gia sẽ hoàn toàn không còn liên quan, vị trí Hoàng Hậu này, nói không chừng nàng thật sự có khả năng ngồi lên.

Hai mắt Đoan phi lấp lánh, sóng nước mênh mông, trên mặt lộ ra ý cười đã lâu không thấy. "Vậy chúng ta nên làm như thế nào?"

"Truyền tin tức ra ngoài, bảo các huynh đệ chuẩn bị cho thật tốt. Triệu thị vô đức vô năng, không giữ nổi ngôi vị Hoàng Hậu. Lần này chúng ta liền nương theo tin đồn của Bùi gia, trước hết sẽ lôi nàng ta xuống". Thái Hậu bất giác nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bởi vì quá kích động nên hơi run run: "Lôi nàng ta xuống, ai gia nhất định phải đạp cho nàng ta mấy đạp thật mạnh mới được".

Mà ở Thọ Khang cung, Ngụy Thái phi cũng đứng ngồi không yên, ở trong điện đi tới đi lui.

Ngụy An Lan tiến đến đỡ hai lần đều bị Ngụy Thái phi cho lui trở về.

Nhìn thấy cô mẫu âu sầu lo lắng, Ngụy An Lan cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ cho người chuẩn bị nước ấm và quần áo mới. Đại điện rất nóng, Thái phi đi đến ra mô hôi khắp người.

"Thật sự là quá hoang đường, quá hoang đường". Thái phi nghẹn hồi lâu, rốt cục đi cũng mệt, ngồi xuống ghế mở miệng mắng.

Ngụy An Lan không nghĩ ra ai đã chọc giận Thái phi, chỉ yên lặng đứng một bên hầu hạ bà lau người, thay quần áo.

Qua một lúc sau, Ngụy Thái phi cho đuổi nhóm cung nhân đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Ngụy An Lan.

Ngụy An Lan nhu thuận nghe lời, nàng biết Thái phi có thể có lời muốn nói với nàng, nhưng đợi một lúc lâu sau, chỉ nghe được tiếng thở dài của Thái phi như đem cả hồn phách thở ra (thở rất dài và rất nặng).

"Lần này sợ rằng Hoàng Hậu thật sự gặp nạn". Qua thật lâu sau Ngụy Thái phi mới mở lời.

Ngụy An Lan không rõ nguyên do, nên chỉ trầm mặt đứng nghe Thái phi phân tích.

"Bùi gia có công phò vua, Hoàng Thượng có thể có ngày hôm nay, cùng Bùi Nghi bày mưu tính kế, chu toàn phối hợp tác chiến không có phòng bị. Cho nên lúc trước Hoàng Thượng mới cố ý muốn nghênh cháu gái ngoại của Bùi Nghi vào cung làm Hậu". Ngụy Thái phi ngồi ở trên ghế, bà không có nhi tử, Khang Vương Lý Duệ là mệnh của bà, cũng là vận mạng của bà. Nhưng năm đó ở trong cung khi đối đầu với những nguy hiểm, có trời mới biết và đã trải qua những ngày như thế nào.

Như đối mặt với vực sâu, như đi trên băng mỏng, không cẩn thận có thể trả giá bằng mạng của cả nhà già trẻ lớn bé.

Lý Duệ một lòng muốn cho bà tôn hào Thái Hậu, bà lại cảm thấy có thể bình an trở thành Thái phi, tận hưởng vinh hoa phú quý, đã là kết quả tốt đẹp nhất mà bà có thể nghĩ đến.

Thứ Chương thị có, là danh xưng Thái Hậu tôn quý, nhưng cái bà có là tâm của Hoàng Đế.

Thật ra cũng xem như bà đã thắng.

Nhiều năm nuôi dưỡng Lý Duệ, bà tự nhận đối với tính tình của Lý Duệ có mười phần hiểu biết.

Hắn đủ nhẫn tâm, đủ quyết đoán, có thể nhẫn nhịn những chuyện mà người khác không thể nhẫn nhịn, cho nên hắn là người tồn tại đến cuối cùng, người cười cuối cùng.

Nhưng hắn có một nhược điểm lớn nhất, đó là hắn sống rất tình cảm.

Từ nhỏ đã bị phụ mẫu bỏ quên, Ngụy Thái phi tuy rằng là người dưỡng hắn, nhưng đối với thân sinh phụ mẫu hoàn toàn khác biệt.

Lý Duệ lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm, nhìn hắn như là người bạc tình nhưng thật ra về phương diện tình cảm hắn so với người thường có nhu cầu mạnh mẽ hơn.

Tuy rằng bà trở về chưa được bao lâu, nhưng Ngụy Thái phi đã nhìn ra lúc này Hoàng Thượng thật sự đã động chân tình.

Nếu không phải xác định điều này, bà cũng không từ bỏ ý định mà vì Ngụy An Lan lựa chọn một chàng rể tốt.

Lý Duệ là người khi đã xác định chuyện gì sẽ kiên trì cho đến khi thiên hoang địa lão.

Hiện tại Bùi Nghi đưa ra đề nghị muốn Bùi thị cùng Triệu Phùng Xuân nghĩa tuyệt, người có tâm chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này mà thổi phồng lên, đả kích Hoàng Hậu. Mà dựa vào tính tình của Lý Duệ, lúc này sẽ giữ vững ở bên cạnh Triệu Yên Dung, không nhượng bộ bất cứ điều gì.

Hắn vừa mới đăng cơ, trong ngoài đều khốn đốn, phải làm gì để bảo toàn?

Mà mình, có khả năng gì giúp đỡ hắn đây?

Ngụy Thái phi lâm vào trầm tư.

"Nghĩa tuyệt sao?" Hoàng Hậu cười nắm lấy tay Hoàng Thượng đưa đến, dẫn hắn ngồi xuống trước bàn, tự tay rót cho hắn chén trà thơm: "Thiếp thân biết, hôm qua cữu cữu có phái người đến hỏi suy nghĩ của thiếp thân".

Lý Duệ gật gật đầu, Bùi Nghi không phải là người lâm trận mà không có chuẩn bị, nếu hắn hôm nay ở trong triều dám đưa ra ý kiến nghĩa tuyệt, chắc chắn cũng đã tính toán nhiều mặt, mà trong lúc này, Hoàng hậu cho phép tất nhiên là điều quan trọng nhất.

Hoàng Đế hơi cúi đầu xuống, tinh tế ngắm làn khói trà lượn lờ bốc lên, uống một ngụm nhỏ.

"Trẫm hiểu được ý của Hoàng hậu".

"Thiếp thân cái gì cũng chưa có nói". Triệu Yên Dung mặt mày xinh đẹp, ngồi ở trước người Lý Duệ, một tay chống cằm, vẻ mặt ngây thơ.

"Nếu nàng không gật đầu, hôm nay hắn cũng sẽ không ở trong điện mà đưa ra yêu cầu này". Lý Duệ buông chén trà xuống, vươn tay, sờ sờ hai gò má tròn trĩnh của Hoàng hậu.

"Nàng có biết hay không, nàng sẽ mang đến cho mình nhiều rắc rối?"

"Ta biết chứ, nếu là thiếp thân có rắc rối, cữu cữu sẽ không mặc kệ, Hoàng Thượng ngài cũng sẽ không". Triệu Yên Dung nắm lấy bàn tay của Lý Duệ, áp lên mặt mình cọ cọ. "Có một số việc, không phải bởi vì sợ rắc rối mà không làm, chuyện nhà, chuyện quốc gia, mọi chuyện đều phải làm ra lẽ".

Hoàng Hậu ngẩng đầu, trên mặt không chút nào che dấu sự ngạo nghễ: "Thiếp thân không sợ rắc rối, mà ta muốn rắc rối sợ ta".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv