Động phòng hoa chúc, hỉ tự thành đôi.
Hai cửa sổ dán chữ Phúc Hỉ ở trước cửa, chữ hỉ thếp vàng in nến đỏ, ánh nến lay động.
Tần An ngồi ở mép giường nhìn người trên giường dạt dào nhu tình.
Thẩm Nhuận Trần mặc hỉ bào đỏ thắm nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ.
Tần An nắm tay Thẩm Nhuận Trần, nhẹ giọng gọi: “Nhuận Trần, em xem, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, em có vui không?”
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nhận được đáp lại chỉ có sự cứng đờ cùng lạnh lẽo trong tay.
Tần An nghĩ tới việc bị phụ thân nhục mạ, nghĩ tới bị hàng xóm phỉ nhổ, nghĩ tới bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng những chuyện này cho tới bây giờ hắn cũng không sợ.
Chỉ cần cùng Thẩm Nhuận Trần ở bên nhau, hắn có thể đối mặt với bất kỳ khó khăn gì.
Thế nhưng làm hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là Thẩm Nhuận Trần rời khỏi hắn.
Hắn nắm chặt tay y, giống như muốn bóp nát đi.
Hắn thật sự rất hận, hận y nhẫn tâm như thế, quyết tuyệt như thế, vì sao cũng không chịu chờ hắn trở về, nghe hắn giải thích một câu!?
Nhưng hắn càng hận chính mình, y là người hắn để ở trong lòng cũng không nỡ đụng vào một chút, khi y bị phụ thân nhục nhã, bị hạ nhân làm khó dễ, bị thân thích phỉ nhổ, hắn lại không có ở bên cạnh y che chở cho y.
Hắn vẫn nhớ rõ lúc trước Thẩm Nhuận Trần đỏ mặt, kiên định nhìn hắn nói —— “Được”
Hiện giờ, động phòng hoa chúc lại chỉ còn một khối thi thể lạnh lẽo.
“Nhuận Trần, em, em đứng lên nhìn một chút, chúng ta rốt cuộc thành thân rồi!”
Tần An đã vỡ tan ghé vào mép giường thống khổ, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay Thẩm Nhuận Trần, vẽ ra một vết ướt trong suốt.
Khi bị phụ thân nhục mạ, hắn không khóc; khi ly biệt với Thẩm Nhuận Trần, hắn không khóc; thậm chí khi nhìn thấy thi thể Thẩm Nhuận Trần, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt.
Chỉ khi hắn nhìn Thẩm Nhuận Trần mặc hỉ phục không nhúc nhích nằm trong tân phòng của bọn họ, bất kể như thế nào cũng sẽ không bao giờ đáp lại hắn nữa, bi thương thống khổ tồn đọng đã lâu như nước lũ vỡ đê, rốt cuộc bùng nổ vào đêm động phòng hoa chúc này.
Thật lâu sau, Tần An bình phục tâm tình đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, rót rượu mừng hoa điêu vào hai chén sứ men xanh, sau đó rắc đầy bột màu trắng vào một chén trong đó.
Tần An trở lại bên giường, đặt một chén rượu vào trong tay Thẩm Nhuận Trần, phủ lên tay y, nắm lấy.
Một tay khác cầm chén rượu, cùng khuỷu tay Thẩm Nhuận Trần giao nhau, đưa chén rượu đến bên môi uống một hơi cạn sạch.
Tần An thả màn che lụa đỏ xuống, nằm ở bên cạnh Thẩm Nhuận Trần, kéo chăn hỉ đắp lên cho hai người, chính giữa một đôi kim long nhìn nhau.
Đắp chăn hỉ, hắn nắm lấy tay Thẩm Nhuận Trần, tiến đến bên tai nhẹ giọng nói: “Bất kể trần gian hay địa phủ, trên trời dưới đất, ta đều ở cạnh bên em.”