Rảnh rỗi không có việc gì, Tần nhị thiếu gia luôn thích đi xem bọn hạ nhân bố trí tân phòng.
Bọn nha đầu xe chỉ luồn kim, sợi tơ vàng trên dưới xuyên qua lụa đỏ, có thể thấy được hoa văn ẩn hiện bên trên tấm chăn hỉ.
Tần An khẽ vuốt ve lớp vải trơn trượt, khóe miệng mỉm cười, chắc là nghĩ tới tân nương.
Bọn nha đầu nhìn thấy bộ dáng thiếu gia như vậy, sôi nổi thất thần, động tác trong tay cũng không tự giác chậm lại.
Không thể tưởng tượng được, nhị thiếu gia ngày thường lạnh nhạt kiêu ngạo vậy mà cũng có một mặt dịu dàng đến thế.
Hay thật ra, trước nay hắn đều dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng này hắn chỉ dành cho một người kia thôi.
Chạng vạng, Tần An lại đi đến đình ở ngoại ô.
Hoàng hôn dần dần chuyển từ màu vàng sang màu cam, giống như lòng đỏ trứng lung lay sắp rơi nơi chân trời phía tây.
Không trung là nước, hoàng hôn là cam, ngòi bút chấm xuống một chút trong nước, màu da cam nhuộm loang ra.
Nơi xa có ông lão đánh cá thu lưới, thuyền nhỏ giống như một chiếc lá trôi nổi, ông lão đánh cá lung lay, dưới ánh hoàng hôn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, giống như múa rối bóng.
Bên ngoài đình là một hồ sen, lá sen no đủ chen chút cùng một chỗ, hoa sen hồng nhạt cao ngạo ngẩng đầu lên tựa như theo đuổi bạn đời. Thỉnh thoảng có mấy con chuồn chuồn vàng nương theo mặt hồ xanh biếc ghé lại nghỉ chân.
Tần An uống một hớp rượu gạo trong chén sứ, nhìn thân sen đung đưa, khóe mắt hơi giương lên.
Lúc đó đều ở cái tuổi mới lớn, đúng là tuổi nghịch ngợm, hắn cùng Thẩm Nhuận Trần lén chạy khỏi giờ dạy của tiên sinh, tung tăng vui vẻ chạy đến đầm sen này.
Đá bay giày, xắn ống quần lên, tùy tiện ngồi ở bên bờ.
Bàn chân trắng nõn ngâm mình trong làn nước trong vắng, giống một đoạn ngó sen trắng.
Ngó sen trắng vui vẻ chơi đùa trong nước, dấy lên từng đợt bọt nước, vương lên mặt hai người, một tràng tiếng cười nói vui vẻ……
Trên cuống sen luôn có mấy con sâu bướm màu xám nhỏ, Tần An nhìn Thẩm Nhuận Trần cười khanh khách bên cạnh, nhất thời nổi lên ý xấu, lén dùng gậy gỗ mang một con sâu bướm trên cuống sen đặt đến bên tay Thẩm Nhuận Trần.
Thẩm Nhuận Trần đang vui vẻ đá nước bỗng nhiên cảm thấy ngón tay út có chút ngứa ngáy, cúi đầu nhìn sợ tới mức kêu loạn, thoáng cái nhảy vào trong ngực Tần An.
Cho đến bây giờ, Tần An vẫn còn nhớ rõ nhiệt độ thân thể gầy gò ở trong ngực, cúi đầu là có thể nhìn thấy hàng mi thật dày, cùng với cảm giác tê dại trong lòng, tựa như sâu bướm kia không đặt bên tay Thẩm Nhuận Trần, mà ở trong lòng hắn.