Tề Dật Phàm bày ra bốn đĩa thức ăn, một bát canh, một bát cơm, cộng thêm một ít bánh điểm tâm. Đều là những đồ ăn mà bình thường Hạ Lan Tử Kỳ thích ăn nhất.
Mùi thơm của đồ ăn bốc lên khiến cho bụng nàng lại kêu “rột rột” hai tiếng, Tề Dật Phàm đem chiếc đũa đưa cho nàng: “Này, mau ăn đi!”
Đêm khuya thanh vắng, bọn họ vứt nàng ở đây một mình không quan tâm, chỉ có Tề Dật Phàm là tới đưa cho nàng đồ ăn ngon, nhìn những đồ ăn đơn giản trên bàn, Hạ Lan Tử Kỳ suy nghĩ đến thất thần, trong lòng cảm động không thôi.
“Nhìn cái gì đấy? Mau ăn đi! Để một lát nữa đồ ăn sẽ nguội!” Tề Dật Phàm ở bên cạnh thúc giục.
Thấy hắn thần sắc hơi mỏi mệt, Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi ăn chưa?”
“Ta ăn rồi!” Hắn vừa dứt lời, bụng cũng không chịu thua kém mà lên tiếng réo ầm ầm.
Hạ Lan Tử Kỳ lỗ tai rất thính, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng nàng cũng nghe được cái tiếng “rột rột” kia. Lập tức ngẩng đầu: “Ngươi gạt ta!”
Tề Dật Phàm thần sắc có chút xấu hổ, nhưng vẫn che dấu nói: “Ta thật sự là ăn rồi, nhưng mà ăn không nhiều thôi.”
Vốn là, khi Tề Dật Phàm trở về Thủy Tiên Các liền vội vàng thẩm vấn những hạ nhân trong phủ mình, ngay cả vài nha hoàn vẫn thường ở bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ. Bởi vì theo hắn phân tích, lúc Hạ Lan Tử Kỳ mua khóa trường mệnh thứ nhất là không có ý định đặt làm riêng, thứ hai không tiết lộ là mua cho ai vì thế khả năng người trong Hưng Thịnh Bảo Khố hạ độc là rất nhỏ, như vậy khả năng lớn nhất là người bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ làm.
Thẩm vấn xong tất cả gia đinh và nha hoàn trong Thủy Tiên Các, có hạ nhân khuyên Tề Dật Phàm nên đi ăn cơm, lúc này hắn mới chợt nhớ ra Hạ Lan Tử Kỳ còn chưa được ăn! Thế nên mới nói những món bình thường Hạ Lan Tử Kỳ thích ăn cho phòng bếp làm, rồi vộ vã mang đến cho nàng.
Nhìn thấy hắn đang đói bụng còn vội vã mang cơm đến cho mình, Hạ Lan Tử Kỳ có chút băn khoăn, thành ý mời: “Nhiều món ăn như vậy mình ta ăn không hết, ngươi ngồi xuống ăn cùng ta đi!”
“Hả......” Tề Dật Phàm thoáng có chút do dự, bởi vì hắn thấy đồ ăn không nhiều lắm.
“Hả cái gì mà hả? Ngươi còn xấu hổ với ta sao?”
Thấy Tề Dật Phàm còn chưa có ngồi xuống, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lại biết hắn đói bụng, sao có thể ăn một mình được? Vì thế sẳng giọng: “Ngươi không ăn, thì ta cũng không ăn!”
“Được, ta ăn.” Tề Dật Phàm đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Kỳ thật, Hạ Lan Tử Kỳ càng ngày càng cảm thấy Tề Dật Phàm đối với nàng tốt quá mức, nhưng mà cáo cảm giác tốt đẹp này lại ẩn chứa biết bao nỗi bất an. Nàng theo bản năng trốn tránh cái cảm giác này, giả vờ dịu dàng đưa chiếc đũa cho Tề Dật Phàm.
“Đưa đũa cho ta thì cô dùng cái gì?” Tề Dật Phàm chỉ vào đống đồ ăn.
“Ta dùng cái này!” Mặc dù không có đũa, nhưng Tề Dật Phàm còn mang một cái thìa bạc đến, vì thế nàng lấy thìa bạc ra nhìn Tề Dật Phàm mỉm cười, đem phần cơm của mình chia cho Tề Dật Phàm một nửa.
“Cô ăn hết đi! Ta ăn chút đồ ăn là được rồi.” Tề Dật Phàm sợ nàng ăn không đủ no, định đẩy lại thì nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ bất mãn lườm hắn, hắn đành phải thôi, lập tức gắp cho Hạ Lan Tử Kỳ mấy đũa thức ăn: “Sắc trời đã muộn thế này rồi, chắc là đói bụng lắm! Mau ăn đi!”
“Ngươi cũng ăn đi.”
Hai người đối diện nhau, san sẻ chỗ thức ăn ngon lành không nhiều lắm trên bàn. Hai người họ thật sự là rất đói bụng, hơn nữa kia đồ ăn lại ít cho nên những thứ Tề Dật Phàm bày ra khi nãy chẳng mấy chốc mà hết sạch.
Đem mấy hộp thức ăn trống rỗng bỏ vào cặp lồng, Hạ Lan Tử Kỳ tò mò nhìn hắn: “Ngươi nghênh ngang chạy đến đây chẳng lẽ không sợ bị người ta phát hiện rồi bẩm báo cha chồng sao?”
Tề Dật Phàm mỉm cười: “Nơi này hẻo lánh, đã muộn thế này không có ai đến đâu. Huống hồ có người tố cáo ta cũng không sợ, ta sẽ nói ta quang minh chính đại đến đây thăm cô.”
“Ngươi...... Phiền ngươi đứng đắn một chút được không?” Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đi.
“Cô sợ không?” Tề Dật Phàm nhìn nàng, đột nhiên đặt câu hỏi.
“Ta sợ cái gì?” Hạ Lan Tử Kỳ không hiểu sao bị hỏi.
“Bị giam, cô không sợ nếu như không tìm được hung phạm thì cô sẽ bị bắt gánh tội thay sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ “phì” nở nụ cười: “Ta đương nhiên sợ rồi, nhưng mà có ngươi rồi ta sẽ không sợ.”
Tề Dật Phàm trên mặt lộ ra nụ cười sâu xa: “Vì sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm hắn, tự tin nói: “Ngươi tin ta không hạ độc Tiểu Duyệt Thiên, hơn nữa chúng ta bây giờ là cộng sinh lợi ích, ngươi là sẽ không để cho ta chết, đúng không?”
Tề Dật Phàm cốc đầu nàng: “Thông minh!” Nhưng còn có một nguyên nhân khác nữa mà Hạ Lan Tử Kỳ không biết, chính xác là, sao hắn có thể để người con gái mình yêu phải chịu chết oan đây? Cho nên chắc chắn đem hết toàn lực cứu Hạ Lan Tử Kỳ ra, nhưng mà nguyên nhân này hắn chẳng thể nói ra.
“Ai nha! Đừng gõ đầu ta!” Hạ Lan Tử Kỳ che chỗ bị hắn cốc vào, bất mãn nhìn hắn.
Tề Dật Phàm lại cứ như không có việc gì, ngồi trở lại chỗ: “Ta tuy rằng tin cô, không có nghĩa là người khác cũng sẽ tin cô, dù sao khóa trường mệnh cũng là cô đưa. Nếu không tìm được hung thủ, Nhị gia nhất định sẽ bắt cô đền mạng! Theo ta phân tích, người hạ độc tám chín mươi phần trăm là người trong viện chúng ta, vừa rồi ta đã thẩm vấn từng người nhưng không hề có một chút manh mối nào, đúng rồi, cô có kết oán với ai trong phủ không?”
“Kết thù kết oán?” Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói: “Ta vừa mới vào cửa thì ra oai phủ đầu với Phùng thiếp, còn có hôm ở đình giữa hồ, giúp muội muội ngươi nói lại Tề Như Tuyết mấy câu. Trừ mấy chuyện này ra, ta không thể nhớ ra là đã đắc tội với ai, nhưng mà mấy chuyện này nhỏ nhặt như vậy hẳn là cũng coi như không thể kết oan chứ?”
Nghe mấy câu ấy, Tề Dật Phàm bỗng nhiên ngồi ngả người trên ghế dựa, trong lòng sầu lo, ngoài mặt lại cười trêu chọc: “Không sao hết, cô yên tâm đi! Ta nhất định sẽ giúp cô tìm ra hung thủ, nhưng mà ta có vài câu muốn nói trước. Tìm được thì coi như cô may mắn, không tìm được thì cô đành phải chịu số phận thôi, trăm ngàn lần đừng nói ta không giúp nhé! Ta đã tận lực rồi.”
“Tìm không được ngươi cũng phải cứu ta ra ngoài!” Biết hắn đang nói giỡn, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn phải nhắc nhở hắn một câu, phòng ngừa vạn nhất.
Tề Dật Phàm đem cánh tay phải khoát lên lưng ghế dựa, nghiêng đầu nhìn ánh mắt hơi hơi nheo lại: “Thì ra cô cũng sợ chết?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhướng mày: “Vô nghĩa, ai mà không sợ chết? Chẳng lẽ ngươi không sợ?”
Tề Dật Phàm nhoẻn miệng cười, ánh mắt sang ngời như có điện: “Họa này là rơi xuống đầu cô, chẳng liên quan gì đến ta! Nếu ta cứu cô, cô định sẽ báo đáp ta như thế nào?”
Hạ Lan Tử Kỳ ánh mắt đột nhiên mở lớn, chẳng trách hắn lại tự nhiên tốt như vậy, thì ra là có múc đích. Thấy Tề Dật Phàm lại lộ ra bản chất tà ác, Hạ Lan Tử Kỳ ngược lại trong lòng thả lỏng, bởi vì điều này chứng minh Tề Dật Phàm vẫn như trước kia, chỉ cần Tề Dật Phàm đừng ôn nhu với nàng nữa thì nàng sẽ không bất an, chỉ có cứ như bây giờ thì nàng mới có thể an toàn.
“Ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?” Hạ Lan Tử Kỳ không đoán ra được tâm lý của hắn, không biết rốt cuộc muốn cái gì.
Ngón tay Tề Dật Phàm gõ gõ theo tiết tấu trên mặt bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng: “Cô không cần phải cứ lo lắng như thế, việc ta giao cho cô làm kì thật rất đơn giản mà. Nói đúng hơn, ta chỉ muốn cô đáp ứng yêu cầu của ta thôi.”
“Yêu cầu? Yêu cầu gì? Yêu cầu không nhân tính thì ngươi đừng hòng nghi đến!” Hạ Lan Tử Kỳ cảnh giác.
Tề Dật Phàm thần sắc tươi tỉnh, hơi nghiêng người về phía trước: “Yêu cầu này ta chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi sẽ nói cho cô biết.”
Hạ Lan Tử Kỳ hèn mọn nói: “Lỡ như sau này ngươi muôn ta giết người, ta sẽ phải làm sao? Cái kiểu người xấu tính không đứng đắn như người, cho dù lúc đó có không thả ta đi thì ta cũng sẽ không làm! Cho nên, cái yêu cầu đó của ngươi phải nói ra trước đã, ta phải xem xét xem có nên làm hay không.”
“Cô yên tâm đi, chuyện vi phạm đến lương tâm đạo đức ta sẽ không bắt cô làm đâu. Chuyện gây tổn thương cho người khác ta cũng không để cô làm, ta chỉ muốn cô làm chút việc đơn giản nhỏ nhặt thôi.” Tề Dật Phàm ngẩng đầu khuyên nhủ: “Ta cứu cô một mạng, cô giúp ta làm mấy việc nhỏ mà cũng do dự sao?” Yêu cầu này thật ra Tề Dật Phàm đã ấp ủ từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội nói ra, hôm nay có thể tính là cơ duyên vừa đến, cho nên hắn nhất định phải đạt được tâm nguyện.
Tuy rằng không biết trong hồ lô của Tề Dật Phàm bán thuốc gì! Nhưng nhìn thái độ nói chuyện của hắn thì có vẻ rất chân thành, Hạ Lan Tử Kỳ không muốn thiếu nợ hắn cái gì, nếu ơn không báo được thì chuyện vạch rõ giới tuyến với hắn là không thể, vì thế gật đầu: “Được rồi! Chỉ cần người đồng ý giúp ta thoát được, nếu yêu cầu của ngươi không vi phạm nguyên tắc làm người của ta thì ta sẽ đồng ý với ngươi.”
Câu trả lời này giống như là một liều thuốc an thần trong lòng Tề Dật Phàm, mừng rỡ: “Vậy chúng ta đập tay thiết lập lời hứa!” Nói xong giơ bàn tay lên.
Hạ Lan Tử Kỳ cũng giơ tay lên, hai người vỗ ba cái, xem như đã thiết lập lời hứa rồi. Có điều, sao Tề Dật Phàm lại phải hứng phấn như vậy chứ? Hay là mình đã rơi vào bẫy rồi? Hạ Lan Tử Kỳ ở trong lòng âm thầm hồ nghi không yên.
Chớp mắt đã đến canh ba, Hạ Lan Tử Kỳ thu dọn mấy hộp đựng thức ăn trên bàn nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi thôi! Nếu để cho người khác biết ngươi đã đến đây thì sẽ lại nói linh tinh.”
“Nói linh tinh gì chứ, ta quan tâm thê tử của ta thì liên quan gì đến bọn họ?” Tề Dật Phàm ngồi ở trong phòng không có ý định đi.
Thấy hắn bộ dáng không đứng đắn, Hạ Lan Tử Kỳ vội dậm chân một cái: “Tứ thiếu gia của ta ơi, ngươi đừng có tùy hứng như vậy được không? Nếu ngươi tới thăm ta bị người khác đưa chuyện tới ta Hầu gia, Hầu gia tức giận sẽ giam ngươi lại, đến lúc đó thì lấy ai thăm nom chúng ta đây.”
Tề Dật Phàm từ trên ghế đứng lên, nhìn nàng nhưng vẫn do dự, từ từ nói ra nguyên nhân không đi thực sự: “Tử Kỳ à, kỳ thật ta sợ cô ở đây một mình không quen, thứ hai là sẽ sợ! Cho nên muốn ở lại với cô.”
Giây phút đó, Hạ Lan Tử Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, nàng giật mình một cái, cố giả bộ cười: “Ngươi cũng quá coi thường ta rồi! Bên cạnh là Phật đường, hết thảy yêu ma quỷ quái cũng không dám tới gần, đây có gì phải sợ đâu. Ta không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta. Đi nhanh đi! Lát nữa hai gã gia đinh kia tỉnh lại sẽ rất phiền phức đấy.”
“Nhưng mà cô...... Một mình cô......” Tề Dật Phàm nói còn chưa dứt lời, Hạ Lan Tử Kỳ đã đem hộp đựng thức ăn nhét vào trong tay hắn, không nói hai lời trực tiếp đẩy hắn ra ngoài cửa: “Mau trở về thôi! Cái quan trọng là tìm cách cứu ta ra khỏi đây kìa.”
Bất đắc dĩ, Hạ Lan Tử Kỳ cố tình không giữ hắn, hắn đành phải cáo biệt trở về Thủy Tiên Các.
Một lát sau, hai gã gia đinh kia mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đã té xỉu thì vô cùng kinh hãi hốt hoảng chạy vào phòng, kết quả vừa vào nhà thì thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẫn tốt không hư hại gì ngồi trong phòng, lúc ấy lòng của bọn họ mới được thả lòng, nhưng đối với nguyên nhân khiến bọn họ té xỉu thì nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.