Vào thời điểm chiến sự tạm nghỉ, Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết cùng tiễn Mạnh Dao, Nhiếp Minh Quyết kỳ thực không cho rằng Kim Quang Thiện sẽ đối xử tử tế với hắn, nhưng Mạnh Dao có tài, có lẽ có thể khiến cho thân sinh phụ thân này xem trên mặt này mà cho y một cơ hội kiến công lập nghiệp.
Nhiếp Minh Quyết nói: “Ở lại chỗ ta khả năng sẽ làm mai một ngươi, bản lĩnh của ngươi không chỉ có vậy, nhưng nếu như ngươi không thích nơi đó, Nhiếp Minh Quyết ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi trở lại.”
Mạnh Dao sững sờ, Xích Phong Tôn luôn luôn nóng nảy thẳng thắn lại có thể nói ra lời cũng xem là uyển chuyển khéo léo để giữ người. Con ngươi đen láy chuyển động, Mạnh Dao nói: “Đa tạ Nhiếp Tông chủ, khoảng thời gian này ta học được không ít, bất kể ta có đi đâu cũng đều sẽ nhớ tới lời ngươi đã nói với ta.”
Lam Hi Thần nói: “Nhìn các ngươi, lại không phải sinh ly tử biệt, A Dao chẳng qua là đi tới bên Kim Tông chủ, chúng ta sau đó vẫn thường thường gặp mặt mà.”
Mạnh Dao nói: “Trạch Vu Quân nói đúng lắm, đợi chiến sự kết thúc, lại mời hai vị uống rượu một phen.”
“Chiến sự kết thúc” bốn chữ này vương nỗi ngóng trông trong lòng mỗi người, ba người nhìn nhau cười, đối với tương lai dấy lên hi vọng.
Giang Trừng xa xa liền nhìn thấy ba người nói cười vui vẻ một cảnh tượng tốt đẹp, sắc mặt tối sầm không nói một lời quay người rời đi.Nguỵ Vô Tiện kêu lên: “Làm sao vậy Giang Trừng, không phải có chuyện tìm bọn họ thương lượng sao, làm sao đột nhiên chạy rồi?”
Nguỵ Vổ Tiện đuổi theo hắn vào trong lều, hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy một chút, hỏi: “Ta trước đó nhìn thấy một cái hộp, trong hộp có một chiếc nhẫn ngọc, không phải đồ của Liên Hoa Ổ, đó chẳng lẽ là..”
Giang Trừng cả giận nói: “Nguỵ Vô Tiện chết tiệt, ngươi lúc nào lục đồ của ta?”
“Ha ha ha ha, chúng ta đều mặc chung một cái quần lớn lên, ngươi cất giấu bảo bối ta đương nhiên phải xem xem là cái gì rồi! Ngươi nói, đó có phải đồ của Trạch Vu Quân không?”
Giang Trừng lườm hắn một cái không lên tiếng.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ngươi không nói ta cũng biết, lần săn bắn đó ta đều nhìn thấy rồi.”
Giang Trừng khó chịu, nhìn thấy rồi còn hỏi cái đầu ngươi!
Nguỵ Vô Tiện nói: “Giang Trừng, ngươi sẽ không đối Trạch Vu Quân…”
Giang Trừng trừng hắn: “Đối y thế nào?!”
Nguỵ Vô Tiện nói thẳng: “Ngươi ghen rồi?”
Giang Trừng nhìn hắn như nhìn một đứa thiểu năng, “Ngươi đang nói linh tinh gì đó?”
Nguỵ Vô Tiện ha ha cười lớn nói: “ Cũng đúng, ngươi làm sao có khả năng có loại sở thích đó. Vậy ngươi tại sao không vui?”
Giang Trừng quay lưng lại, nói: “Ta có lúc nào từng vui qua.”
Nguỵ Vô Tiện ngừng lại, tuy rằng thù đã báo, nhưng mất đi vĩnh viễn không thể trở về, hắn vỗ vỗ vai Giang Trừng, “Đừng nghĩ nữa, ta uống rượu với ngươi nha.”
Giang Trừng xoa xoa mi tâm nói: “Không uống, sáng sớm ngày mai nhổ trại quay về, chúng ta vốn là đến trợ giúp, chiến trận chỗ chúng ta hiện tại không có ta và ngươi trấn giữ ta sợ có biến số, vẫn là nhanh chóng quay lại.”
“Giang Trừng, ngươi càng ngày càng giống một Tông chủ rồi.”
“Cút, ta vốn là!”
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người hướng Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết chào từ biệt, Lam Hi Thần khẽ than: “Ngươi cũng phải đi rồi sao?”
Nghe thấy từ “cũng” này, Giang Trừng cau mày, chỉ nhàn nhạt nói: “Cáo từ.”
Lam Hi Thần nhìn bọn họ ngự kiếm mà đi càng lúc càng xa, khẽ thở dài. Nhiếp Minh Quyết nói: “Chỉ cần ở cùng với hắn, đệ luôn là dáng vẻ tâm sự nặng nề.”
“Minh Quyết huynh, ta vẫn thường nghĩ, nếu như ta là hắn, đột ngột gặp chuyện, mất đi tất cả thân nhân, sẽ trở nên thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết luận, ta chung quy không phải hắn, không cách nào tưởng tượng được thống khổ của hắn, cũng không biết làm sao mới có thể giúp hắn.”
“Đệ không phải hắn, sẽ không trở thành giống như hắn, về điểm này ta hiểu rõ đệ.”
“Nhưng mà vốn dĩ, hắn cũng không phải như thế này…”
“Hiện tại chiến sự căng thẳng, chúng ta cũng không có biện pháp chú ý tâm tình của mỗi người, mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, hiện tại chuyện đó là quan trọng nhất, đệ cần gì phải khắp nơi chú ý hắn, chung quy các ngươi cũng không phải người cùng đường.”
“Không phải…người cùng đường?”
“Hắn và Nguỵ Vô Tiện cùng nhau, về lâu về dài chỉ càng thêm quái đản bạo lực, chiến tranh tức giết chóc, tức máu tanh, có mở đầu liền không có kết thúc. Bọn họ một mất đi quê hương mất đi người thân, một suốt ngày làm bạn với những thứ không phải người, cho dù chiến sự kết thúc, cũng sợ sẽ trở thành một mối nguy tiềm ẩn khác.”
“Minh Quyết huynh, tâm tính của hắn không đến mức như vậy!”
“Hi Thần, tiền lệ Nhiếp gia, nơi nào cũng có…”
“Ta tin hắn sẽ không!”
Nhiếp Minh Quyết lắc lắc đầu nói: “Đệ chính là quá dễ dàng tin tưởng người khác, chúng ta là so với hắn lớn hơn vài tuổi, đệ trước đó thân thiết với hắn là xem hắn như đệ đệ đúng chứ? Nhưng hiện tại chúng ta với hắn là cùng vị trí Tông chủ, con đường của hắn vẫn là hắn phải tự mình đi, người bên ngoài là giúp cũng không giúp không được.”
Lam Hi Thần ánh mắt lấp loé khẽ thì thầm: “Xem như…đệ đệ?”
Nhiếp Minh Quyết làm như đương nhiên nói: “Nếu như không phải, còn có thể là gì chứ?”
*Minh Quyết huynh ngây thơ quá??
Lam Hi Thần mở lớn hai mắt bị chấn động ngây tại chỗ, tâm tư lơ lững bất định, giống như trước giờ không nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên bị ra định nghĩa, lại không thể nào phản bác, tựa hồ vốn nên là như vậy.
“Huynh trưởng.” Lam Vong Cơ ở sau lưng gọi y, “Gia huấn có lời, không thể sau lưng bàn luận thị phi người khác.”
Nhiếp Minh Quyết đối y gật đầu ra hiệu xong liền rời đi.
Lam Hi Thần vẫn ở trong thoáng chấn kinh ban nãy, hoảng hốt nói: “Vong Cơ.”
Lam Vong Cơ đi tới bên cạnh y: “Huynh trưởng, làm sao có thể vô điều kiện tin tưởng người mà bản thân muốn tin tưởng?” Tuy là câu hỏi, lại cũng không đợi y trả lời, Lam Vong Cơ lại nói: “Đệ cho rằng như vậy rất tốt, đệ vẫn chưa làm được, vẫn cần theo huynh trưởng học tập.”
Lam Hi Thần rốt cuộc hồi thần lại, khẽ cười, hai huynh đệ đứng tại chỗ, mỗi người mang một tâm tư. Núi xa mưa bụi bao phủ, chính đang hướng dần về nơi đây, một tràng mưa phùn chờ đợi đã lâu, có thể hay không gột sạch trái tim vẫn đang vướng bận long đong?