24
Lam Hi Thần có chút khó xử.
Giang Trừng cảm thấy có hơi buồn cười, "Không thể nào, Trạch Vu Quân, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu thì cũng thôi, đây cũng là bên ngoài, Lam gia các ngươi còn cấm rượu?"
Giang Trừng nghĩ lại một hồi: "Ừm...Dường như chưa từng thấy ngươi uống rượu, ngươi trước đây..." Lam Hi Thần trước đây ra sao, từng uống rượu hay không, hắn sao có thể biết? Xem như chưa từng cùng hắn uống, nói không chừng là cùng người khác uống qua, Kim Lân Đài tiệc lớn tiệc nhỏ nhiều như thế...
Lam Hi Thần thấy hắn đột nhiên ngừng lại sắc mặt cũng trầm xuống, y nâng cốc đẩy trở lại trước mặt hắn, "Chỉ từng ở nhà uống qua một lần, sau đó cũng không có uống qua, ngươi yêu thích, uống nhiều một chút."
Sắc mặt Giang Trừng hoà hoãn lại, gạt đi những suy nghĩ kia, cầm lên vò rượu kia uống một hơi cạn sạch, "Mười vò rượu chỉ một mình ta uống, uống say thì phải làm sao?"
"Uống say cũng không sao, có ta ở đây."
Giang Trừng kinh ngạc, hạ mi nhẹ giọng mắng: "Uống say cũng không cần ngươi lo"
Lam Hi Thần cười.
Giang Trừng: "Ngươi không uống rượu thì ăn nhiều một chút, ngươi yên tâm, tửu lượng ta rất tốt, chút rượu này không say được ta."
Lam Hi Thần: 'Vậy thì có chút đáng tiếc."
Giang Trừng nhịn không được: " Làm sao, không nhìn ra Trạch Vu Quân còn có sở thích chăm sóc người say rượu đó?"
Lam Hi Thần gắp vào bát hắn mấy món ăn, nói: "Nếu là ngươi, có như thế nào ta đều yêu thích."
Bàn tay cầm rượu của Giang Trừng run lên, chưa kịp để hắn nghĩ ra ý nghĩa, lại có người đến quấy rầy.
Là một võ nhân bàn bên cạnh, nhấc theo một vò rượu không chút khách khí ngồi xuống cạnh bàn bọn họ, mùi rượu ngập trời nói: "Vị công tử này khẩu khí thật lớn, mười vò rượu cũng không xem là gì, không bằng so tài với ta một hồi?"
Giang Trừng lạnh nhạt nói: "Ngươi là kẻ nào? Vừa từ doanh trại chạy ra? Cũng không tắm rửa sạch sẽ cả người mồ hôi đến tiệm người ta buôn nôn người khác?"
Võ nhân vỗ mạnh xuống bàn, vừa định phát tác, Giang Trừng rầm một tiếng đem Tam Độc đập lên bàn, hán tử kia thấy hắn khuôn mặt hung bạo, lập tức câm miệng, ngược lại quay qua Lam Hi Thần nói: "Vậy ta cùng vị công tử này uống." Nói xong liền muốn đi quàng vai y.
Lam Hi Thần vốn đang khó chịu, y cùng Giang Trừng khó khăn lắm mới có thể ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng, lại có kẻ không thức thời đến khiêu kích, chọc Giang Trừng tức giận. Ý cười ôn hoà trên mặt Lam Hi Thần hoàn toàn không còn, giữa lông mày tích một tầng lạnh lẽo như sương, dáng vẻ như sắp sửa bạo phát.
Vào trước lúc cái tay đầy mỡ dơ bẩn kia đụng vào y, có người trước một bước cản lại, Giang Trừng một chưởng đem người kia đẩy ra, ánh mắt cực trầm, thanh âm vô cùng lạnh lùng nói: "Đừng dùng cái tay bẩn của ngươi chạm vào y!"
Động tác này đã kinh động đến đồng bọn của võ nhân kia, nhất thời bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm, Giang Trừng lại hừ một tiếng, một chân đạp trên ghế, mở ra một vò rượu nói: "Không phải là uống rượu sao, muốn uống với y trước uống qua ta!"
Dứt lời ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Hắn uống thực nhanh, rượu từ khoé môi đỏ hồng chảy xuống, ngưng thành một vệt nước chảy xuống cần cổ hắn ngửa đầu lên, thấm vào trong cổ áo, Lam Hi Thần không cách nào không chế yết hầu khẽ động.
Giang Trừng lau đôi môi ướt át, nói: "Ai không phục, cứ đến."
Thực tế cho thấy, Giang Trừng quả thực tửu lượng kinh người, uống gục mấy người xong hắn vẫn mặt không đổi sắc mà cùng Lam Hi Thần rời đi.
Lúc này màn đêm đã hạ, đèn đường đã lên, hai người cùng đi đến bên hồ, Giang Trừng vẫn như cũ đi lại thong dong, hắn nói với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, ngươi thực sự nên thử rượu bên này một lần, cay nồng thích miệng, hoàn toàn không giống rượu Cô Tô các ngươi, thuần thuần nhạt nhẽo, rượu vẫn là phải cay chút mới tốt."
Lam Hi Thần nhìn hắn gương mặt ửng đỏ, nghe hắn nói năng rõ ràng có chút hưng phấn, cười nói: "Ừm."
Giang Trừng lại nói: "Có điều rượu Cô Tô các ngươi uống tuy nhạt một chút, hậu vị lại ngọt khiến người dư vị vô cùng."
"Ngươi nếu thích, đến Cô Tô, ta mời ngươi uống."
"A, ngươi cũng không uống, ta uống một mình, nhàm chán, trước kia ta cùng..." Giang Trừng đột nhiên ngừng lại.
Lam Hi Thần dừng lại theo hắn, "Sao vậy?"
Giang Trừng cúi đầu, nhìn cái bóng dưới chân bị kéo đến thật dài, đôi mắt u ám, rốt cuộc thở dài, khẽ nói: "Trước kia ta đều là cùng Nguỵ Vô Tiện uống, tửu lượng cũng là cùng hắn từ nhỏ luyện ra." Hắn xoay người, quay về hướng mặt hồ tối đen, một tay đỡ trán.
Lam Hi Thần lập tức tiến lên giữ lấy cổ tay hắn che trên lông mày nói: "Sao vậy, không thoải mái?"
"Không...không có..."Giang Trừng thấy y lại tới gần, lui về sau mấy bước, nhìn Trạch Vu Quân như tuyết như trăng đột nhiên nở nụ cười.
Hắn hơi nghiêng người tựa lưng lên một thân cây, khoanh tay, nhướn mày nhìn y, hai mắt sáng tựa ánh sao, "Trạch Vu Quân, vẫn còn vì chuyện của Tam đệ ngươi canh cánh trong lòng sao?"
Không đợi y trả lời, hắn lại nói: "Con người ngươi thật là, thật sự là tình dài a." Hắn trầm thấp mà cười hai tiếng, khẽ lắc đầu, hạ mắt lại nói: "Vốn cho rằng mọi chuyện trên thế gian, không phải đen tức trắng, không phải đúng tức sai, nhưng vậy mà lại có một số chuyện dây dưa thác loạn, căn bản phân không rõ, là ai thua thiệt ai nhiều một chút, là ai lại so với ai càng đáng thương một chút. Chẳng qua ta có đôi lúc nghĩ a, nếu như...nếu như lúc ban đầu giữa ta cùng Nguỵ Vô Tiện, ta đủ tín nhiệm hắn, có lẽ giữa hai người sẽ không sinh ra ngăn cách, nếu như Nguỵ Vô Tiện đủ tín nhiệm ta, thì sẽ không đến chuyện đổi đan cũng không nói cho ta. Nếu như...Đáng tiếc cõi đời này vô dụng nhất chính là nếu như, chỉ khiến tăng thêm muộn phiền mà thôi, có điều cũng khiến người có suy nghĩ khác."
Giang Trừng lần nữa ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, nở một nụ cười cân nhắc thật khẽ, "Chuyện như đáng tín nhiệm phải là giữa lẫn nhau, vì lẽ đó, thứ như tín nhiệm, là có thể gặp chứ không thể cầu, có đúng không?"
Nội tâm Lam Hi Thần kinh hoảng, Giang Trừng hắn từng nói, nếu như có người có thể thật lòng tính nhiệm hắn, hắn nhất định sẽ không lừa dối người kia, nhưng bản thân trước nay đều chỉ khiến hắn thất vọng, mà hiện tại, hắn sao có thể? Sao có thể nhẹ nhàng tự nói với mình, cảm giác được tín nhiệm, là rất quý giá đây!
Bóng đên yên tĩnh, mặt hồ phẳng lặng chỉ có vài chú chim nhỏ lướt bay qua, trong đầu Lam Hi Thần lại là ồn ã không ngừng, là âm thanh y hô hấp thật nặng. Y bước về phía Giang Trừng, trong ánh mắt mờ mịt của hắn, nắm lấy hai tay hắn kéo qua đỉnh đầu đem hắn vững vàng tựa trên thân cây, cúi đầu hôn xuống.
Giang Trừng, có một danh tự rất dịu dàng, Vãn Ngâm, hiệu Tam Độc Thánh Thủ, thế nhân đều nói Giang Tông chủ là người tàn nhẫn vô tình, quái đản thô bạo, là người khó ở chung nhất trên đời. Chỉ có Lam Hi Thần có thể nhìn thấy một điểm mềm mại ẩn sâu trong nội tâm hắn, đồng thời càng đến gần hắn, lý giải hắn, cũng càng có thể cảm nhận được phần dịu dàng của hắn.
Khiến y không kìm lòng được, càng khó giữ mình.
Tửu lượng Giang Trừng rất tốt, những vò rượu kia tuy nặng nhưng còn chưa đến độ uống say, thế nhưng cồn quả thật có thể khiến người ta hưng phấn, vì thế tối nay hắn có nói nhiều chút, đồng thời có chút ăn nói lung tung. Hắn cho rằng bản thân nói sai cái gì khiến Lam Hi Thần không vui, hắn thấy y sắc mặt nặng nề vẻ mặt có chút đáng sợ đi về phía mình, hắn vừa muốn mở miệng giải thích gì đó, lại thấy gương mặt tuấn nhã kia dựa vào càng lúc càng gần, cuối cùng chặn lại môi chính mình.
Giang Trừng lập tức ngây người, trong đầu trống rỗng, xúc cảm trên môi ấm áp ẩm ướt, Lam Hi Thần thừa dịp hắn hơi hé miệng liền tiến vào trong miệng hắn, tìm kiếm đầu lưỡi kia dây dưa quyến luyến.
Giang Trừng chưa bao giờ bị mạo phạm như vậy, trong lòng kinh hãi, phản ứng lại lập tức giãy dụa, nhưng hai tay lại bị ràng buộc, ngón tay Lam Hi Thần thủ sẵn trên Tử Điện của hắn, càng khiến cho hắn một chút linh lực cũng khiển không ra, thân thể cũng hoàn toàn bị chống đỡ trên cây, Lam Hi Thần lại như người sắt chặt chẽ chặn lại hắn, khiến hắn một chút phản kháng cũng không thể.
Giang Trừng chỉ có thể không ngừng quay đầu đi né tránh Lam Hi Thần hôn, nhưng cũng phí công vô ích, mặc kệ hắn trốn tới chỗ nào, Lam Hi Thần kề sát bờ môi hắn một khắc cũng không rời mà công thành chiếm đất.
Giang Trừng rốt cuộc quyết tâmtàn nhẫn ở trên môi y dùng sức cắn xuống.